Chương 88: Một sớm mai đi về hướng Tây
: Một sớm mai đi về hướng Tây
Gió nhẹ lùa qua, vài chiếc lá vàng từ trước cửa thư phòng bị thổi bay đến phòng ngủ chính, rơi xuống bậc thềm đá xanh. Diệp lạc tri thu*, giày đen giẫm lên đám lá rụng, dừng lại trước cửa sổ sơn son.
(*Diệp lạc tri thu: thấy lá rụng biết mùa thu đến.)
Cách tấm màng che mỏng, bóng người trong phòng đi đến trước bàn trang điểm, ngồi xuống.
"Huệ Quốc công chủ sai người đưa thiệp tới, nói là phủ phò mã mở tiệc chiêu đãi hoàng thân quốc thích và các đại thần, trên thiệp viết mời gia quyến đi cùng."
"Theo quy củ, là nên mời."
"Lúc đó sẽ có không ít cáo mệnh phu nhân đến phủ phò mã, khó tránh thị phi. Ta đã tự ý quyết định từ chối thay điện hạ, bảo bọn họ về chuyển lời nói là điện hạ bị bệnh nhẹ trong người không đi được."
Người trong phòng ngồi bất động hồi lâu, cũng không nghe được âm thanh gì truyền ra.
"Đã không muốn gặp thì không nên cưỡng ép bản thân, cũng đừng cậy mạnh cố chấp, suy cho cùng cũng chỉ là tự chuốc khổ vào thân."
Hôm nay phủ phò mã bên cạnh phủ Huệ Quốc công chủ mở tiệc chiêu đãi quần thần. Vài ngày trước thiệp mời đã được gửi đến các phủ trong thành Đông Kinh. Gia chủ nào nhận được thiệp, đều xem là vinh dự.
Phủ phò mã ở ngõ Điềm Thủy, phủ Tham Chính, Trần phủ ở Cựu Tào Môn, phủ phò mã ở hẻm Vĩnh Ninh và Thẩm phủ đều đồng loạt nhận được thiệp mời mạ đồng của Huệ Quốc công chủ.
Năm nay không quá yên ổn, biên cảnh Tây Hạ liên tiếp xảy ra chuyện, hiện giờ trong triều còn đang phát sầu vì Tây Hạ muốn mượn đường đánh Thổ Phiên. Cách đây không lâu, Thẩm Đại nương tử vợ của tướng quân trấn giữ biên cương Tào Vĩ, đã rời khỏi Đông Kinh đến biên cảnh Tây Hạ thăm chồng, Tào phủ cũng nhận được thiệp mời.
Sợ các quan viên ban ngày bận rộn, nên yến tiệc được tổ chức vào buổi tối. Ngày mùa thu thời tiết không còn quá khắc nghiệt như mùa hè, vừa qua giờ ngọ mặt trời đã từ từ lặn về phía Tây, bóng cây bị kéo dài xiêu vẹo. Phủ Khai Phong, đường phố Kinh Giao và vùng ngoại thành Đông Kinh ngựa xe như nước, người tới người đi nườm nượp như trẩy hội.
Xe ngựa chen chúc trong ngõ nhỏ, người qua đường phải dán sát vào nhau. Cửa sổ quán trà hai bên đường mở ra, thi thoảng lại có vài cái đầu đội khăn vấn tóc dò ra, thu hết phồn hoa của Đông Kinh vào mắt.
Cũng may khoảng sân trước phủ phò mã rất rộng, tạm thời có thể chứa hết số xe đến dự tiệc. Các quan viên nhận được thiệp mời nhìn thấy chữ ký bên dưới không dám từ chối, cũng không dám chậm trễ, đều sớm về nhà thúc giục vợ con, chỉ sợ đến muộn sẽ có vẻ không thành ý.
Đầu bếp của phủ phò mã cộng thêm phủ Huệ Quốc công chủ đã bắt đầu bận rộn từ tối hôm qua. Tất cả đều là ngự trù của Thực Thiện Cục hoàng cung cùng với vài người của Khôn Ninh Điện gả theo công chúa.
Mặt trời còn chưa xuống núi, khách khứa trong nhà đã tới không ít. Triệu Uyển Như hỏi Trương Khánh vừa về từ đại nội: "Phò mã còn chưa trở lại sao?"
Trương Khánh lắc đầu nói: "Năm đầu Cảnh Đức Lý Kế Thiên qua đời, Lý Đức Minh lên ngôi. Sau khi Lý Đức Minh lên ngôi liền dựa vào nước Liêu, năm trước còn được phong làm Tây Bình Vương Liêu Quốc, năm nay lại phái sứ giả tới triều tựa hồ là muốn hoà Tống, ý đồ mở rộng về phía Tây. Phò mã là quan viên Xu Mật Viện, chỉ sợ hiện giờ còn đang ở đại nội bàn bạc chuyện Tây Hạ cùng Quan gia."
Văn Đức Điện, Hoàng đế triệu tập toàn bộ quan viên Xu Mật Viện thương nghị chuyện Tây Hạ phái sứ giả tới triều xưng thần.
"Mặc dù Tây Hạ là nước phụ thuộc, nhưng bọn chúng lòng lang dạ sói, hiện giờ còn có ý đồ mở rộng về phía Tây, nếu cứ để mặc chúng phát triển, sớm muộn gì cũng sẽ thành mối hoạ lớn."
"Lý Minh Đức là kẻ giỏi quyền mưu, hắn cũng giống nước Liêu, xưng thần với Đại Tống đều là vì Tây tiến."
"Đinh khanh nghĩ sao?"
Tham Tri Chính Sự - Đinh Vị cầm hốt khom người nói: "Mặc dù Tây Hạ lòng lang dạ sói, nhưng còn trong phạm vi khống chế, chỉ cần quản lý chặt chẽ, khiến bọn họ vẫn luôn là nước phụ thuộc, hằng năm cống nạp, cũng không phải không thể, còn có thể cho thấy tấm lòng bao dung rộng lớn của thiên triều ta."
"Thần cũng nghĩ vậy." Các đại thần khác sôi nổi phụ hoạ.
Quan viên ở Xu Mật Viện vốn thường xuyên tranh chấp. Cũng như trận Thiền Uyên năm trước, chia làm phái chủ chiến và phái chủ hoà, trước đây là Khấu Chuẩn lực bài chúng nghị thuyết phục Hoàng đế ngự giá thân chinh mới có thể thắng trận. Nhớ đến chuyện này Triệu Hằng liền nghĩ đến học trò của Khấu Chuẩn, Lý Thiếu Hoài.
Chức Xu Mật Thừa Chỉ ngũ phẩm là người dâng tấu chương cho Hoàng đế, tuy cấp bậc không cao nhưng là người gần gũi Hoàng đế nhất. Triệu Hằng nghiêng người hỏi: "Lý khanh có ý kiến gì?"
Tất cả đại thần mặc Công phục tím đồng loạt nhìn về phía phò mã đương triều, vị Bảng Nhãn trước đây từng viết luận văn võ kiêm trị, hiện giờ cũng là Xu Mật Thừa Chỉ - Lý Nhược Quân.
Lý Thiếu Hoài bước lên trước một bước, xoay người đối diện Hoàng đế, khom người nói: "Thần cho rằng, giống Liêu, dụ dỗ."
"Tại sao?"
"Tây Hạ vừa lập quốc không lâu, mà các nước xung quanh biên cảnh Đại Tống như Hồi Hột, Thổ Phiên đều thần phục triều ta, một khi xưng thần, bọn họ sẽ không dám tùy tiện tấn công, lại nói, hiện giờ quốc lực Thổ Phiên đang mạnh, há là bọn họ nói đoạt là đoạt."
"Trẫm nhớ khanh từng nhắc đến kế sách lâu dài. Từ khi Lý Minh Đức lên ngôi đã nghỉ ngơi lấy lại sức, chỉ trong vòng một năm quốc lực Tây Hạ đã tăng mạnh, lại dựa vào nước Liêu làm các nước chư hầu không dám mơ ước, Tống cũng thế."
Lý Thiếu Hoài nhìn Hoàng đế xem như không quá ngốc, tiếp tục góp lời nói: "Cho nên, dụ dỗ không phải chỉ dùng để đối phó Tây Hạ, mà là tứ phương. Nay Đại Tống muốn thu lại Yến Vân mười sáu Châu, phải dùng kế hoà hoãn, thông qua giao thương kéo sụp nền kinh tế nước Liêu, nuôi quân, cường binh, lại dùng binh."
"Dụ dỗ là kế, không phải biện pháp nền tảng. Nay Tống Liêu là huynh đệ, Tây Hạ muốn quy Tống, như lời tham chính nói, vì thế hiện tấm lòng bao dung rộng lượng của thiên triều, nên chấp nhận."
"Nhưng mà..." Lý Thiếu Hoài khẽ nâng mắt nhìn Hoàng đế.
"Cứ nói đừng ngại."
"Nhưng có thể giống Liêu, thành lập các chợ trao đổi hàng hóa ở biên giới, thông thương với Tây Hạ."
Hai từ thông thương vừa ra, thắc mắc trong lòng mọi người liền được giải đáp. "Bẩm bệ hạ, theo thần phương pháp này cực kỳ khả thi. Theo báo cáo từ Hộ Bộ, chỉ trong vòng hai năm giao thương với Liêu, ngân sách Đại Tống đã thu vào mấy ngàn vạn tệ, hơn nữa còn có xu thế kéo sụp nền kinh tế nước Liêu." Đại Tống sản vật phong phú, người Tống lại giỏi kinh doanh. Các sản phẩm như đồ thủ công mỹ nghệ, đồ sứ, vải dệt, lá trà,... rất được người dân biên giới xung quanh ưa thích, khiến lượng lớn vàng bạc chảy vào quốc khố, lợi nhuận cực kỳ phong phú.
"Chuyện sắc phong cho Tây Hạ sẽ do Chính Sự Đường và Môn Hạ Tỉnh tiến hành. Còn việc thông thương, nếu là do Lý Nhược Quân ngươi đề xuất, vậy thì giao cho ngươi phụ trách. Hạn ngươi trong vòng nửa năm, thành lập hệ thống chợ giao thương hoàn chỉnh dọc theo biên giới Tây Hạ."
"Tuân lệnh."
Mãi đến khi mặt trời xuống núi Lý Thiếu Hoài mới xử lý xong việc ở Xu Mật Viện. Hoàng đế giao cho nàng phụ trách chuyện thông thương, cũng đã giúp nàng một đại ân, bởi vì nhờ đó nàng có thể trực tiếp liên lạc với tướng quân trấn thủ biên cương - Tào Vĩ.
Xe ngựa vội vàng chạy ra khỏi Đông Hoa Môn, nàng vẫn còn nhớ tối nay trong nhà có tiệc.
"A Lang vui vẻ như vậy là do trong triều có chuyện gì vui sao?"
Lý Thiếu Hoài lắc đầu: "Việc vui thì không có, Quan gia chỉ ném một đống việc vặt cho ta."
"Vậy mà ngài còn vui như vậy?"
Lý Thiếu Hoài cười khẽ, ra vẻ thâm trầm nói: "Rất hữu dụng, rất hữu dụng!"
Phần lớn khách nữ đến phủ phò mã đều là chính thê và con vợ cả trong nhà, nhưng cũng có không ít người mang theo sủng thiếp. Khách tới đều trước tiên đến chào Huệ Ninh công chúa, trò chuyện vài câu mới về chỗ của mình. Yến tiệc còn chưa bắt đầu, Triệu Uyển Như đã lên tiếng: "Gia yến lần này, chư vị cứ tự nhiên như ở nhà, chớ nên khách khí."
"Vâng." Công chúa nói chuyện cực kỳ hoà nhã dịu dàng, vì thế mọi người đánh bạo đi dạo một vòng tham quan phủ phò mã.
Đình viện lớn lớn bé bé, khắp nơi đều có các phu nhân trẻ tuổi và tiểu nương tử kết bạn dạo chơi. Trong thư phòng cũng có lang quân các nhà kết bạn cùng nhau, muốn nhân cơ hội này thưởng thức tài văn chương của Bảng Nhãn.
"Đinh Điện Soái thật có phúc, vừa kết hôn không lâu Điện Soái phu nhân đã mang thai, hiện giờ có lẽ là hơn hai tháng rồi chứ?" Nàng tỏ ra quan tâm hỏi Tiền thị.
Tiền thị gật đầu: "Đúng vậy."
"Nói về việc sinh con ta cũng chưa có kinh nghiệm không thể đưa ra lời khuyên hữu ích nào cho ngươi, nhưng ta biết ba tháng đầu nhất định phải chú ý. Y thuật của quan nhân nhà ta được chân truyền từ Hoàng Quan đạo nhân, đặc biệt am hiểu những việc này, dù có đem so với các quan y trong Hàn Lâm Y Quan Viện cũng không phân cao thấp, có rảnh ta bảo nàng đến phủ khám cho ngươi."
Tiền thị ở cạnh Lý Thiếu Hoài gần hai mươi năm, nghe những lời này, sắc mặt cũng tái nhợt hơn trước: "Đa tạ công chúa quan tâm, phò mã thân phận cao quý, sao dám làm..."
"Các ngươi vốn là sư tỷ đệ, dù mỗi người đã có gia đình riêng, nhưng tình thủ túc như máu mủ sao có thể nói bỏ là bỏ. Quan nhân cũng thường kể những chuyện khi còn bé ở trong quan cho ta nghe, thường xuyên lui tới, chớ nên để tình cảm này phai nhạt."
"Vâng." Chữ chữ đều là dao, Tiền thị sao lại không hiểu, chỉ là khổ mà không nói nên lời thôi.
"Lại nói ngươi là sư tỷ nàng, cũng xem như sư tỷ ta, sau này gặp nạn, đương nhiên phủ công chúa sẽ ra tay giúp đỡ, đừng nên khách khí làm gì."
Tiền thị cười cười: "Thiếp thân thấp cổ bé họng, không dám làm phiền công chúa."
Triệu Uyển Như tiếp tục thong thả đi dọc hành lang, đến cuối cùng mới quay đầu lại hỏi: "Điện Soái đối xử với ngươi tốt không?"
Tiền thị gật đầu: "Quan nhân đối xử với ta rất tốt."
Triệu Uyển Như nhìn vào mắt nàng không giống giả, vì thế cười nói: "Cũng phải, người quân tử ôn hoà khiêm khiêm cũng sẽ đối xử săn sóc với vợ mình đúng không?"
"Đúng vậy."
"Lúc đó hôn sự của hai người truyền khắp Đông Kinh, ta cũng nghe nhắc đến. Tiền Nội Hàn cực sủng con gái, ngay cả cha ta cũng hổ thẹn không bằng."
Nghe đến đây, Tiền thị chợt run trong lòng, muốn hành lễ tạ tội, bị Triệu Uyển Như nghiêng người ngăn lại. Tiền thị thuận theo nói: "Tiền gia bất quá chỉ chiếm một mảnh ruộng nhỏ ở Giang Nam, cũng nhờ ân đức của Thánh thượng, mới có thể có Tiền thị hôm nay."
"Ba mươi vạn lượng bạc..." Triệu Uyển Như cười xoay người tiếp tục cất bước: "Cũng không biết Tiền phu nhân đặt số tiền hồi môn này ở đâu?"
"Ngày đại hôn hôm đó được đưa đến Đinh phủ theo ta, để..." Tiền thị có chút bối rối, đường đường một công chúa hẳn là không thiếu tiền mới đúng: "Công chúa?"
Triệu Uyển Như lắc đầu bước vào thư phòng, để nàng ngồi xuống khẽ cười nói: "Ta chỉ chợt nhớ quan nhân từng nói tính tình Nhị sư tỷ đơn thuần, ở Đông Kinh này mặc dù luật pháp nghiêm minh, an ninh cũng tốt, nhưng kẻ trộm trong nhà cũng sẽ không vì vậy mà bớt đi. Nữ nhân như chúng ta, xuất giá tòng phu, nhưng nam nhân một lòng một dạ đến già thật sự quá ít. Trong nhà rộng lớn, nhà mẹ đẻ lại xa, vật phòng thân cũng chỉ có của hồi môn. Sau này sinh con, của hồi môn của con gái cũng phải do mình chuẩn bị, phòng ngừa mọi thứ vẫn tốt hơn."
Tiền Hi Vân không biết, ba mươi vạn lượng bạc phụ thân cho nàng làm của hồi môn đã bị Đinh gia lấy đi bù vào chỗ hụt trong ngân khố, Triệu Uyển Như chỉ gián tiếp nhắc nhở nàng.
Xe ngựa sơn son dừng trước bãi đỗ xe đông đúc của phủ phò mã. Nô bộc trong nhà thấy hoạ tiết bắt mắt trên xe liền nhanh chân chạy xuống thềm dắt ngựa.
Lý Thiếu Hoài ngựa không ngừng vó chạy về phủ, xe vừa đứng yên nàng liền nhảy xuống, mang theo nụ cười xán lạn nhanh chân vào phủ, mới vừa vào sân đã bị đồng liêu chặn lại trò chuyện, bọn họ đều chúc mừng nàng.
Người vừa về từ cung phong trần mệt mỏi, còn mặc một thân Công phục đỏ đầu đội mũ cánh chuồn, bên eo treo túi cá bạc. Chỉ mới hai mươi niên hoa, nàng thần thái sáng láng, ngay cả nụ cười cũng cực kỳ sang sảng, không khỏi làm các nữ quyến chưa từng gặp qua động lòng.
Ở một góc đình viện, vài phu nhân trẻ tuổi tụm năm tụm ba bàn tán: "Chẳng lẽ đây là phò mã?"
Bọn nữ sử và nô bộc trong nhà đi ngang qua thấy chủ tử, liền cao giọng gọi: "A Lang đã về."
"Phò mã đã trở lại!"
"A Lang." Nữ sử bưng mâm nghiêng người hành lễ, Lý Thiếu Hoài gật đầu.
Các phu nhân kinh ngạc nhìn nhau: "Thật đúng là phò mã!"
Người mặc Công phục đỏ phong độ nhẹ nhàng, xuyên qua sân tiệc, băng qua hành lang dài, lập tức đi về phía thư phòng nội viện, mặc kệ các tiểu nương tử đang đứng trong sân có bao nhiêu tuyệt sắc, nàng chưa từng nhìn một cái.
Trại nuôi ngựa Thẩm gia, Lý Thiếu Hoài từng xuất hiện trước công chúng một lần, cộng thêm ngày đại hôn và yến tiệc ở phủ phò mã hôm nay, nhất định lời đồn về nàng sẽ càng lúc càng cao.
"Khó trách sẽ được công chúa điện hạ coi trọng, còn khiến nhiều tiểu nương tử thế gia tre già măng mọc như thế."
"Cô nương, cô gia đã trở lại." Tiếng gọi bên ngoài vẫn luôn truyền đến thư phòng, nghe dẫn âm Tiểu Nhu liền vào trong bẩm báo.
"Nương tử! Nương tử!"
"Nguyên Trinh!"
Tiểu Nhu vừa dứt lời, người mang ủng đen đã bước qua ngưỡng cửa vọt vào phòng, ném mũ cánh chuồn và khăn quấn đầu cho Tôn Thường, thấy Triệu Uyển Như đang tiến đến gần, cũng mặc kệ bên cạnh có người hay không liền ôm lấy eo nàng nâng lên cao.
Thấy nàng mồ hôi đầy đầu, lại cười cực kỳ vui vẻ, Triệu Uyển Như rút khăn ra lau mồ hôi cho nàng, hỏi: "Xem nàng kìa, có gì mà vui vậy chứ?"
"Nếu phò mã đã về, hẳn là có chuyện riêng muốn nói với công chúa, thiếp thân xin phép ra ngoài trước." Tiền thị cụp mắt, vẫn luôn nhìn chằm chằm sàn nhà bóng loáng.
Mãi đến khi Tiền thị lên tiếng, Lý Thiếu Hoài mới phát hiện trên bàn còn có người thứ hai, nàng buông tay đang ôm thê tử ra, lễ phép gọi: "Sư tỷ."
Tiền thị không cười, cũng không nói, chỉ gật đầu rời đi.
Lý Thiếu Hoài thấy người đã ra ngoài, mới nhìn nương tử cười tủm tỉm nói: "Tây Hạ xưng thần với Đại Tống, Quan gia đã tiếp nhận đề nghị của ta chuẩn bị thông thương với Tây Hạ."
Triệu Uyển Như khẽ nhíu mày: "Thông thương với Tây Hạ?"
"Xưa nay buổi đầu lập quốc đều không tránh được loạn lạc tiêu điều, nếu có thể thông thương với các nước chư hầu, thu lợi chính là Đại Tống ta. Đến lúc đó có thể nuôi quân, chưa đến mười năm, Đông Kinh còn sẽ phồn hoa hơn hiện tại, đợi đến khi Thụ Ích tiếp nhận thiên hạ này..." Lý Thiếu Hoài dừng lại, trong mắt thoáng hiện ánh sáng nhàn nhạt: "Ta sẽ dốc hết khả năng, cho nàng và Thụ Ích một triều đại thịnh thế."
"Nhưng mà..." Nàng ậm ừ nói: "Lần này ta phụ trách thông thương, cũng phụ trách thành lập chợ trao đổi và quân đội bảo vệ, cho nên phải đích thân đến Tây Hạ."
"..." So với thịnh thế, với Triệu Uyển Như, còn không quan trọng bằng một Lý Thiếu Hoài bình bình an an đứng trước mặt nàng. Nàng muốn nói gì đó, lại bị người trước mắt kéo vào lòng.
"Nàng đừng lo, trước cuối năm nay ta nhất định sẽ bình an trở về. Lần này ta đến Tây Hạ là có thể liên lạc với Tào Vĩ rồi, đến lúc đó chỉ cần ta gặp được hắn, sẽ có cơ hội mượn sức!"
Triệu Uyển Như thở dài một hơi, đường làm quan khó khăn, mỗi bước gian nan. Hoàng đế thuận nước đẩy thuyền, đưa Lý Thiếu Hoài đến Tây Hạ xa xôi để tránh tiếng xấu ngoại nam tham chính, khi trở về lại có lý do cho nàng thăng chức. Nàng là phò mã, muốn tham chính phải lên đến Tể Chấp, cũng chỉ có thể tránh đầu sóng ngọn gió, sau đó lập công, Hoàng đế sủng ái trưởng nữ, nhưng cũng ái tài.
"Được rồi, tối nay lại nói, chúng ta ra ngoài khai tiệc trước đi."
"Được."
Hai người vừa bước ra, sân trước đột nhiên ồn ào, Trương Khánh vội vàng chạy tới.
"Bên ngoài làm sao vậy?"
"Có nữ quyến ngất xỉu dưới gốc cây, đã sai người vào đại nội mời thái y."
"Là nữ quyến nhà ai?"
"Là con gái của Trịnh Quốc Trưởng công chúa quá cố."
Tháng mười năm thứ ba Cảnh Đức, Tống và Tây Hạ ký kết hiệp ước. Tống phong Lý Minh Đức làm Đặc Tiến Kiểm Giáo Thái Uý, Kiêm Hầu Trung, Thứ Sử Hạ Châu, sung làm Định Nan Tiết Độ Sứ, ban bạc một vạn lượng, lúa một vạn cân, tiền hai vạn quan, trà hai vạn cân, đồng thời hưởng bổng lộc triều Tống.
- - Hết chương 88 --
Gió nhẹ lùa qua, vài chiếc lá vàng từ trước cửa thư phòng bị thổi bay đến phòng ngủ chính, rơi xuống bậc thềm đá xanh. Diệp lạc tri thu*, giày đen giẫm lên đám lá rụng, dừng lại trước cửa sổ sơn son.
(*Diệp lạc tri thu: thấy lá rụng biết mùa thu đến.)
Cách tấm màng che mỏng, bóng người trong phòng đi đến trước bàn trang điểm, ngồi xuống.
"Huệ Quốc công chủ sai người đưa thiệp tới, nói là phủ phò mã mở tiệc chiêu đãi hoàng thân quốc thích và các đại thần, trên thiệp viết mời gia quyến đi cùng."
"Theo quy củ, là nên mời."
"Lúc đó sẽ có không ít cáo mệnh phu nhân đến phủ phò mã, khó tránh thị phi. Ta đã tự ý quyết định từ chối thay điện hạ, bảo bọn họ về chuyển lời nói là điện hạ bị bệnh nhẹ trong người không đi được."
Người trong phòng ngồi bất động hồi lâu, cũng không nghe được âm thanh gì truyền ra.
"Đã không muốn gặp thì không nên cưỡng ép bản thân, cũng đừng cậy mạnh cố chấp, suy cho cùng cũng chỉ là tự chuốc khổ vào thân."
Hôm nay phủ phò mã bên cạnh phủ Huệ Quốc công chủ mở tiệc chiêu đãi quần thần. Vài ngày trước thiệp mời đã được gửi đến các phủ trong thành Đông Kinh. Gia chủ nào nhận được thiệp, đều xem là vinh dự.
Phủ phò mã ở ngõ Điềm Thủy, phủ Tham Chính, Trần phủ ở Cựu Tào Môn, phủ phò mã ở hẻm Vĩnh Ninh và Thẩm phủ đều đồng loạt nhận được thiệp mời mạ đồng của Huệ Quốc công chủ.
Năm nay không quá yên ổn, biên cảnh Tây Hạ liên tiếp xảy ra chuyện, hiện giờ trong triều còn đang phát sầu vì Tây Hạ muốn mượn đường đánh Thổ Phiên. Cách đây không lâu, Thẩm Đại nương tử vợ của tướng quân trấn giữ biên cương Tào Vĩ, đã rời khỏi Đông Kinh đến biên cảnh Tây Hạ thăm chồng, Tào phủ cũng nhận được thiệp mời.
Sợ các quan viên ban ngày bận rộn, nên yến tiệc được tổ chức vào buổi tối. Ngày mùa thu thời tiết không còn quá khắc nghiệt như mùa hè, vừa qua giờ ngọ mặt trời đã từ từ lặn về phía Tây, bóng cây bị kéo dài xiêu vẹo. Phủ Khai Phong, đường phố Kinh Giao và vùng ngoại thành Đông Kinh ngựa xe như nước, người tới người đi nườm nượp như trẩy hội.
Xe ngựa chen chúc trong ngõ nhỏ, người qua đường phải dán sát vào nhau. Cửa sổ quán trà hai bên đường mở ra, thi thoảng lại có vài cái đầu đội khăn vấn tóc dò ra, thu hết phồn hoa của Đông Kinh vào mắt.
Cũng may khoảng sân trước phủ phò mã rất rộng, tạm thời có thể chứa hết số xe đến dự tiệc. Các quan viên nhận được thiệp mời nhìn thấy chữ ký bên dưới không dám từ chối, cũng không dám chậm trễ, đều sớm về nhà thúc giục vợ con, chỉ sợ đến muộn sẽ có vẻ không thành ý.
Đầu bếp của phủ phò mã cộng thêm phủ Huệ Quốc công chủ đã bắt đầu bận rộn từ tối hôm qua. Tất cả đều là ngự trù của Thực Thiện Cục hoàng cung cùng với vài người của Khôn Ninh Điện gả theo công chúa.
Mặt trời còn chưa xuống núi, khách khứa trong nhà đã tới không ít. Triệu Uyển Như hỏi Trương Khánh vừa về từ đại nội: "Phò mã còn chưa trở lại sao?"
Trương Khánh lắc đầu nói: "Năm đầu Cảnh Đức Lý Kế Thiên qua đời, Lý Đức Minh lên ngôi. Sau khi Lý Đức Minh lên ngôi liền dựa vào nước Liêu, năm trước còn được phong làm Tây Bình Vương Liêu Quốc, năm nay lại phái sứ giả tới triều tựa hồ là muốn hoà Tống, ý đồ mở rộng về phía Tây. Phò mã là quan viên Xu Mật Viện, chỉ sợ hiện giờ còn đang ở đại nội bàn bạc chuyện Tây Hạ cùng Quan gia."
Văn Đức Điện, Hoàng đế triệu tập toàn bộ quan viên Xu Mật Viện thương nghị chuyện Tây Hạ phái sứ giả tới triều xưng thần.
"Mặc dù Tây Hạ là nước phụ thuộc, nhưng bọn chúng lòng lang dạ sói, hiện giờ còn có ý đồ mở rộng về phía Tây, nếu cứ để mặc chúng phát triển, sớm muộn gì cũng sẽ thành mối hoạ lớn."
"Lý Minh Đức là kẻ giỏi quyền mưu, hắn cũng giống nước Liêu, xưng thần với Đại Tống đều là vì Tây tiến."
"Đinh khanh nghĩ sao?"
Tham Tri Chính Sự - Đinh Vị cầm hốt khom người nói: "Mặc dù Tây Hạ lòng lang dạ sói, nhưng còn trong phạm vi khống chế, chỉ cần quản lý chặt chẽ, khiến bọn họ vẫn luôn là nước phụ thuộc, hằng năm cống nạp, cũng không phải không thể, còn có thể cho thấy tấm lòng bao dung rộng lớn của thiên triều ta."
"Thần cũng nghĩ vậy." Các đại thần khác sôi nổi phụ hoạ.
Quan viên ở Xu Mật Viện vốn thường xuyên tranh chấp. Cũng như trận Thiền Uyên năm trước, chia làm phái chủ chiến và phái chủ hoà, trước đây là Khấu Chuẩn lực bài chúng nghị thuyết phục Hoàng đế ngự giá thân chinh mới có thể thắng trận. Nhớ đến chuyện này Triệu Hằng liền nghĩ đến học trò của Khấu Chuẩn, Lý Thiếu Hoài.
Chức Xu Mật Thừa Chỉ ngũ phẩm là người dâng tấu chương cho Hoàng đế, tuy cấp bậc không cao nhưng là người gần gũi Hoàng đế nhất. Triệu Hằng nghiêng người hỏi: "Lý khanh có ý kiến gì?"
Tất cả đại thần mặc Công phục tím đồng loạt nhìn về phía phò mã đương triều, vị Bảng Nhãn trước đây từng viết luận văn võ kiêm trị, hiện giờ cũng là Xu Mật Thừa Chỉ - Lý Nhược Quân.
Lý Thiếu Hoài bước lên trước một bước, xoay người đối diện Hoàng đế, khom người nói: "Thần cho rằng, giống Liêu, dụ dỗ."
"Tại sao?"
"Tây Hạ vừa lập quốc không lâu, mà các nước xung quanh biên cảnh Đại Tống như Hồi Hột, Thổ Phiên đều thần phục triều ta, một khi xưng thần, bọn họ sẽ không dám tùy tiện tấn công, lại nói, hiện giờ quốc lực Thổ Phiên đang mạnh, há là bọn họ nói đoạt là đoạt."
"Trẫm nhớ khanh từng nhắc đến kế sách lâu dài. Từ khi Lý Minh Đức lên ngôi đã nghỉ ngơi lấy lại sức, chỉ trong vòng một năm quốc lực Tây Hạ đã tăng mạnh, lại dựa vào nước Liêu làm các nước chư hầu không dám mơ ước, Tống cũng thế."
Lý Thiếu Hoài nhìn Hoàng đế xem như không quá ngốc, tiếp tục góp lời nói: "Cho nên, dụ dỗ không phải chỉ dùng để đối phó Tây Hạ, mà là tứ phương. Nay Đại Tống muốn thu lại Yến Vân mười sáu Châu, phải dùng kế hoà hoãn, thông qua giao thương kéo sụp nền kinh tế nước Liêu, nuôi quân, cường binh, lại dùng binh."
"Dụ dỗ là kế, không phải biện pháp nền tảng. Nay Tống Liêu là huynh đệ, Tây Hạ muốn quy Tống, như lời tham chính nói, vì thế hiện tấm lòng bao dung rộng lượng của thiên triều, nên chấp nhận."
"Nhưng mà..." Lý Thiếu Hoài khẽ nâng mắt nhìn Hoàng đế.
"Cứ nói đừng ngại."
"Nhưng có thể giống Liêu, thành lập các chợ trao đổi hàng hóa ở biên giới, thông thương với Tây Hạ."
Hai từ thông thương vừa ra, thắc mắc trong lòng mọi người liền được giải đáp. "Bẩm bệ hạ, theo thần phương pháp này cực kỳ khả thi. Theo báo cáo từ Hộ Bộ, chỉ trong vòng hai năm giao thương với Liêu, ngân sách Đại Tống đã thu vào mấy ngàn vạn tệ, hơn nữa còn có xu thế kéo sụp nền kinh tế nước Liêu." Đại Tống sản vật phong phú, người Tống lại giỏi kinh doanh. Các sản phẩm như đồ thủ công mỹ nghệ, đồ sứ, vải dệt, lá trà,... rất được người dân biên giới xung quanh ưa thích, khiến lượng lớn vàng bạc chảy vào quốc khố, lợi nhuận cực kỳ phong phú.
"Chuyện sắc phong cho Tây Hạ sẽ do Chính Sự Đường và Môn Hạ Tỉnh tiến hành. Còn việc thông thương, nếu là do Lý Nhược Quân ngươi đề xuất, vậy thì giao cho ngươi phụ trách. Hạn ngươi trong vòng nửa năm, thành lập hệ thống chợ giao thương hoàn chỉnh dọc theo biên giới Tây Hạ."
"Tuân lệnh."
Mãi đến khi mặt trời xuống núi Lý Thiếu Hoài mới xử lý xong việc ở Xu Mật Viện. Hoàng đế giao cho nàng phụ trách chuyện thông thương, cũng đã giúp nàng một đại ân, bởi vì nhờ đó nàng có thể trực tiếp liên lạc với tướng quân trấn thủ biên cương - Tào Vĩ.
Xe ngựa vội vàng chạy ra khỏi Đông Hoa Môn, nàng vẫn còn nhớ tối nay trong nhà có tiệc.
"A Lang vui vẻ như vậy là do trong triều có chuyện gì vui sao?"
Lý Thiếu Hoài lắc đầu: "Việc vui thì không có, Quan gia chỉ ném một đống việc vặt cho ta."
"Vậy mà ngài còn vui như vậy?"
Lý Thiếu Hoài cười khẽ, ra vẻ thâm trầm nói: "Rất hữu dụng, rất hữu dụng!"
Phần lớn khách nữ đến phủ phò mã đều là chính thê và con vợ cả trong nhà, nhưng cũng có không ít người mang theo sủng thiếp. Khách tới đều trước tiên đến chào Huệ Ninh công chúa, trò chuyện vài câu mới về chỗ của mình. Yến tiệc còn chưa bắt đầu, Triệu Uyển Như đã lên tiếng: "Gia yến lần này, chư vị cứ tự nhiên như ở nhà, chớ nên khách khí."
"Vâng." Công chúa nói chuyện cực kỳ hoà nhã dịu dàng, vì thế mọi người đánh bạo đi dạo một vòng tham quan phủ phò mã.
Đình viện lớn lớn bé bé, khắp nơi đều có các phu nhân trẻ tuổi và tiểu nương tử kết bạn dạo chơi. Trong thư phòng cũng có lang quân các nhà kết bạn cùng nhau, muốn nhân cơ hội này thưởng thức tài văn chương của Bảng Nhãn.
"Đinh Điện Soái thật có phúc, vừa kết hôn không lâu Điện Soái phu nhân đã mang thai, hiện giờ có lẽ là hơn hai tháng rồi chứ?" Nàng tỏ ra quan tâm hỏi Tiền thị.
Tiền thị gật đầu: "Đúng vậy."
"Nói về việc sinh con ta cũng chưa có kinh nghiệm không thể đưa ra lời khuyên hữu ích nào cho ngươi, nhưng ta biết ba tháng đầu nhất định phải chú ý. Y thuật của quan nhân nhà ta được chân truyền từ Hoàng Quan đạo nhân, đặc biệt am hiểu những việc này, dù có đem so với các quan y trong Hàn Lâm Y Quan Viện cũng không phân cao thấp, có rảnh ta bảo nàng đến phủ khám cho ngươi."
Tiền thị ở cạnh Lý Thiếu Hoài gần hai mươi năm, nghe những lời này, sắc mặt cũng tái nhợt hơn trước: "Đa tạ công chúa quan tâm, phò mã thân phận cao quý, sao dám làm..."
"Các ngươi vốn là sư tỷ đệ, dù mỗi người đã có gia đình riêng, nhưng tình thủ túc như máu mủ sao có thể nói bỏ là bỏ. Quan nhân cũng thường kể những chuyện khi còn bé ở trong quan cho ta nghe, thường xuyên lui tới, chớ nên để tình cảm này phai nhạt."
"Vâng." Chữ chữ đều là dao, Tiền thị sao lại không hiểu, chỉ là khổ mà không nói nên lời thôi.
"Lại nói ngươi là sư tỷ nàng, cũng xem như sư tỷ ta, sau này gặp nạn, đương nhiên phủ công chúa sẽ ra tay giúp đỡ, đừng nên khách khí làm gì."
Tiền thị cười cười: "Thiếp thân thấp cổ bé họng, không dám làm phiền công chúa."
Triệu Uyển Như tiếp tục thong thả đi dọc hành lang, đến cuối cùng mới quay đầu lại hỏi: "Điện Soái đối xử với ngươi tốt không?"
Tiền thị gật đầu: "Quan nhân đối xử với ta rất tốt."
Triệu Uyển Như nhìn vào mắt nàng không giống giả, vì thế cười nói: "Cũng phải, người quân tử ôn hoà khiêm khiêm cũng sẽ đối xử săn sóc với vợ mình đúng không?"
"Đúng vậy."
"Lúc đó hôn sự của hai người truyền khắp Đông Kinh, ta cũng nghe nhắc đến. Tiền Nội Hàn cực sủng con gái, ngay cả cha ta cũng hổ thẹn không bằng."
Nghe đến đây, Tiền thị chợt run trong lòng, muốn hành lễ tạ tội, bị Triệu Uyển Như nghiêng người ngăn lại. Tiền thị thuận theo nói: "Tiền gia bất quá chỉ chiếm một mảnh ruộng nhỏ ở Giang Nam, cũng nhờ ân đức của Thánh thượng, mới có thể có Tiền thị hôm nay."
"Ba mươi vạn lượng bạc..." Triệu Uyển Như cười xoay người tiếp tục cất bước: "Cũng không biết Tiền phu nhân đặt số tiền hồi môn này ở đâu?"
"Ngày đại hôn hôm đó được đưa đến Đinh phủ theo ta, để..." Tiền thị có chút bối rối, đường đường một công chúa hẳn là không thiếu tiền mới đúng: "Công chúa?"
Triệu Uyển Như lắc đầu bước vào thư phòng, để nàng ngồi xuống khẽ cười nói: "Ta chỉ chợt nhớ quan nhân từng nói tính tình Nhị sư tỷ đơn thuần, ở Đông Kinh này mặc dù luật pháp nghiêm minh, an ninh cũng tốt, nhưng kẻ trộm trong nhà cũng sẽ không vì vậy mà bớt đi. Nữ nhân như chúng ta, xuất giá tòng phu, nhưng nam nhân một lòng một dạ đến già thật sự quá ít. Trong nhà rộng lớn, nhà mẹ đẻ lại xa, vật phòng thân cũng chỉ có của hồi môn. Sau này sinh con, của hồi môn của con gái cũng phải do mình chuẩn bị, phòng ngừa mọi thứ vẫn tốt hơn."
Tiền Hi Vân không biết, ba mươi vạn lượng bạc phụ thân cho nàng làm của hồi môn đã bị Đinh gia lấy đi bù vào chỗ hụt trong ngân khố, Triệu Uyển Như chỉ gián tiếp nhắc nhở nàng.
Xe ngựa sơn son dừng trước bãi đỗ xe đông đúc của phủ phò mã. Nô bộc trong nhà thấy hoạ tiết bắt mắt trên xe liền nhanh chân chạy xuống thềm dắt ngựa.
Lý Thiếu Hoài ngựa không ngừng vó chạy về phủ, xe vừa đứng yên nàng liền nhảy xuống, mang theo nụ cười xán lạn nhanh chân vào phủ, mới vừa vào sân đã bị đồng liêu chặn lại trò chuyện, bọn họ đều chúc mừng nàng.
Người vừa về từ cung phong trần mệt mỏi, còn mặc một thân Công phục đỏ đầu đội mũ cánh chuồn, bên eo treo túi cá bạc. Chỉ mới hai mươi niên hoa, nàng thần thái sáng láng, ngay cả nụ cười cũng cực kỳ sang sảng, không khỏi làm các nữ quyến chưa từng gặp qua động lòng.
Ở một góc đình viện, vài phu nhân trẻ tuổi tụm năm tụm ba bàn tán: "Chẳng lẽ đây là phò mã?"
Bọn nữ sử và nô bộc trong nhà đi ngang qua thấy chủ tử, liền cao giọng gọi: "A Lang đã về."
"Phò mã đã trở lại!"
"A Lang." Nữ sử bưng mâm nghiêng người hành lễ, Lý Thiếu Hoài gật đầu.
Các phu nhân kinh ngạc nhìn nhau: "Thật đúng là phò mã!"
Người mặc Công phục đỏ phong độ nhẹ nhàng, xuyên qua sân tiệc, băng qua hành lang dài, lập tức đi về phía thư phòng nội viện, mặc kệ các tiểu nương tử đang đứng trong sân có bao nhiêu tuyệt sắc, nàng chưa từng nhìn một cái.
Trại nuôi ngựa Thẩm gia, Lý Thiếu Hoài từng xuất hiện trước công chúng một lần, cộng thêm ngày đại hôn và yến tiệc ở phủ phò mã hôm nay, nhất định lời đồn về nàng sẽ càng lúc càng cao.
"Khó trách sẽ được công chúa điện hạ coi trọng, còn khiến nhiều tiểu nương tử thế gia tre già măng mọc như thế."
"Cô nương, cô gia đã trở lại." Tiếng gọi bên ngoài vẫn luôn truyền đến thư phòng, nghe dẫn âm Tiểu Nhu liền vào trong bẩm báo.
"Nương tử! Nương tử!"
"Nguyên Trinh!"
Tiểu Nhu vừa dứt lời, người mang ủng đen đã bước qua ngưỡng cửa vọt vào phòng, ném mũ cánh chuồn và khăn quấn đầu cho Tôn Thường, thấy Triệu Uyển Như đang tiến đến gần, cũng mặc kệ bên cạnh có người hay không liền ôm lấy eo nàng nâng lên cao.
Thấy nàng mồ hôi đầy đầu, lại cười cực kỳ vui vẻ, Triệu Uyển Như rút khăn ra lau mồ hôi cho nàng, hỏi: "Xem nàng kìa, có gì mà vui vậy chứ?"
"Nếu phò mã đã về, hẳn là có chuyện riêng muốn nói với công chúa, thiếp thân xin phép ra ngoài trước." Tiền thị cụp mắt, vẫn luôn nhìn chằm chằm sàn nhà bóng loáng.
Mãi đến khi Tiền thị lên tiếng, Lý Thiếu Hoài mới phát hiện trên bàn còn có người thứ hai, nàng buông tay đang ôm thê tử ra, lễ phép gọi: "Sư tỷ."
Tiền thị không cười, cũng không nói, chỉ gật đầu rời đi.
Lý Thiếu Hoài thấy người đã ra ngoài, mới nhìn nương tử cười tủm tỉm nói: "Tây Hạ xưng thần với Đại Tống, Quan gia đã tiếp nhận đề nghị của ta chuẩn bị thông thương với Tây Hạ."
Triệu Uyển Như khẽ nhíu mày: "Thông thương với Tây Hạ?"
"Xưa nay buổi đầu lập quốc đều không tránh được loạn lạc tiêu điều, nếu có thể thông thương với các nước chư hầu, thu lợi chính là Đại Tống ta. Đến lúc đó có thể nuôi quân, chưa đến mười năm, Đông Kinh còn sẽ phồn hoa hơn hiện tại, đợi đến khi Thụ Ích tiếp nhận thiên hạ này..." Lý Thiếu Hoài dừng lại, trong mắt thoáng hiện ánh sáng nhàn nhạt: "Ta sẽ dốc hết khả năng, cho nàng và Thụ Ích một triều đại thịnh thế."
"Nhưng mà..." Nàng ậm ừ nói: "Lần này ta phụ trách thông thương, cũng phụ trách thành lập chợ trao đổi và quân đội bảo vệ, cho nên phải đích thân đến Tây Hạ."
"..." So với thịnh thế, với Triệu Uyển Như, còn không quan trọng bằng một Lý Thiếu Hoài bình bình an an đứng trước mặt nàng. Nàng muốn nói gì đó, lại bị người trước mắt kéo vào lòng.
"Nàng đừng lo, trước cuối năm nay ta nhất định sẽ bình an trở về. Lần này ta đến Tây Hạ là có thể liên lạc với Tào Vĩ rồi, đến lúc đó chỉ cần ta gặp được hắn, sẽ có cơ hội mượn sức!"
Triệu Uyển Như thở dài một hơi, đường làm quan khó khăn, mỗi bước gian nan. Hoàng đế thuận nước đẩy thuyền, đưa Lý Thiếu Hoài đến Tây Hạ xa xôi để tránh tiếng xấu ngoại nam tham chính, khi trở về lại có lý do cho nàng thăng chức. Nàng là phò mã, muốn tham chính phải lên đến Tể Chấp, cũng chỉ có thể tránh đầu sóng ngọn gió, sau đó lập công, Hoàng đế sủng ái trưởng nữ, nhưng cũng ái tài.
"Được rồi, tối nay lại nói, chúng ta ra ngoài khai tiệc trước đi."
"Được."
Hai người vừa bước ra, sân trước đột nhiên ồn ào, Trương Khánh vội vàng chạy tới.
"Bên ngoài làm sao vậy?"
"Có nữ quyến ngất xỉu dưới gốc cây, đã sai người vào đại nội mời thái y."
"Là nữ quyến nhà ai?"
"Là con gái của Trịnh Quốc Trưởng công chúa quá cố."
Tháng mười năm thứ ba Cảnh Đức, Tống và Tây Hạ ký kết hiệp ước. Tống phong Lý Minh Đức làm Đặc Tiến Kiểm Giáo Thái Uý, Kiêm Hầu Trung, Thứ Sử Hạ Châu, sung làm Định Nan Tiết Độ Sứ, ban bạc một vạn lượng, lúa một vạn cân, tiền hai vạn quan, trà hai vạn cân, đồng thời hưởng bổng lộc triều Tống.
- - Hết chương 88 --
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất