Em Là Ánh Hoàng Hôn Trong Anh

Chương 35

Trước Sau
Laura nhìn một cách chăm chú, vừa xem vừa gật gù, biểu hiện của cô như đã tìm được kho báu vậy.

“I want to ask if you think this design resembles yours. What are your thoughts on this design?” (Tôi muốn hỏi cô có thấy bản thiết kế này giống bản thiết kế của cô không? Cô nêu cảm nhận của mình về bản thiết kế này như thế nào?)

Laura quay màn hình ipad của mình về phía trước màn hình và cô nói:

“I don’t think it’s similar. The main color used in this design is natural green, while mine doesn’t use this color and it’s not my style either. This design conveys a sense of gentleness and harmony, showing the delicacy of a woman while still having a touch of personality. I highly appreciate this design; it looks really beautiful.” (Tôi thấy không giống, màu chủ đạo được dùng cho bản thiết kế này là màu xanh thiên nhiên, thiết kế của tôi thì không phải màu này và cũng không phải là phong cách của tôi nữa. Thiết kế này thể hiện được sự nhẹ nhàng và hòa hợp với nhau cho thấy sự nhu mì của người phụ nữ nhưng vẫn có nét cá tính. Tôi đánh giá cao bản thiết kế này, thật sự nhìn rất đẹp đấy.)

Laura vừa dứt lời, tất cả mọi người đều mang vẻ ngạc nhiên, ít nhà thiết kế nào nhận được lời khen của Laura, đây là lần đầu tiên họ mới nghe được lời khen trực tiếp tại đây, chỉ có duy nhất họp báo này.

“Thank you for your feedback. These two people are the ones who created it. On the right is my wife, Serena, and her friend, who is also my collaborator, Nora.” (Cảm ơn những lời nhận xét của cô. Hai người này chính là những người thiết kế ra nó. Bên phải là vợ tôi tên Serena và bạn của cô ấy cũng là người hợp tác với tôi, tên Nora.)

Vũ Ngọc Quỳnh và Lý Tuệ Nhung đều gật đầu, nói lời chào và lời cảm ơn của mình. Trước khi ngắt kết nối, Laura còn nói thêm:

“In the future, if we have the chance, I would love to collaborate with you both. It’s an honor to know you two.” (Trong tương lai, nếu có cơ hội, tôi muốn một lần kết hợp với hai vị. Tôi thật vinh hạnh khi biết được hai cô.)

“The pleasure is ours.” (Chúng tôi cũng vậy.)

Sau khi cuộc gọi tắt, cả ba đều xoay về hướng nam phóng viên đã đặt câu hỏi về đạo nhái trước đó, mặt anh ta lúc này xanh như tàu lá chuối, không còn nói năng gì được nữa. Không nói nhiều Hoàng Tuấn Huy cho anh ta knock out.



“Các bạn phóng viên, chúng tôi đã xác minh được thiết kế của chúng tôi hoàn toàn không có sao chép như anh phóng viên này nói, tạo bằng chứng giả nhằm vu khống chúng tôi. Vậy cho tôi hỏi ngược lại anh, lúc đầu sao anh có thể chắc chắn chúng tôi đạo nhái hay là có người mua chuộc anh để vu khống chúng tôi?”

Anh ta nghe được hai từ mua chuộc thì càng xanh hơn, giờ anh ta nói ra cũng chết mà không nói cũng chết nhưng nếu có chết thì anh ta đâu có điên mà chết một mình. Anh ta quỳ xuống sợ hãi cầu xin.

“Tôi….tôi….xin lỗi Hoàng tổng, phu nhân, Lý tổng, hãy tha cho tôi, đúng là tôi bị mua chuộc, người mua chuộc tôi là Hoài Thu, trợ lý của Lý tổng, cô ta muốn tôi làm cho cô thân bại danh liệt, làm cho công ty cô phá sản…xin hãy tha cho tôi”

Từ lúc cuộc họp báo diễn ra Hoài Thu đã không có mặt, điều đó cũng đoán được phần nào cô ta đang muốn cho Lý Tuệ Nhung chiến đấu một mình. Tuy nhiên, lúc trước cốt truyện diễn ra như vậy, còn bây giờ Vũ Ngọc Quỳnh đã gần như xoay chuyển cốt truyện, điều mà cô ta không ngờ đến được chính là sự xuất hiện của Hoàng Tuấn Huy và Vũ Ngọc Quỳnh tại họp báo này.

“Làm sao chúng tôi có thể tin anh được? Hoài Thu là trợ lý của tôi, anh chỉ ở đây nói suông thì ai đâu mà tin được?”

Lý Tuệ Nhung bắt đầu châm ngòi, buộc anh ta phải đưa ra chứng cứ buộc tội Nguyễn Hoài Thu. Không ngoài dự đoán, anh ta đưa bút ghi âm trước tất cả mọi người.

“Đây là bản ghi âm lúc cô ta thuê tôi, tôi nghĩ sau này có thể dùng đến nên tôi đã âm thầm ghi âm lại, nếu Lý tổng không tin thì hãy nghe thử đi, nghe xem có phải là giọng trợ lý của Lý tổng không”

Anh ta bật bút ghi âm lên, giọng nói Nguyễn Hoài Thu vang lên nghe rõ mồn một, tất cả các phóng viên đều hướng về phía anh ta để có thể thu âm rõ nhất.

“Tôi đưa trước cho anh 50 triệu, anh đặt câu hỏi về thiết kế mới của Lý Tuệ Nhung sao giống với các thiết kế của các nhà thiết kế nổi tiếng khác, nếu được thì anh cho luôn một cái tên của nhà thiết kế nổi tiếng nào đó cho thêm kịch tính, tôi muốn xem bộ dạng chật vật của cô ta như thế nào, xong việc tôi sẽ đưa phần còn lại”

“Đó không phải là sếp của cô sao? Cô không sợ Lý tổng biết à?”

“Cô ta rất tin tưởng tôi, nhờ cô ta mà tôi cũng có kha khá tiền trong tay”



“Cô đã đút túi riêng sao? Cô gan thật đó, lỡ Lý tổng phát hiện số tiền sai sót thì cô làm sao?”

“Chuyện đó dễ thôi mà, nếu bị cô ta phát hiện thì kiếm người chết thay thôi, tôi đã làm rồi nên mới ở đây nói chuyện được với anh đấy”

“Cô thật là khác xa, bền ngoài xinh đẹp yếu đuối nhưng bên trong thì ác như rắn độc vậy”

“Tôi xem nó như lời khen, hahaha”

Cuộc hội thoại kết thúc, ai nấy đều sửng sốt khi nghe được những lời nói đó của Nguyễn Hoài Thu, không ngờ từ trước đến nay cô ta chỉ gạt người bằng dáng vẻ yếu đuối của mình.

“Đây là những gì tôi có, nếu cần thiết thì tôi đưa nó cho Lý tổng, chỉ cần cô và Hoàng tổng tha cho tôi thôi”

Lý Tuệ Nhung trầm ngâm từ lúc cuộc hội thoại bắt đầu cho đến kết thúc, Vũ Ngọc Quỳnh lo lắng hỏi cô:

“Cô ổn chứ?”

Lý Tuệ Nhung lắc đầu thay cho câu trả lời, cô thay đổi ánh mắt, nhẹ nhàng nói nhưng mang tính sát khí.

“Được anh đưa đoạn ghi âm đó cho tôi, còn về việc tha cho anh thì hãy xem cảnh sát có tha cho anh hay không, tôi và Hoàng tổng đây không quyết được”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau