[80] Kiều Thê Vừa Ngọt Vừa Ấm Áp, Quân Nhân Cao Lãnh Không Thể Không Yêu
Chương 15:
Không ít hàng xóm hỏi: "Nhà ai vậy? Sao thơm thế này?"
"Ngửi theo hướng mùi thơm bay đến, hình như là nhà lão Viên."
"Không thể nào! Đứa trẻ bảy tuổi nhà anh làm được gì chứ?"
"Đúng vậy! Nếu Thanh Sơn làm được, sao tới tận hôm nay mới có mùi thơm?"
"Buổi sáng, tôi thấy bà dì ghẻ nhà lão Viên ra ngoài, lúc về còn mang theo một cái giỏ tre."
"Bà nói gì cơ? Không thể nào? Bà dì ghẻ nhà lão Viên dù mông mọc giòi rồi cũng không thèm nhúc nhích, sao có thể ra ngoài được chứ?"
"Ai mà biết được, dù sao mùi thơm này cũng từ nhà lão Viên truyền ra, không chạy đi đâu được!"
Có người theo mùi thơm đi, thực sự đi đến nhà Viên Duật Triết.
Khi mọi người nhìn thấy là nhà lão Viên thì lập tức quay đầu bỏ đi.
Viên Thanh Sơn mới bảy tuổi, chắc chắn không thể làm ra món ăn thơm như vậy.
Chẳng lẽ là bà dì ghẻ đó? Không thể nào!
Những người cho là Lâm Kiều Kiều vốn dĩ không tin, khi nhìn thấy Lâm Kiều Kiều đang bận rộn trước bếp cũng không tin sự thật này.
Bọn họ dẫm chân một cái rồi quay người bỏ đi.
Tuyệt đối không thể là bà dì ghẻ kia làm!
Nhà họ Viên không biết chuyện gì xảy ra bên ngoài, Lâm Kiều Kiều đã làm xong bữa sáng thơm phức, bắt đầu dọn bàn.
Mặc dù Viên Thanh Sơn không hài lòng với Lâm Kiều Kiều nhưng cậu ta vẫn ngoan ngoãn dọn bàn, lấy bát đũa, hơn nữa còn rất chăm chỉ.
Cậu ta vui vẻ chạy vào phòng Tây, tươi cười nói với Viên Duật Triết: "Bố, bà dì ghẻ nấu ăn thơm lắm, thơm chết người luôn!"
Sau đó cậu ta kể lại những chuyện xảy ra sáng nay.
Trước đây, mỗi lần ở cùng bà dì ghẻ không đến ba phút, chắc chắn cậu ta sẽ bị mắng.
Nhưng hôm nay bà dì ghẻ không những không mắng cậu ta, mà còn khen cậu ta nữa.
Trời sắp đổ mưa đỏ rồi!
Viên Duật Triết nghe xong những lời của con trai, mặt không có bất kỳ biểu cảm gì vẫn trêu chọc cô bé trong lòng.
Một lúc lâu sau, mới nhỏ giọng nói một câu: "Đạn bọc đường của chủ nghĩa đế quốc dễ dàng đánh bại con như vậy sao?"
Hôm qua vì tình nhân mà sống chết, hôm nay đã thay đổi tính nết?
Không thể nào!
Nụ cười trên mặt Viên Thanh Sơn dần biến mất, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ thất vọng: "Bố, bố vẫn nói với chúng con là phải dùng đôi mắt để nhìn nhận sự việc, lỡ như cô ta thực sự thay đổi thì sao?"
"Không phải có câu sĩ biệt tam nhật, đương cát mục tương khán sao?"
Dù sao thì thái độ của bà dì ghẻ vừa nãy cũng khá tốt, không nổi giận, cũng không mắng người.
Đây là sự thật.
Viên Duật Triết không tranh cãi với cậu ta, trong đôi mắt phượng lóe lên một tia lạnh lẽo: "Cũng có câu giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời."
"Ngửi theo hướng mùi thơm bay đến, hình như là nhà lão Viên."
"Không thể nào! Đứa trẻ bảy tuổi nhà anh làm được gì chứ?"
"Đúng vậy! Nếu Thanh Sơn làm được, sao tới tận hôm nay mới có mùi thơm?"
"Buổi sáng, tôi thấy bà dì ghẻ nhà lão Viên ra ngoài, lúc về còn mang theo một cái giỏ tre."
"Bà nói gì cơ? Không thể nào? Bà dì ghẻ nhà lão Viên dù mông mọc giòi rồi cũng không thèm nhúc nhích, sao có thể ra ngoài được chứ?"
"Ai mà biết được, dù sao mùi thơm này cũng từ nhà lão Viên truyền ra, không chạy đi đâu được!"
Có người theo mùi thơm đi, thực sự đi đến nhà Viên Duật Triết.
Khi mọi người nhìn thấy là nhà lão Viên thì lập tức quay đầu bỏ đi.
Viên Thanh Sơn mới bảy tuổi, chắc chắn không thể làm ra món ăn thơm như vậy.
Chẳng lẽ là bà dì ghẻ đó? Không thể nào!
Những người cho là Lâm Kiều Kiều vốn dĩ không tin, khi nhìn thấy Lâm Kiều Kiều đang bận rộn trước bếp cũng không tin sự thật này.
Bọn họ dẫm chân một cái rồi quay người bỏ đi.
Tuyệt đối không thể là bà dì ghẻ kia làm!
Nhà họ Viên không biết chuyện gì xảy ra bên ngoài, Lâm Kiều Kiều đã làm xong bữa sáng thơm phức, bắt đầu dọn bàn.
Mặc dù Viên Thanh Sơn không hài lòng với Lâm Kiều Kiều nhưng cậu ta vẫn ngoan ngoãn dọn bàn, lấy bát đũa, hơn nữa còn rất chăm chỉ.
Cậu ta vui vẻ chạy vào phòng Tây, tươi cười nói với Viên Duật Triết: "Bố, bà dì ghẻ nấu ăn thơm lắm, thơm chết người luôn!"
Sau đó cậu ta kể lại những chuyện xảy ra sáng nay.
Trước đây, mỗi lần ở cùng bà dì ghẻ không đến ba phút, chắc chắn cậu ta sẽ bị mắng.
Nhưng hôm nay bà dì ghẻ không những không mắng cậu ta, mà còn khen cậu ta nữa.
Trời sắp đổ mưa đỏ rồi!
Viên Duật Triết nghe xong những lời của con trai, mặt không có bất kỳ biểu cảm gì vẫn trêu chọc cô bé trong lòng.
Một lúc lâu sau, mới nhỏ giọng nói một câu: "Đạn bọc đường của chủ nghĩa đế quốc dễ dàng đánh bại con như vậy sao?"
Hôm qua vì tình nhân mà sống chết, hôm nay đã thay đổi tính nết?
Không thể nào!
Nụ cười trên mặt Viên Thanh Sơn dần biến mất, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ thất vọng: "Bố, bố vẫn nói với chúng con là phải dùng đôi mắt để nhìn nhận sự việc, lỡ như cô ta thực sự thay đổi thì sao?"
"Không phải có câu sĩ biệt tam nhật, đương cát mục tương khán sao?"
Dù sao thì thái độ của bà dì ghẻ vừa nãy cũng khá tốt, không nổi giận, cũng không mắng người.
Đây là sự thật.
Viên Duật Triết không tranh cãi với cậu ta, trong đôi mắt phượng lóe lên một tia lạnh lẽo: "Cũng có câu giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất