Ta Dưỡng Lão Cho Cả Nhà Đại Lão
Chương 33:
Đằng Ấu Khả để cho đại tỷ đút cho mình một miếng linh mễ, rồi lại đút một miếng xào linh sơ (rau), ngon miệng vô cùng, vẻ mặt hạnh phúc thỏa mãn, lúc này giống hệt cuộc sống dưỡng lão mà nàng tưởng tượng.
Linh khí lặng lẽ chảy vào cơ thể, nuôi dưỡng ngũ tạng lục phủ, cơ thể trở nên nhẹ nhàng thoải mái, có chút lâng lâng, không biết lần này nàng là linh căn gì, thể chất gì?
Nhưng không quan trọng, dù sau này kiểm tra ra kết quả gì, đối với nàng mà nói, cũng đều là "linh căn cá mặn", "thể chất dưỡng lão" là đúng rồi.
Ăn xong, Đằng Ấu Khả xuống đất đi dạo, lắc lư đi đến trước cửa phòng của Đằng Vân Đạm ở phía tây, cách cửa liền nghe cậu hét lên trong phòng, "Cái gì, trúng độc?"
"Ý của ngươi là nói, những người bên ngoài không phải điên, mà là bị trúng một loại độc thi âm hiểm, nếu không tìm được thuốc giải, cuối cùng tất cả mọi người sẽ trở thành bộ dạng không phải người không phải quỷ như bây giờ?"
"Đúng vậy, nên việc cấp bách hiện tại là tìm cách giải độc, nếu có thể mời được một độc y tài giỏi, trong vòng ba ngày có thể dập tắt thảm họa này, nếu không... haiz." Người trong Ngọc Bội có chút không nỡ.
Y biết rất rõ độc y khó tìm, đặc biệt là độc y giỏi, loại người này thường có tính khí quái gở, không phải là ẩn nấp trong bí cảnh săn bắt yêu thú, thu thập hoa độc cỏ độc, thì chính là nhốt mình trong động phủ chuyên tâm nghiên cứu độc thuật, xác suất xuất hiện ở thị trấn bình thường này gần như bằng không.
Ngay cả y trước kia, cũng không thể đảm bảo trong vòng vài ngày có thể tìm được người phù hợp.
Đằng Ấu Khả gật đầu, vị trong Ngọc Bội này vẫn khá hiểu chuyện, theo cách cắn và truyền nhiễm này, chẳng phải là virus tang thi trong thế giới khác sao.
Nàng ung dung bước lên bậc thang, gõ cửa, trong phòng vang lên tiếng "Vào đi", thấy người đi vào là nàng, Đằng Vân Đạm lập tức tiến lên hỏi han ân cần, "Ăn no chưa?"
"Vâng." Ăn linh mỡ, linh sơ đó.
"Tiểu Khả đừng sợ, nhị ca sẽ bảo vệ muội!" Muội muội chắc chắn là bị tiếng động trên phố dọa sợ, nên mới chạy đến chỗ cậu, cậu thật sự là một người ca ca tốt, mang đến cho muội muội cảm giác an toàn!
"Vâng ạ." Nhị ca ngốc, ca không phát hiện cửa nhà hàng xóm bị đập vỡ một cái lỗ, còn cửa nhà mình lại cứng như tường thành sao?
Nàng ngoan ngoãn ngồi trên bục gỗ, hai tay chống cằm, làn da trắng như tuyết, đôi mắt to tròn linh động. Có một muội muội như vậy, Đằng Vân Đạm hận không thể lập tức dẫn đi khắp phố phường khoe khoang một vòng.
Linh khí lặng lẽ chảy vào cơ thể, nuôi dưỡng ngũ tạng lục phủ, cơ thể trở nên nhẹ nhàng thoải mái, có chút lâng lâng, không biết lần này nàng là linh căn gì, thể chất gì?
Nhưng không quan trọng, dù sau này kiểm tra ra kết quả gì, đối với nàng mà nói, cũng đều là "linh căn cá mặn", "thể chất dưỡng lão" là đúng rồi.
Ăn xong, Đằng Ấu Khả xuống đất đi dạo, lắc lư đi đến trước cửa phòng của Đằng Vân Đạm ở phía tây, cách cửa liền nghe cậu hét lên trong phòng, "Cái gì, trúng độc?"
"Ý của ngươi là nói, những người bên ngoài không phải điên, mà là bị trúng một loại độc thi âm hiểm, nếu không tìm được thuốc giải, cuối cùng tất cả mọi người sẽ trở thành bộ dạng không phải người không phải quỷ như bây giờ?"
"Đúng vậy, nên việc cấp bách hiện tại là tìm cách giải độc, nếu có thể mời được một độc y tài giỏi, trong vòng ba ngày có thể dập tắt thảm họa này, nếu không... haiz." Người trong Ngọc Bội có chút không nỡ.
Y biết rất rõ độc y khó tìm, đặc biệt là độc y giỏi, loại người này thường có tính khí quái gở, không phải là ẩn nấp trong bí cảnh săn bắt yêu thú, thu thập hoa độc cỏ độc, thì chính là nhốt mình trong động phủ chuyên tâm nghiên cứu độc thuật, xác suất xuất hiện ở thị trấn bình thường này gần như bằng không.
Ngay cả y trước kia, cũng không thể đảm bảo trong vòng vài ngày có thể tìm được người phù hợp.
Đằng Ấu Khả gật đầu, vị trong Ngọc Bội này vẫn khá hiểu chuyện, theo cách cắn và truyền nhiễm này, chẳng phải là virus tang thi trong thế giới khác sao.
Nàng ung dung bước lên bậc thang, gõ cửa, trong phòng vang lên tiếng "Vào đi", thấy người đi vào là nàng, Đằng Vân Đạm lập tức tiến lên hỏi han ân cần, "Ăn no chưa?"
"Vâng." Ăn linh mỡ, linh sơ đó.
"Tiểu Khả đừng sợ, nhị ca sẽ bảo vệ muội!" Muội muội chắc chắn là bị tiếng động trên phố dọa sợ, nên mới chạy đến chỗ cậu, cậu thật sự là một người ca ca tốt, mang đến cho muội muội cảm giác an toàn!
"Vâng ạ." Nhị ca ngốc, ca không phát hiện cửa nhà hàng xóm bị đập vỡ một cái lỗ, còn cửa nhà mình lại cứng như tường thành sao?
Nàng ngoan ngoãn ngồi trên bục gỗ, hai tay chống cằm, làn da trắng như tuyết, đôi mắt to tròn linh động. Có một muội muội như vậy, Đằng Vân Đạm hận không thể lập tức dẫn đi khắp phố phường khoe khoang một vòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất