Giản Thuệ Người Vợ Bị Lãng Quên
Chương 22: Dò xét
‘Vương gia!’
Tiêu Thần thở dài “sao rồi?”
‘Thái hậu hồi cùng rồi!’
“Phía Ngự y thế nào rồi?”
‘Tất cả đều bất lực rồi Vương gia!’
Tiêu Thần nhíu mày “Bổn Vương không muốn mất đi nàng ấy”.
Điền Lang chợt nhớ ra “bẩm Vương gia, thuộc hạ nhớ lúc tôi còn nhỏ, có nghe ông nội từng nhắc đến một vị thần y, vị thần y đó ẩn mình nơi thâm sâu cùng cốc”.
“Thần y!”
‘Đúng vậy, vị thần y đó có biệt danh là…không chết không cứu’.
“Gì chứ? Không chết không cứu”.
‘Đúng vậy!’
“Haiz…đã chết rồi thì làm gì cứu được nữa. Toàn lừa người”.
'Vậy thì Vương gia không biết rồi, ông ấy đã cứu sống biết bao nhiêu người, cải tử hoàn sinh không biết bao nhiêu người!”
“Ông ấy thật sự tài giỏi đến vậy sao?”
‘Đúng thật vậy đó Vương gia’.
“Vậy bổn Vương phải đưa Giản Thuệ đến đó một chuyến”.
‘Ông ấy chỉ cứu người chết!’
“Thật sự như vậy sao?”
Điền Lang gật đầu!
“Nhưng mà, có thật sự tồn tại con người này không? Hay chỉ là truyền thuyết?”
‘Cái này thì thuộc hạ cũng không rõ lắm, ông nội của thuộc hạ lúc còn sống đã kể rất nhiều lần và những câu chuyện kỳ thú vây quanh cuộc đời của vị thần y đó’.
Tiêu Thần suy nghĩ một lúc rồi khẽ lên tiếng “nhanh cho người chuẩn bị, tổ chức hôn lễ!”
Điền Lang khó hiểu nhìn Tiêu Thần “Vương gia, sao lại phải tổ chức lễ cưới? Không phải Vương phi đang trong tình trạng nguy kịch sao?”
“Ngươi cứ cho người chuẩn bị mọi thứ đi, bổn Vương tự có cách giải quyết!”
‘Thuộc hạ đã rõ!’
………………
//Bẩm Thái hậu, hôn lễ của Đông Thân vương đang được tổ chức vô cùng long trọng.
Đông Thái hậu lạnh mặt “không phải ngươi bảo rằng ả xú phụ kia không thể qua khỏi sao?”
//Đúng vậy thưa Thái hậu, rõ ràng thì tất cả các Ngự y đều đã bất lực.
*Vậy thì tại sao Hoang nhi của ta còn có thể thành thân được chứ?
Tiểu Lý Tử lắc đầu “bẩm Thái hậu, cái này thì nô tài thật sự không rõ”.
*Chẳng lẽ Hoang nhi của ta lại thành thân với xác chết sao?
//Bẩm Thái hậu, nô tài nghĩ…có khi là Vương gia muốn ả kia xấu xí kia được siêu thoát mà thành thân với xác chết. Hay là để nô tài đến phủ Thân vương một chuyến.
*Được! Ngươi đi đi, đến đó một chuyến xem mọi việc thế nào.
Đông Thái hậu đưa cho Tiểu Lý Tử một mảnh ngọc “lấy lý đó là ai gia muốn tặng ngọc cát tường cho ả ta”.
//Nô tài tuân chỉ.
……………
//Lý cong cong đến…
Điền Lang nhíu mày nhưng rồi mặc kệ Tiểu Lý Tử, không thèm để tâm.
//Tên cẩu nô tài kia, gặp ta cũng không biết chào hỏi à?
Điền Lang cười lạnh “ta không quen khấu đầu trước những kẻ nịnh bợ!”
//Ngươi…
Nhưng rồi Tiểu Lý Tử không muốn đôi co với Điền Lang “ta phụng ý chỉ Thái hậu nương nương đến phủ để gặp Vương gia và Vương phi, nhằm để truyền ý chỉ của Thái hậu đến Vương gia và Vương phi”.
'Lý cong cong đến muộn rồi, hiện tại thì Vương gia và Vương phi của chúng tôi đang động phòng, mời Lý cong cong về cho“.
//Cẩu nô tài to gan, dám làm trái ý chỉ của Thái hậu, ngươi không muốn bị xử tử cả nhà đấy chứ?
‘Cứ thoải mái, ta còn biết phải làm gì khi Thái hậu thật sự muốn ta chết’.
//Ngươi…không nhiều lời với ngươi nữa, ta muốn gặp Vương gia và Vương phi.
“Ngươi muốn gặp bổn Vương đến thế sao?”
Tiểu Lý Tử kinh ngạc “nô tài, Tiểu Lý Tử tham kiến Vương gia!”
“Ngươi nói đi…nửa đêm khuya còn đến phủ tìm bổn Vương là ý gì?”
//Bẩm Vương gia, nô tài tuân ý chỉ của Thái hậu…mang ngọc cát tường đến tặng Vương phi cùng lời chúc “sớm sinh Vương tử”
Tiêu Thần liếc nhìn mảnh ngọc có màu xanh ngọc bích đặt trên khay, được tên tiểu Thái giám bê trên tay.
“Ngươi đặt lên bàn đi, bổn Vương sẽ cho người mang về phòng cho nàng ấy”.
Tiểu Lý Tử không hài lòng “bẩm Vương gia, Thái hậu bảo rằng phải trao tận tay Vương phi”.
“Đủ rồi, Vương phi của ta…không phải kẻ nào muốn gặp là được gặp! Quà của mẫu hậu thì ta sẽ trao đến tay nàng ấy. Tên Thái giám ngươi thì cút”.
//Nô tài xin được cáo lui.
Tiêu Thần thở dài “sao rồi?”
‘Thái hậu hồi cùng rồi!’
“Phía Ngự y thế nào rồi?”
‘Tất cả đều bất lực rồi Vương gia!’
Tiêu Thần nhíu mày “Bổn Vương không muốn mất đi nàng ấy”.
Điền Lang chợt nhớ ra “bẩm Vương gia, thuộc hạ nhớ lúc tôi còn nhỏ, có nghe ông nội từng nhắc đến một vị thần y, vị thần y đó ẩn mình nơi thâm sâu cùng cốc”.
“Thần y!”
‘Đúng vậy, vị thần y đó có biệt danh là…không chết không cứu’.
“Gì chứ? Không chết không cứu”.
‘Đúng vậy!’
“Haiz…đã chết rồi thì làm gì cứu được nữa. Toàn lừa người”.
'Vậy thì Vương gia không biết rồi, ông ấy đã cứu sống biết bao nhiêu người, cải tử hoàn sinh không biết bao nhiêu người!”
“Ông ấy thật sự tài giỏi đến vậy sao?”
‘Đúng thật vậy đó Vương gia’.
“Vậy bổn Vương phải đưa Giản Thuệ đến đó một chuyến”.
‘Ông ấy chỉ cứu người chết!’
“Thật sự như vậy sao?”
Điền Lang gật đầu!
“Nhưng mà, có thật sự tồn tại con người này không? Hay chỉ là truyền thuyết?”
‘Cái này thì thuộc hạ cũng không rõ lắm, ông nội của thuộc hạ lúc còn sống đã kể rất nhiều lần và những câu chuyện kỳ thú vây quanh cuộc đời của vị thần y đó’.
Tiêu Thần suy nghĩ một lúc rồi khẽ lên tiếng “nhanh cho người chuẩn bị, tổ chức hôn lễ!”
Điền Lang khó hiểu nhìn Tiêu Thần “Vương gia, sao lại phải tổ chức lễ cưới? Không phải Vương phi đang trong tình trạng nguy kịch sao?”
“Ngươi cứ cho người chuẩn bị mọi thứ đi, bổn Vương tự có cách giải quyết!”
‘Thuộc hạ đã rõ!’
………………
//Bẩm Thái hậu, hôn lễ của Đông Thân vương đang được tổ chức vô cùng long trọng.
Đông Thái hậu lạnh mặt “không phải ngươi bảo rằng ả xú phụ kia không thể qua khỏi sao?”
//Đúng vậy thưa Thái hậu, rõ ràng thì tất cả các Ngự y đều đã bất lực.
*Vậy thì tại sao Hoang nhi của ta còn có thể thành thân được chứ?
Tiểu Lý Tử lắc đầu “bẩm Thái hậu, cái này thì nô tài thật sự không rõ”.
*Chẳng lẽ Hoang nhi của ta lại thành thân với xác chết sao?
//Bẩm Thái hậu, nô tài nghĩ…có khi là Vương gia muốn ả kia xấu xí kia được siêu thoát mà thành thân với xác chết. Hay là để nô tài đến phủ Thân vương một chuyến.
*Được! Ngươi đi đi, đến đó một chuyến xem mọi việc thế nào.
Đông Thái hậu đưa cho Tiểu Lý Tử một mảnh ngọc “lấy lý đó là ai gia muốn tặng ngọc cát tường cho ả ta”.
//Nô tài tuân chỉ.
……………
//Lý cong cong đến…
Điền Lang nhíu mày nhưng rồi mặc kệ Tiểu Lý Tử, không thèm để tâm.
//Tên cẩu nô tài kia, gặp ta cũng không biết chào hỏi à?
Điền Lang cười lạnh “ta không quen khấu đầu trước những kẻ nịnh bợ!”
//Ngươi…
Nhưng rồi Tiểu Lý Tử không muốn đôi co với Điền Lang “ta phụng ý chỉ Thái hậu nương nương đến phủ để gặp Vương gia và Vương phi, nhằm để truyền ý chỉ của Thái hậu đến Vương gia và Vương phi”.
'Lý cong cong đến muộn rồi, hiện tại thì Vương gia và Vương phi của chúng tôi đang động phòng, mời Lý cong cong về cho“.
//Cẩu nô tài to gan, dám làm trái ý chỉ của Thái hậu, ngươi không muốn bị xử tử cả nhà đấy chứ?
‘Cứ thoải mái, ta còn biết phải làm gì khi Thái hậu thật sự muốn ta chết’.
//Ngươi…không nhiều lời với ngươi nữa, ta muốn gặp Vương gia và Vương phi.
“Ngươi muốn gặp bổn Vương đến thế sao?”
Tiểu Lý Tử kinh ngạc “nô tài, Tiểu Lý Tử tham kiến Vương gia!”
“Ngươi nói đi…nửa đêm khuya còn đến phủ tìm bổn Vương là ý gì?”
//Bẩm Vương gia, nô tài tuân ý chỉ của Thái hậu…mang ngọc cát tường đến tặng Vương phi cùng lời chúc “sớm sinh Vương tử”
Tiêu Thần liếc nhìn mảnh ngọc có màu xanh ngọc bích đặt trên khay, được tên tiểu Thái giám bê trên tay.
“Ngươi đặt lên bàn đi, bổn Vương sẽ cho người mang về phòng cho nàng ấy”.
Tiểu Lý Tử không hài lòng “bẩm Vương gia, Thái hậu bảo rằng phải trao tận tay Vương phi”.
“Đủ rồi, Vương phi của ta…không phải kẻ nào muốn gặp là được gặp! Quà của mẫu hậu thì ta sẽ trao đến tay nàng ấy. Tên Thái giám ngươi thì cút”.
//Nô tài xin được cáo lui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất