Trọng Sinh Chi Cùng Quân

Chương 85: Cảnh còn người mất chớ nhắc chuyện xưa

Trước Sau
: Cảnh còn người mất chớ nhắc chuyện xưa

Một đạo thánh chỉ ban xuống, Thái Thanh chân nhân từ Sở Vương phủ bị triệu vào đại nội. Ngoại trừ khiến hoàng cung oanh động một hồi, còn dẫn tới người bên ngoài trà dư tửu hậu bàn tán xôn xao.

"Được nghe chân nhân truyền Đạo, còn hơn đọc sách mười năm." Triệu Hằng sửa lại thái độ quân vương, cực kỳ tôn kính nói.

"Không biết muốn kéo dài quốc vận hiện giờ, chân nhân có biện pháp gì chăng?"

"Thần chỉ là một Đạo cô ở nơi sơn dã, kế sách lâu dài, bệ hạ hẳn là nên hỏi sư đệ thần."

Sau khi Hoàng đế đơn độc triệu kiến, đã mời Thái Thanh chân nhân ở lại hoàng cung, cũng ban áo tím, cho phép tự do ra vào đại nội.

"Chân nhân, đây là nơi ở Quan gia cố ý chuẩn bị cho ngài." Quan thái giám cung kính đẩy cửa một căn phòng trên hành lang ra, sau đó khom lưng đứng sang một bên chờ chỉ thị.

Thẩm Tú An không tỏ thái độ gì, chỉ hơi gật đầu.

"Ngài còn gì phân phó cứ gọi bọn nô tài, bên ngoài sẽ luôn có người chờ lệnh."

Đợi bọn thái giám đều rời đi, Thẩm Tú An than khổ một tiếng, căng da đầu ngồi xuống.

"Xem ra ý của lão Hoàng đế là không muốn thả ta đi rồi..." Gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, đảo mắt một vòng quan sát nội thất bên trong, tuy không lớn nhưng thắng ở tinh xảo: "Ai da, sớm biết vậy đã không tham ly bạch trà kia của Vương phủ."

Trong lúc nàng đang suy tư làm sao mới có thể sớm ngày từ chức, cửa phòng lại bị mở ra. "Ai da, ta là người xuất gia thật sự không cần người hầu hạ..."

"Sư phụ..." Người vào là một thiếu niên áo đỏ, trên áo bào cổ tròn có thêu một cành hoa mai.

Gặp được đồ đệ bảo bối ôn nhuận nhà mình, Thẩm Tú An lập tức đứng dậy: "Hu huhu, đồ đệ ngoan của ta, Hoài Hoài ngoan của ta, ngươi nhất định phải cứu sư phụ ra. Ngày tháng ở đại nội không thấy ánh mặt trời, ta sắp bị áp lực chết!"

Tay áo bị sư phụ túm lắc tới lắc lui, Lý Thiếu Hoài rất là bất đắc dĩ: "Sư phụ đừng vội, Quan gia không phải loại người ngang ngược không hiểu lý lẽ. Năm rồi là do Đại sư tỷ thế ngài vào cung, lần này sư phụ tự mình chạy tới, Quan gia ái tài tôn Đạo, xem ra là thật lòng muốn giữ ngài lại, cũng sẽ không làm khó ngài."

Thẩm Tú An nhìn nhìn ra cửa, thấy Lý Thiếu Hoài chỉ đến một mình, vì thế yên tâm nói: "Trước đây lão Hoàng đế muốn giữ Vô Mộng sư thúc của ngươi lại nhưng không được, chỉ có thể mời tiểu sư thúc ngươi từ Hoa Sơn về cung quan ở ngoại thành Đông Kinh cư trú."

Đồ đệ Trần Đoàn đông đảo, nhưng đến thế hệ này còn sót lại không mấy người. Hiện giờ ngang hàng với Thẩm Tú An cũng chỉ còn một người duy nhất, Quỳnh Đoàn Hồng Mông Tử - Trương Vô Mộng.

Lý Thiếu Hoài nghiêng người nói: "Huệ Ninh đang chờ bên ngoài, sợ đường đột vào gặp sư phụ không tốt lắm, nên mới bảo ta nói trước một tiếng. Nếu sư phụ muốn rời khỏi hoàng cung, lát nữa ta sẽ nói Huệ Ninh nghĩ cách."

"Ngoài điện..." Thẩm Tú An quay lưng lại, xoa xoa tay.

"Nên tới, luôn là phải tới, nên gặp, vẫn là phải gặp." Gương mặt tươi cười biến ảo vô thường, ghé mắt nói: "Ngươi gọi nàng vào đây."

"Vâng." Lý Thiếu Hoài xoay người đi ra ngoài.

Triệu Uyển Như lặng lẽ đứng cạnh lan can trên hành lang dài. Sáng sớm hôm nay vừa thỉnh an xong, các nàng liền chạy tới nhà khách nơi Nội Thị Tỉnh chuẩn bị cho Thái Thanh chân nhân dừng chân.

"Nguyên Trinh, đang nghĩ gì đó?" Dáng người mảnh khảnh tập trung ánh nhìn trong đôi mắt thâm trầm, chăm chú nhìn vào một gốc quế trong viện. Ánh mặt trời tưới xuống rải vàng cả thân cây. Bóng nàng phản chiếu lên ba viên gạch to trên nền đất, Lý Thiếu Hoài chậm rãi bước đến sau lưng nàng.

Triệu Uyển Như xoay người lại, chỉ lắc đầu Không đáp.

Lý Thiếu Hoài liền ôn nhu nói: "Sư phụ gọi nàng vào."

"Ừm." . Ủng hộ chính chủ vào ngay { TRUМtruye n.оR G }

Triệu Uyển Như đi được vài bước, Lý Thiếu Hoài vẫn đứng tại chỗ không động, chậm rãi nói: "Ta sẽ không vào, ta biết Nguyên Trinh có rất nhiều chuyện muốn nói với sư phụ." Người cẩn thận có thể suy đoán ra vài chuyện trong đó, nàng sợ mình đi, bị kẹp ở giữa sẽ làm hai người khó xử.

Vừa dứt lời, bước chân đang dừng lại tăng nhanh tốc độ.

Trước án thư, một đạo cô mặc đạo bào búi tóc, đầu quấn khăn lặng lẽ đứng suy tư, làm người vừa vào không khỏi sững sờ. "Hoá ra thói quen này của quan nhân nhà ta... là học được từ ngài."

Đạo bào màu tím khẽ động, Đạo cô đang đứng yên xoay người lại, hai người đối mặt nhìn nhau. Tính tuổi, nàng là tỷ tỷ Thẩm Kế Tông, sớm đã qua 40 niên hoa, nhưng hôm nay được diện kiến dung mạo thật, lại nhìn thế nào cũng không giống. Nàng và Thần Phi giống nhau, đều rất trẻ tuổi, nhưng sự thật là nàng lớn hơn Lý Thần Phi không ít.

Người Đạo gia sống thọ, Triệu Uyển Như cũng từng gặp được vài vị tiên ông sống đến râu tóc bạc phơ. Nàng đến gần chút, nghiêng người nói: "Nghe đại danh chân nhân đã lâu, lại không thể tự mình đến bái phỏng, thất kính."

Từ khi nghe tiếng bước chân uyển chuyển từ xa, Thẩm Tú An đã có vài phần suy đoán về Triệu Uyển Như, lúc xoay người nhìn lại, quả nhiên không khác suy đoán của nàng là mấy: "Công chúa hành lễ, bần đạo chịu không nổi."

"Ngài là sư phụ A Hoài, ta đã gả làm vợ nàng, đương nhiên ngài cũng là sư phụ ta..." Triệu Uyển Như nhẹ nhàng cười nói: "Nói vậy, tựa hồ là ta không biết xấu hổ mà đòi trèo cao."

Mặc dù nữ quan ở Trường Xuân quan nhiều, nhưng đệ tử chân truyền của Thái Thanh chân nhân chỉ có mấy người, ngộ tính cao nhất chính là thủ đồ, Lăng Hư chân nhân. Những người này, đều là cao nhân người khắp thiên hạ khát cầu kết giao.

"Ngươi muốn gặp ta, nhưng lại bận tâm gì đó nên mới không đi cùng đứa nhỏ kia vào, hẳn là ngươi đã biết gì đó. Đứa nhỏ kia không vào, cũng là vì thế." Thẩm Tú An nhìn thẳng vào mắt Triệu Uyển Như, vẻ mặt khác thường nói: "Ta cũng không cảm thấy bất ngờ khi ngươi và A Hoài đến với nhau. Tiên sư từng nói, có một số việc là do ý trời, có lẽ ông ấy đã đoán được từ trước."

Trong đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Tú An là sự cao thâm mà ngay cả Triệu Uyển Như cũng nhìn không thấu, loại cảm giác này còn sâu sắc hơn cả khi nàng nhìn vào mắt Lăng Hư chân nhân, đại đồ đệ của người này. Triệu Uyển Như từng có duyên gặp Trần Đoàn, nhưng khi đó nàng chỉ là đứa bé vô tri còn nằm trong tả lót, hiện giờ nhìn thấy vị đồ đệ tiên phong đạo cốt này của ông, không khỏi cảm thấy tò mò với vị cao nhân từng đoán mệnh cho mình kia.



Nhưng mà lần này tới, nàng còn có mục đích khác, tiếp lấy lời vừa rồi của Thẩm Tú An, mở to cặp mắt đen láy hỏi: "Phù Diêu Tử có thể biết trước số mệnh của đồ tôn, nhưng không biết vì sao, lại bỏ mặc chân nhân ngài không màng?"

"Ngươi là muốn dùng thân phận vãn bối đến thuyết giáo ta, hay là muốn dùng thân phận công chúa đến để răn dạy ta?" Thẩm Tú An nghe vậy, trong mắt cũng không có bất kỳ dao động nào.

Quá mức bình tĩnh, ngược lại làm người lo lắng.

"Uyển Như không dám." Triệu Uyển Như hơi cúi đầu.

"Thật ra ngươi rất giống mẫu thân ngươi."

Lý Thần Phi hiếm khi xuất hiện trước mặt công chúng, phần lớn cung nhân trong đại nội đều chưa từng được thấy nàng, vì thế không có nhiều ký ức, chỉ biết trong cung quan đại nội có một vị phi tử họ Lý.

Ánh mắt đầu tiên khi xoay người, nàng đã nhìn ra Triệu Uyển Như và Lý Thần Phi có vài phần giống nhau, đặc biệt là nét nhu tình trên mặt. Nhưng vì Triệu Uyển Như nhiều thêm vài phần sát phạt quyết đoán, nên không nhìn kỹ sẽ rất khó nhận ra. Lại thêm tính tình các nàng khác nhau như trời với đất, rất khó có người sẽ nghĩ đây là hai mẹ con.

"Nhưng mẫu thân ngươi quá ôn nhu, quá trọng tình, cũng quá..."

"Nhẫn nhục chịu đựng." Triệu Uyển Như bổ sung lời nàng nói. Nhẫn nhục chịu đựng, bốn chữ này đã nói lên hơn nửa cuộc đời Lý Thần Phi.

Nhưng sẽ không ai gán ghép nó lên người Triệu Uyển Như.

"Ngươi khác nàng, quá khác. Đứa nhỏ kia gặp được ngươi, ta thật không biết là phúc hay hoạ."

Triệu Uyển Như cười lạnh: "Có lẽ, chỉ các ngươi cảm thấy khác."

Khác biệt này, chỉ là do Thẩm Tú An nhìn không thấu: "Ngươi giấu quá nhiều thứ trong lòng, cũng giấu quá nhiều thứ trong mắt. Đừng nói đứa nhỏ kia đấu không lại, cho dù là ta, cũng không đoán được."

Đạo gia không tin vào những thứ viển vông mơ hồ, cũng như việc nàng sống lại, Triệu Uyển Như không thể giải thích, cũng không muốn giải thích.

Đời trước và đời này khác nhau quá lớn. Nếu bàn về tính cách, có lẽ đời trước sâu trong nội tâm nàng cũng giống Lý Thần Phi. Nhìn bên ngoài thì phong cảnh vô hạn, nhưng thực tế trong lòng phải chịu đựng đau khổ hơn người thường rất nhiều. Những đau khổ này ép đến nàng không thở nổi, giãy giụa phản kháng, cuối cùng vẫn là chọn thuận theo.

"Sư phụ không phản đối quan nhân thành hôn, cũng không ngăn cản nàng nhập sĩ, là đã thừa nhận không phải sao?"

Gương mặt thong dong đột nhiên nở nụ cười, có vẻ đã thả lỏng hơn, nói: "Các ngươi chính là thuốc dẫn của nhau, ý trời đã định phải dây dưa cả đời. Ban đầu lúc A Hoài vào Đông Kinh ta vốn không yên tâm, nhưng giờ biết nàng thành thân ta lại yên tâm không ít."

"Ngươi nghĩ xem, đường đường là Huệ Ninh công chúa cao cao tại thượng của Đại Tống, mặc dù bá đạo chút, nhưng vừa lợi hại lại vừa hộ thực, làm người yêu của nhân vật phong vân như vậy có phải nên kiêu ngạo không."

"A Hoài tính tình quật, lúc quật lên ba bò chín trâu cũng kéo không lại, có thể tìm được một nương tử lợi hại quản thúc cũng tốt."

"Còn bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt kia nữa, ngay cả bản thân nàng cũng không biết. Từ năm mười hai tuổi đã lọt vào mắt xanh của biết bao cô nương giàu có ở Giang Nam. Ta phải cực cực khổ khổ lắm mới có thể từ chối người ta tới cửa cầu hôn." Nói đến đây dường như có ý tranh công.

"Sư phụ..." Triệu Uyển Như khẽ gọi, nói chuyện cũng mềm mại hơn trước: "Không ngờ sư phụ nói chuyện cũng thú vị như vậy."

Nàng vốn cho rằng, những ẩn sĩ như Thái Thanh chân nhân đều là người cố chấp tính tình cổ hủ, giống Yến Cảnh trước đây. Nàng cho rằng sư phụ Yến Cảnh hẳn sẽ là người còn cổ hủ hơn nàng mới phải, kết quả lại nằm ngoài dự đoán.

"Câu đầu tiên mẫu thân ngươi nói với ta, cũng là như thế." Nhắc lại chuyện xưa, Thẩm Tú An chỉ mỉm cười như chìm vào hồi ức: "Kim Hoa huyện Thẩm gia Đại cô nương, thông minh từ nhỏ, đọc ngàn thi thư, tuổi còn trẻ đã ngộ Đạo. Nhưng bọn họ không biết, ta vừa bước ra thư phòng, liền trở thành hỗn thế ma vương trên phố, không hề quy quy củ củ như những tiểu thư khuê ngoài các kia, chỉ thích chơi đùa với bọn trẻ trên phố."

"Con cháu thế gia, sao có thể cho phép nữ nhi vui đùa ầm ĩ với đám trẻ ngoài phố..."

Thẩm Tú An nâng mắt: "Năm mẹ đẻ qua đời, phụ thân đi bước nữa, ta đã tự mình yêu cầu, được rời nhà."

Mẹ đẻ qua đời... Không cần kể chi tiết nàng cũng đoán được những biến cố mà Thẩm Tú An phải trải qua.

"Đã nhiều năm qua, ngài còn nhớ từng nói với mẫu thân, vì sao... không muốn gặp lại nàng sao?"

Nghe Triệu Uyển Như hỏi, nàng chỉ cười nhạt. Nụ cười này có ý trào phúng, cũng bao hàm chua xót bên trong. "Cho nên ngươi đến đây..." Con ngươi quay về yên tĩnh, trong mắt phản chiếu thân hình mảnh mai, phảng phất như trở về năm đó: "Là muốn thuyết phục ta đến gặp nàng sao!"

Triệu Uyển Như đứng yên không đáp, chỉ mở to hai tròng mắt chăm chú nhìn nàng.

Thẩm Tú An đối diện tầm mắt nàng, theo bản năng lảng tránh ánh mắt quá mức nóng bỏng kia, giơ tay lên xoa trán: "Thật là!"

Lúc các nàng bước ra khỏi phòng, không biết đã là bao lâu, chỉ thấy bóng cây hoa quế trong viện đã rơi vào ô vuông lát tường thứ hai.

Bước khỏi ngạch cửa, con ngươi thâm trầm lại biến trở về vẻ ôn nhu, bên trong nhu tình ấy chứa hình bóng một thiếu niên đã ướt đẫm hai bên thái dương. Nàng lấy một chiếc khăn lạnh từ trong tay áo ra, xoa xoa mồ hôi trên trán nàng, dịu dàng hỏi: "Có nóng không?"

Lý Thiếu Hoài nhẹ nhàng cong môi, lắc đầu.

Nàng vừa bước ra đã cảm nhận được hơi nóng ập vào mặt: "Sao lại ngây ngốc đứng đây chờ vậy chứ."

"Ta sợ, lúc nàng ra ngoài không gặp được ta sẽ lo lắng."

"Khụ khụ!" Thẩm Tú An giơ tay lên che miệng, giả vờ ho hai tiếng, nghẹn ngào nói: "Ở đây còn người sống!"

Di Thanh Điện.



Thời tiết càng về trưa càng oi bức, các thái giám trong điện được phái ra vẩy nước lên nền đá dọc theo hành lang dài. Nước trong gáo vừa chạm đất, chưa đến một khắc đã bị mặt trời chói chang trên đỉnh đầu làm bốc hơi.

Cổng son trước Di Thanh Điện một năm bốn mùa đều rộng mở. Lý Thư cầm trầm hương đuổi muỗi đặt lên ngọn nến đốt, sau đó nhẹ nhàng mở nắp lò huân bỏ vào.

"Thần Phi nương tử, Huệ Ninh công chúa đến."

Lý Thư mở mắt ra, tính thời gian, đoán được người tới: "Nên tới vẫn là phải tới."

Khói hương trầm xanh tím chậm rãi bốc lên, tan vào trong gió.

"Không ngờ đã qua nhiều năm như vậy, mùi của Tô Hợp Hương vẫn không thay đổi."

"Đã qua nhiều năm như vậy, ngươi cũng không quên."

Giày đen dừng lại bên lò huân hương, không bước tiếp: "Ngươi nghĩ ta không muốn quên sao!"

"Nếu ngươi đã không quên, vì sao không đến gặp ta... Không đến gặp ta, vì sao lại làm người khác ép ta?" Lý Thư xoay người, mặt biển trong mắt nàng dường như đang trải qua phong ba bão táp.

Gió từ bờ sông Kim Thuỷ thổi vào đại điện, rèm che bên cạnh gốc lê nhẹ nhàng đong đưa, thổi qua người, làm ngọn tóc phất lên.

Gió có thể lướt qua núi cao làm rung động cây rừng, có thể thổi qua mặt biển làm biển êm dậy sóng, thổi vào đại điện cuốn lên rèm châu, thổi qua thân người làm ba ngàn tóc đen phấp phới, nhưng lại không thể thổi vào trái tim kia.

Suốt kiếp không gặp, chẳng qua chỉ là một cái cớ để trốn tránh. "Ta chỉ sợ. Ta sợ ta gặp được ngươi, sẽ điên, sẽ phát cuồng!"

Trên nền gạch nhẵn bóng cách lò lư hương vài bước, vài giọt nước mắt tí tách rơi xuống, gió thổi qua, chỉ còn lại dấu vết.

Chỉ vài từ ít ỏi, đã nói lên nỗi lòng tương tư khắc cốt. Tình còn đó, nhưng người, đã vĩnh viễn mất đi.

Thái Thanh chân nhân bị triệu vào cung nhưng không ở lại, mà cùng phò mã và Huệ Ninh công chúa rời cung.

Rời cung cũng không ở lại Đông Kinh, mà vội vàng trở về Giang Nam, trước khi đi chỉ gặp riêng Triệu Uyển Như.

Triệu Uyển Như không biết trong Di Thanh Điện sáng nay đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết lúc các nàng vào, hai người giống như đã hoà giải, nhưng lại không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối, đau lòng.

"Xin lỗi, ta sinh ra lại tạo thành... nỗi đau lớn nhất của ngài."

"Đừng nên tự trách bản thân, đây không phải chuyện ngươi có thể quyết định."

"Ngài, gọi ta đến là?"

"Dù nàng ấy không muốn đi cùng ta, ta vẫn phải trở về Giang Nam."

"Về Giang Nam, nhanh vậy sao?"

"Người sống trong núi lâu rồi, không quen không khí phồn hoa chốn Đông Kinh này." Thẩm Tú An nói xong, lấy một bình sứ nhỏ trong tay nải ra: "Tiên sư tu Đạo cả đời, tinh thông ba ngàn. Người đời chỉ biết thuật thông tâm bói toán của ông lợi hại, mà không biết y thuật ông càng tinh thâm."

"Cho nên đây là cái gì?" Triệu Uyển Như nhận lấy chiếc bình chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay hỏi.

"Đan dược."

Thuật luyện đan đã có từ xa xưa, nàng nghe nói, nhưng lại không tin: "Vật này là?"

"Thiên hạ không có người trường sinh bất lão, cũng không có thuốc trường sinh, cái này..." Thẩm Tú An cười cười: "Là cho hai người các ngươi dùng."

"Cái này..." Hiểu được ý nàng Triệu Uyển Như rất là giật mình, nhìn chiếc bình nho nhỏ trong tay: "Sao có thể..."

"Người đời cảm thấy thế sự vô năng, là vì có quá nhiều thứ không thể làm, nhưng luôn có một số việc vượt qua tầm hiểu biết của ngươi."

Ánh mắt Triệu Uyển Như dần kiên định, nhẹ nhàng cười rồi lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, ngay cả chết đi sống lại ta cũng đã trải qua, còn chuyện gì là không thể chứ."

"Dùng thế nào?"

"Lúc nào ngươi muốn, thì cho nàng ăn vào."

"Chỉ đơn giản vậy sao?"

Thẩm Tú An lắc đầu: "Có thành hay không, còn phải xem ý trời."

Lúc này nàng thật không biết nên vui hay buồn, thái y bắt mạch nàng có thể dùng thân thể mình làm cớ giấu cho Lý Thiếu Hoài, nhưng hiện giờ...

- - Hết chương 85 --

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau