Em Yêu, Em Là Ai?

Chương 13:

Trước Sau
“Chỉ là báo danh thôi, không liên quan tới sống chết, cho dù có bị xóa tên thì chị cũng sẽ không vì vậy mà tìm đến cái chết. Cho nên, em gái, em không cần phải bày ra bộ mặt nghiêm trọng như vậy để khuyên giải chị.”

Khúc Tú Dĩnh vội vàng sờ mặt, mắt trừng lớn nhìn Khúc Vân Hòa nói: “Biểu tình của em thái quá vậy sao?”

Gật đầu

“Có thể hình dung cụ thể một chút không?”

“Vô cùng đau đớn.”

“… Em sẽ thay đổi.” Cô gục đầu xuống xem xét lại mình.

“A. không đúng! Lạc đề rồi, ý của em là chị muốn đi báo danh cũng không thành vấn đề, có điều chị đừng ôm hi vọng quá lớn. Em biết, nghe nói người báo danh đã sắp đạt tới ba ngàn người, nhưng sau cùng nhiều lắm họ cũng chỉ lấy vài trăm, mà họ thực sực cần là cán bộ cấp cao. Chị học ngành tiếng trung, không có lợi thế, trong lòng chị phải có tính toán.”

“Cái này chị hiểu, em đừng lo.” Lần nữa vỗ vỗ đầu cô ấy, cảm thấy có một người em gái đáng yêu để trêu đùa thực không tồi.

Chị hiểu rõ thì tốt, có điều chị bị gạch tên thì cũng đừng buồn, đợi sau khi em tốt nghiệp sẽ giúp chị tranh lại khẩu khí này. Em nhất định sẽ vào Cao Phong làm việc. hoàn thành nguyện vọng của chị!” nỗ lực nắm tay.

“Nguyện vọng… Tú Dĩnh, chị thấy em đừng học thương nghiệp nữa, chuyển sang học hệ tiếng trung đi.” Khúc Vân Hòa thở dài một hơi.

“A? Tại sao?” Khúc Tú Dĩnh vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.

“…Bỏ đi. Em chuẩn bị ra ngoài rồi phải không? Sắp tới giờ làm việc rồi.” ngón tay mảnh khảnh chỉ hướng lên đồng hồ trên tường.



“A! thực là! Nếu tới muộn thì tiêu đời!” Khúc Tú Dĩnh nhìn theo hướng tay chị họ chỉ, thoáng chốc thét chói tai.

Cô vội vàng cầm lấy túi và áo khoác muốn ra ngoài. Lúc đang mở cửa, thân hình đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn chị họ, nhỏ giọng chần chờ: “Chị… thực sự em muốn hỏi chính là… Chị muốn tới Cao Phong làm việc là vì muốn kiếm thật nhiều tiền để giúp gia đình em trả nợ phải không?”

“Cho dù không phải vì giúp chú thì chị cũng có dự định đổi công việc, đứa nhóc như em ngoan ngoãn học hành là được rồi, suốt ngày cứ nghĩ ngợi lung tung cũng không sợ cái đầu biến thành cái máy.”

“Mới không phải cái máy nha! EQ và IQ của em đều rất cường.” Cái miệng cong cong kháng nghị, cau mũi với Khúc Vân Hòa, sau đó liền ra ngoài làm việc.

Khúc Vân Hòa nhìn em họ ra ngoài, xoay người viết xong tư liệu liền gửi đi. Sau đó cô đóng máy tính lại đi tới ghế sô pha khi nãy em họ ngồi, nhặt cuốn tạp chí thương nghiệp khi nãy bị ném trên bàn trà, thế nhưng lại không lập tức mở xem nội dung mà chỉ nhìn vào nhân vận trên bìa tạp chí, thật lâu không thể rời mắt.

Đã lâu không gặp, bạn cũ của tôi.

Khúc Vân Hòa trong lòng nhẹ giọng gửi lời thăm hỏi, nhìn gương mặt cực kỳ quen thuộc trên bìa tạp chí, thần sắc phức tạp mê man, tràn đầy sự do dự và lưỡng lự.

Anh và tôi sẽ không còn gặp lại? hay cuối cùng sẽ gặp lại?

Tự hỏi như vậy, trong hơn một năm nay cô đã tự hỏi vô số lần, thế nhưng lại không có đáp án chắc chắn. Thậm chí khi thấy hình ảnh của anh cũng ít khi xuất hiện trên truyền thông.

Cao Phong là công sức của cậu và Lâu Nhiên, cho dù khó khăn tới đâu cậu cũng muốn vào được.

Về việc có nên gặp lại Lâu Nhiên hay không, từ ngày trở thành Khúc Vân Hòa cô ấy liền cự tuyệt suy xét tới chuyện này.

Dù sao… thực tại là…

Có chút xấu hổ a.



Loại chuyện từ một người đàn ông biến thành một người phụ nữ…

Thực sự là xấu hổ tới nỗi không thể mở miệng.

Cho dù đó là người bạn thân nhất cũng không thể mở miệng a.

Cô ấy suy nghĩ, cô ấy vẫn luôn rối rắm về chuyện này, cho nên cô ấy mới không nghĩ tới chuyện đi tìm anh ấy.

Trừ lần đó ra, không còn lần nào khác nữa.

Thật đó.

***

“Tan làm rồi vẫn còn bận sao?” Lâu Liệt ôm laptop từ trong thang máy đi ra, anh ta chào các thư ký và trợ lý đang ngồi quanh khu vực hội nghị để thảo luân một số quyết định quan trọng.

Những người đó vừa quay đầu thì thấy Lâu Liệt đều mở miệng chào hỏi, một người thư ký trong đó bước tới nói: “Lâu tiên sinh, ngài tới rồi, ông chủ vẫn đang họp cùng các trưởng phòng nhân sự bên trong. Mời ngài ngồi xuống một lát.”

Vừa nói vừa dẫn người tới khu vực tiếp khách, cũng nói với cậu thanh niên ngồi gần nhất: “Thiếu Phong, làm phiền cậu mang tách cà phê qua đây, mang bình vừa mới pha tới, đừng mang những thứ chúng tôi đã pha trước đó.”

“Được, tôi lập tức đi.”

Người được gọi là Thiếu Phong lập tức đứng dậy đi vào phòng trà bận rộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau