Hoá Ra Yêu Cậu Lâu Như Vậy

Chương 26: Sayyyy mê! Đẹp trai đầu thai không hết!

Trước Sau
Lam Linh đi vào nhà, vệ sinh cá nhân xong cô ngồi thảnh thơi không biết làm gì đành lướt điện thoại. Đình Thái cũng đã dậy ngồi bên cạnh. Mỗi chị em đứa nào làm chuyện của đứa đấy. Không động chạm đến nhau, cuộc đấu khẩu vào những buổi sáng, hôm nay lại chẳng có gì. Mẹ thì đã đi làm ngay sau khi ba đi được 15 phút. Đình Bảo phóng xe vào sân nhà Lam Linh. Bước vào nhà thấy hai chị em cô đang chơi điện thoại, Đình Bảo cạn lời. Cậu ai oán lên tiếng:

"Chị không tính đi học à?"

"Có, đợi tí."

"Nhanh lên hộ em cái. Nay em còn phải trực nhật đó."

"Ừm. Biết rồi."

"Vậy thì chị đi lấy balo còn đi học. NGỒI ĐẤY LÀM GÌ HẢ!!"

Tiếng nói rất nhẹ nhàng vang lên làm cho Đình Thái cũng giật mình. Nó nhìn Đình Bảo một cái rồi quay đi. Lam Linh thì khỏi phải bàn. Tâm trạng của cô đã không tốt, giờ lại nghe tiếng gào của Đình Bảo nên lại càng trầm trọng hơn. (T/g: Chết Đình Bảo rồi. Đến tui cũng không cứu được cậu.)

Cô gằn giọng:

"Mày muốn chết đúng không!"

Đình Bảo câm nín:

"......"

"Nay lại dám lên mặt với tao á? Chán sống rồi à? Cuộc sống trôi qua nhạt nhẽo quá muốn thêm tí gia vị vào cho mặn à? Hay ngứa mồm tao cho mấy phát đỡ ngứa."

"Em.......em..... tại chị chậm chạp quá nên em mới như vậy chứ. Đến giờ đi học rồi chị vẫn ngồi đấy nên em như vậy."

"Mày phải từ từ chứ, nói xong chã lẽ tao tốc biến lên phòng lấy à?"

"Nhưng......"

"Muốn cãi cái gì? HẢ!"

"Không...không cãi gì cả. Em chỉ bảo là đi học thôi muộn rồi."



Giận cá chém thớt:

" Thái nhanh lên! Để em lên lấy balo cho chị nhá~"

Đình Thái nghe thấy vậy bĩu mỗi, rồi ra ngoài lấy xe chờ. Lam Linh cũng ra ngoài đứng đợi.

" Đóng cửa."_ Lam Linh ra lệnh

" Vâng."_ vẻ mặt không tình nguyện-Đình Thái

Đình Bảo cũng chạy ra sân cầm balo cho cô.

"Chị! Nay em chở chị đi học. Trời lạnh lắm."

Cô không nói gì cũng ngầm đồng ý với Đình Bảo. Thế là cả ba người cuối cùng cũng bước ra khỏi cái nhà.

........

Đến cổng trường, cô từ xa đã nhìn thấy Thanh Vũ đang ngồi ở quán tạp hoá nói chuyền cùng đám con trai. Chăm chú nhìn anh, cô tinh ý nhìn ra, anh! Bấm khuyên tai!! Aaaaaaaa đẹp trai ghê á!! Nhưng mà hình như là cô Hương không cho đám con trai bấm khuyên thì phải. Cô mà biết thì cũng bắt tháo xuống cho coi. Kệ nó đê, ngắm cái đã, chuyện đấy tính sau.

Một người nhìn bề ngoài là người ngoan ngoãn nhưng khi bấm khuyên trông anh phá phong cách ghê á~~. Lòng Lam Linh nhốn nháo rục rịch, cô thật sự muốn khoe cái vẻ đẹp này lên cho toàn thế giới biết.

Trên đường đi đến lớp cô mải mê nghĩ về cái vẻ đẹp của anh mà không nhìn đường tí là va phải buồng hoa. Thở phào một hơi, may mà chưa đập mặt thẳng xuống. Đập mặt thẳng vào buồng hoa thì nhục mặt. Ổn định tinh thần, cô lại đi tiếp lên lớp, còn chuyện ngắm Thanh Vũ thì cô não cá vàng gặp chuyện này quên chuyện kia rồi.

Giờ học, cô ngắm Thanh Vũ mà chẳng chịu chép bài. Đào Linh bên cạnh cũng chịu thua. Lam Linh bỗng hỏi cô ấy:

"Linh ơi, hôm nay bạn thấy Thanh Vũ thế nào. Đẹp trai không?"

"Hazzz, Linh à, nó vẫn thế có gì khác đâu. Đẹp trai thì nó không phải gu của tớ."

"Ừm, Thanh Vũ đẹp mà. Bạn chỉ thấy Vũ Huy đẹp thôi."

" Linhhh, đừng nói nữa."

"Ừm, không nói nữa. Cậu ấy hôm nay bấm khuyên đấy."



Cậu ấy là ai thì cô ấy tất nhiên hiêu rõ. Chán chả buồn nói với cô bạn bị vẻ đẹp che mù mắt.

Ngắm nhiều quá hay sao mà Thanh Vũ cứ lơ đãng quay xuống. Mà mỗi lần như thế Lam Linh đều thành công tránh được. Hahaha...cười thầm trong lòng. Lần này, cô quyết định cậu ấy quay xuống thì mình sẽ nhìn thẳng vào mắt. Ừm, Thanh Vũ quay xuống cô nhìn anh rồi chạm vào ánh mắt đó. Cuối cùng, người chịu thua và dời tầm mắt sang chỗ khác không ai khác lại là Lam Linh. Aaaaa~ nhìn vào mắt cậu ấy cô lại xấu hổ. Híc~~ (t/g: chị nhà quên tâm trạng tồi tệ sáng nay rồi.)

......

Giờ ra về, lúc đi xuống cầu thang, cô đi ở đằng sau Thanh Vũ. Éo biết thằng Vinh lớp cô nhảy từ đâu ra. Nó nhảy một phát, chân đá vào gáy của anh rồi trượt qua má phía bên trái. Cô còn hốt hoảng:

"Cái quái gì thế hả? Mày chơi ngu thế Vinh!"

Thanh Vũ cũng sốc không khác cô là bao, anh nở nụ cười:

"Mày làm gì thế?"

"Bạn ơi~ cho tôi xin lỗi. Tối muốn về nhanh ai ngờ đụng phải bạn. Bạn có sao không?"

Thằng Vinh đưa tay lên má anh nhưng bị anh gạt đi:

"Không sao, lần sau đừng làm thế nữa."

Cô nhìn thằng Vinh bằng ánh mắt mày chết với tao. Nó vội vàng chạy đi theo sau Thanh Vũ. Cô biết thừa vừa nãy anh đau vãi nồi nhưng anh không có kêu mà thôi. Đá mạnh như thế mà.

Xuống đến lán xe, Đình Bảo để xe ở lán dưới còn anh để ở lán trên nên cô nhìn rõ anh đang làm gì. Tay của anh đang sờ vào chỗ Vinh nó vừa đá phải. Thế quái nào, cô đứng trước xe thằng Bảo thì gặp ngay thằng Vinh đang cắm chìa khoá vào xe. Hai đứa nhìn nhau. Vinh mở lời trước:

"Bạn Linh à, tớ đã xin lỗi Thanh Vũ rồi."

" Bạn cho tôi đấm bạn mấy phát đi thì tôi đỡ đau lòng."

Vinh nó chỉ cười trừ.

"Lần sau bạn chơi thế nữa á, tôi cho bạn uống nước chè nóng bỏng mồm. Biết làm thế nguy hiểm lắm không. Thanh Vũ đứng đấy cũng bị lây theo kia kìa. Nếu chả có ai chắc bạn gẫy mẹ nó cái chân rồi nhá."

Nói xong, thì cô cho thằng Vinh đi về. Azzz cô nhìn lên chỗ anh đang đứng, xót xa nó đá ngay chỗ anh mới bấm khuyên xong. Bây giờ chắc chỗ đấy nhức lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau