Chương 138
Hơn bốn giờ sáng, Hạ Vị Sương và Tang Lộ đến lô một, khu gia quyến trung tâm. Vừa đến gần đã phát hiện ra an ninh phía bên này giờ còn nghiêm ngặt hơn nhiều so với trước. Tuy là thời điểm mọi người đang say giấc nhưng tường bao vẫn lóe ánh đèn. Đội tuần tra thủ vững trong đêm lạnh, dường như một vài người đã nhận ra mùi máu tươi thoảng trong gió.
Thật ra Hạ Vị Sương cảm thấy khá buồn cười, bởi vì nơi này không chỉ có phe nhà họ Cố mà còn có cả kẻ thù của họ nữa. Nếu sáng sớm ra ngoài đụng mặt thì mọi người có chào hỏi nhau không?
Tang Lộ và Hạ Vị Sương đứng trong một góc. Tang Lộ vươn tay như trỏ về phía trước: “Bên trái có người. Bên phải có người. Ở giữa có người.”
Hạ Vị Sương lại không nhìn thấy, đâu thèm quan tâm chỗ nào có người. Cô hết sức bình tĩnh: “Chị dẫn em vào là được rồi. Còn nhớ mùi của người mua gà hôm nọ không?”
Tang Lộ ngẫm lại. Trời lạnh cóng, mùi của người nọ lại bị mùi gà át mất. Mấy ngày trôi qua, muốn tìm cũng không tìm thấy: “Nhớ, tìm không thấy.”
Hạ Vị Sương nói: “Không sao. Chúng ta đến căn nhà thứ hai tính từ trái qua của dãy thứ ba.”
Chặng đường từ nơi này đến mục tiêu nằm trong lô một thì không thể tản bộ nhẹ nhàng nữa. Tang Lộ quàng eo Hạ Vị Sương, đưa lên cao. Hạ Vị Sương bay về phía trước như một cọng lông vũ. Một cánh tay kịp thời đỡ khuỷu chân cô. Đồng thời, Hạ Vị Sương cũng đưa tay bắt lấy mái tóc Tang Lộ.
Nắm tóc Tang Lộ có cảm giác an toàn hơn nắm quần áo chị nhiều. Dù sao thì đôi lúc tóc chị còn được dùng như tay.
Khi hành động, tốc độ của Tang Lộ cực kì nhanh. Hạ Vị Sương chỉ cảm thấy mình không ngừng di chuyển ra trước, qua trái, qua phải. Đêm nay vốn không có gió, Tang Lộ vừa cử động thì đã có ngay. Chỉ lát sau, Hạ Vị Sương đã cảm thấy mình dừng lại.
“Tới rồi.”
Tang Lộ thả Hạ Vị Sương xuống đất. Hạ Vị Sương chỉnh đốn lại trang phục, kéo kéo góc áo, gõ gõ gậy chống: “Còn nhớ em đã nói gì trên đường không?”
Tang Lộ: “Nhớ.”
Hạ Vị Sương nói: “Nếu thật sự không biết chơi bài tình thân thì cứ im lặng mỉm cười, còn lại để em.”
Tang Lộ đương nhiên sẽ không phản đối. Mấy chuyện nhỏ nhặt này, trước giờ cô vẫn luôn nghe Hạ Vị Sương.
Chuẩn bị xong đâu đấy, Tang Lộ ngẩng đầu nhìn phía trước. Cô có thể cảm ứng được những con người đang tỉnh táo hoạt động trong căn biệt thự này. Nhưng Sương Sương nói không cần tránh né bọn họ, vậy càng dễ.
Tang Lộ trực tiếp dùng xúc tu mở ra cửa chính căn biệt thự. Cư ngụ tại đây chính là cha ruột, mẹ kế và em trai cô, những người nhà họ Tang nổi danh nhờ phụ trách các lĩnh vực điện tử, khoa học kỹ thuật, công nghệ thông tin trong căn cứ.
Cửa kẽo kẹt mở ra. Gần như chỉ trong nháy mắt đã có người hành động.
Người ngoài xâm nhập khiến căn biệt thự này lập tức tiến vào trạng thái phòng thủ. Ba Tang, Tang Hoa Hàn đang ngủ say bị vệ sĩ đánh thức. Vợ sau của ông, Hứa Oánh và con trai út Tang Dương cũng không thể ngủ đến hừng đông.
Hay tin có người xâm nhập, Tang Hoa Hàn vô cùng kinh ngạc: “Ai to gan như thế, dám xông tới? Bắt được chưa?”
Đội trưởng vệ sĩ hơi khó xử. Biểu cảm của anh ta trông quái dị xen lẫn chút sợ hãi: “Chắc là bắt được rồi.”
Tang Hoa Hàn: “Cái gì mà chắc là bắt được rồi? Bắt được là bắt được, chưa là chưa. Sao? Chẳng lẽ người nọ bị đánh chết?”
Đội trưởng vệ sĩ vội giải thích: “Không chết, không chết. Nhưng mà bọn họ vừa tiến vào đã chủ động ngồi xuống, không phản kháng, cũng không làm gì khác. Hơn nữa còn đưa ra chút yêu cầu.”
Vì đội trưởng vệ sĩ trông không quá mức lo lắng, căn biệt thự cũng không có động tĩnh gì lớn nên Tang Hoa Hàn cho rằng kẻ xâm nhập đã bị khống chế. Ông không nghĩ quá nhiều mà chỉ cau mày, vừa mặc áo vừa hỏi: “Yêu cầu gì?”
“Họ yêu cầu ngài và phu nhân cùng xuống gặp mặt... ôn chuyện.”
“Ôn chuyện?” Tang Hoa Hàn đang thầm cân nhắc trong lòng, chẳng lẽ người đến chính là cố nhân, thì lại nghe thấy đội trưởng vệ sĩ nói tiếp.
“Một trong số người xâm nhập hình như là con gái của ngài... cô Tang Lộ. Còn một người khác tự xưng là bạn gái của con gái ngài, tên Hạ Vị Sương. Họ nói chỉ cần báo tên là ngài sẽ biết ngay.”
Tang Hoa Hàn: “... Không thể nào!”
Người đến tuổi trung niên, cái gì cũng đã từng trải nhưng lúc này, Tang Hoa Hàn vẫn lộ vẻ thất thố. Vì tận thế nên hiện tại, rất nhiều nhân sự bên cạnh ông ta có sự thay đổi, cộng thêm Tang Lộ qua đời đã ba năm, thế nên không phải ai cũng biết. Nhưng người đội trưởng vệ sĩ này theo ông ta đã rất nhiều năm, từng tận mắt gặp qua Tang Lộ. Hôm nay anh ta dám nói như thế, chẳng lẽ người đến...
Không thể nào. Tang Lộ đã chết, xác chìm dưới đại dương, tìm cũng không tìm được. Khoảng thời gian ấy, Tang Hoa Hàn tiều tụy rất nhiều, tóc cũng lấm tấm hoa râm. Dù quan hệ với đứa con gái này không thể xem như quá tốt đẹp nhưng dẫu sao cũng là ruột thịt. Huống hồ, Tang Lộ ưu tú như thế, thân là cha, sao có thể không đau lòng cho được?
Ông ta đã chấp nhận sự thật, cũng chấp nhận rằng không thể tìm được xác con gái. Nhưng hôm nay, đột nhiên có người nói cho ông ta rằng Tang Lộ lại trở về. Sao có thể?!
Một cơn giận nhanh chóng trỗi dậy trong Tang Hoa Hàn. Ông ta biết Hạ Vị Sương, chỉ là trước giờ vẫn không để tâm. Trong lòng ông ta, một cô gái như thế sẽ chẳng làm nên trò trống gì. Lo cô ta mê hoặc Tang Lộ còn không bằng lo đứa con gái nhà họ Cố. Sau này Tang Lộ qua đời, Tang Hoa Hàn cũng quên luôn Hạ Vị Sương.
Hôm nay, đột nhiên nhắc đến cái tên ấy, Tang Hoa Hàn lại không nhịn được mà nghĩ có khi nào cô người yêu của con gái này muốn mượn cớ mà mưu đồ gì đó.
Tang Hoa Hàn bước vội khỏi phòng ngủ, gặp phải người vợ Hứa Oánh đang đứng ngay hành lang. Hứa Oánh đang vịn lan can, trông xuống dưới. Có hai cô gái trẻ tuổi ngồi trên sô pha, chung quanh là những vệ sĩ vạm vỡ bao vây, song hai người nọ lại bình tĩnh hệt như đang ở ngay trong nhà mình.
Sắc mặt Hứa Oánh hơi trắng, nhưng vẫn xem như bình tĩnh. Mấy hôm nay con trai bị cảm, sốt cao mãi không hạ. Để tiện chăm sóc con, bà đã ngủ riêng với Tang Hoa Hàn.
“Lão Tang, ông dậy rồi, mau lại đây nhìn xem. Hình như Tang Lộ về thật rồi!”
“Đừng nói bậy. Nó chết rồi.”
“Nhưng bây giờ người chết vẫn có thể sống thêm lần nữa!” Hứa Oánh túm chặt Tang Hoa Hàn để ông ta nhìn xuống dưới, “Ông mau xem đi, đó có phải Tang Lộ không?”
Cô gái quấn kín mít, chỉ lộ ra một khoảng da chỗ đôi mắt, nếu muốn nhìn ra là ai thì thật sự có hơi khó khăn.
Nhưng chỉ lát sau, khi sự ấm áp trong phòng xua đi cái lạnh trên người, cô gái kia đã chủ động kéo mũ, khăn choàng cổ và khẩu trang xuống, lộ ra một gương mặt xinh đẹp mà lạnh nhạt.
Nhất thời, huyết áp của Tang Hoa Hàn vọt thẳng lên cao. Ông tối tăm mày mặt, thiếu chút nữa đã ngất xỉu.
“Lão Tang, ông kiên cường một chút. Giờ đã khác xưa, cái gì cũng có thể xảy ra.” Hứa Oánh bất đắc dĩ nói.
Bên trên hơi xôn xao, rối loạn, Hạ Vị Sương và Tang Lộ bên dưới vẫn bình tĩnh như thường. Bản thân Hạ Vị Sương không cần nhiều lời, mà Tang Lộ cũng không có cảm giác gì. Bất luận giữa bọn họ từng có quan hệ thế nào, có ân oán ra sao đi chăng nữa thì hiện giờ, đối với Tang Lộ, tất cả chỉ còn là một đoạn ký ức thoáng qua.
Lát sau, Tang Hoa Hàn được Hứa Oánh đỡ xuống phòng khách tầng một. Ông ta mệt mỏi ngồi vào sô pha, nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Tang Lộ, đột nhiên không thể thốt nên lời.
Lúc bước xuống lầu, ông ta còn nghi ngờ Tang Lộ này là giả mạo. Nhưng hiện tại, ông ta lại vô cùng hy vọng tất cả những điều này là thật sự.
Nhất thời, nước mắt người đàn ông trung niên ồ ạt tuôn rơi. Tang Lộ vẫn lạnh nhạt hệt như đang nhìn một người xa lạ. Hứa Oánh thở dài, rót cho Tang Hoa Hàn chung trà, sau đó chủ động nhận lấy nhiệm vụ mở lời với Tang Lộ.
“Tang Lộ.” Hứa Oánh cười hiền, giọng nhẹ nhàng như sợ dọa đến Tang Lộ. Bà nói, “Bọn ta đều cho rằng con đã qua đời từ ba năm trước. Dì với ba con rất đau lòng. Không ngờ hôm nay con lại trở về. Con xem, bọn ta không ai chuẩn bị tâm lí... Ầy, Tang Lộ, ba năm này con sống thế nào? Có thể nói cho dì nghe một chút được không?”
“Dì Hứa, chuyện này không quan trọng. Quá khứ đã là quá khứ rồi, quan trọng là hiện tại.” Hạ Vị Sương xen miệng nói, “Hiện tại Tang Lộ là dị nhân. Chị ấy đã chết một lần, không còn là Tang Lộ trước kia nữa. Hy vọng mọi người tôn trọng chị ấy.”
Câu ‘đã chết một lần’ này, đối phương muốn hiểu sao cũng được. Dù gì cô cũng sẽ không giải thích cặn kẽ, cứ để bọn họ tự suy ngẫm đi thôi.
Hạ Vị Sương bắt lấy tay Tang Lộ, véo một cái. Tang Lộ hơi thẳng lưng, trông thế mà lại có vẻ thong dong, lí trí và khí thế mạnh mẽ năm xưa. Cô bình tĩnh cất lời: “Ba, dì, hôm nay tôi tới đây là muốn khuyên mọi người quay đầu, đừng có tự tìm đường chết.”
Hạ Vị Sương: “...?” Cô không nhớ mình có kêu Tang Lộ nói câu “Đừng có tự tìm đường chết” này nha?
Tang Lộ nói tiếp: “Nhà họ Cố sắp chết tới nơi rồi. Nể tình mọi người có chút quan hệ với tôi nên Sương Sương tốt bụng, để tôi đến nhắc nhở mọi người một câu, tránh cho tương lai mọi người chết như thế nào cũng không biết.”
Tang Hoa Hàn, Hứa Oánh, Hạ Vị Sương: “...”
Tang Lộ: “Ngày mai đi đầu quân cho Trần Giai Vĩ đi, cùng ông ta đối phó với nhà họ Cố.”
Hạ Vị Sương vội bóp tay Tang Lộ: “Ngừng! Còn lại để em nói đi.”
Không biết vì sao mà Tang Hoa Hàn và Hứa Oánh cũng thở phào nhẹ nhõm theo.
Hạ Vị Sương cam chịu xoa xoa mi tâm, nói: “Thế cục trong căn cứ, nói vậy chắc trong lòng bác trai cũng hiểu rõ. Có một số việc sẽ bị vạch trần nhanh thôi. Đến lúc đó, nhà họ Cố sẽ không còn đường gỡ gạc nữa. Hôm nay cháu đến đây là vì suy xét đến quan hệ huyết thống của Tang Lộ và bác. Cho dù Tang Lộ không bận tâm thì cháu cũng mong tương lai chị ấy sẽ không hối hận.”
Tang Hoa Hàn ôm ngực hít sâu: “...” Con bé này, nói chuyện cũng chẳng lọt tai hơn Tang Lộ là bao!
Hứa Oánh vội vuốt lưng thuận khí cho Tang Hoa Hàn: “Cháu là... Hạ Vị Sương đúng không? Dì biết quan hệ của cháu và Tang Lộ, không ngờ cháu gặp lại Tang Lộ còn sớm hơn cả bọn ta. Vị Sương à, cháu nói chậm một chút, bác trai cháu lớn tuổi, huyết áp hơi cao.”
Hạ Vị Sương đan hai tay vào nhau, chậm rãi nói: “Thật ra mọi chuyện rất đơn giản. Những chuyện này, Thượng tá Dương và Thị trưởng Trần đều đã biết...”
Cô chỉ nhắc nhở nhà họ Tang, những người đang ở trên cùng một chiếc thuyền với nhà họ Cố, một chút. Suy cho cùng thì ngoại trừ việc có quan hệ với Tang Lộ, nhà họ Tang còn có tác dụng rất lớn đối với căn cứ. Hiện tại, nếu họ chọn phe lại thì mọi người ai cũng được lợi.
Có một số chuyện thật ra không cần phải nói huỵch toẹt ra, chỉ cần không phải ngu ngốc thì ai cũng biết nên lựa chọn thế nào.
Cuộc nói chuyện kết thúc, Tang Hoa Hàn cuối cùng cũng có thể thở đều. Biểu cảm ông ta có phần tang thương, nhìn Tang Lộ mãi vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Ông ta hiện vẫn có cảm giác mơ hồ, không chân thật, hoài nghi mình đang nằm mơ.
Tang Lộ cho rằng Tang Hoa Hàn còn đang chần chờ, lưỡng lự. Cô trông ra cửa sổ, trời vẫn tối, nhưng đã sắp chuyển hửng sáng. Tối qua Sương Sương nói sáng nay muốn ăn khoai lang nướng. Nếu về muộn thì chắc khoai lang sẽ bị giành hết. Vì thế, Tang Lộ không hề chần chờ mà lựa chọn hình thức khuyên bảo bằng vũ lực, hệt như lúc trước đối mặt với Dương Lộ Văn.
“Tôi sẽ giết sạch tất cả những ai đối đầu với Sương Sương.” Quái vật khủng khiếp đột nhiên biến dạng gần như khiến tất cả mọi người ở hiện trường đồng loạt cảm nhận được thế nào là sợ hãi. Cô xinh đẹp mà nguy hiểm, lạnh nhạt lại điên cuồng, mang theo sự cực đoan không cách nào xoay chuyển, cất tiếng nói với giọng điệu quyết đoán không thương lượng: “Hai lựa chọn. Hoặc là quy thuận, hoặc là chết.”
Rạng sáng hôm nay, trong căn biệt thự đèn đuốc sáng ngời, Hạ Vị Sương và Tang Lộ thành công “thuyết phục” được nhà họ Tang.
Trong lòng Hạ Vị Sương hiểu rõ, đối với Tang Hoa Hàn mà nói, lựa chọn phản bội nhà họ Cố mà đầu quân cho Thị trưởng Trần chỉ có một phần nhỏ là do tình thân với Tang Lộ. Hai cha con này cũng không phải chưa đối đầu nhau bao giờ, chuyện này còn chưa thấm vào đâu. Điều thật sự thuyết phục Tang Hoa Hàn chính là khuynh hướng suy tàn của nhà họ Cố hiện tại cùng với những vụ án quái dị họ đã gây ra mà Hạ Vị Sương vừa cho ông ta biết. Đương nhiên, sự uy hiếp bằng vũ lực của Tang Lộ cũng có chút tác dụng.
Suy cho cùng thì trong lòng Tang Hoa Hàn cũng đang sợ hãi. Đứa con gái từng có quan hệ không mấy gì tốt đẹp, hiện tại còn trở nên lạnh nhạt lạ thường này, thoạt trông như thật sự không ngại giết mình...
Không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng. Tang Hoa Hàn không cảm thấy áy náy với nhà họ Cố. Ông ta chỉ lựa chọn con đường càng thành công hơn cho mình mà thôi.
Đối mặt với Hạ Vị Sương, cô gái dụ dỗ Tang Lộ này, tâm trạng Tang Hoa Hàn khá phức tạp. Chỉ có thể nói giờ đã khác trước, ông ta cũng không thể tiếp tục xem thường cô gái này nữa.
Hạ Vị Sương hoàn toàn có thể không đến nhắc nhở. Nhà họ Tang cũng chẳng có can hệ gì với cô, nhưng cô vẫn đến.
Phải biết rằng, chọn lại phe khi nhà họ Cố còn sức phản kháng và chật vật tự bảo vệ mình sau khi nhà họ Cố sụp đổ có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Nhìn Tang Lộ răm rắp nghe lời Hạ Vị Sương, Tang Hoa Hàn chỉ cảm thấy mệt lòng, cực kì mệt lòng.
Thấy đã nói xong, Hạ Vị Sương quyết định cáo từ.
Giờ không phải kẻ địch, đương nhiên sẽ không để các vệ sĩ tiếp tục bao vây hai người. Trong phòng hơi trống trải. Hứa Oánh đứng dậy, không ngờ lại mở lời giữ hai người ở lại.
“Tang Lộ, nếu đã trở về thì thôi cũng đừng đi nữa. Tiểu Hạ, hai đứa ở đâu? Không thì cứ dọn về đây luôn đi?”
Đối với Hứa Oánh, Hạ Vị Sương và Tang Lộ không hề có thái độ thù ghét. Tuy là mẹ kế của Tang Lộ nhưng Hứa Oánh không hề độc ác, xấu xa như trong phim truyền hình và truyện cổ tích vẫn hay miêu tả. Mẹ Tang Lộ qua đời hai năm thì Hứa Oánh mới cưới Tang Hoa Hàn, bình thường không mấy thân thiết với Tang Lộ nhưng cũng chưa từng xảy ra mâu thuẫn gì, chỉ có thể nói là không lạnh không nóng. Hơn nữa, ngoài mặt bà biểu hiện khá tốt, ít nhất cũng thật sự nể nang, có khi trông còn thân thiết hơn cả cha con Tang Lộ.
“Không cần đâu dì Hứa. Tụi cháu còn có bạn, hơn nữa cũng sắp dọn đi rồi.” Hạ Vị Sương không muốn tiếp tục đề tài này, bèn nói, “Cháu có chuyện này muốn nhờ.”
“Chuyện gì? Cháu cứ việc nói. Dì với ba của Tang Lộ nếu giúp được thì chắc chắn sẽ giúp.” Hứa Oánh hỏi.
Người ta đã chủ động nói thế, Hạ Vị Sương cũng không khách sáo nữa: “Có gà sống không?”
Hứa Oánh còn chưa phản ứng kịp: “Di động? Điện thoại di động* á?”
*Ở đây Sương Sương hỏi có gà (kê) không. Hứa Oánh nghe thành cơ nên tưởng điện thoại di động (thủ cơ).
Tang Lộ giải thích giúp Hạ Vị Sương: “Gà để ăn.”
Tang Hoa Hàn không khỏi cau mày: “Mấy đứa ở ngoài không có gì ăn, tại sao vẫn không dọn về?”
Tang Lộ khó hiểu liếc ông ta một cái: “Vì sao phải ăn? Là cho mèo.”
Tang Hoa Hàn, Hứa Oánh: “...”
Mặc kệ Tang Hoa Hàn và Hứa Oánh nghĩ sao, Hạ Vị Sương cùng Tang Lộ không hề khách khí mà vơ một phen, mang đi hai con gà đông lạnh. Một con chuẩn bị cho Đại Vương chột mắt, một con mang về ăn.
Trở lại nhà thì những người khác hãy còn say ngủ. Hạ Vị Sương chỉ huy Tang Lộ rửa sạch con gà rồi chặt ra, bắt lên nấu. Tang Lộ lại đào mấy củ khoai lang nướng từ tro bếp lò, lấy ra củ mềm nhất, to nhất, lột vỏ, để lộ phần thịt vàng cam tươm mật đút cho Hạ Vị Sương.
“Ngọt không?”
“Ngọt.”
Thật ra Hạ Vị Sương cảm thấy khá buồn cười, bởi vì nơi này không chỉ có phe nhà họ Cố mà còn có cả kẻ thù của họ nữa. Nếu sáng sớm ra ngoài đụng mặt thì mọi người có chào hỏi nhau không?
Tang Lộ và Hạ Vị Sương đứng trong một góc. Tang Lộ vươn tay như trỏ về phía trước: “Bên trái có người. Bên phải có người. Ở giữa có người.”
Hạ Vị Sương lại không nhìn thấy, đâu thèm quan tâm chỗ nào có người. Cô hết sức bình tĩnh: “Chị dẫn em vào là được rồi. Còn nhớ mùi của người mua gà hôm nọ không?”
Tang Lộ ngẫm lại. Trời lạnh cóng, mùi của người nọ lại bị mùi gà át mất. Mấy ngày trôi qua, muốn tìm cũng không tìm thấy: “Nhớ, tìm không thấy.”
Hạ Vị Sương nói: “Không sao. Chúng ta đến căn nhà thứ hai tính từ trái qua của dãy thứ ba.”
Chặng đường từ nơi này đến mục tiêu nằm trong lô một thì không thể tản bộ nhẹ nhàng nữa. Tang Lộ quàng eo Hạ Vị Sương, đưa lên cao. Hạ Vị Sương bay về phía trước như một cọng lông vũ. Một cánh tay kịp thời đỡ khuỷu chân cô. Đồng thời, Hạ Vị Sương cũng đưa tay bắt lấy mái tóc Tang Lộ.
Nắm tóc Tang Lộ có cảm giác an toàn hơn nắm quần áo chị nhiều. Dù sao thì đôi lúc tóc chị còn được dùng như tay.
Khi hành động, tốc độ của Tang Lộ cực kì nhanh. Hạ Vị Sương chỉ cảm thấy mình không ngừng di chuyển ra trước, qua trái, qua phải. Đêm nay vốn không có gió, Tang Lộ vừa cử động thì đã có ngay. Chỉ lát sau, Hạ Vị Sương đã cảm thấy mình dừng lại.
“Tới rồi.”
Tang Lộ thả Hạ Vị Sương xuống đất. Hạ Vị Sương chỉnh đốn lại trang phục, kéo kéo góc áo, gõ gõ gậy chống: “Còn nhớ em đã nói gì trên đường không?”
Tang Lộ: “Nhớ.”
Hạ Vị Sương nói: “Nếu thật sự không biết chơi bài tình thân thì cứ im lặng mỉm cười, còn lại để em.”
Tang Lộ đương nhiên sẽ không phản đối. Mấy chuyện nhỏ nhặt này, trước giờ cô vẫn luôn nghe Hạ Vị Sương.
Chuẩn bị xong đâu đấy, Tang Lộ ngẩng đầu nhìn phía trước. Cô có thể cảm ứng được những con người đang tỉnh táo hoạt động trong căn biệt thự này. Nhưng Sương Sương nói không cần tránh né bọn họ, vậy càng dễ.
Tang Lộ trực tiếp dùng xúc tu mở ra cửa chính căn biệt thự. Cư ngụ tại đây chính là cha ruột, mẹ kế và em trai cô, những người nhà họ Tang nổi danh nhờ phụ trách các lĩnh vực điện tử, khoa học kỹ thuật, công nghệ thông tin trong căn cứ.
Cửa kẽo kẹt mở ra. Gần như chỉ trong nháy mắt đã có người hành động.
Người ngoài xâm nhập khiến căn biệt thự này lập tức tiến vào trạng thái phòng thủ. Ba Tang, Tang Hoa Hàn đang ngủ say bị vệ sĩ đánh thức. Vợ sau của ông, Hứa Oánh và con trai út Tang Dương cũng không thể ngủ đến hừng đông.
Hay tin có người xâm nhập, Tang Hoa Hàn vô cùng kinh ngạc: “Ai to gan như thế, dám xông tới? Bắt được chưa?”
Đội trưởng vệ sĩ hơi khó xử. Biểu cảm của anh ta trông quái dị xen lẫn chút sợ hãi: “Chắc là bắt được rồi.”
Tang Hoa Hàn: “Cái gì mà chắc là bắt được rồi? Bắt được là bắt được, chưa là chưa. Sao? Chẳng lẽ người nọ bị đánh chết?”
Đội trưởng vệ sĩ vội giải thích: “Không chết, không chết. Nhưng mà bọn họ vừa tiến vào đã chủ động ngồi xuống, không phản kháng, cũng không làm gì khác. Hơn nữa còn đưa ra chút yêu cầu.”
Vì đội trưởng vệ sĩ trông không quá mức lo lắng, căn biệt thự cũng không có động tĩnh gì lớn nên Tang Hoa Hàn cho rằng kẻ xâm nhập đã bị khống chế. Ông không nghĩ quá nhiều mà chỉ cau mày, vừa mặc áo vừa hỏi: “Yêu cầu gì?”
“Họ yêu cầu ngài và phu nhân cùng xuống gặp mặt... ôn chuyện.”
“Ôn chuyện?” Tang Hoa Hàn đang thầm cân nhắc trong lòng, chẳng lẽ người đến chính là cố nhân, thì lại nghe thấy đội trưởng vệ sĩ nói tiếp.
“Một trong số người xâm nhập hình như là con gái của ngài... cô Tang Lộ. Còn một người khác tự xưng là bạn gái của con gái ngài, tên Hạ Vị Sương. Họ nói chỉ cần báo tên là ngài sẽ biết ngay.”
Tang Hoa Hàn: “... Không thể nào!”
Người đến tuổi trung niên, cái gì cũng đã từng trải nhưng lúc này, Tang Hoa Hàn vẫn lộ vẻ thất thố. Vì tận thế nên hiện tại, rất nhiều nhân sự bên cạnh ông ta có sự thay đổi, cộng thêm Tang Lộ qua đời đã ba năm, thế nên không phải ai cũng biết. Nhưng người đội trưởng vệ sĩ này theo ông ta đã rất nhiều năm, từng tận mắt gặp qua Tang Lộ. Hôm nay anh ta dám nói như thế, chẳng lẽ người đến...
Không thể nào. Tang Lộ đã chết, xác chìm dưới đại dương, tìm cũng không tìm được. Khoảng thời gian ấy, Tang Hoa Hàn tiều tụy rất nhiều, tóc cũng lấm tấm hoa râm. Dù quan hệ với đứa con gái này không thể xem như quá tốt đẹp nhưng dẫu sao cũng là ruột thịt. Huống hồ, Tang Lộ ưu tú như thế, thân là cha, sao có thể không đau lòng cho được?
Ông ta đã chấp nhận sự thật, cũng chấp nhận rằng không thể tìm được xác con gái. Nhưng hôm nay, đột nhiên có người nói cho ông ta rằng Tang Lộ lại trở về. Sao có thể?!
Một cơn giận nhanh chóng trỗi dậy trong Tang Hoa Hàn. Ông ta biết Hạ Vị Sương, chỉ là trước giờ vẫn không để tâm. Trong lòng ông ta, một cô gái như thế sẽ chẳng làm nên trò trống gì. Lo cô ta mê hoặc Tang Lộ còn không bằng lo đứa con gái nhà họ Cố. Sau này Tang Lộ qua đời, Tang Hoa Hàn cũng quên luôn Hạ Vị Sương.
Hôm nay, đột nhiên nhắc đến cái tên ấy, Tang Hoa Hàn lại không nhịn được mà nghĩ có khi nào cô người yêu của con gái này muốn mượn cớ mà mưu đồ gì đó.
Tang Hoa Hàn bước vội khỏi phòng ngủ, gặp phải người vợ Hứa Oánh đang đứng ngay hành lang. Hứa Oánh đang vịn lan can, trông xuống dưới. Có hai cô gái trẻ tuổi ngồi trên sô pha, chung quanh là những vệ sĩ vạm vỡ bao vây, song hai người nọ lại bình tĩnh hệt như đang ở ngay trong nhà mình.
Sắc mặt Hứa Oánh hơi trắng, nhưng vẫn xem như bình tĩnh. Mấy hôm nay con trai bị cảm, sốt cao mãi không hạ. Để tiện chăm sóc con, bà đã ngủ riêng với Tang Hoa Hàn.
“Lão Tang, ông dậy rồi, mau lại đây nhìn xem. Hình như Tang Lộ về thật rồi!”
“Đừng nói bậy. Nó chết rồi.”
“Nhưng bây giờ người chết vẫn có thể sống thêm lần nữa!” Hứa Oánh túm chặt Tang Hoa Hàn để ông ta nhìn xuống dưới, “Ông mau xem đi, đó có phải Tang Lộ không?”
Cô gái quấn kín mít, chỉ lộ ra một khoảng da chỗ đôi mắt, nếu muốn nhìn ra là ai thì thật sự có hơi khó khăn.
Nhưng chỉ lát sau, khi sự ấm áp trong phòng xua đi cái lạnh trên người, cô gái kia đã chủ động kéo mũ, khăn choàng cổ và khẩu trang xuống, lộ ra một gương mặt xinh đẹp mà lạnh nhạt.
Nhất thời, huyết áp của Tang Hoa Hàn vọt thẳng lên cao. Ông tối tăm mày mặt, thiếu chút nữa đã ngất xỉu.
“Lão Tang, ông kiên cường một chút. Giờ đã khác xưa, cái gì cũng có thể xảy ra.” Hứa Oánh bất đắc dĩ nói.
Bên trên hơi xôn xao, rối loạn, Hạ Vị Sương và Tang Lộ bên dưới vẫn bình tĩnh như thường. Bản thân Hạ Vị Sương không cần nhiều lời, mà Tang Lộ cũng không có cảm giác gì. Bất luận giữa bọn họ từng có quan hệ thế nào, có ân oán ra sao đi chăng nữa thì hiện giờ, đối với Tang Lộ, tất cả chỉ còn là một đoạn ký ức thoáng qua.
Lát sau, Tang Hoa Hàn được Hứa Oánh đỡ xuống phòng khách tầng một. Ông ta mệt mỏi ngồi vào sô pha, nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Tang Lộ, đột nhiên không thể thốt nên lời.
Lúc bước xuống lầu, ông ta còn nghi ngờ Tang Lộ này là giả mạo. Nhưng hiện tại, ông ta lại vô cùng hy vọng tất cả những điều này là thật sự.
Nhất thời, nước mắt người đàn ông trung niên ồ ạt tuôn rơi. Tang Lộ vẫn lạnh nhạt hệt như đang nhìn một người xa lạ. Hứa Oánh thở dài, rót cho Tang Hoa Hàn chung trà, sau đó chủ động nhận lấy nhiệm vụ mở lời với Tang Lộ.
“Tang Lộ.” Hứa Oánh cười hiền, giọng nhẹ nhàng như sợ dọa đến Tang Lộ. Bà nói, “Bọn ta đều cho rằng con đã qua đời từ ba năm trước. Dì với ba con rất đau lòng. Không ngờ hôm nay con lại trở về. Con xem, bọn ta không ai chuẩn bị tâm lí... Ầy, Tang Lộ, ba năm này con sống thế nào? Có thể nói cho dì nghe một chút được không?”
“Dì Hứa, chuyện này không quan trọng. Quá khứ đã là quá khứ rồi, quan trọng là hiện tại.” Hạ Vị Sương xen miệng nói, “Hiện tại Tang Lộ là dị nhân. Chị ấy đã chết một lần, không còn là Tang Lộ trước kia nữa. Hy vọng mọi người tôn trọng chị ấy.”
Câu ‘đã chết một lần’ này, đối phương muốn hiểu sao cũng được. Dù gì cô cũng sẽ không giải thích cặn kẽ, cứ để bọn họ tự suy ngẫm đi thôi.
Hạ Vị Sương bắt lấy tay Tang Lộ, véo một cái. Tang Lộ hơi thẳng lưng, trông thế mà lại có vẻ thong dong, lí trí và khí thế mạnh mẽ năm xưa. Cô bình tĩnh cất lời: “Ba, dì, hôm nay tôi tới đây là muốn khuyên mọi người quay đầu, đừng có tự tìm đường chết.”
Hạ Vị Sương: “...?” Cô không nhớ mình có kêu Tang Lộ nói câu “Đừng có tự tìm đường chết” này nha?
Tang Lộ nói tiếp: “Nhà họ Cố sắp chết tới nơi rồi. Nể tình mọi người có chút quan hệ với tôi nên Sương Sương tốt bụng, để tôi đến nhắc nhở mọi người một câu, tránh cho tương lai mọi người chết như thế nào cũng không biết.”
Tang Hoa Hàn, Hứa Oánh, Hạ Vị Sương: “...”
Tang Lộ: “Ngày mai đi đầu quân cho Trần Giai Vĩ đi, cùng ông ta đối phó với nhà họ Cố.”
Hạ Vị Sương vội bóp tay Tang Lộ: “Ngừng! Còn lại để em nói đi.”
Không biết vì sao mà Tang Hoa Hàn và Hứa Oánh cũng thở phào nhẹ nhõm theo.
Hạ Vị Sương cam chịu xoa xoa mi tâm, nói: “Thế cục trong căn cứ, nói vậy chắc trong lòng bác trai cũng hiểu rõ. Có một số việc sẽ bị vạch trần nhanh thôi. Đến lúc đó, nhà họ Cố sẽ không còn đường gỡ gạc nữa. Hôm nay cháu đến đây là vì suy xét đến quan hệ huyết thống của Tang Lộ và bác. Cho dù Tang Lộ không bận tâm thì cháu cũng mong tương lai chị ấy sẽ không hối hận.”
Tang Hoa Hàn ôm ngực hít sâu: “...” Con bé này, nói chuyện cũng chẳng lọt tai hơn Tang Lộ là bao!
Hứa Oánh vội vuốt lưng thuận khí cho Tang Hoa Hàn: “Cháu là... Hạ Vị Sương đúng không? Dì biết quan hệ của cháu và Tang Lộ, không ngờ cháu gặp lại Tang Lộ còn sớm hơn cả bọn ta. Vị Sương à, cháu nói chậm một chút, bác trai cháu lớn tuổi, huyết áp hơi cao.”
Hạ Vị Sương đan hai tay vào nhau, chậm rãi nói: “Thật ra mọi chuyện rất đơn giản. Những chuyện này, Thượng tá Dương và Thị trưởng Trần đều đã biết...”
Cô chỉ nhắc nhở nhà họ Tang, những người đang ở trên cùng một chiếc thuyền với nhà họ Cố, một chút. Suy cho cùng thì ngoại trừ việc có quan hệ với Tang Lộ, nhà họ Tang còn có tác dụng rất lớn đối với căn cứ. Hiện tại, nếu họ chọn phe lại thì mọi người ai cũng được lợi.
Có một số chuyện thật ra không cần phải nói huỵch toẹt ra, chỉ cần không phải ngu ngốc thì ai cũng biết nên lựa chọn thế nào.
Cuộc nói chuyện kết thúc, Tang Hoa Hàn cuối cùng cũng có thể thở đều. Biểu cảm ông ta có phần tang thương, nhìn Tang Lộ mãi vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Ông ta hiện vẫn có cảm giác mơ hồ, không chân thật, hoài nghi mình đang nằm mơ.
Tang Lộ cho rằng Tang Hoa Hàn còn đang chần chờ, lưỡng lự. Cô trông ra cửa sổ, trời vẫn tối, nhưng đã sắp chuyển hửng sáng. Tối qua Sương Sương nói sáng nay muốn ăn khoai lang nướng. Nếu về muộn thì chắc khoai lang sẽ bị giành hết. Vì thế, Tang Lộ không hề chần chờ mà lựa chọn hình thức khuyên bảo bằng vũ lực, hệt như lúc trước đối mặt với Dương Lộ Văn.
“Tôi sẽ giết sạch tất cả những ai đối đầu với Sương Sương.” Quái vật khủng khiếp đột nhiên biến dạng gần như khiến tất cả mọi người ở hiện trường đồng loạt cảm nhận được thế nào là sợ hãi. Cô xinh đẹp mà nguy hiểm, lạnh nhạt lại điên cuồng, mang theo sự cực đoan không cách nào xoay chuyển, cất tiếng nói với giọng điệu quyết đoán không thương lượng: “Hai lựa chọn. Hoặc là quy thuận, hoặc là chết.”
Rạng sáng hôm nay, trong căn biệt thự đèn đuốc sáng ngời, Hạ Vị Sương và Tang Lộ thành công “thuyết phục” được nhà họ Tang.
Trong lòng Hạ Vị Sương hiểu rõ, đối với Tang Hoa Hàn mà nói, lựa chọn phản bội nhà họ Cố mà đầu quân cho Thị trưởng Trần chỉ có một phần nhỏ là do tình thân với Tang Lộ. Hai cha con này cũng không phải chưa đối đầu nhau bao giờ, chuyện này còn chưa thấm vào đâu. Điều thật sự thuyết phục Tang Hoa Hàn chính là khuynh hướng suy tàn của nhà họ Cố hiện tại cùng với những vụ án quái dị họ đã gây ra mà Hạ Vị Sương vừa cho ông ta biết. Đương nhiên, sự uy hiếp bằng vũ lực của Tang Lộ cũng có chút tác dụng.
Suy cho cùng thì trong lòng Tang Hoa Hàn cũng đang sợ hãi. Đứa con gái từng có quan hệ không mấy gì tốt đẹp, hiện tại còn trở nên lạnh nhạt lạ thường này, thoạt trông như thật sự không ngại giết mình...
Không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng. Tang Hoa Hàn không cảm thấy áy náy với nhà họ Cố. Ông ta chỉ lựa chọn con đường càng thành công hơn cho mình mà thôi.
Đối mặt với Hạ Vị Sương, cô gái dụ dỗ Tang Lộ này, tâm trạng Tang Hoa Hàn khá phức tạp. Chỉ có thể nói giờ đã khác trước, ông ta cũng không thể tiếp tục xem thường cô gái này nữa.
Hạ Vị Sương hoàn toàn có thể không đến nhắc nhở. Nhà họ Tang cũng chẳng có can hệ gì với cô, nhưng cô vẫn đến.
Phải biết rằng, chọn lại phe khi nhà họ Cố còn sức phản kháng và chật vật tự bảo vệ mình sau khi nhà họ Cố sụp đổ có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Nhìn Tang Lộ răm rắp nghe lời Hạ Vị Sương, Tang Hoa Hàn chỉ cảm thấy mệt lòng, cực kì mệt lòng.
Thấy đã nói xong, Hạ Vị Sương quyết định cáo từ.
Giờ không phải kẻ địch, đương nhiên sẽ không để các vệ sĩ tiếp tục bao vây hai người. Trong phòng hơi trống trải. Hứa Oánh đứng dậy, không ngờ lại mở lời giữ hai người ở lại.
“Tang Lộ, nếu đã trở về thì thôi cũng đừng đi nữa. Tiểu Hạ, hai đứa ở đâu? Không thì cứ dọn về đây luôn đi?”
Đối với Hứa Oánh, Hạ Vị Sương và Tang Lộ không hề có thái độ thù ghét. Tuy là mẹ kế của Tang Lộ nhưng Hứa Oánh không hề độc ác, xấu xa như trong phim truyền hình và truyện cổ tích vẫn hay miêu tả. Mẹ Tang Lộ qua đời hai năm thì Hứa Oánh mới cưới Tang Hoa Hàn, bình thường không mấy thân thiết với Tang Lộ nhưng cũng chưa từng xảy ra mâu thuẫn gì, chỉ có thể nói là không lạnh không nóng. Hơn nữa, ngoài mặt bà biểu hiện khá tốt, ít nhất cũng thật sự nể nang, có khi trông còn thân thiết hơn cả cha con Tang Lộ.
“Không cần đâu dì Hứa. Tụi cháu còn có bạn, hơn nữa cũng sắp dọn đi rồi.” Hạ Vị Sương không muốn tiếp tục đề tài này, bèn nói, “Cháu có chuyện này muốn nhờ.”
“Chuyện gì? Cháu cứ việc nói. Dì với ba của Tang Lộ nếu giúp được thì chắc chắn sẽ giúp.” Hứa Oánh hỏi.
Người ta đã chủ động nói thế, Hạ Vị Sương cũng không khách sáo nữa: “Có gà sống không?”
Hứa Oánh còn chưa phản ứng kịp: “Di động? Điện thoại di động* á?”
*Ở đây Sương Sương hỏi có gà (kê) không. Hứa Oánh nghe thành cơ nên tưởng điện thoại di động (thủ cơ).
Tang Lộ giải thích giúp Hạ Vị Sương: “Gà để ăn.”
Tang Hoa Hàn không khỏi cau mày: “Mấy đứa ở ngoài không có gì ăn, tại sao vẫn không dọn về?”
Tang Lộ khó hiểu liếc ông ta một cái: “Vì sao phải ăn? Là cho mèo.”
Tang Hoa Hàn, Hứa Oánh: “...”
Mặc kệ Tang Hoa Hàn và Hứa Oánh nghĩ sao, Hạ Vị Sương cùng Tang Lộ không hề khách khí mà vơ một phen, mang đi hai con gà đông lạnh. Một con chuẩn bị cho Đại Vương chột mắt, một con mang về ăn.
Trở lại nhà thì những người khác hãy còn say ngủ. Hạ Vị Sương chỉ huy Tang Lộ rửa sạch con gà rồi chặt ra, bắt lên nấu. Tang Lộ lại đào mấy củ khoai lang nướng từ tro bếp lò, lấy ra củ mềm nhất, to nhất, lột vỏ, để lộ phần thịt vàng cam tươm mật đút cho Hạ Vị Sương.
“Ngọt không?”
“Ngọt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất