[70] Mỹ Nhân Làm Tinh: Nhặt Ve Chai Kiếm Tiền, Tán Tỉnh Quân Ca, Dưỡng Nhãi Con

Chương 50:

Trước Sau
Mã Ái Mai yên tâm rồi, Phó Lão Tam vừa về, ba đứa trẻ cũng coi như khổ tận cam lai. Hy vọng Khương Nguyệt có thể duy trì lâu hơn một chút.

...

Khương Nguyệt về thấy sủi cảo trong nồi đã hết, lại luộc một nồi, múc cho hai anh em mỗi đứa một bát.

Phó Tiểu Sơn im lặng ăn sủi cảo từng miếng một, tốc độ không chậm, dáng vẻ hung dữ như một chú sói con vất vả lắm mới kiếm được con mồi, cố gắng tích trữ chất dinh dưỡng, hoàn toàn không quan tâm đến hương vị thức ăn.

Phó Tiểu Sơn không giống Phó Đình Xuyên, mày rậm mắt to, cũng không giống Phó Giang Hà, có đôi mắt đào hoa tự mang hiệu ứng mơ màng.

Cậu bé có đôi mắt dài và hẹp, mí mắt cụp xuống, che đi những góc cạnh sắc bén.

Khương Nguyệt không đoán được cậu bé đang nghĩ gì, trong nguyên tác miêu tả Phó Tiểu Sơn là người âm trầm tàn nhẫn, tâm cơ rất sâu.

Có lẽ vì bây giờ cậu bé mới bảy tuổi, còn quá nhỏ, chưa biểu hiện ra tâm cơ như trong nguyên tác.

Qua hai ngày tiếp xúc, cô thấy tính tình của Phó Tiểu Sơn giống như một thứ vũ khí sắc bén, vô tri vô giác, em trai em gái bị bắt nạt, cậu bé sẽ dùng lưỡi dao non nớt của mình để cắn xé, giết không được người thì cũng phải cắn một miếng thịt.

Trong thế giới của cậu bé chỉ có hai khái niệm, tấn công và chịu đựng.

Tấn công tất cả những người có thể tấn công.

Chịu đựng nỗi đau mà thế giới bên ngoài áp đặt lên cậu bé.

Đây là một kiểu sống tự chuốc họa vào thân, rất nguy hiểm, dù là đối với chính cậu bé hay đối với em trai em gái của cậu bé.

Nhưng trong kinh nghiệm hạn hẹp của cậu bé, trong những ngày tháng không có người lớn che chở, cậu bé đã sống sót như vậy.



Khương Nguyệt không dám tưởng tượng một đứa trẻ nhỏ như vậy đã nuôi dưỡng một đứa trẻ sơ sinh như thế nào, dưới sự bao vây của ác ý từ nguyên chủ và những người họ hàng cực phẩm đó, bọn nhỏ đã sống sót.

Giao một đứa trẻ tốt như vậy cho nữ chính, cô ít nhiều cũng không nỡ. Nhưng chuyện này không phải cô có thể kiểm soát được.

Cô thở dài, lại gắp thêm vài cái sủi cảo vào bát của Phó Tiểu Sơn.

Có thể không đủ cho Phó Đình Xuyên nhưng không sao, lát nữa sẽ nướng thêm vài chiếc bánh.

Trẻ con quan trọng hơn đàn ông.

...

Phó Đình Xuyên ngồi xe của cục Công an đến đầu làng, trên vai vác một bao bột mì, sải bước về nhà.

"Lão Tam về rồi!"

Chuyện Phó Đình Xuyên đêm hôm vào thành bắt vợ, cả làng đều biết, những người già trước điểm cung cấp nói chuyện rôm rả.

"Vợ cậu không bỏ trốn, còn dẫn theo đứa con gái về nữa, xách theo cả đống đồ lớn nhỏ, mua không ít đồ đâu, cậu mau về xem đi!"

Khi Phó Đình Xuyên đến cục Công an huyện, đã có người nặc danh đưa Vương Tiền đến cục Công an. Vương Tiền khai rằng anh ta đã cấu kết với Khương Nguyệt để bán đứa trẻ cho một cặp vợ chồng đến từ Kinh thành, địa điểm giao dịch là bệnh viện huyện.

Nhưng Phó Đình Xuyên và cảnh sát đã lật tung bệnh viện lên, mới điều tra rõ được Khương Nguyệt đưa đứa trẻ đi khám bệnh, căn bản không có kẻ buôn người nào cả.

Anh đã nghĩ oan cho Khương Nguyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau