[Tn70] Đẹp Trai Tàn Bạo Và Thiên Kim Mỹ Nhân: Mở Đầu Cuồng Xé Cực Phẩm

Chương 30: Nghèo Chỉ Còn Dư Lại Tiền 2

Trước Sau
Sau đó đi tới trước mặt đại đội trưởng hỏi: “Chú đội trưởng, cháu muốn hỏi, trong thôn chúng ta có người thuê nhà hoặc bán nhà không? Tính tình cháu không tốt lắm, cháu sợ ở chung với những người này, một khi xảy ra tranh cãi, cháu sợ phải đưa mọi người đi bệnh viện.”

Đại đội trưởng nghe Tần Sương nói, khóe miệng co rút.

Nhưng nghĩ đến một thân sức lực kia của coi, nếu đánh vào trên người, hình như quả thật có chút chịu tội.

Sau đó nhìn những thanh niên tri thức khác, lớn tiếng nói: “Trong điểm thanh niên tri thức này, trước mắt còn có 16 người, điều kiện vẫn như vậy, một cái giường sưởi sáu người ngủ, cộng thêm chín người mới tới của các ngươi là 25 người. Bốn gian phòng, nam nữ mỗi người một nửa, các ngươi nếu ai không muốn ở nơi này, trong thôn quả thật có người cho thuê phòng ở.

“Nhưng tôi nói trước lời không hay, không ở điểm thanh niên tri thức, nếu xảy ra chuyện gì, đại đội chúng tôi không chịu trách nhiệm, nhất là con gái, nếu bị nhà ai nhớ thương, đến lúc đó cũng đừng tìm tôi mà khóc.”

“Thừa dịp bây giờ tôi còn ở đây, có ý kiến thì mau nói, tôi giải quyết một lần, qua rồi không đợi.”

Vu Viên Viên thấy Tần Sương muốn ra ngoài ở, cô ấy cũng không muốn ở nơi này, dù sao cô ấy cũng có tiền.

Ngay cả Mục Nghiệp Kiêu cũng không thiếu tiền, nhìn Tần Sương, nói: “Tôi và Tần Sương cùng đi thuê phòng.”

Vu Viên Viên: “Em cũng vậy, hai người không được bỏ em lại, em biết nấu cơm.”



Tần Sương nhìn hai cô gái, cười nói: “Được.” Vừa hay có người nấu cơm, cũng tiết kiệm không ít tâm tư.

Đương nhiên ngoại trừ ba người bọn họ, đám thanh niên tri thức còn lại, sẽ không có ai muốn đi ra ngoài ở.

Dù sao mới vừa xuống nông thôn, tiền trong tay phải tiết kiệm chi tiêu.

Đại đội trưởng thấy ba người bọn họ muốn ra ngoài ở, nói tiếp: “Ba người các cháu ở cùng một chỗ có bạn, không tệ.”

“Trong thôn này có một nhà bán nhà, còn có hai nhà cho thuê, các cháu tự mình chọn, sau đó chú dẫn các cháu đi xem.”

Tần Sương nghĩ còn có ba năm, này ba năm trong thời gian, cô không muốn ủy khuất chính mình, dù sao cô hiện tại nghèo chỉ còn dư lại tiền.

Sau đó hỏi: “Người bán nhà tình huống thế nào?”

“Nghĩ xong rồi? Căn nhà này vị trí không tốt lắm, ở chân núi cuối thôn.”

“Không ngại, vừa lúc cháu thích yên tĩnh, đương nhiên nếu có người không có mắt tới cửa, tôi sẽ cho anh ta lúc vào thì đi, lúc ra thì nằm.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau