Chương 40: END
Ngày qua ngày, Tống Ngạo dường như đã trở lại bình thường nhưng là bình thường trong mắt người khác, mỗi ngày anh đều đi làm, nên ăn thì ăn thì ăn, nên uống thù uống, trải qua một cuộc sống hết sức nhạt nhẽo cứ như là lập trình của máy móc, không khác gì những chuỗi tuần hoàn vô tận.
Chỉ có anh mới biết rõ bản thân đang thấy mệt mỏi đến mức nào, phải gắng gượng ra sao mới có thể đi tiếp.
Nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống anh lại gục ngã, tự chìm trong mớ hỗn độn tối tăm của mình, trầm mình trong khói thuốc và bia rượu để quên đi muộn phiền. Cơ mà cho dù anh có muốn say cũng không thể say vì càng uống anh lại càng tỉnh táo, nỗi đau trong tim anh lại dâng lên, hình bóng của cô lại hiện ra trước mắt.
Là do anh tự lừa mình dối người?
Anh biết.
Là do anh giả vờ ngu ngốc, nghĩ cô vẫn còn ở bên cạnh?
Là anh hèn mọn.
Nhưng anh thật sự không còn cách nào khác cả, nổi đau này quá lớn khiến anh không thể thể bơi tiếp được nữa, anh có cảm giác mình đang lênh đênh tronh đại dương mênh mông không nhìn thấy bờ, bơi mãi bơi mãi, bơi đến kiệt sức cũng không tìm thấy chốn bình yên, mặc cho dòng nước lạnh lẽo giăng xé tâm can, rơi vào hố sâu tuyệt vọng.
Thật ra, anh cũng muốn thực hiện lời hứa với cô, muốn cho sống thật tốt, thật tốt, nhưng mà... anh tiếp tục sống như vậy, rốt cuộc là có ý nghĩa gì chứ? Trong khi mỗi ngày đều lập lại một cách tẻ nhạt, không có cô bên cạnh anh cảm thấy cuộc đời của mình trống rỗng, đến cả nhà anh cũng không muốn trở về, đau đến mức tê liệt.
Anh ngả lưng trên ghế sofa, tay trái cầm chai rượu, tay phải cầm điếu thuốc, từ từ để cho màn đêm gặm nhấm lấy thân xác, để cho cơ thể bị chôn vùi trong đêm đen vô tận, cảm nhận thời gian dài đằng đằng trôi qua một cách hững hờ, vô tình.
"Thất Noãn, em có ở đây không?" Anh trầm giọng, cổ họng như có gì đó nghẹn lại: "Em biết không? Dạo này anh đã học được cách nấu ăn rồi, tuy không ngon như em nấu cũng không nấu ra mùi vị của em nhưng mà cũng xem là có thể tạm ăn được. Nhưng mà... anh vẫn muốn ăn món do em nấu hơn, đáng tiếc thật đó, nếu anh có thể nhìn thấy em thì tốt biết mấy."
Anh phì phèo trong khói thuốc nồng nàng, cay đắng lẫn lộn: "Nếu anh nói anh muốn đi tìm em, em có đồng ý không?"
Không có câu trả lời nhưng trong lòng anh vốn đã có câu trả lời từ trước, anh cười khẽ: "Đoán xem anh đang nói đùa hay nói thật? Nhưng em đừng lo lắng cho anh, anh cảm thấy đó chính là quyết định tốt nhất rồi."
Tống Ngạo cứ như vậy, gắng gượng cam chịu nổi đâu trong lòng, chờ đến một ngày, một ngày anh thật sự được tự do, đi đến tìm cô.
Rồi thì ngày đó cũng đến, vào ngày Tết Nguyên Đán, cái ngày mà nhà nhà cùng quây quần bên nhau đón giao thừa, tạm biệt năm cũ đón chào năm mới, vui vui vẻ vẻ, tấp nập nhộn nhịp.
Vậy mà Tống Ngạo anh lại ở một mình cô quạnh trong căn biệt thự rộng lớn, một mình cảm nhận nỗi đau từ tận sâu trong đáy lòng.
Anh mệt mỏi đến độ không muốn gặp người khác cũng không muốn cùng bọn họ đón giao thừa như thường năm, hiện tại anh chính là ghét cái cảm giác vui vẻ đó, anh không muốn bản thân hạnh phúc trong khi cô đang ở một chân trời lạnh lẽo nào đó, phải chịu bao nhiêu thương tổn và uất ức. Hơn thế, cũng không biết từ khi nào anh lại ghét nhìn thấy người khác tươi cười trước mặt mình, sao họ có thể tươi cười trong khi vợ anh đã không còn? Tại sao họ có thể thảnh thơi như thể đã không còn nhớ Thất Noãn là ai? Anh không thích điều đó một tí nào, tất cả đều khiến cho anh tức giận và thống khổ đến cùng cực.
Anh ở trong phòng tắm, lặng lẽ mở vòi nước ra, để nước chảy vào bồn tắm.
"Nếu như anh chết rồi, liệu có còn ai nhớ đến em không?" Anh tự cô cũng như đang hỏi bản thân mình.
Thật ra anh đã dự định điều này từ rất lâu rất lâu rồi, anh còn sợ sau khi anh không còn nữa sẽ khiến cho ba mẹ anh đau buồn, hơn nữa anh còn là đứa con duy nhất của họ, họ lại mong ngóng cháu từ lâu vậy nên anh đã sớm liên hệ với bác sĩ để trữ đông t.i.n.h t.r.ù.n.g, để lại nồi giống của mình, chỉ cần họ cảm thấy cô đơn, muốn có cháu trai, cháu gái bầu bạn bên cạnh có thể liên hệ với bác sĩ, dù sao thì Tống gia có gia thế như vậy, tìm một cô gái đề mang thai đâu khó nên anh cũng không quá lo lắng.
Tống Ngạo lằng lặng nhìn nước chảy đầy, trong lòng cảm thán: "Nghe nói người chết ngâm trong nước sẽ rất nhanh phân hủy, cũng không biết khi họ phát hiện ra thì anh đã ở trong bộ dạng nào rồi. Nghĩ thôi đã có chút rợn người. Em nói xem, họ có bị anh hù cho ngất luôn không?"
Vì hôm nay là Tết nên mọi người trong biệt thự đều được anh cho nghĩ phép, khoảng mười ngày sau mới trở lại làm việc, còn ở phía ba mẹ anh đã sắp xếp ổn thỏa, gạt họ rằng anh phải đi công tác đột xuất, ít nhất ba ngày mới có thể trở về. Vậy nên... anh có thể yên tâm ra đi mà không sợ ai phát hiện ra, cũng không có ai có thể cứu được anh, vì anh vốn không cần họ cứu, anh chỉ một lòng muốn chết, một lòng muốn đi tìm cô, anh không phải phải sống trong cô độc và sự dằn vặt, đau đớn cả đời. Anh chỉ muốn được ở bên cạnh cô, cùng cô phiêu diêu với gió, đi đến chốn bình yên mà chỉ có anh và cô.
Khi nước chảy đây bồn tắm, anh đã tắm vồi nước, cổ họng khô khan nói năm chữ cuối cùng: "Xin em hãy đợi anh!"
Sau đó anh bước vào bồn tắm, nhấn chìm mình trong không gian chật khẹp, hai tay siết chặt, không vùng vẫy cũng không có ý định dừng lại.
Tống Ngạo đang dần cảm nhận được cảm giác ngạt thở và tuyệt vọng, khó chịu đến mức cõi lòng tan nát, trong không gian yên tĩnh và chật hẹp, lại không thế vùng vẫy, trước mắt anh chỉ còn lại bóng tối vô tận. Người còn gái với nụ cười tỏả nắng chợt hiện ra trước mắt anh càng khiến anh thêm kiên định.
Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một: "Bùm! Bùm!"
Pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, thật đẹp, thật lung linh và mỹ lệ, chỉ là trong lúc đó, người đàn ông ấy cũng đã bất động trong bồn tắm, toàn bộ cơ thể được bao phủ bởi dòng nước lạnh lẽo. Anh đã tự tử, ra đi trong sự thanh thản, không chút vướng bận, không chút đau đớn, thậm chí trên môi còn nhếch lên nụ cười mãn nguyện. Tống Ngạo đã đi theo Thất Noãn của anh ấy.
Được cùng em phiêu diêu với gió, anh không hối hận, chỉ mong kiếp sau anh có thể gặp lại em, yêu em, trân trọng em cho đến hết cuộc đời.
Hẹn gặp em vào một ngày nào đó không xa. Là xuân, hạ, thu hay đông? Em đoán thử xem! Thật ra cũng không quan trọng lắm đâu, chỉ mong khi gặp lại, chúng ta sẽ không bỏ lỡ nhau lâu đến như vậy.
Người yêu em
Tống Ngạo
Chỉ có anh mới biết rõ bản thân đang thấy mệt mỏi đến mức nào, phải gắng gượng ra sao mới có thể đi tiếp.
Nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống anh lại gục ngã, tự chìm trong mớ hỗn độn tối tăm của mình, trầm mình trong khói thuốc và bia rượu để quên đi muộn phiền. Cơ mà cho dù anh có muốn say cũng không thể say vì càng uống anh lại càng tỉnh táo, nỗi đau trong tim anh lại dâng lên, hình bóng của cô lại hiện ra trước mắt.
Là do anh tự lừa mình dối người?
Anh biết.
Là do anh giả vờ ngu ngốc, nghĩ cô vẫn còn ở bên cạnh?
Là anh hèn mọn.
Nhưng anh thật sự không còn cách nào khác cả, nổi đau này quá lớn khiến anh không thể thể bơi tiếp được nữa, anh có cảm giác mình đang lênh đênh tronh đại dương mênh mông không nhìn thấy bờ, bơi mãi bơi mãi, bơi đến kiệt sức cũng không tìm thấy chốn bình yên, mặc cho dòng nước lạnh lẽo giăng xé tâm can, rơi vào hố sâu tuyệt vọng.
Thật ra, anh cũng muốn thực hiện lời hứa với cô, muốn cho sống thật tốt, thật tốt, nhưng mà... anh tiếp tục sống như vậy, rốt cuộc là có ý nghĩa gì chứ? Trong khi mỗi ngày đều lập lại một cách tẻ nhạt, không có cô bên cạnh anh cảm thấy cuộc đời của mình trống rỗng, đến cả nhà anh cũng không muốn trở về, đau đến mức tê liệt.
Anh ngả lưng trên ghế sofa, tay trái cầm chai rượu, tay phải cầm điếu thuốc, từ từ để cho màn đêm gặm nhấm lấy thân xác, để cho cơ thể bị chôn vùi trong đêm đen vô tận, cảm nhận thời gian dài đằng đằng trôi qua một cách hững hờ, vô tình.
"Thất Noãn, em có ở đây không?" Anh trầm giọng, cổ họng như có gì đó nghẹn lại: "Em biết không? Dạo này anh đã học được cách nấu ăn rồi, tuy không ngon như em nấu cũng không nấu ra mùi vị của em nhưng mà cũng xem là có thể tạm ăn được. Nhưng mà... anh vẫn muốn ăn món do em nấu hơn, đáng tiếc thật đó, nếu anh có thể nhìn thấy em thì tốt biết mấy."
Anh phì phèo trong khói thuốc nồng nàng, cay đắng lẫn lộn: "Nếu anh nói anh muốn đi tìm em, em có đồng ý không?"
Không có câu trả lời nhưng trong lòng anh vốn đã có câu trả lời từ trước, anh cười khẽ: "Đoán xem anh đang nói đùa hay nói thật? Nhưng em đừng lo lắng cho anh, anh cảm thấy đó chính là quyết định tốt nhất rồi."
Tống Ngạo cứ như vậy, gắng gượng cam chịu nổi đâu trong lòng, chờ đến một ngày, một ngày anh thật sự được tự do, đi đến tìm cô.
Rồi thì ngày đó cũng đến, vào ngày Tết Nguyên Đán, cái ngày mà nhà nhà cùng quây quần bên nhau đón giao thừa, tạm biệt năm cũ đón chào năm mới, vui vui vẻ vẻ, tấp nập nhộn nhịp.
Vậy mà Tống Ngạo anh lại ở một mình cô quạnh trong căn biệt thự rộng lớn, một mình cảm nhận nỗi đau từ tận sâu trong đáy lòng.
Anh mệt mỏi đến độ không muốn gặp người khác cũng không muốn cùng bọn họ đón giao thừa như thường năm, hiện tại anh chính là ghét cái cảm giác vui vẻ đó, anh không muốn bản thân hạnh phúc trong khi cô đang ở một chân trời lạnh lẽo nào đó, phải chịu bao nhiêu thương tổn và uất ức. Hơn thế, cũng không biết từ khi nào anh lại ghét nhìn thấy người khác tươi cười trước mặt mình, sao họ có thể tươi cười trong khi vợ anh đã không còn? Tại sao họ có thể thảnh thơi như thể đã không còn nhớ Thất Noãn là ai? Anh không thích điều đó một tí nào, tất cả đều khiến cho anh tức giận và thống khổ đến cùng cực.
Anh ở trong phòng tắm, lặng lẽ mở vòi nước ra, để nước chảy vào bồn tắm.
"Nếu như anh chết rồi, liệu có còn ai nhớ đến em không?" Anh tự cô cũng như đang hỏi bản thân mình.
Thật ra anh đã dự định điều này từ rất lâu rất lâu rồi, anh còn sợ sau khi anh không còn nữa sẽ khiến cho ba mẹ anh đau buồn, hơn nữa anh còn là đứa con duy nhất của họ, họ lại mong ngóng cháu từ lâu vậy nên anh đã sớm liên hệ với bác sĩ để trữ đông t.i.n.h t.r.ù.n.g, để lại nồi giống của mình, chỉ cần họ cảm thấy cô đơn, muốn có cháu trai, cháu gái bầu bạn bên cạnh có thể liên hệ với bác sĩ, dù sao thì Tống gia có gia thế như vậy, tìm một cô gái đề mang thai đâu khó nên anh cũng không quá lo lắng.
Tống Ngạo lằng lặng nhìn nước chảy đầy, trong lòng cảm thán: "Nghe nói người chết ngâm trong nước sẽ rất nhanh phân hủy, cũng không biết khi họ phát hiện ra thì anh đã ở trong bộ dạng nào rồi. Nghĩ thôi đã có chút rợn người. Em nói xem, họ có bị anh hù cho ngất luôn không?"
Vì hôm nay là Tết nên mọi người trong biệt thự đều được anh cho nghĩ phép, khoảng mười ngày sau mới trở lại làm việc, còn ở phía ba mẹ anh đã sắp xếp ổn thỏa, gạt họ rằng anh phải đi công tác đột xuất, ít nhất ba ngày mới có thể trở về. Vậy nên... anh có thể yên tâm ra đi mà không sợ ai phát hiện ra, cũng không có ai có thể cứu được anh, vì anh vốn không cần họ cứu, anh chỉ một lòng muốn chết, một lòng muốn đi tìm cô, anh không phải phải sống trong cô độc và sự dằn vặt, đau đớn cả đời. Anh chỉ muốn được ở bên cạnh cô, cùng cô phiêu diêu với gió, đi đến chốn bình yên mà chỉ có anh và cô.
Khi nước chảy đây bồn tắm, anh đã tắm vồi nước, cổ họng khô khan nói năm chữ cuối cùng: "Xin em hãy đợi anh!"
Sau đó anh bước vào bồn tắm, nhấn chìm mình trong không gian chật khẹp, hai tay siết chặt, không vùng vẫy cũng không có ý định dừng lại.
Tống Ngạo đang dần cảm nhận được cảm giác ngạt thở và tuyệt vọng, khó chịu đến mức cõi lòng tan nát, trong không gian yên tĩnh và chật hẹp, lại không thế vùng vẫy, trước mắt anh chỉ còn lại bóng tối vô tận. Người còn gái với nụ cười tỏả nắng chợt hiện ra trước mắt anh càng khiến anh thêm kiên định.
Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một: "Bùm! Bùm!"
Pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, thật đẹp, thật lung linh và mỹ lệ, chỉ là trong lúc đó, người đàn ông ấy cũng đã bất động trong bồn tắm, toàn bộ cơ thể được bao phủ bởi dòng nước lạnh lẽo. Anh đã tự tử, ra đi trong sự thanh thản, không chút vướng bận, không chút đau đớn, thậm chí trên môi còn nhếch lên nụ cười mãn nguyện. Tống Ngạo đã đi theo Thất Noãn của anh ấy.
Được cùng em phiêu diêu với gió, anh không hối hận, chỉ mong kiếp sau anh có thể gặp lại em, yêu em, trân trọng em cho đến hết cuộc đời.
Hẹn gặp em vào một ngày nào đó không xa. Là xuân, hạ, thu hay đông? Em đoán thử xem! Thật ra cũng không quan trọng lắm đâu, chỉ mong khi gặp lại, chúng ta sẽ không bỏ lỡ nhau lâu đến như vậy.
Người yêu em
Tống Ngạo
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất