Chương 17: _ Idol
Lúc đi hết mình là vậy mà lúc về cũng hết hồn không kém! Anh khoẻ thì khỏi nói, còn 3 người còn lại, một là trẻ em, một là thai phụ thì thôi rồi... Jasmine ngáp ngắn ngáp dài, chị ăn no cũng bắt đầu lim dim buồn ngủ vì lẽ ra giờ này bình thường sẽ là giờ ngủ trưa.
Cô để chị nằm băng ghế sau ngủ cho thoải mái, còn mình ôm Jasmine ngồi ghế phụ.
Xe vừa lăn bánh thì Jasmine cũng bắt đầu dụi đầu vào ngực cô, nhắm mắt. Anh với tay chỉnh ghế của cô ngã về phía sau rồi xoa đầu Jasmine, nói:
_ Em cũng ngủ đi.
_ Em không mệt. _ Những ngày cô không đi làm thì cũng không có thói quen ngủ trưa.
_ Có nặng không? Anh không ngờ sau chuyến đi chơi lại la liệt thế này! _ Anh cười, lắc đầu.
_ Em chịu được mà, một chút là đến nhà rồi. Chị và Jasmine rất vui đó anh, chỉ là có chút không quen nên mệt mỏi...
_ Một chút của em cũng hơn 1h đồng hồ đó! Mà Jasmine cũng bám em quá rồi.
_ Em vốn rất thu hút trẻ con, các bạn nhỏ luôn thích chơi với em, em cũng vậy!
Cho nên có một mẩu chuyện về cô với trẻ con như này... Một dịp đám giỗ ở nhà họ hàng, cô cùng mẹ đi dọn đám. Thông thường thì con gái đi dọn đám sẽ ở dưới bếp phụ việc, còn cô thì bị tụi trẻ con bám lấy kéo đi chơi cùng chúng nó. Rồi các bà, các bác, các cô, các dì, các mợ mới nói với mẹ cô rằng: “Con gái bà chơi với trẻ con không nhỉ?”
_ Em là không muốn lớn hả? Anh nghĩ em cũng sẽ thu hút người lớn y như vậy... _ Anh cười.
_ Trẻ con vô tư lắm! Chúng ta đối với chúng như thế nào thì chúng cũng sẽ đối với ta như vậy, nhưng với người lớn thì không anh ạ! Em chơi với trẻ con có thể vô tư như chúng, còn với người lớn luôn phải dè chừng. Nên em không muốn chơi với người lớn đâu!
_ “Chơi” á? Em thật là... _ Anh lại cười.
_ Ờ thì... Nói thế nào cho đúng nhỉ? Ý em là, em sẽ không tùy tiện kết bạn như cách em dễ dàng chấp nhận làm bạn với một đứa trẻ. Aizz... Anh đừng “bới lông tìm vết” như vậy chứ!
_ Haha... Trêu em thôi! Em cứ làm gì em thấy vui là được. Nếu em vì cố gắng vừa lòng người khác mà chịu uất ức thì đừng, hãy là chính em thôi! _ Giọng anh hay thật, thật trong trẻo, thật ấm.
_ Vâng.
Cô lén lút nhìn góc nghiêng của anh, xương quai hàm góc cạnh rõ nét, chiếc mũi cao thật cao... Đôi mắt đang chăm chú nhìn đường phía trước để lộ hàng mi cong, thứ mà lúc nhìn trực diện khó có thể nhìn thấy được. Càng nhìn lâu, càng khó lòng dời mắt.
_ Sao thế? Sao lại nhìn anh chằm chằm như thế?_ Trực giác nhạy bén cho anh biết cô đang soi mình dù mắt anh vẫn không đổi hướng.
_ À... _ Bị bắt gặp rồi! Cô thật sơ ý, lại trước mặt anh không hề thu liễm như vậy... _ Mặt anh dính cái gì ấy mà!
_ Dính gì hả? Ở đâu vậy? _ Anh vô thức đưa một tay lên sờ mặt.
_ Dính sự đẹp trai đó! _ Cô vùi mặt vào đầu của Jasmine cười mấy tiếng hòng che đi sự xấu hổ đang dần lan toả.
_ Hahaha... _ Anh cười vang.
_ Sụyt! Anh khẽ thôi... _ Cô giơ ngón tay lên môi ra hiệu, Jasmine trước ngực khẽ cựa mình.
_ Ờ, anh xin lỗi... _ Anh kìm nén tiếng cười sảng khoái ban nãy rồi thay vào đó là nét cười rạng rỡ như thường lệ.
* * *
Đoạn đường nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không phải vì mấy chốc đã đến nơi. Dăm ba câu chuyện của anh với cô vậy mà khoả lấp được khoảng thời gian hơn 1 tiếng đồng hồ.
Xe vừa dừng, anh nhanh chóng xuống xe mở cửa rồi muốn bế Jasmine thay cô nhưng cô lắc đầu đánh mắt về ghế sau ý muốn anh lo cho chị. Anh gật đầu, kéo ghế dựng lên rồi giúp cô đứng dậy ra ngoài. Ngồi lâu thực sự có chút nặng và tê chân.
Mang Jasmine về phòng, cho cô bé lên giường ngay ngắn, cô ra ngoài đóng cửa. Lúc xoay người lại thì vừa vặn nhìn thấy anh bế chị từ bên ngoài vào, hai tay chị choàng trên cổ anh, vừa đi vừa trò chuyện, có lẽ chị đã bị đánh thức.
Cô thất thần nhìn hình ảnh hạnh phúc của họ, lặng lẽ tự hỏi hạnh phúc của mình đang tắt đường ở nơi đâu?
_ Thả em xuống đi! _ Chắc chị đã nhìn thấy cô nên ngại.
Âm thanh nhỏ nhẹ như một chú mèo làm nũng của chị kéo cô về thực tế. Cô nhanh chóng trấn tĩnh rồi giả vờ đưa bàn tay lên bịt mắt, không quên chừa ra một khoảng giữa hai ngón tay rồi đi tới mở cửa phòng cho anh chị:
_ Em không thấy gì đâu, không thấy gì hết! Mời hai vị vào phòng ạ!
Nhanh chóng chạy vọt ra ngoài phòng khách, cô thu xếp đồ đạc rồi xuống bếp tìm dì Tamago nhắn lời cáo từ.
_ Dì ơi, cháu gửi lời chào anh chị nhé! Giờ cháu về đây ạ!
_ Hôm nay ông chủ về, sao cháu không ở lại ăn chiều? _ Dì người làm cũng quen với sự tới lui của cô rồi, nhưng đó là những lúc anh vắng nhà.
_ Dạ cháu về sớm dọn dẹp phòng một chút rồi chuẩn bị đồ để mai đi làm ạ!
_ Vậy cháu chờ một chút, bà chủ có dặn gửi một ít đồ ăn cho cháu. _ Nói rồi dì đi tới tủ lạnh lấy ra hộp to hộp nhỏ.
_ Chị muốn nuôi cháu thành heo hay sao ấy! _ Tuần nào cô tới xách 1 món gì đó thì cũng bị ép xách về một túi to gấp đôi, chỗ đồ ăn đó đủ ăn cho cả tuần lễ.
_ Hà hà... Ăn nhiều mới có sức làm việc cháu ạ! _ Dì vừa nói vừa xếp chỗ hộp trên bàn vào túi vải có quai xách.
Phía sau hai người chợt vang lên tiếng bước chân.
_ Em đang làm gì vậy? Không đi nghỉ đi?
_ Em chuẩn bị về đây ạ! _ Anh quay lại, chắc chị đã ngủ tiếp rồi.
_ Ở ăn tối rồi hẵn về. _ Anh mở tủ lạnh lấy nước uống, nói.
_ Hôm nay em ăn nhiều rồi anh ạ, không thể lại ăn thêm một bữa nữa! _ Ăn hết gạo nhà anh mất.
_ Em ăn bao nhiêu? Anh lo được! Yên tâm mà ăn!
_ Em biết, em biết! Nhưng mà anh nhìn đi... _ Cô giơ hai tay chỉ về túi đồ ăn dì Tamago đang sắp xếp. _ Chị cũng lo cho em nữa, lo nguyên một tuần lận! Em sắp ăn sạch nhà anh chị rồi!
_ Cũng không phải là anh không nuôi nổi! _ Anh bĩu môi, ngửa cổ uống nước.
_ Haizz... Em luôn về sau khi chị và Jasmine ngủ trưa để thu xếp nhà cửa, còn chuẩn bị mai đi làm, học bài nữa... _ Cô giơ tay đếm công việc cần làm sau khi về nhà.
_ Nhất định đi về hả? _ Anh hỏi lại.
Cô gật đầu.
_ Anh đưa em về. _ Anh mở tủ lạnh bỏ chai nước uống dở vào rồi quay lưng đi ra ngoài.
_ Em bắt xe về được mà! Anh nghỉ đi chứ! _ Cô gọi với theo.
_ Em không nghỉ thì anh cần nghỉ làm gì! _ Anh không quay lại, nói vọng vào.
Thật là... cố chấp! Cô thầm than trong lòng.
_ Cầm lấy đi cháu. _ Dì Tamago đưa túi đồ ăn cho cô.
_ Cám ơn dì! Chào dì cháu về nhé! _ Cô cầm lấy rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Anh đã đứng đợi ngoài xe, chờ cô tới gần thì mở cửa sau. Cô thuận theo định chui vào ngồi ghế sau thì bị túm lại.
_ Bỏ đồ vào rồi lên kia ngồi, em định chui vào đây luôn hả?
_ À, Vâng?
_ Vâng gì mà vâng! Em đi taxi sao mà để ghế phụ đó trống, còn mình đi ngồi đằng sau?
_ Ơ... Cái này thì em không biết. _ Cô không biết thật mà!
Anh nhét đồ vào băng ghế sau, nhét cô vào ghế phụ rồi đóng cửa. Sau đó bắt đầu bài giảng về nguyên tắc chỗ ngồi khi đi xe, không ngờ chỉ là một vị trí ngồi mà lại phức tạp nhức đầu đến như vậy!
Đầu tiên, là khi đi hai người, nếu là bạn bè, đồng nghiệp, người thân... nên ngồi cùng nhau. Nếu là đi cùng tài xế hoặc đi taxi thì có thể ngồi ghế sau.
Nếu đi nhiều hơn hai người, nam nên ngồi phía trước, nữ ngồi phía sau. Nếu có người già, trẻ nhỏ, phụ nữ mang thai thì nhường ghế sau bên phải cho họ vì đó là ghế an toàn nhất.
_ Dạ, em đã nhớ rồi thầy ạ! _ Cô gật gù.
_ Thật muốn cốc đầu em nhiều cái... _ Anh nói. _ Em còn phải học nhiều, cứ từ từ mà học. Cái gì dạy em được, anh sẽ dạy, không thì cũng sẽ có người khác dạy cho em. Có điều sẽ không nhẹ nhàng như anh đâu! Anh chắc chắn!
_ Có thầy nào bảo dạy “nhẹ nhàng” mà đòi cốc đầu như anh không? Chắc có mỗi anh thôi! _ Cô có tội gì đâu chứ? Cái đầu cô cũng đâu có tội gì?
_ Tại vì đầu em cứng nên mới tạo cảm giác muốn thử độ cứng cho người khác! Chứ anh đây là thầy giáo hiền lành, thân thiện, phụ huynh mến, học sinh yêu, nhé!
“Phụ huynh mến, học sinh yêu” luôn cơ á? Ông anh này cũng thật là không khiêm tốn gì cả!
_ Dạ, em không hề có ý nghi ngờ mức độ “thân thiện” và “hiền lành” của anh đâu ạ!
Có thể ấn tượng ban đầu của anh với mọi người sẽ là một người lịch sự, hay cười. Nhưng khi gặp chuyện mới rõ sự nghiêm khắc, hung dữ của anh, cụ thể là khi làm việc.
Ở trên sân bóng, anh là “vua áo đen” quyền lực nhất, anh không cho phép ai phạm luật và không thích bất cứ lời phàn nàn nào về quyết định của mình.
_ Nghĩ gì mà thần người ra vậy? Anh phát hiện ra, em rất hay ngẩn ngơ. Thả hồn đi đâu hả? _ Anh lên tiếng kéo cô về hiện tại.
_ À! Em lục lọi lại mấy hình ảnh “hiền lành”, “thân thiện” của anh trong đầu đó mà! _ Cô quẹt mũi, cười.
Không dám nói ra mình theo dõi các trận đấu mà anh bắt chỉ để nhìn anh làm việc, để dõi theo một hình bóng mà hiếm hoi lắm cameraman mới lia tới. Chắc anh nghĩ cô có bệnh mất! Ai đời đi bỏ thời gian xem bóng đá vì trọng tài? Chắc anh sẽ thấy khó tin, còn riêng bản thân cô đến thời điểm này vẫn chưa dám tin có một ngày mình trở nên như thế!
Nhưng cô có thể lí giải hành vi của mình. Một người sẽ toả ra sức hút đặc biệt khi đang làm việc chăm chỉ, nghiêm túc. Khi nhìn họ lúc đó, bạn sẽ dễ dàng được truyền cho nguồn năng lượng tích cực để làm việc của mình.
Lí giải như vậy thì chưa đủ, mới được một phần thôi, vì trên đời này có thiếu gì người làm việc chăm chỉ, tại sao nhất định phải là anh?
Với ai đó, có thể là một ai đó khác sẽ khiến họ bị thu hút. Nhưng đối với cô, khoảnh khắc nhìn anh mồ hôi ướt đẫm, môi vẫn thường trực nụ cười, ánh mắt long lanh kiên định không một phút giây xao nhãng cho đến khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên. Cô thấy yêu quí, trân trọng con người hết lòng vì công việc như vậy.
Cô chọn anh là idol, là người để mình noi gương học tập, làm việc.
_ Tìm lâu như vậy, có tìm thấy không? _ Anh đánh lái vào lề bên trái, phanh xe. Mới đó mà đã tới nơi rồi.
_ Có ạ! _ Cô gật đầu kiên định làm anh phì cười.
Thật ra, cái gật đầu của cô có ý nghĩa khẳng định việc chọn anh để làm thần tượng là đúng đắn. Còn anh lại hiểu rằng cô ngẫm nghĩ lâu như vậy cuối cùng cũng tìm ra bằng chứng chứng tỏ anh “hiền”, nên anh cười cô ngốc.
Anh ra ngoài trước rồi vòng ra phía sau mở cửa lấy túi đồ ăn cho cô trong lúc cô còn đang loay hoay tháo dây an toàn.
_ Em vào đi. _ Anh đưa túi đồ cho cô.
_ Vâng ạ. Anh về nghỉ ngơi đi, em cảm ơn ạ. _ Cô đón lấy túi rồi cúi người chào anh.
_ Ừ, em nên cảm ơn anh. Anh nhận lời cảm ơn của em. _ Anh lườm cô một phát rồi rời đi.
Anh cũng thật là... nhỏ mọn! Cô cười thầm.
/End chap 17/
Cô để chị nằm băng ghế sau ngủ cho thoải mái, còn mình ôm Jasmine ngồi ghế phụ.
Xe vừa lăn bánh thì Jasmine cũng bắt đầu dụi đầu vào ngực cô, nhắm mắt. Anh với tay chỉnh ghế của cô ngã về phía sau rồi xoa đầu Jasmine, nói:
_ Em cũng ngủ đi.
_ Em không mệt. _ Những ngày cô không đi làm thì cũng không có thói quen ngủ trưa.
_ Có nặng không? Anh không ngờ sau chuyến đi chơi lại la liệt thế này! _ Anh cười, lắc đầu.
_ Em chịu được mà, một chút là đến nhà rồi. Chị và Jasmine rất vui đó anh, chỉ là có chút không quen nên mệt mỏi...
_ Một chút của em cũng hơn 1h đồng hồ đó! Mà Jasmine cũng bám em quá rồi.
_ Em vốn rất thu hút trẻ con, các bạn nhỏ luôn thích chơi với em, em cũng vậy!
Cho nên có một mẩu chuyện về cô với trẻ con như này... Một dịp đám giỗ ở nhà họ hàng, cô cùng mẹ đi dọn đám. Thông thường thì con gái đi dọn đám sẽ ở dưới bếp phụ việc, còn cô thì bị tụi trẻ con bám lấy kéo đi chơi cùng chúng nó. Rồi các bà, các bác, các cô, các dì, các mợ mới nói với mẹ cô rằng: “Con gái bà chơi với trẻ con không nhỉ?”
_ Em là không muốn lớn hả? Anh nghĩ em cũng sẽ thu hút người lớn y như vậy... _ Anh cười.
_ Trẻ con vô tư lắm! Chúng ta đối với chúng như thế nào thì chúng cũng sẽ đối với ta như vậy, nhưng với người lớn thì không anh ạ! Em chơi với trẻ con có thể vô tư như chúng, còn với người lớn luôn phải dè chừng. Nên em không muốn chơi với người lớn đâu!
_ “Chơi” á? Em thật là... _ Anh lại cười.
_ Ờ thì... Nói thế nào cho đúng nhỉ? Ý em là, em sẽ không tùy tiện kết bạn như cách em dễ dàng chấp nhận làm bạn với một đứa trẻ. Aizz... Anh đừng “bới lông tìm vết” như vậy chứ!
_ Haha... Trêu em thôi! Em cứ làm gì em thấy vui là được. Nếu em vì cố gắng vừa lòng người khác mà chịu uất ức thì đừng, hãy là chính em thôi! _ Giọng anh hay thật, thật trong trẻo, thật ấm.
_ Vâng.
Cô lén lút nhìn góc nghiêng của anh, xương quai hàm góc cạnh rõ nét, chiếc mũi cao thật cao... Đôi mắt đang chăm chú nhìn đường phía trước để lộ hàng mi cong, thứ mà lúc nhìn trực diện khó có thể nhìn thấy được. Càng nhìn lâu, càng khó lòng dời mắt.
_ Sao thế? Sao lại nhìn anh chằm chằm như thế?_ Trực giác nhạy bén cho anh biết cô đang soi mình dù mắt anh vẫn không đổi hướng.
_ À... _ Bị bắt gặp rồi! Cô thật sơ ý, lại trước mặt anh không hề thu liễm như vậy... _ Mặt anh dính cái gì ấy mà!
_ Dính gì hả? Ở đâu vậy? _ Anh vô thức đưa một tay lên sờ mặt.
_ Dính sự đẹp trai đó! _ Cô vùi mặt vào đầu của Jasmine cười mấy tiếng hòng che đi sự xấu hổ đang dần lan toả.
_ Hahaha... _ Anh cười vang.
_ Sụyt! Anh khẽ thôi... _ Cô giơ ngón tay lên môi ra hiệu, Jasmine trước ngực khẽ cựa mình.
_ Ờ, anh xin lỗi... _ Anh kìm nén tiếng cười sảng khoái ban nãy rồi thay vào đó là nét cười rạng rỡ như thường lệ.
* * *
Đoạn đường nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không phải vì mấy chốc đã đến nơi. Dăm ba câu chuyện của anh với cô vậy mà khoả lấp được khoảng thời gian hơn 1 tiếng đồng hồ.
Xe vừa dừng, anh nhanh chóng xuống xe mở cửa rồi muốn bế Jasmine thay cô nhưng cô lắc đầu đánh mắt về ghế sau ý muốn anh lo cho chị. Anh gật đầu, kéo ghế dựng lên rồi giúp cô đứng dậy ra ngoài. Ngồi lâu thực sự có chút nặng và tê chân.
Mang Jasmine về phòng, cho cô bé lên giường ngay ngắn, cô ra ngoài đóng cửa. Lúc xoay người lại thì vừa vặn nhìn thấy anh bế chị từ bên ngoài vào, hai tay chị choàng trên cổ anh, vừa đi vừa trò chuyện, có lẽ chị đã bị đánh thức.
Cô thất thần nhìn hình ảnh hạnh phúc của họ, lặng lẽ tự hỏi hạnh phúc của mình đang tắt đường ở nơi đâu?
_ Thả em xuống đi! _ Chắc chị đã nhìn thấy cô nên ngại.
Âm thanh nhỏ nhẹ như một chú mèo làm nũng của chị kéo cô về thực tế. Cô nhanh chóng trấn tĩnh rồi giả vờ đưa bàn tay lên bịt mắt, không quên chừa ra một khoảng giữa hai ngón tay rồi đi tới mở cửa phòng cho anh chị:
_ Em không thấy gì đâu, không thấy gì hết! Mời hai vị vào phòng ạ!
Nhanh chóng chạy vọt ra ngoài phòng khách, cô thu xếp đồ đạc rồi xuống bếp tìm dì Tamago nhắn lời cáo từ.
_ Dì ơi, cháu gửi lời chào anh chị nhé! Giờ cháu về đây ạ!
_ Hôm nay ông chủ về, sao cháu không ở lại ăn chiều? _ Dì người làm cũng quen với sự tới lui của cô rồi, nhưng đó là những lúc anh vắng nhà.
_ Dạ cháu về sớm dọn dẹp phòng một chút rồi chuẩn bị đồ để mai đi làm ạ!
_ Vậy cháu chờ một chút, bà chủ có dặn gửi một ít đồ ăn cho cháu. _ Nói rồi dì đi tới tủ lạnh lấy ra hộp to hộp nhỏ.
_ Chị muốn nuôi cháu thành heo hay sao ấy! _ Tuần nào cô tới xách 1 món gì đó thì cũng bị ép xách về một túi to gấp đôi, chỗ đồ ăn đó đủ ăn cho cả tuần lễ.
_ Hà hà... Ăn nhiều mới có sức làm việc cháu ạ! _ Dì vừa nói vừa xếp chỗ hộp trên bàn vào túi vải có quai xách.
Phía sau hai người chợt vang lên tiếng bước chân.
_ Em đang làm gì vậy? Không đi nghỉ đi?
_ Em chuẩn bị về đây ạ! _ Anh quay lại, chắc chị đã ngủ tiếp rồi.
_ Ở ăn tối rồi hẵn về. _ Anh mở tủ lạnh lấy nước uống, nói.
_ Hôm nay em ăn nhiều rồi anh ạ, không thể lại ăn thêm một bữa nữa! _ Ăn hết gạo nhà anh mất.
_ Em ăn bao nhiêu? Anh lo được! Yên tâm mà ăn!
_ Em biết, em biết! Nhưng mà anh nhìn đi... _ Cô giơ hai tay chỉ về túi đồ ăn dì Tamago đang sắp xếp. _ Chị cũng lo cho em nữa, lo nguyên một tuần lận! Em sắp ăn sạch nhà anh chị rồi!
_ Cũng không phải là anh không nuôi nổi! _ Anh bĩu môi, ngửa cổ uống nước.
_ Haizz... Em luôn về sau khi chị và Jasmine ngủ trưa để thu xếp nhà cửa, còn chuẩn bị mai đi làm, học bài nữa... _ Cô giơ tay đếm công việc cần làm sau khi về nhà.
_ Nhất định đi về hả? _ Anh hỏi lại.
Cô gật đầu.
_ Anh đưa em về. _ Anh mở tủ lạnh bỏ chai nước uống dở vào rồi quay lưng đi ra ngoài.
_ Em bắt xe về được mà! Anh nghỉ đi chứ! _ Cô gọi với theo.
_ Em không nghỉ thì anh cần nghỉ làm gì! _ Anh không quay lại, nói vọng vào.
Thật là... cố chấp! Cô thầm than trong lòng.
_ Cầm lấy đi cháu. _ Dì Tamago đưa túi đồ ăn cho cô.
_ Cám ơn dì! Chào dì cháu về nhé! _ Cô cầm lấy rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Anh đã đứng đợi ngoài xe, chờ cô tới gần thì mở cửa sau. Cô thuận theo định chui vào ngồi ghế sau thì bị túm lại.
_ Bỏ đồ vào rồi lên kia ngồi, em định chui vào đây luôn hả?
_ À, Vâng?
_ Vâng gì mà vâng! Em đi taxi sao mà để ghế phụ đó trống, còn mình đi ngồi đằng sau?
_ Ơ... Cái này thì em không biết. _ Cô không biết thật mà!
Anh nhét đồ vào băng ghế sau, nhét cô vào ghế phụ rồi đóng cửa. Sau đó bắt đầu bài giảng về nguyên tắc chỗ ngồi khi đi xe, không ngờ chỉ là một vị trí ngồi mà lại phức tạp nhức đầu đến như vậy!
Đầu tiên, là khi đi hai người, nếu là bạn bè, đồng nghiệp, người thân... nên ngồi cùng nhau. Nếu là đi cùng tài xế hoặc đi taxi thì có thể ngồi ghế sau.
Nếu đi nhiều hơn hai người, nam nên ngồi phía trước, nữ ngồi phía sau. Nếu có người già, trẻ nhỏ, phụ nữ mang thai thì nhường ghế sau bên phải cho họ vì đó là ghế an toàn nhất.
_ Dạ, em đã nhớ rồi thầy ạ! _ Cô gật gù.
_ Thật muốn cốc đầu em nhiều cái... _ Anh nói. _ Em còn phải học nhiều, cứ từ từ mà học. Cái gì dạy em được, anh sẽ dạy, không thì cũng sẽ có người khác dạy cho em. Có điều sẽ không nhẹ nhàng như anh đâu! Anh chắc chắn!
_ Có thầy nào bảo dạy “nhẹ nhàng” mà đòi cốc đầu như anh không? Chắc có mỗi anh thôi! _ Cô có tội gì đâu chứ? Cái đầu cô cũng đâu có tội gì?
_ Tại vì đầu em cứng nên mới tạo cảm giác muốn thử độ cứng cho người khác! Chứ anh đây là thầy giáo hiền lành, thân thiện, phụ huynh mến, học sinh yêu, nhé!
“Phụ huynh mến, học sinh yêu” luôn cơ á? Ông anh này cũng thật là không khiêm tốn gì cả!
_ Dạ, em không hề có ý nghi ngờ mức độ “thân thiện” và “hiền lành” của anh đâu ạ!
Có thể ấn tượng ban đầu của anh với mọi người sẽ là một người lịch sự, hay cười. Nhưng khi gặp chuyện mới rõ sự nghiêm khắc, hung dữ của anh, cụ thể là khi làm việc.
Ở trên sân bóng, anh là “vua áo đen” quyền lực nhất, anh không cho phép ai phạm luật và không thích bất cứ lời phàn nàn nào về quyết định của mình.
_ Nghĩ gì mà thần người ra vậy? Anh phát hiện ra, em rất hay ngẩn ngơ. Thả hồn đi đâu hả? _ Anh lên tiếng kéo cô về hiện tại.
_ À! Em lục lọi lại mấy hình ảnh “hiền lành”, “thân thiện” của anh trong đầu đó mà! _ Cô quẹt mũi, cười.
Không dám nói ra mình theo dõi các trận đấu mà anh bắt chỉ để nhìn anh làm việc, để dõi theo một hình bóng mà hiếm hoi lắm cameraman mới lia tới. Chắc anh nghĩ cô có bệnh mất! Ai đời đi bỏ thời gian xem bóng đá vì trọng tài? Chắc anh sẽ thấy khó tin, còn riêng bản thân cô đến thời điểm này vẫn chưa dám tin có một ngày mình trở nên như thế!
Nhưng cô có thể lí giải hành vi của mình. Một người sẽ toả ra sức hút đặc biệt khi đang làm việc chăm chỉ, nghiêm túc. Khi nhìn họ lúc đó, bạn sẽ dễ dàng được truyền cho nguồn năng lượng tích cực để làm việc của mình.
Lí giải như vậy thì chưa đủ, mới được một phần thôi, vì trên đời này có thiếu gì người làm việc chăm chỉ, tại sao nhất định phải là anh?
Với ai đó, có thể là một ai đó khác sẽ khiến họ bị thu hút. Nhưng đối với cô, khoảnh khắc nhìn anh mồ hôi ướt đẫm, môi vẫn thường trực nụ cười, ánh mắt long lanh kiên định không một phút giây xao nhãng cho đến khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên. Cô thấy yêu quí, trân trọng con người hết lòng vì công việc như vậy.
Cô chọn anh là idol, là người để mình noi gương học tập, làm việc.
_ Tìm lâu như vậy, có tìm thấy không? _ Anh đánh lái vào lề bên trái, phanh xe. Mới đó mà đã tới nơi rồi.
_ Có ạ! _ Cô gật đầu kiên định làm anh phì cười.
Thật ra, cái gật đầu của cô có ý nghĩa khẳng định việc chọn anh để làm thần tượng là đúng đắn. Còn anh lại hiểu rằng cô ngẫm nghĩ lâu như vậy cuối cùng cũng tìm ra bằng chứng chứng tỏ anh “hiền”, nên anh cười cô ngốc.
Anh ra ngoài trước rồi vòng ra phía sau mở cửa lấy túi đồ ăn cho cô trong lúc cô còn đang loay hoay tháo dây an toàn.
_ Em vào đi. _ Anh đưa túi đồ cho cô.
_ Vâng ạ. Anh về nghỉ ngơi đi, em cảm ơn ạ. _ Cô đón lấy túi rồi cúi người chào anh.
_ Ừ, em nên cảm ơn anh. Anh nhận lời cảm ơn của em. _ Anh lườm cô một phát rồi rời đi.
Anh cũng thật là... nhỏ mọn! Cô cười thầm.
/End chap 17/
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất