Sau Khi Nam Phụ Phá Sản

Chương 43: Tìm đường khác

Trước Sau
Lúc hệ thống nhắc nhở, người Trần Trản khẽ run lên.

Nhưng chính hành động run nhẹ như cơn gió lướt thoáng qua này đã dừng cuộc tranh giành cuốn sổ của hai người kia lại.

Ân Vinh Lan buông tay ra trước, đứng thẳng người, dùng dáng vẻ nhìn từ trên cao xuống nhíu mày với Lâm Trì Ngang: "Anh làm gì ở đây?"

Vừa ăn cướp vừa la làng... Lâm Trì Ngang giận quá hóa cười.

Động tĩnh lớn như vậy Trần Trản muốn giả bộ ngủ nữa cũng không được, cậu quay mặt sang, đôi mắt vì hơi nước mà trở nên sâu thẳm.

Vẻ mặt Ân Vinh Lan không đổi sắc, bình tĩnh nhặt áo khoác đặt vào tay Trần Trản: "Đồ đạc cá nhân đừng để chỗ xa quá, rất dễ khiến người khác nổi lòng tham."

Ánh mắt Trần Trản phức tạp, nói tên này đổi trắng thay đen cũng không đúng lắm, quả thật Lâm Trì Ngang là người đề nghị việc xem lén này. Chỉ là mấy lời anh vừa nói đã tự tẩy trắng cho mình sạch sành sanh.

Ba người đều lặng thinh không nhắc lại việc vừa nãy nữa. Lâm Trì Ngang đi sang bể nước nóng bên cạnh, Ân Vinh Lan không xuống nước, ngồi một bên nói chuyện với Trần Trản.

"Bút ghi âm đâu?"

"Hết pin rồi."

Hơi nước bay lơ lửng trên không trung, mấy lọn tóc con ướt đẫm trên trán Trần Trản khiến cậu trông càng nhỏ tuổi hơn. Cuốn sổ nhỏ lại trở về trong tay cậu, dừng một chút rồi viết viết, trông như một đứa nhóc đang nghiêm túc ghi bút ký.

Đáng tiếc, hình ảnh này ở trong mắt người khác chỉ mang lại cảm giác ớn lạnh.

Lâm Trì Ngang không ở lại lâu, mặc áo choàng tắm đi thẳng ra ngoài.

Trời càng lúc càng tối, vài du khách lục tục rời đi.

Ân Vinh Lan đưa khăn tắm cho cậu, tiện thể nhắc nhở: "Đừng giỡn quá đà."

Trần Trản nghe ra ý anh muốn nói trong câu này: "Tôi nghe nói nhà họ Lâm có sản nghiệp ở nhiều lĩnh vực."

Ân Vinh Lan gật đầu, ánh mắt quét đến ngọn tóc hơi vểnh của cậu, cười nói: "Nếu muốn hợp tác làm ăn thì đây đúng là một lựa chọn rất tốt."

Trong lúc Trần Trản im lặng suy nghĩ, Ân Vinh Lan chẫm rãi phân tích: "Giống như lần làm đại sứ thương hiệu vừa rồi, cậu phải chạy tới Chá Hải một chuyến mà cuối cùng chỉ có thể ký với họ hợp đồng 3 tháng."

Đặt cuốn sổ nhỏ xuống, Trần Trản gật đầu: "Bên họ vừa ý với hiệu quả tuyên truyền và mức giá tôi đưa ra. Nhưng cho dù doanh số bán hàng ba tháng sau có tốt đi nữa thì cũng không phải không có khả năng họ sẽ chuyển sang tìm minh tinh để nâng độ nhận diện thương hiệu."

Ân Vinh Lan cố gắng không để ý đến cuốn sổ của cậu, mỗi lần liếc mắt nhìn thì khí lạnh sau lưng lại bốc lên: "Nếu như có thể hợp tác cùng nhà họ Lâm sẽ bớt đi rất nhiều lo lắng về sau."

Trần Trản đăm chiêu.

Nguyên chủ đã kéo độ hảo cảm của mình xuống âm từ lâu, trừ khi Lâm Trì Ngang là thánh nhân tái thế mới có thể bỏ qua hiềm khích khi trước để hợp tác với cậu.

Hiển nhiên Ân Vinh Lan cũng biết việc này khó đến nhường nào, liếc mắt nhìn cậu: "Có muốn cân nhắc đến công ty của tôi không?"

Trần Trản không cần nghĩ đã từ chối, nghiêm mặt nói: "Từ chối nhận trợ cấp cho người nghèo."

Ân Vinh Lan sững sờ, bật cười.

Ngâm mình trong suối nước nóng quá lâu cũng không tốt, Trần Trản lau người, chào tạm biệt rồi chuẩn bị về phòng.

Cửa của homestay là loại cửa trượt nhỏ, tiếng gỗ vang lên làm cho người ta thấy không mấy an toàn, Trần Trản chuyển bàn nhỏ kê trước của: "3000 điểm tẩy trắng."

Hệ thống ấp úng, cuối cùng cũng đưa cho cậu. Sau đấy không nói thêm một câu gì nữa.

Trần Trản được dịp yên lặng, ngồi dựa vào trường nghĩ cách làm sao để hợp tác với nhà họ Lâm.

Ngày hôm sau, cậu dậy sớm ra ngoài mua ít hoa quả, nhìn thấy Lâm Trì Ngang còn lấy một quả đưa cho hắn. Tiếc là hắn không đưa tay nhận mà còn bình tĩnh nói: "Tôi từng đọc "Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn" rồi."

"..."

Xem ra không thể "tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu"[1] rồi.

[1]: Raw: Gặp nhau cười hết sạch oán thù: 相逢一笑泯恩仇.

Trích trong: Đề Tam Nghĩa Tháp (題三義塔) của Lỗ Tấn.

三義塔者,中國上海閘北三義里遺鳩埋骨之塔也,在日本,穠人共建之。

奔霆飛熛殲人子,

敗井殘垣剩餓鳩。

偶值大心离火宅,

終遺高塔念瀛洲。

精禽夢覺仍銜石,

斗士誠堅共抗流。

度盡劫波兄弟在,

相逢一笑泯恩仇。

Dịch nghĩa - Phan Văn Các:

Tháp Tam Nghĩa là tháp chôn di cốt con chim câu ở Tam Nghĩa lí, Hạp Bắc, Thượng Hải, Trung Quốc. Ở Nhật Bản, nhà nông cũng góp sức xây dựng tháp.



Đạn bom lửa thép bao người chết,

thoi thóp đói mềm một chú câu.

May gặp lòng nhân, rời hoả ngục,

Được xây ngọn tháp, nhớ Doanh Châu.

Chim thiêng tỉnh mộng còn đem đá,

Chiến sĩ kiên gan sát cánh nhau.

Qua khỏi kiếp ba, huynh đệ mất,

Gặp nhau cười nụ hết oan cừu.

Diện tích của thị trấn nhỏ không lớn, nổi danh nhất chỉ có suối nước nóng. Hôm qua Trần Trản gần như đã trải nghiệm hết các chỗ đặc sắc, ăn sáng xong cậu đi dạo loanh quanh một vòng, bắt đầu viết tiếp —

Lâm Trì Ngang bị bắt cóc rồi.

Tôi tận mắt chứng kiến có người cướp xe, căng thẳng quá nên vẫn chưa báo cảnh sát.

Cơ hội đây rồi.

Nếu như có thể đơn thương độc mã cứu hắn ra, nữ thần sẽ biết ai mới là anh hùng thực sự, ai mới là kẻ bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa.

Lặng lẽ theo đuôi suốt một đường, cuối cùng phát hiện bọn họ giấu người trong một ngôi nhà gỗ nho nhỏ hẻo lánh.

Bọn bắt cóc có tổng cộng ba người, có lên kế hoạch tỉ mỉ từ trước. Họ chọn thời gian rất khéo, vì Khương Dĩnh là người của công chúng nên lúc hẹn gặp nhau Lâm Trì Ngang sẽ không mang theo vệ sĩ.

Sau khi quan sát một lần nữa, tôi quyết định tách chúng ra để đánh.

Tay chân Lâm Trì Ngang bị trói khá chắc, bọn bắt cóc chụp hai tấm hình.

"Nói chuyện phải gắn gọn" tên cầm đầu nói: "Cho nó 40 phút, nếu tiền vẫn chưa được giao đến thì lập tức giết con tin."

"Thời gian có ngắn quá không?"

Tên cầm đầu bắt cóc hiển nhiên rất có kinh nghiệm: "Không thể kéo dài được, để lâu cảnh sát sẽ có thời gian chuẩn bị."

Cũng may mà cái nhà vệ sinh này khô ráo, đợi tên cầm đầu bước ra khỏi nhà vệ sinh, tôi thừa dịp hắn không chú ý liền cầm tảng đá đập một phát cho hắn ngất luôn.

Bắt giặc phải bắt vua trước!

Tôi lôi tên cầm đầu đang hôn mê, hùng hổ quát hai tên nghe tiếng động chạy tới: "Thả người ngay, nếu không tao sẽ giết nó!"

Hai kẻ bắt cóc còn lại nhìn nhau, một tên hung tợn nói: "Giết hết chúng đi, tiền chúng ta chia đôi."

Nói xong cùng nhau vọt tới.

Tôi nắm chặt góc áo, vội vàng bỏ chạy.

Ra trước cửa thì va phải một người: "Đại ca tha mạng!"

Lại ngước lên nhìn, đâu phải một người mà là một đống người. Người nào người nấy đều vai rộng chân dài, cơ thể cường tráng có thể lấy một chọi hai.

Ngạc nhiên chưa, tôi chỉ bị hạn chế hành động còn bọn bắt cóc đang đuổi theo sau thì bị đánh cho má nhìn không ra.

Lâm Trì Ngang được người đỡ ra từ bên trong, ngạc nhiên gọi cha một tiếng.

Lúc bị hỏi làm sao tìm được chỗ này cha Lâm chỉ bình tĩnh nói: "GPS".

Lâm Trì Ngang theo bản năng nhìn về phía cái đồng hồ đeo tay, hiểu ngay, tháo đồng hồ ra thì tìm thấy được một con chíp nhỏ bên trong.

Cha Lâm mặt vô cảm nói: "Đây là bạn gái con cài."

Lâm Trì Ngang sững sờ, sau khi kiểm tra lại thì phát hiện còn có một cái khác ở dưới miếng lót giày da.

Cha Lâm vẫn bình tĩnh nói trước khi hắn nổi giận: "Đây là bà nội con cài. Vì con thường tự ý hành động mà không mang theo vệ sĩ." Dừng một chút lại nói: "Cha cài trong cúc áo sơ mi."

Không khí lúc này như dừng lại.

Ngay lúc ấy, một vệ sĩ chạy tới nói phát hiện được tên bắt cóc còn lại bị đánh ngất chỗ nhà vệ sinh.

Tôi nhân cơ hội rũ sạch mọi quan hệ, chứng minh rằng mình tới đây để cứu người.

Tuy rằng suốt quá trình cứu người vẫn luôn hy vọng bọn cướp vô tình sơ ý làm cho hắn liệt luôn.

"Lên xe." Cha Lâm mở cửa xe.

Tôi giật mình, ngồi vào ghế phụ.

Lâm Trì Ngang chắc là vẫn còn chưa hoàn hồn từ vụ GPS, chậm chạp lên xe khác.

Khi đi ngang qua tiệm thuốc, cha Lâm xuống xe mua bình xịt khử trùng và băng cá nhân để tôi xử lý vết thương nhỏ trên tay: "Hai ngày tới đừng để bị dính nước."

Tôi im lặng một lúc rồi nhỏ giọng nói: "Ngài với Lâm Trì Ngang không giống nhau chút nào."



Năm tháng đã đọng lại trên người ông một loại khí chất trầm ổn, tĩnh lặng như núi.

"Không giống chỗ nào?" Ông hỏi.

Nghĩ đến cảnh tượng người kia mua thuốc cho mình, rồi lại liên tưởng tới những nhục nhã mà Lâm Trì Ngang mang tới. Viền mắt tôi nóng lên, trả lời: "Ngài biết quét mã để trả tiền."

...

Sau khi đăng chương mới, Trần Trản đứng dậy giãn gân cốt rồi tiếp tục đi ngâm suối nước nóng.

Thiêm thiếp ngủ một lát, sau đó tạo một cái clone đặt là: Fanclub cha Lâm.

Còn tạo một nhóm trên Weibo.

Tính cách cha Lâm Trì Ngang rất dễ được quần chúng nhân dân yêu mến: đẹp trai lịch lãm, có quyền có thế nhưng lại rất thủy chung, hơn nữa còn rất hăng hái tích cực tham gia các hoạt động từ thiện.

Trần Trản liên lạc với cô nàng seeding được thuê trong buổi fan meeting lần trước, nhờ cô lên Weibo bình luận tượng trưng mấy câu.

Không cần pr quá nhiều, cha Lâm vừa xuất hiện đã lọt vào tầm mắt của quần chúng. Lập tức có không ít cư dân mạng khen không ngớt... "ông bố quốc dân", "Hận không sinh sớm 20 năm", đủ các loại tâng bốc.

Trần Trản viết một bài cả nghìn chữ để ca ngợi, dùng acc clone đăng lên. Fanclub cha Lâm lập tức thu hút được sự chú ý.

Sau khi làm nền gần như xong hết rồi thì cậu gửi tin nhắn cho Vương Thành, hi vọng hắn có thể để nghệ sĩ dưới trướng like cho mình một cái.

Trong nháy mắt Fanclub cha Lâm thu hút được hơn 10.000 lượt theo dõi.

Nắm chắc thời gian, qua 2 tiếng Trần Trản viết một đoạn nhỏ khoảng 2000 chữ nữa, từng câu từng chữ đều đắp nặn cho cha Lâm hình tượng kiểu người trầm ổn, chín chắn.

Tất cả những điều này Lâm Trì Ngang đều không biết. Mục đích tới đây của hắn là cầu hôn, dốc lòng dốc sức chuẩn bị nhưng đến thời khắc quan trọng thì lại hơi chùn bước.

Kết quả của việc chần chừ là bỏ lỡ thời điểm tốt nhất, khi bình tĩnh lại thì đã ngồi trên máy bay đi về rồi.

Đáng nhẽ Trần Trản ngồi cùng chuyến bay với hắn nhưng vì cậu quyết định về cùng Ân Vinh Lan nên hoãn lại một ngày.

Trước khi đi họp lớp, mặc dù đoán được câu trả lời của cậu nhưng Ân Vinh Lan vẫn hỏi: "Có muốn đi cùng tôi không, tiện thể làm quen với họ."

Trần Trản xua tay từ chối, cũng không bởi vì lòng tự ái hư vô gì đó: "Nếu như ai cũng dẫn bạn theo thì tính chất buổi họp lớp sẽ thay đổi rồi." Dứt lời nhún nhún vai: "Loại tụ họp này chỉ có người nhà mới có thể danh chính ngôn thuận đi theo thôi."

Ân Vinh Lan cười lắc đầu: "Cũng có lý."

Hiếm khi ra ngoài du lịch, cuộc sống của Trần Trản chỉ xoay quanh ngâm suối nước nóng với gõ chữ.

Cho dù là "Sám Hối Lục" hay là "Hãm hại ảnh hậu" đang được cập nhật, nhân vật trong đấy đều có hướng khoa trương hài hước.

Cha Lâm lên sân khấu, trong nháy mắt đã thu hút vô số người hâm mộ. Khu bình luận đều đang kêu gào tác giả viết thêm nhiều tình tiết về ông.

Đến khi bọn họ trở lại thành phố Y, ở sân bay còn gặp vài fan hâm mộ yêu cầu thêm phân cảnh cho cha Lâm.

Ân Vinh Lan nhìn hắn: "Nổi tiếng vậy sao?"

"Đương nhiên." Trần Trản giải thích: "Dù sao thì ông ấy cũng là người bình thường đầu tiên xuất hiện sau mấy trăm nghìn chữ."

Trong truyện chính là một nâng một giẫm, so sánh với Lâm Trì Ngang, cha Lâm lập tức tỏa ánh hào quang tình người.

"..."

Để dỗ cho người lớn vui vẻ, lúc mang quà lưu niệm tới Khương Dĩnh chủ động kể bây giờ trên mạng có rất nhiều người trở thành fan của cha Lâm.

Cha Lâm mới đầu cũng không thèm để ý, nói: "Rõ là vớ vẩn."

Buổi tối trước khi đi ngủ, ông vừa đeo kính vừa mở điện thoại lên: "Trang web Nam gì?"

Mẹ Lâm thở dài: "Trang web Nam Cực Tinh."

Cha Lâm vào đọc một hồi, sau khi xem xong cảm thấy tiểu thuyết này không quá đặc sắc. Chỉ đơn giản là tả thực pha thêm chút hài hước thôi.

Mẹ Lâm tìm mấy bình luận trên mạng cho ông đọc.

Nịnh hót thì cha Lâm đã thấy rất nhiều, nhưng nịnh hót một cách trắng trợn như trên mạng thế này thì vẫn là thấy lần đầu tiên.

Được ở chỗ rất mới mẻ.

Không ai hiểu con bằng cha, ngược lại đôi khi cũng đúng.

Ngày hôm sau lúc ăn cơm, Lâm Trì Ngang bóng gió nhắc nhở cha hắn không nên đứng sai chiến tuyến.

"Người trẻ tuổi thì phải có lúc làm sai." Giọng cha Lâm càng bình tĩnh hơn: "Đừng chỉ nhìn mãi một mặt."

Mẹ Lâm vẫn luôn là dáng vẻ tao nhã: "Tôi có đọc được bình luận muốn "Sám Hối Lục" chuyển thể thành phim."

Cha Lâm bình tĩnh nói: "Nhất định lợi nhuận sẽ rất nhiều."

Lâm Trì Ngang dừng đũa.

Cha Lâm thuận miệng nói: "Biên kịch thì để tác giả đảm nhận, diễn viên cứ để người thật đóng, cái đội hình này không cần tuyên truyền vẫn nổi như cồn."

Nghe xong, Lâm Trì Ngang đứng hình mất mấy giây, đến khi mở miệng thì mặt mũi đã lạnh như băng: "Cho dù lợi nhuận có gấp cả triệu lần đi nữa thì con cũng sẽ không diễn đâu."

Kêu hắn diễn "Sám Hối Lục" chẳng khác nào hành quyết công khai!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau