[70] Mỹ Nhân Làm Tinh: Nhặt Ve Chai Kiếm Tiền, Tán Tỉnh Quân Ca, Dưỡng Nhãi Con

Chương 6:

Trước Sau
Phó Tiểu Sơn cầm bình sữa vào nhà, Phó Giang Hà bế một đứa bé gái, cẩn thận trượt xuống giường, lo lắng bám vào khe cửa: "Anh, hình như cô ta bị bỏng rồi. Một lát nữa sẽ không vào đánh chúng ta chứ!"

Bố đã về rồi, chắc cô sẽ không dám đâu.

Phó Tiểu Sơn lắc đầu, im lặng đón lấy đứa bé gái.

Đứa bé gái ngửi thấy mùi sữa bột, ê a nắm lấy ngón tay anh trai, đói lắm rồi, ôm bình sữa tu ừng ực vào bụng, bị bỏng nước mắt uông uông nhưng vẫn không nỡ nhả núm vú ra.

Phó Tiểu Sơn đau lòng lắc bình sữa, vặn nắp bình thổi thổi.

Sữa bột trong bình rất loãng. Là do cậu bé đi làm ở nhà bà nội, đổ từ bình sữa của Hổ Tử về.

Hổ Tử ăn uống không tốt, uống sữa luôn còn thừa nửa bình, cậu bé đổ về pha thêm nước nóng cho em gái uống. May mắn thì còn nhặt được hộp sữa bột Hổ Tử không dùng nữa, vét lại cũng pha được kha khá.

Phó Giang Hà: "Em gái gầy quá, anh, mai anh bảo bố đến xin bà nội ít gạo tẻ đi." Cậu bé húp một ngụm nước bọt: "Hôm nay bà nội nấu cháo gạo tẻ cho Hổ Tử, thơm lắm! Xin về cho em gái mình nấu nước cháo uống!"

Phó Giang Hà xoa xoa cái bụng đang kêu ùng ục: "Anh, anh nghĩ lần này bố đi có để lại tiền cho bà nội không?"

Phó Tiểu Sơn cụp mắt xuống, hàng mi dài che đi sự u ám trong đáy mắt.

Bà nội nói, người đàn bà độc ác kia là hồ ly tinh, sẽ dụ dỗ bố nghe lời cô, đưa hết tiền cho cô, không cho ba đứa chúng nó ăn no.



Giá như người đàn bà độc ác kia chết đi thì tốt, người đàn bà độc ác kia chết đi, sẽ không còn ai đánh chúng nó nữa!

...

Khương Nguyệt nhíu mày ngâm tay trong nước lạnh, lạnh buốt, làm dịu đi cơn đau nhức dữ dội.

Không biết qua bao lâu, cô lau nước mắt nước mũi, cuối cùng cũng lấy lại được chút tỉnh táo. Nhớ ra nam chính bảo cô thay quần áo rồi ra ngoài.

Đây là một gian nhà chính. Đồ đạc trong nhà bày bừa bãi, bụi trên bàn dày cả một ngón tay, hầu như không có chỗ để chân.

Trái phải có hai gian buồng, gian phía đông là phòng cưới của nguyên chủ. Bên trong tối om, căn phòng rộng chừng mười mấy mét vuông đặt một chiếc giường đôi, cạnh giường là một bộ tủ quần áo.

Chăn gối khô như que củi, tùy tiện cuộn lại ở đầu giường, trên giường chất đầy quần áo bẩn sạch lẫn lộn, lại gần có thể ngửi thấy mùi mồ hôi.

Nguyên chủ là tiểu thư đài các ở thành phố, giặt quần áo còn không biết dùng bàn giặt, có thể nuôi sống bản thân đã là hết sức rồi, đừng nói đến việc làm việc nhà chăm sóc con cái.

Khương Nguyệt dọn dẹp rác trên bàn, quần áo bẩn chăn gối tháo hết xuống chất thành hai chậu đầy ắp, kéo tủ tìm quần áo.

Nguyên chủ xuống nông thôn, toàn mang theo váy liền áo, căn bản không có ý thức đi làm đồng. Có những chiếc váy quá nhỏ, mác vẫn chưa tháo, xem nơi sản xuất thì còn có cả Hồng Kông.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau