Chương 53: Cái gì cứng cứng?
Trên xe, ai đó lạnh lùng dúi cho ai đó túi khoai lang nướng thơm lừng nóng hổi, tuyệt nhiên một lời cũng không nói.
Không khí yên lặng đến đáng sợ, Lợn ngọt nhạt phân bua ti tỉ các cứ mà cậu vẫn lặng im như tờ, bây giờ Lợn có nói gì cũng thành sai, đành ngậm ngùi bóc vỏ khoai lang.
Lén nhìn sắc mặt của cậu, Lợn nuốt miếng mấy lần để lấy hết can đảm bắt chuyện.
- Cậu Hai ới, cậu Hai ời, cậu Hai đẹp trai nhất quả đất của em ơi.
- Em bóc vỏ khoai lang xong rồi nè, cậu Hai ăn khoai lang với em nha nha cậu!.
Cậu Hai vẫn lặng thinh.
- Thôi mà em biết em sai rồi, em không nên làm trái ý cậu, cái sai thứ nhất của em là không nghe lời cậu ở yên một chỗ mà chạy lung tung, cái sai thứ hai của em là tự ý nói chuyện với người lạ, cậu giận em như thế cũng đáng cái đời em lắm.
Thấy ai đó nhận hết lỗi về mình, không dám cãi lại câu nào. Cậu thấy mủi lòng, cậu thấy thương thương, mà lòng còn giận nhiều chút nên vẫn không trả lời.
Báo hại ai đó cứ luyên tha luyên thuyên.
- Nhưng mà cậu không đếm xỉa gì đến em, em buồn lắm ý, ăn khoai mà không cảm thấy ngon, mà ăn không ngon thì em sẽ gầy, mà em gầy thì em xấu quắc à.
- Cậu nỡ thấy em gầy, em xấu quắc xấu quơ hả?.
Cậu nhịn cười, đáp cụt ngủn -Ừa!
Líu la líu lo nãy giờ cậu mới trả lời nó lấy một tiếng, mà cậu trả lời của cậu vô tình quá, Lợn ức.
- À em biết rồi nhá, cậu cố tình để em gầy, em xấu rồi cậu hết thương em đúng không?.
- Ừa.
- Em biết cậu rồi, cậu là cậu thay lòng chứ gì?.
- Ừa.
- Uổng công em cầu nguyện cho cậu kỳ thi Hội năm sau đứng đầu bảng, uổng công em còn cầu nguyện cho cậu được khoẻ mạnh, hạnh phúc, uổng công em còn cầu nguyện cho “Hai đứa mình” mãi bên cạnh nhau suốt đời suốt kiếp.
Ai đó sụt sịt, mắt đỏ hết rồi.
Ai đó đau lòng không thôi, lấy lau nước mắt.
- Khóc đủ chưa?.
- Chưa đâu, em ức lắm.
- Sao ức?.
- Tại sao em còn thương cậu nhiều như vậy mà cậu đã vội thay lòng.
- …
Cậu chết cười với cái suy luận của Lợn, cậu dang cánh tay rộng lớn của mình ra cho Lợn nép vào lòng, ở trong vòng tay của cậu Lợn thấy an toàn hơn bao giờ hết.
Hơi ấm từ lồng ngực cậu truyền đến, sao mà ấm áp, sao mà xao xuyến khó tả. Lợn thương tâm gặm lấy củ khoai, vừa gặm vừa khóc nấc vừa tỉ tê với cậu Hai.
- Khi nãy ý, là cậu bé kia bị té, mấy người xung quanh chỉ chăm chú vào cây đa thôi.
- Ừa _Cậu đáp.
- Nên em mới ra tay giúp đỡ cậu bé đó, mình thấy người ta khó khăn mình đâu thể bỏ mặc cậu ạ.
- Rồi sao? _Cậu hỏi.
- Em làm trái ý cậu là em sai em không bao biện, nhưng em cũng chỉ vì có ý tốt giúp đỡ người khác.
- …
- Cũng nhờ cậu bé đó em mới biết được cây đa đó linh thiêng như nào, em là em mới thành tâm cầu nguyện, em chỉ toàn suy nghĩ đến cậu thôi á.
- Em không tiếc em không hối hận vì những gì em trao cho cậu đâu, cho dù cậu hết thương em thì cái tình em dành cho cậu vẫn vẹn nguyên như vậy.
- Sau này có thể cậu sẽ gặp người khác và thương người khác nhiều hơn em bây giờ, em sẽ âm thầm cầu chúc cho cậu và người đó. Em sẽ ra đi.
- Còn bây giờ chỉ cần cậu còn thương em một chút thôi em vẫn sẽ ở lại, em thương cậu nhiều quá rồi.
- Không. _Cậu nói nhỏ.
- Kệ, cho dù cậu không còn thương em cũng không sao, em vẫn sẽ mặt dày ở lại bên cậu, cho đến khi cậu tìm được người mới rồi cậu cưới người ta về làm mợ Hai.
Cậu kề sát tai Lợn, nói khẽ.
- Không có nhu cầu.
- Dạ??
- Không có nhu cầu lấy mợ Hai.
- Vậy cậu sẽ lấy ai?.
- Lấy đứa nào xấu nhiều chút, ngu nhiều chút, đần nhiều chút, dễ nuôi nhiều chút.
Ặc, vậy cái người “Nhiều chút” mà cậu Hai đang ám chỉ chẳng phải là Lợn sao? Bình thường ngoài nó ra thì cậu đâu có chê ai thậm tệ đến vậy.
Ấy vậy mà vẫn có đứa cười hề hề, tình cảm tách nửa củ khoai lang chia cho đứa kia, đứa kia không nhận mà lại giật củ khoai lang mà nó đang ăn dở rồi gặm lấy gặm để.
Ôi ghét thế cơ chứ, Lợn nhân cơ hội hỏi cậu Hai đã hết giận chưa, cậu không trả lời chỉ trưng ra bộ mặt khó ưa.
Có đứa ức lắm nên tối hôm đó mới trải chăn ngủ dưới đất, cố tình tạo ra tiếng động mạnh để dằn mặt mà cái đứa trên giường đã ngủ ngon lành từ đời nào rồi.
Lợn bực, làm mình làm mẩy đến giữa đêm thấy mệt quá cũng lăn ra ngủ say như chết, Lợn ngủ rồi cậu Hai mới lồm cồm ngồi dậy, cười nham hiểm.
Canh năm, Lợn theo thói quen nên dậy sớm, vừa mở mắt ra đã thấy mình nằm ở trên giường cậu Hai, mà cậu Hai đang ôm eo Lợn ngủ rất ngon lành.
Rõ ràng lúc tối là nó giận dỗi nó ngủ dưới đất mà nhỉ?.
Không biết bằng cách nào đó mà nó trèo lên giường cậu Hai, bây giờ phải nhanh chóng tuột xuống và không để lại tiếng động.
Cậu Hai còn ngủ, Lợn mới khe khẽ mở tay cậu Hai ra khỏi eo của nó, rồi mới chậm rãi bước xuống từng bước thật nhẹ nhàng.
Mà không ngờ, cậu Hai tỉnh dậy từ lúc nào. Cậu một tay kéo nó ngã lại xuống giường còn hai chân kẹp chặt hai chân của Lợn không để nó có cơ hội thoát ra.
- Ngoan, ngủ thêm chút nữa.
- …
Máu trong cơ thể như dồn hết lên mặt Lợn ý, một màu đỏ lừ. Lợn cảm nhận được, hình như có cái gì đó cứng cứng đang chọt vào mông mình.
“…”
Không khí yên lặng đến đáng sợ, Lợn ngọt nhạt phân bua ti tỉ các cứ mà cậu vẫn lặng im như tờ, bây giờ Lợn có nói gì cũng thành sai, đành ngậm ngùi bóc vỏ khoai lang.
Lén nhìn sắc mặt của cậu, Lợn nuốt miếng mấy lần để lấy hết can đảm bắt chuyện.
- Cậu Hai ới, cậu Hai ời, cậu Hai đẹp trai nhất quả đất của em ơi.
- Em bóc vỏ khoai lang xong rồi nè, cậu Hai ăn khoai lang với em nha nha cậu!.
Cậu Hai vẫn lặng thinh.
- Thôi mà em biết em sai rồi, em không nên làm trái ý cậu, cái sai thứ nhất của em là không nghe lời cậu ở yên một chỗ mà chạy lung tung, cái sai thứ hai của em là tự ý nói chuyện với người lạ, cậu giận em như thế cũng đáng cái đời em lắm.
Thấy ai đó nhận hết lỗi về mình, không dám cãi lại câu nào. Cậu thấy mủi lòng, cậu thấy thương thương, mà lòng còn giận nhiều chút nên vẫn không trả lời.
Báo hại ai đó cứ luyên tha luyên thuyên.
- Nhưng mà cậu không đếm xỉa gì đến em, em buồn lắm ý, ăn khoai mà không cảm thấy ngon, mà ăn không ngon thì em sẽ gầy, mà em gầy thì em xấu quắc à.
- Cậu nỡ thấy em gầy, em xấu quắc xấu quơ hả?.
Cậu nhịn cười, đáp cụt ngủn -Ừa!
Líu la líu lo nãy giờ cậu mới trả lời nó lấy một tiếng, mà cậu trả lời của cậu vô tình quá, Lợn ức.
- À em biết rồi nhá, cậu cố tình để em gầy, em xấu rồi cậu hết thương em đúng không?.
- Ừa.
- Em biết cậu rồi, cậu là cậu thay lòng chứ gì?.
- Ừa.
- Uổng công em cầu nguyện cho cậu kỳ thi Hội năm sau đứng đầu bảng, uổng công em còn cầu nguyện cho cậu được khoẻ mạnh, hạnh phúc, uổng công em còn cầu nguyện cho “Hai đứa mình” mãi bên cạnh nhau suốt đời suốt kiếp.
Ai đó sụt sịt, mắt đỏ hết rồi.
Ai đó đau lòng không thôi, lấy lau nước mắt.
- Khóc đủ chưa?.
- Chưa đâu, em ức lắm.
- Sao ức?.
- Tại sao em còn thương cậu nhiều như vậy mà cậu đã vội thay lòng.
- …
Cậu chết cười với cái suy luận của Lợn, cậu dang cánh tay rộng lớn của mình ra cho Lợn nép vào lòng, ở trong vòng tay của cậu Lợn thấy an toàn hơn bao giờ hết.
Hơi ấm từ lồng ngực cậu truyền đến, sao mà ấm áp, sao mà xao xuyến khó tả. Lợn thương tâm gặm lấy củ khoai, vừa gặm vừa khóc nấc vừa tỉ tê với cậu Hai.
- Khi nãy ý, là cậu bé kia bị té, mấy người xung quanh chỉ chăm chú vào cây đa thôi.
- Ừa _Cậu đáp.
- Nên em mới ra tay giúp đỡ cậu bé đó, mình thấy người ta khó khăn mình đâu thể bỏ mặc cậu ạ.
- Rồi sao? _Cậu hỏi.
- Em làm trái ý cậu là em sai em không bao biện, nhưng em cũng chỉ vì có ý tốt giúp đỡ người khác.
- …
- Cũng nhờ cậu bé đó em mới biết được cây đa đó linh thiêng như nào, em là em mới thành tâm cầu nguyện, em chỉ toàn suy nghĩ đến cậu thôi á.
- Em không tiếc em không hối hận vì những gì em trao cho cậu đâu, cho dù cậu hết thương em thì cái tình em dành cho cậu vẫn vẹn nguyên như vậy.
- Sau này có thể cậu sẽ gặp người khác và thương người khác nhiều hơn em bây giờ, em sẽ âm thầm cầu chúc cho cậu và người đó. Em sẽ ra đi.
- Còn bây giờ chỉ cần cậu còn thương em một chút thôi em vẫn sẽ ở lại, em thương cậu nhiều quá rồi.
- Không. _Cậu nói nhỏ.
- Kệ, cho dù cậu không còn thương em cũng không sao, em vẫn sẽ mặt dày ở lại bên cậu, cho đến khi cậu tìm được người mới rồi cậu cưới người ta về làm mợ Hai.
Cậu kề sát tai Lợn, nói khẽ.
- Không có nhu cầu.
- Dạ??
- Không có nhu cầu lấy mợ Hai.
- Vậy cậu sẽ lấy ai?.
- Lấy đứa nào xấu nhiều chút, ngu nhiều chút, đần nhiều chút, dễ nuôi nhiều chút.
Ặc, vậy cái người “Nhiều chút” mà cậu Hai đang ám chỉ chẳng phải là Lợn sao? Bình thường ngoài nó ra thì cậu đâu có chê ai thậm tệ đến vậy.
Ấy vậy mà vẫn có đứa cười hề hề, tình cảm tách nửa củ khoai lang chia cho đứa kia, đứa kia không nhận mà lại giật củ khoai lang mà nó đang ăn dở rồi gặm lấy gặm để.
Ôi ghét thế cơ chứ, Lợn nhân cơ hội hỏi cậu Hai đã hết giận chưa, cậu không trả lời chỉ trưng ra bộ mặt khó ưa.
Có đứa ức lắm nên tối hôm đó mới trải chăn ngủ dưới đất, cố tình tạo ra tiếng động mạnh để dằn mặt mà cái đứa trên giường đã ngủ ngon lành từ đời nào rồi.
Lợn bực, làm mình làm mẩy đến giữa đêm thấy mệt quá cũng lăn ra ngủ say như chết, Lợn ngủ rồi cậu Hai mới lồm cồm ngồi dậy, cười nham hiểm.
Canh năm, Lợn theo thói quen nên dậy sớm, vừa mở mắt ra đã thấy mình nằm ở trên giường cậu Hai, mà cậu Hai đang ôm eo Lợn ngủ rất ngon lành.
Rõ ràng lúc tối là nó giận dỗi nó ngủ dưới đất mà nhỉ?.
Không biết bằng cách nào đó mà nó trèo lên giường cậu Hai, bây giờ phải nhanh chóng tuột xuống và không để lại tiếng động.
Cậu Hai còn ngủ, Lợn mới khe khẽ mở tay cậu Hai ra khỏi eo của nó, rồi mới chậm rãi bước xuống từng bước thật nhẹ nhàng.
Mà không ngờ, cậu Hai tỉnh dậy từ lúc nào. Cậu một tay kéo nó ngã lại xuống giường còn hai chân kẹp chặt hai chân của Lợn không để nó có cơ hội thoát ra.
- Ngoan, ngủ thêm chút nữa.
- …
Máu trong cơ thể như dồn hết lên mặt Lợn ý, một màu đỏ lừ. Lợn cảm nhận được, hình như có cái gì đó cứng cứng đang chọt vào mông mình.
“…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất