Sau Khi Nam Phụ Phá Sản

Chương 48: Tiếng nói chung

Trước Sau
Bổ sung lượng đường giúp đầu óc hoạt động trở lại.

"Hệ thống, không tìm được người yêu thì sao đây?"

Chẳng được bao lâu, truyền đến âm thanh uể oải của hệ thống: 【 Nếu anh nở hoa, gió sẽ đưa anh bay xa. 】

Trần Trản cười nhạo, so với khi vừa xuyên đến, cậu đã có vốn liếng có sự nghiệp, cũng xem như là đã nở hoa.

【 Hệ thống: Mỗi chủng loài mỗi khác. Có thể kí chủ thuộc loài hoa xác thối, mấy năm mới trổ hoa một lần, nghe bảo mùi thối có thể lan xa 800 mét. 】

Bàn tay đang thu dọn chén đũa suýt trượt, Trần Trản thở dài, ánh mắt khôi phục lại lý trí... Thôi, đành xem duyên phận.

Mấy ngày nay có phóng viên lục tục đến nhà muốn phỏng vấn, bị Trần Trản lần lượt từ chối khéo, cuối cùng ngại phiền phải từ chối mãi, đơn giản vờ như nhà không có người.

Bởi vì hành động này, ông lão cửa đối diện bỗng trở nên nóng bỏng tay, không ít người đem quà đến thăm ông, dò hỏi ông chuyện về Trần Trản.

Trứng sữa trong nhà sắp hết chỗ chứa, mấy lần ông cho rằng đối diện không phải hàng xóm, mà là mèo chiêu tài tái thế.

Trần Trản là kiểu người không chịu được rảnh tay, lúc rỗi rảnh ở nhà, mở email xem thử gần đây lại có người nổi tiếng nào muốn quay chung với cậu nữa không, kết quả phát hiện kể từ hôm qua, người gửi tin xin hợp tác đều là nam giới.

Thực tế tàn khốc và phũ phàng của thế giới này hiện lên rõ ràng.

Mặt khác, Trần Như cũng coi như chấp nhận từ bỏ, đêm nọ còn gửi đến một tin nhắn dài mấy  ngàn chữ, xưng tội từ tận đáy lòng. Cuối tin gửi gắm hi vọng cậu có thể đăng một bài giải thích, biểu thị hai người thật sự không có quan hệ gì với nhau.

Trước đây liều mình bỏ tiền thuê phóng viên tạo scandal quyết liệt bao nhiêu, bây giờ bỏ chạy lấy người nhanh bấy nhiêu.

Trong mắt Trần Trản, tất cả mọi chuyện đã lắng xuống.

Nhưng đối với Ân Vinh Lan, có một số việc chỉ vừa mới bắt đầu.

Cấp dưới Tiểu Triệu là người được trải nghiệm rõ ràng nhất, khi sếp kiểm tra hợp đồng xong đang định cúi xuống kí tên, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt khinh bỉ: "Người gần gũi nhất?"

"... Ngài đang nói gì?"

Ân Vinh Lan: "Thuê người tra xét một chút, xem tên cướp kia còn tiền án gì chưa bị phát hiện hay không."

Cấp dưới đã sớm luyện ra cơ mặt như tường đồng vách sắt, gật đầu vâng dạ.

Nhẹ nhàng bỏ bút xuống, Ân Vinh Lan đứng bên cửa sổ, tự giễu nói: "Có lẽ tôi có hơi điên rồ."

Tiểu Triệu nhìn bóng lưng của y, nhấp nhấp miệng. Dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng mà có thể phát triển đến tầm vóc hôm nay, cũng đồng nghĩa không thể không thời thời khắc khắc giữ lòng nghi kị với mọi người. Tuy đôi lúc cảm thấy rất hoang đường, nhưng quả thật sếp muốn có một người bạn cũng chẳng hề dễ dàng.

Tạm rời khỏi cương vị của mình, không nhịn được nói thêm một câu: "Thật ra bất kể đối với vợ chồng hay bè bạn, việc có tiếng nói chung đều rất quan trọng."

Ân Vinh Lan xoay người, gật gật đầu: "Nói tiếp."

Tiểu Triệu: "Cấp ba tôi có một người bạn thân, hôm nào cũng cùng nhau than vãn kể lể. Sau đó lên đại học, khoảng cách cứ xa dần rồi thành nhìn nhau mà không nói gì."

Ân Vinh Lan cau mày: "Còn có thể như thế?"

Tiểu Triệu giải thích: "Trải nghiệm của mọi người không giống nhau, chuyện riêng từng người gặp phải sẽ làm người ta không còn đồng điệu. Đương nhiên cũng không phải tất cả mọi người đều sẽ như vậy."

Ân Vinh Lan luôn thích phòng ngừa chu đáo, cúi đầu nghĩ về ba chữ tiếng nói chung.

.

Quãng thời gian trước sóng gió quá nhiều, gần đây Trần Trản càng ngày càng khiêm tốn.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, theo bản năng đoán là phóng viên, thậm chí không đứng dậy ra mắt mèo nhìn.

Cho đến khi Ân Vinh Lan gọi điện thoại tới, Trần Trản sửng sốt một chút, mới dừng việc trong tay đi mở cửa.

Lớp tuyết rơi trên hàng mi gặp được khí ấm hoà tan thành tinh thể, tầm mắt Ân Vinh Lan vì vậy mà trở nên hơi mơ hồ.

Trần Trản khoanh tay dựa vào cửa, như cười như không: "Anh có lẽ là người duy nhất ngoại trừ phóng viên, vẫn còn chịu tiếp xúc với tôi."

Ân Vinh Lan cởi áo khoác, Trần Trản giúp y mở cửa tủ móc lên: "Trời lạnh như thế này, mặc áo bông vẫn ấm hơn." Nói rồi dùng ánh mắt săm soi nhìn chằm chằm đôi chân dài phía sau: "Có đeo tất lông không?"

Ân Vinh Lan bật cười: "Hà khắc thế à?"

Trần Trản dời máy tính đi, pha một bình trà.

Sau khi nước nguội bớt, nhìn đăm đăm lá trà đang loang ra màu xanh nhạt trong đó: "Tìm tôi có gì không?"



"Có việc nhờ vả."

Ngạc nhiên với đáp án nghe được, Trần Trản dời tầm mắt nhìn về phía ý: "Anh mà cũng có chuyện không thể giải quyết?" Dừng một chút rồi bổ sung: "Không có ý xúc phạm, chỉ tại quá ngạc nhiên."

Ân Vinh Lan nhấp một ngụm trà, cười nói: "Tôi hiểu được."

Trần Trản rốt cuộc cũng nổi lên mấy phần hiếu kỳ.

Ân Vinh Lan: "Muốn nhờ cậu dạy tôi viết văn."

Trần Trản nhìn y chằm chặp vài giây, đưa tay thăm dò nhiệt độ trên trán đối phương.

"Không có sốt." Ân Vinh Lan nhẹ nhàng giải thích: "Tôi rất thích văn phong của cậu."

Trần Trản rất muốn biết khi y nói chuyện trái lương tâm, tim không đau hay sao?

Đáng tiếc bất kể là trông ở góc độ nào, đều chỉ có thể nhìn ra vẻ khiêm tốn nhờ chỉ bảo trên khuôn mặt này.

Trần Trản nửa tin nửa ngờ, không tìm được lý do từ chối, cuối cùng gật đầu đáp lại: "Trước mắt bắt đầu từ... viết nhật ký đi?"

Ân Vinh Lan bình tĩnh rút một xấp vé vào cổng dày từ trong ví ra làm thù lao: "Muốn đi đến đâu?"

Hoàn toàn không cho đối phương cơ hội nói câu "Đâu cũng được".

Trần Trản nháy mắt hai cái.

Ân Vinh Lan: "Số vé còn lại sẽ chia cho nhân viên công ty làm phúc lợi."

Trần Trản tuỳ tiện rút ra một tấm, là vé vào cổng công viên Sâm Lâm, ngày sử dụng vừa đúng hôm nay.

Mắt thấy đã sắp qua mười hai giờ, Trần Trản nhấn lưu lại bản thảo, mặc quần áo vào chuẩn bị xuất phát.

Cấp dưới đang chờ trước cổng khu dân cư, Ân Vinh Lan cho anh giữ lại một vé, còn lại đem phân phát.

Tiểu Triệu thấy y không định lên xe, hỏi: "Ngài muốn..."

"Công viên Sâm Lâm ít chỗ đậu xe," Ân Vinh Lan nói: "Cậu lái xe đi đi, chúng tôi đi xe buýt sang."

Tiểu Triệu nhìn theo hai người họ đi về phía trạm xe buýt, một người mặc áo khoác rất phong cách, một người thì quấn một lớp dày kín người.

Nhìn qua, trông như tùng xanh đĩnh đạc và bánh chưng nõn nà.

Vì ý tưởng của chính mình mà cười trộm vài tiếng, khởi động xe chuẩn bị rời đi.

Trần Trản gần đây ra đường đều phải đội mũ đeo khẩu trang, sợ bị người nhận ra. Ưu điểm của ngày đông là dù ăn vận như vậy ra ngoài, cũng không làm quá nhiều người chú ý.

Công viên Sâm Lâm có trạm dừng riêng, xuống xe chỉ cần qua thêm một ngã tư là tới, vô cùng thuận tiện.

Trần Trản làm bất cứ chuyện gì cũng rất nghiêm túc, cho dù dưới cái nhìn của cậu có là chuyện hoang đường đến mức nào: "Miêu tả phong cảnh không cần phải quá chi li, có khi ghi lại thời tiết thôi cũng được."

Ân Vinh Lan trông như lắng nghe rất nghiêm túc.

Người trong công viên không nhiều.

Vì người già và trẻ em được miễn vé vào cổng, đôi lúc có thể nhìn thấy mấy đứa nhóc đùa giỡn truy đuổi lẫn nhau, hoặc lác đác vài người lớn tuổi ngồi trên ghế dài, đôi mắt bất động nhìn về nơi xa xăm nào đó.

Hết thảy tựa như có thể gột rửa tâm hồn.

Đi được một đoạn, Ân Vinh Lan nói: "Phía trước cách đây không lâu vừa mở một tiệm bán báo."

Hoàn cảnh trước mắt cũng rất thích hợp để đọc này nọ, Trần Trản gật đầu: "Đi xem đi."

Trên đường vừa ngắm cảnh vừa truyền thụ kiến thức: "Trong bài viết thì ngoài bản thân nhất định phải có một chủ thể khác, kịch bản chỉ có một nhân vật rất dễ khiến người ta thấy tẻ nhạt, bên cạnh đó..."

Câu nói tiếp theo dừng lại, tầm mắt Trần Trản cố định tại hồ nhân tạo cách đó không xa, nhíu nhíu mày.

Vài đứa trẻ đang nô đùa nơi đó. Mực nước hồ nhân tạo không quá sâu đối với người trưởng thành, nhưng ngày đông nước rất lạnh, nhỡ có trượt chân rơi xuống nước mà bị chuột rút, không chắc có thể không ra chuyện ngoài ý muốn.

Đang định mở miệng lên tiếng mấy câu, lập tức thấy giữa đám trẻ con đang nô đùa, một đứa trẻ lỡ tay đẩy một cái, đứa trẻ còn lại không đứng vững, té xuống hồ.

Đứa bé kia bị hù đến, phản xạ nghiêng người về trước định xuống kéo bạn lên.

Trần Trản kêu một tiếng để đứa bé lùi ra sau, vội vàng chạy tới.

Ân Vinh Lan chạy nhanh hơn một chút, nhảy xuống trước.



Người được cứu thường vì sợ hãi giãy dụa kịch liệt mà dẫn đến bi kịch, Trần Trản thấy đứa nhỏ trong hồ vẫy vùng lung tung, vội vã nhảy xuống theo, cùng Ân Vinh Lan một trước một sau túm lên bờ.

Cậu lên bờ trước, đưa tay kéo Ân Vinh Lan một cái.

Động tĩnh bên đây làm những người xung quanh chú ý, một người cởi áo khoác bọc lấy đứa nhỏ, thấy đứa bé chỉ biết khóc nấc không hỏi được thông tin người nhà, không thể làm gì khác hơn là báo cảnh sát.

Trần Trản không muốn lại lên hot search vì xông pha làm việc tốt như lần trước, thêm nữa áo bông ướt đẫm, không thích hợp ở lâu. Đi ra ngoài nói với bảo vệ tình huống bên trong, rồi cùng Ân Vinh Lan bắt xe trở lại.

Tài xế là người nhiệt tình, không chê bọn họ ướt nhẹp làm ẩm xe.

Hai con gà luộc về tới phòng, lần lượt vọt vào tắm nước ấm, Trần Trản nấu chén canh gừng, mỗi người một chén to.

Thở một hơi thườn thượt, liếc mắt nhìn nhau, vô cùng ăn ý lắc đầu cười khổ.

Ân Vinh Lan tạm thời mặc đồ ở nhà của Trần Trản, cũng may vốn là kiểu thiết kế rộng rãi, y mặc vào cũng không tính quá chật.

"Đã có tư liệu sống cho nhật ký." Trần Trản trêu ghẹo.

Ân Vinh Lan gật đầu tán đồng.

Trần Trản đứng dậy lấy giấy bút từ ngăn kéo: "Viết đi, tôi xem thử xem anh nắm bắt được tới đâu."

Khó hiểu có cảm giác học sinh tiểu học được thầy giáo ngữ văn chấm sửa bài, Ân Vinh Lan bình tĩnh mà giãy dụa kín đáo: "Tôi nghĩ là mình vẫn chưa học được cái tinh tuý."

Trần Trản mỉm cười: "Bí quyết là phóng đại vừa phải, kết cục làm điểm nhấn cho cả bài."

Nhìn con ngươi sâu thẳm của đối phương tiếp tục mở miệng: "Những chi tiết phóng đại này tốt nhất là về mặt cảm xúc, chứ không phải giả tạo sự việc đã phát sinh. Nhớ lại thật kỹ những chi tiết nhỏ lúc ra ngoài hôm nay."

Ân Vinh Lan đắn đo ngẫm nghĩ hồi lâu, mới miễn cưỡng đặt bút:

Ngày đông sáng sủa, tôi và người bạn tốt nhất của mình ra ngoài du lịch.

Công viên Sâm Lâm tựa như một thế giới khác, chỉ có âm thanh trò chuyện thanh nhàn và tiếng cười khẽ khàng nơi đối diện.

Lúc đang nói cười vui vẻ, phía trước đột nhiên có một đứa bé rơi xuống nước.

Không có thời gian để nghĩ nhiều, hai người chúng tôi nối nhau nhảy xuống nước.

Phối hợp nhau kéo đứa bé lên xong, Trần Trản trên bờ vươn tay với tôi, muốn kéo tôi lên cùng.

Lúc này tôi mới chú ý thấy, trên mặt nước nổi trôi một quyển sổ nhỏ, hẳn là khi cứu người vừa nãy đã rơi ra từ túi áo đối phương.

Tôi và sổ đồng thời rơi xuống nước, cậu ấy lại không chút do dự mà chọn cứu tôi.

Thời khắc này, tôi không khỏi mà trầm tư một hồi--

Ôi, cậu ấy mới thương mình biết bao nhiêu!

Đặt xuống dấu chấm câu cuối cùng, Ân Vinh Lan nhè nhẹ thở ra một hơi... Kết cục làm điểm nhấn, phóng đại vừa phải, cảm xúc thăng hoa, hẳn là đã đầy đủ.

Trần Trản vốn đang đánh chữ, thấy thế dừng việc gõ phím: "Viết xong rồi?"

Ân Vinh Lan gật đầu, đưa cho cậu xem.

Trần Trản còn rất lấy làm chờ mong, xem vị trùm ẩn này có bút lực ra sao.

Nhìn thấy câu đầu tiên, híp mắt một cái, mở đầu vào vấn đề trực tiếp, nghĩ cũng rất được.

Tiếp tục xem thêm ba câu, nụ cười thân thiện dần dần đọng lại.

Đến khi đọc hết câu cuối cùng, trên mặt đã tắt đi nụ cười.

"Sao vậy?" Ân Vinh Lan thành khẩn dò hỏi.

Ngón tay cầm giấy của Trần Trản hơi siết lại, mặt giấy phẳng phiu xuất hiện nếp nhăn, cậu cúi đầu, nhất thời làm người không nhìn ra biểu cảm.

---

Lời tác giả:

Ân Vinh Lan: Tự nhận đã có thể xuất sư.

Trần Trản: Dạy trò thành tài, sư phụ chết đói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau