Trọng Sinh Chi Cùng Quân

Chương 92: Lý Lang y thuật đắc nhân tâm

Trước Sau
: Lý Lang y thuật đắc nhân tâm

Mùa thu năm Cảnh Đức thứ ba.

"Tất cả đều thuận lợi. Trong triều tấu, phò mã đã đến Duyên An phủ hội hợp cùng Tào Vĩ bàn bạc chuyện thành lập chợ giao thương. Hiện đã khởi hành đến Tây Hạ, ít ngày nữa sẽ đến Khánh Hưng phủ ở Đông Kinh Tây Hạ." Trương Khánh đem thư gửi đến từ trạm dịch trình lên: "Đoàn đi sứ hẳn là sẽ ở lại Tây Hạ vài ngày."

"Đại cô nương Thẩm gia đang ở Duyên An phủ đúng chứ?"

"Vâng, vì lo cho Tào Vĩ nên Đại cô nương Thẩm gia đã đến Duyên An phủ từ tháng trước." Nhắc đến Tào gia quân ở Duyên An phủ, Trương Khánh ngẫm nghĩ nói: "Chẳng qua, lần trước Tào Vĩ dâng tấu về, nói thê tử nhiễm bệnh trên đường đến thăm, hiện giờ ta đã hoà với Tây Hạ, hắn muốn hồi triều nhưng lại bị Quan gia bác bỏ."

"Lúc Lý Kế Thiên chết, Tào Vĩ từng dâng tấu thỉnh xuất quân tiêu diệt chính quyền nhà Lý, nhưng lúc ấy người Khiết Đan đang công Tống nên không được phép. Sau lại hắn tự mình xuất binh khiến Tây Hạ quy hàng, cũng làm Tây Hạ sợ hãi. Hiện giờ hắn toạ trấn biên giới Tây Hạ, khiến Lý Đức Minh không dám vọng động còn phải nhanh chóng cầu hoà xưng thần với Đại Tống."

Theo ký ức đời trước, Tào Vĩ là bị gọi về triều. Hắn nhiều lần lập chiến công, được Hoàng đế cực kỳ trọng dụng, nhưng vừa về triều không lâu đã bị Đinh gia hãm hại nhốt vào đại lao. Sở dĩ nàng nhớ rõ như vậy, là vì năm đó nàng cũng tham dự vào trận vu hãm không phân biệt trắng đen này.

"Tào Vĩ này gan dạ, sáng suốt hơn người, chỉ một mình hắn đã đủ khiến chư tộc Hà Tây quy hàng, chinh phạt Hà Tây đều nhờ công hắn. Nhưng công cao cái chủ xưa nay đều là cấm kỵ của quân vương, dã tâm của Tây Hạ sao cha lại không biết. Ông ấy muốn bo bo giữ mình, nhưng hiện giờ chưa phải lúc, chẳng qua..." Nói đến đây, Triệu Uyển Như nghiêng đầu nhìn Trương Khánh: "Thê tử nhiễm bệnh?"

Trương Khánh gật đầu: "Cô nương có điều không biết, hai cô nương Thẩm gia cách nhau mười mấy tuổi, dung mạo đặc biệt giống nhưng tính cách hoàn toàn khác nhau. Có lẽ là do mẹ của Thẩm đại cô nương là con cháu dòng dõi thư hương gia đình văn nhân, không thể sánh bằng mẹ của Thẩm tứ cô nương sinh ra trong nhà hổ tướng."

Lộ trình đến Duyên An phủ đã nhanh hơn hai ngày so với dự kiến của Lý Thiếu Hoài. Sự tình liên quan đến chuyện đi sứ hai nước, không thể dừng lại quá lâu, nàng vội vàng cầm lấy công văn liền xuống xe đi thẳng tới doanh trại.

Quân đội đóng ở biên giới tiếp giáp giữa Duyên An phủ và Tây Hạ. Doanh trại to chừng vài dặm được dựng trên một bãi đất trống dưới chân núi. Bên trong hàng rào là vô số lều lớn lớn bé bé, có thể thường xuyên bắt gặp quân sĩ thao luyện xung quanh.

Sông Lạc Thủy chảy xuyên qua Duyên An phủ, doanh trại được dựng ngay cạnh bờ sông. Ngoại trừ đội quân thao luyện, còn có thể dễ dàng bắt gặp hình ảnh các phu nhân giặt áo bên bờ sông.

"Quân doanh trọng địa, người không phận sự miễn vào!" Ngoài cổng, đoàn người bị vài tên quân sĩ mặc quân trang chỉnh tề ngăn lại.

"Ngươi nhìn cho kỹ A Lang nhà ta đang mặc gì trên người?"

Ngoại trừ ca kỹ hát xướng trên đài và ngày đại hôn có thể mặc quan phục một lần trong đời với dân chúng bình thường mà nói dù có gia tài bạc triệu cũng không thể mặc quan phục của triều đình. Thiếu niên trước mắt một thân y phục đỏ, khí độ bất phàm, thủ binh nhìn quen quan trường duyệt người vô số chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra, thiếu niên này hẳn là quan lớn do triều đình phái tới. Nhưng hắn cũng không vì vậy mà khom lưng uốn gối, ngược lại thái độ càng thêm cứng rắn: "Đây là trọng địa bảo vệ biên cương, doanh trại có quân quy, quan nhân là mệnh quan triều đình cũng nên hiểu, không có khẩu lệnh, không thể tự tiện xông vào. Nếu muốn gặp, còn phải chờ ta bẩm báo tướng quân được cho phép mới có thể vào."

Quan kinh và quan địa phương, lấy quan kinh làm lớn. Lý Thiếu Hoài là quan triều, phàm là quan triều được cắt cử ra ngoài đều lớn hơn quan địa phương không ít, huống hồ Lý Thiếu Hoài còn là hoàng tế.

Ví như con của quan lớn thường được xưng là nha nội, tuy không có nửa chức quan trong người, nhưng thắng vì có một người cha quyền thế chống lưng.

Lý Thiếu Hoài gật đầu cười nói: "Tào tướng quân trị quân nghiêm minh, là phúc của Đại Tống ta. Tiểu tướng quân vào bẩm báo cứ nói ta là Quản an tư sự Lý Nhược Quân phụng chỉ đến tuần tra Tây Bắc, làm phiền."

Huệ Ninh công chúa gả thấp tân khoa Bảng Nhãn Lý Nhược Quân, tin này vừa ra lập tức oanh động toàn thiên hạ. Đoạn thời gian đó, toàn bộ trà dư tửu hậu ở Đại Tống đều bàn tán chuyện này. Ngày đại hôn, các lộ, châu, phủ sôi nổi dâng biểu chúc mừng. Duyên An phủ là trọng phủ, tin tức lưu thông.

Tên thủ binh tức khắc trợn tròn hai mắt, bừng tỉnh nói: "Khó trách là chu phục đai ngọc, mạt tướng thất lễ, lập tức vào bẩm báo tướng quân."

Bên trong soái trướng, một vị đại phu râu bạc đang bắt mạch cho người nằm trong rèm, thu tay về lắc đầu nói: "Đã bảy ngày rồi mà vẫn chưa khỏi, lão phu cũng đành bó tay."

"Ngay cả ngài cũng không thể trị, vậy nương tử của ta nàng..."

"Thuật nghiệp có công*, tuy lão làm nghề y nhiều năm, nhưng bệnh của đại nương tử quái lạ, không nằm trong phạm vi nghiên cứu của ta. Nếu muốn cứu, phải mời Hoàng Quan đạo nhân rời núi."

(*Thuật nghiệp có công: mỗi ngành nghề có nghiên cứu khác nhau.)

"Nếu ta biết Hoàng Quan đạo nhân ở đâu, cần gì phải ở đây nhìn nương tử chịu khổ!"

Đại phu thở dài một hơi: "Hiện giờ lão phu chỉ có thể kê chút thuốc, nhưng không thể kéo dài bao lâu. Tướng quân, ngài vẫn nên chuẩn bị tâm lý đi."

Người mặc áo giáp cầm bội kiếm đến gần, bắt lấy tay đại phu: "Mọi người đều nói Tào Tứ Lang ta có số khắc thê. Phan thị gả cho ta không lâu liền chết, kể từ đó, mặt ngoài vì Tào gia ta là hoàng thân mà không dám tránh, nhưng sau lưng nói gì ta đều biết. Chỉ có nương tử không sợ, ta trấn giữ biên cương quanh năm đã vô cùng hổ thẹn với nàng. Mong đại phu cứu nàng, dù có tiêu hết gia tài, cũng không tiếc!"



Đại phu lắc đầu: "Là lão y thuật không tinh, nếu có thể trở về Đông Kinh có lẽ còn có cơ hội, nhưng nơi này hoang vu lại cách Đông Kinh vạn dặm, đại nương tử không chịu nổi đường xa."

"Ngự y Đông Kinh đang trên đường tới!" Tào Vĩ vội la lên.

"Báo! Quản an tư sự Lý Nhược Quân đã đến doanh trại, cầu kiến tướng quân!"

Nghe tiếng bẩm báo bên ngoài, Tào Vĩ mừng rỡ buông lão đại phu ra. Đầu năm về Đông Kinh báo cáo công tác hắn từng nghe danh Lý Nhược Quân y thuật tài tình, sư phụ là Hoàng Quan đạo nhân.

"Mau, mời hắn vào đây!" Tào Vĩ hô to lại gấp gáp bước ra: "Không cần, ta tự mình đi thỉnh!"

Vị tướng quân trẻ tuổi vội vàng sửa sang lại khôi giáp trên người, sải bước ra ngoài, thời điểm sắp đến cổng nhìn thấy người mặc Công phục đỏ cực kỳ trẻ tuổi cũng không có vẻ ngạc nhiên, sớm nghe nói Lý Nhược Quân thiếu niên anh tài. Người được Huệ Ninh công chúa ưu ái, hiển nhiên tướng mạo không tầm thường.

Hơn nữa người được công chúa hậu ái, tất nhiên phải có một mặt xuất chúng. Hiện giờ nhìn lại, dung mạo có được tính không? Hay là tài học?

"Tư Sự đường xa mà đến, đi đường vất vả, hạ quan không thể đích thân nghênh đón, thất kính!" Tính thời gian, đội ngũ đi từ Đông Kinh đến Duyên An phủ hẳn là còn không ít ngày mới phải, bất quá đến càng sớm hắn càng vui.

Lúc Lý Thiếu Hoài nhìn thấy Tào Vĩ không khỏi kinh ngạc trong lòng, vị tướng quân làm kinh sợ cả biên cương Tây Bắc hoá ra lại trẻ trung đến vậy, thoạt nhìn còn chưa đến ba mươi: "Tào Tri Châu, mỗ phụng mệnh..."

"Phò mã mau vào lều nói chuyện, hạ quan có việc muốn nhờ!" Tào Vĩ chắp tay hành lễ xong không đợi Lý Thiếu Hoài nói hết câu liền vội vàng kéo nàng vào trại.

"Tri Châu, lần này ta đến là phụng mệnh thành lập chợ giao thương." Lý Thiếu Hoài bị hắn túm đi, vội vàng la lên.

"Không dối gạt phò mã, việc này Tây Bắc đã sớm nhận được tin, hạ quan đã an bài thoả đáng, không cần phò mã nhọc lòng."

Bị hắn kéo vào doanh trại, bọn binh sĩ đi ngang qua gặp bọn họ đều chắp tay hành lễ, sau đó tiếp tục huấn luyện. Lý Thiếu Hoài nghi ngờ hỏi: "Nếu đã thế, Tri Châu đây là?"

Đi đến cuối đường Tào Vĩ mới buông tay, vén rèm vào trại, Lý Thiếu Hoài cũng đuổi theo. "Tiện nội từ Đông Kinh đến thăm ta, kết quả trên đường nhiễm bệnh lạ, mời bao nhiêu đại phu cũng chuẩn không ra, đều nói không cách nào xoay chuyển tình thế. Ta biết trước khi đến Đông Kinh phò mã là đệ tử của Thái Thanh chân nhân còn cầu học y thuật với Hoàng Quan đạo nhân, nên mới muốn nhờ phò mã ra tay cứu giúp tiện nội!" Dứt lời, trong trướng không người, Tào Vĩ không màng thân phận quỳ xuống: "Còn thỉnh phò mã ra tay cứu giúp, ngự y Đông Kinh mấy ngày sau mới đến, bệnh của tiện nội không thể lại kéo dài."

Thê tử nguyên phối của Tào Vĩ là con gái của khai quốc tướng quân Phan Mỹ, đồng thời là chị em ruột với thê tử nguyên phối của đương kim Hoàng đế Hoàng Hậu Phan thị, Tào Vĩ có thể xem như anh em cột chèo với Hoàng đế. Tào Vĩ còn là đứa con mà Tào Bân thương yêu nhất, lúc còn trẻ được Thái Tông xem trọng, nay lại được đương kim thánh thượng trọng dụng, sau khi kế vị Tào Bân trở thành danh tướng, thân phận tôn quý. Lý Thiếu Hoài thấy vậy cuống quít nâng hắn dậy: "Y thuật vốn là dùng để trị bệnh cứu người. Tướng quân là rường cột nước nhà, đại nương tử bị bệnh, ta há có thể khoanh tay đứng nhìn."

Thấy phò mã đồng ý cứu người, Tào Vĩ mới đứng dậy: "Phò mã đi theo ta."

Hắn đưa Lý Thiếu Hoài đến một căn phòng có bình phong, bên trong tấm rèm che đang rũ xuống là một vị phu nhân gầy yếu. Lúc Tào Vĩ xốc rèm che lên Lý Thiếu Hoài kinh ngạc hô ra: "Thẩm Tứ cô nương..."

"Phò mã hiểu lầm, Tứ cô nương trong lời phò mã là tứ muội của tiện nội."

Lúc này Lý Thiếu Hoài mới nhớ Triệu Uyển Như từng nói với nàng thê tử sau này của Tào Vĩ là trưởng tỷ của Thẩm Tứ cô nương. Nói vậy, nếu nàng có thể cứu được Thẩm đại cô nương, vậy cũng coi như là có ân với hai nhà Thẩm - Tào, không cần thông qua Tứ cô nương làm nàng khó xử.

Đến khi ngồi xuống bắt mạch, Lý Thiếu Hoài lại không thể không chú ý, bệnh tình của Thẩm đại cô nương nàng không biết nên mừng hay lo.

"Thế nào rồi?" Thấy mặt phò mã tái lại, Tào Vĩ nhíu mày, lòng như lửa đốt.

"Chữa được!"

Hai chữ này vừa ra, Tào Vĩ từ lo thành mừng giống như trên chiến trường lấy ít thắng nhiều: "Kính xin phò mã toàn lực cứu chữa."

"Chỉ là..."

Thấy nàng giống như còn băn khoăn, Tào Vĩ hiểu sai ý nàng vội nói: "Mặc kệ phò mã có yêu cầu gì, chỉ cần có thể cứu được tiện nội, trong thiên hạ này chỉ cần là việc ta có thể làm, mặc quân sai bảo." Lại nghĩ đến hiện giờ Lý Thiếu Hoài là phò mã của Huệ Ninh công chúa, Huệ Ninh công chúa lại là chị ruột của Lục hoàng tử, sau này nhất định muốn nâng đỡ Lục hoàng tử đăng cơ: "Thần cũng chắc chắn dốc hết toàn lực thủ thiên hạ Đại Tống này, dẹp yên Tây Bắc."

Nếu Tào gia có thể một lòng trấn thủ Tây Bắc, lại thêm Đông Bắc đã ký hoà ước với nước Liêu, sau khi bình định ngoại xâm Triệu Uyển Như mới có thể thi triển trên triều, quét sạch triều dã, tiến thêm một bước diệt trừ bọn gian thần.



"Ý của ta không phải vậy, chỉ là bệnh của phu nhân không thể gấp. Sức khỏe của phu nhân rất yếu, có phải là vừa sinh xong không lâu?"

"Vâng, hai tháng trước con gái hạ quan vừa ra đời, đặt tên Mầm Tâm." Tào Vĩ áy náy nói. Cái tên này vẫn là do hắn viết lên giấy truyền về Đông Kinh, đến nay còn chưa gặp được mặt nữ nhi.

"Nhớ phu quân sốt ruột... Phu nhân đối với Tri Châu đúng là tình thâm." Lý Thiếu Hoài đứng dậy hướng ra bên ngoài kêu: "Thập Tam, lấy rương thuốc của ta tới, cứu người."

"Vâng!"

Nghe Lý Thiếu Hoài nói, Tào Vĩ thâm tình nhìn người đang mê man trên giường: "Cùng sinh tử, cộng hoạn nạn. Lúc ta một mình lãnh binh đột nhập doanh trại địch, phu nhân muốn đi cùng bị ta cự tuyệt, sau này mới biết mấy ngày đó nàng không ăn không uống chỉ quỳ gối trước mặt Phật Tổ. May mà ta thành công chiếm được Hà Tây, mới có cuộc sống yên ổn như ngày hôm nay."

Vị tướng quân sát phạt quyết đoán trên sa trường, giờ phút này cũng nhu tình ngàn vạn, trong lòng chua xót nói: "Nàng thường xuyên thở dài, lại cực kỳ tự ti, nói nữ tử nhu nhược không thể vì ta phân ưu, thường xuyên bao dung nhân nhượng ta mọi cách. Không thể không nói, ta có thể nhiều lần thắng lợi trở về đều là nhờ có nàng phía sau ủng hộ."

Nghe Tào Vĩ nói, Lý Thiếu Hoài không khỏi cảm khái: "Tình yêu khiến người ta sinh ra dũng khí. Mỗi người trong thiên hạ này đều có việc phải làm, nhưng hai người quan tâm lẫn nhau mới là điều tốt đẹp nhất thế gian."

"A Lang, hòm thuốc của ngài!" Tôn Thường chạy vội đến đưa hòm thuốc. Cứu người quan trọng, chỉ sợ chậm trễ thời gian.

Lý Thiếu Hoài lấy ngân châm ra hơ trên lửa, mấy sợi nhung nhớ vừa dâng lên trong lòng, giống như cây ngân châm này dần dần nóng bỏng: "Trải nghiệm của Tri Châu, dường như đã dạy cho ta một bài học, làm ta giống như người vừa tỉnh mộng."

"Tiếp theo ta sẽ nói cho Tri Châu hai tin, một tốt một xấu."

"Phò mã mời nói!"

Lý Thiếu Hoài cẩn thận cuộn ống tay áo của Thẩm thị lên, ghim châm vào: "Đại nương tử có thể cứu, không có nỗi lo về tính mạng!"

Tào Vĩ vui mừng, chợt nhăn mày lại: "Nói vậy đây là tin tốt."

"Đúng vậy, tin xấu là, sau này đại nương tử sẽ không thể sinh con."

Nhưng tin xấu này đối với Tào Vĩ lại không tính là tin xấu. Ở thời đại mà nam nhân thê thiếp thông phòng thành đàn như hiện giờ, trước khi thê tử nguyên phối của Tào Vĩ qua đời đã để lại một đứa con trai, hiện giờ là trưởng tử Tào Hi.

"Con nối dõi gì đó, Tào gia chúng ta đã rất nhiều nam nhân, không có Tào Bảo Thần ta cũng không thiếu, chỉ cần nương tử ta bình an là được."

Lưỡng tình tương duyệt, sao lại để ý chuyện này. Nếu vì chuyện con cái mà gặp khó khăn, đã không gọi là tình, cũng không thể gọi là yêu.

Nàng cảm thấy cô nương đang nằm trên giường này tuy hiện giờ bồi hồi giữa lằn ranh sinh tử, có thể gặp lại phu quân hay không vẫn là chuyện vô thường, nhưng thực ra nàng lại tốt số hơn những phu nhân cáo mệnh phong cảnh vô hạn ngoài kia quá nhiều.

Lý Thiếu Hoài cuốn tay áo lên: "Vậy được, ta sẽ châm cứu vận công cho đại nương tử trước, sau đó kê đơn thuốc." Nhìn lại sắc trời bên ngoài: "Chốc lát ta còn phải khởi hành đến Tây Hạ, nhưng đừng lo, đợi sau khi trở về ta sẽ tiếp tục điều trị, bệnh của nàng sẽ hoàn toàn khỏi hẳn."

Châm cứu nửa khắc, người hấp hối trên giường liền có phản ứng. Tào Vĩ kinh ngạc hô to: "Tiên sinh thật là thần y!"

Lý Thiếu Hoài lắc đầu: "Thuật nghiệp có công, trùng hợp là sở trường của ta mà thôi!" Trùng hợp này thật sự là giúp nàng không ít. Nàng có chút may mắn bởi vì lúc nhỏ tận mắt nhìn thấy bá tánh nghèo khổ vì không có tiền khám bệnh mà bị bệnh tật tra tấn đến chết khiến nàng hạ quyết tâm học y, trị bệnh cứu người.

Khác với đại tộc Chiết gia ở Vân Trung, cả tộc Tào gia đều là sĩ hoạn, tổ tiên từng làm quan cho nhà Hậu Chu, mấy huynh đệ Tào gia đều là tướng quân khai quốc. Hiện giờ trong số các quan lớn trong triều, có thúc thúc của Tào Vĩ, Hữu tướng Tào Lợi Dụng thuộc đảng phái của Lưu Hoàng Hậu.

"Đại quân Tây Bắc đóng ở đây, phò mã cứ yên tâm lên đường. Nếu Tây Hạ lòng lang dạ thú phò mã chỉ cần báo tên húy của Tào Tứ Lang ta, bọn họ dám cả gan bất kính, ta sẽ dẫn đại quân đánh tới, Quan gia muốn trách tội cứ trách tội!"

"Tướng quân nặng lời, lần này ta đi chỉ là đón dâu và phong thưởng cho Lý Đức Minh."

Tào Vĩ lắc đầu: "Chớ nên mất cảnh giác, Lý thị vốn họ Thác Bạt, tổ tiên là người Đảng Hạng, trời sinh tính tình cương mãnh, không thiếu người không biết trời cao đất dày."

"Đa tạ tướng quân nhắc nhở."

- - Hết chương 92 --

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau