Á Nô

Chương 83: Hạ nhân

Trước Sau
Sau khi Thẩm Ngọc đi về Thiều Hoa Viện, trong thư phòng, Trấn Bắc Vương tình ɖu͙ƈ dâng cao nắm lấy Hồng Liên ấn xuống, đột nhiên lại ngừng lại, liếc mắt nhìn ra bóng đêm bên ngoài.

“Vương gia ~ người sao vậy?”

Hồng Liên cơ hồ đã đói khát khó mà nhịn được, hai chân dài trắng nõn nà ôm lấy eo Trấn Bắc Vương, chủ động nghênh đón.

“Không có gì, ngươi trở về đi.”

Trấn Bắc Vương đứng dậy, chỉnh lại y phục, Hồng Liên ngạc nhiên mặc vào xiêm y, không hiểu ra sao bị Trấn Bắc Vương đuổi ra khỏi thư phòng.



Thẩm Ngọc nhiều lần thỉnh cầu, đã tự mình thu gom xong bọc y phục, bên trong có mấy bộ y phục đã được giặt sạch, Tống Thanh không lay chuyển được y, ngay trong đêm dọn tới phòng chứa củi ở phía sau hậu viện Thiều Hoa Viện.

Không biết vì cái gì, Thẩm Ngọc nằm ở trêи chiếu, giống như là trần ai lạc định*, một lát liền ngủ, ngủ rất say, Tống Thanh gọi mấy tiếng, đóng lại cánh cửa kêu kẽo cà kẽo kẹt cũng không đánh thức nổi y.

*Trần ai lạc định: bụi trần đã rơi xuống, ý nói mọi chuyện đã định, đã đến hồi kết thúc.

Thiều Hoa Viện vốn không có kẻ hầu người hạ, tắm giặt quét dọn đều do Tống Thanh an bài nha hoàn từ nơi khác đến làm, bắt đầu từ mấy ngày gần đây, ngay cả nha hoàn cũng không cần dùng đến, Thẩm Ngọc tắm xong tự mình giặt y phục, nhà cửa quét dọn sạch sẽ, so với bọn hạ nhân còn muốn chăm chỉ hơn, nền nhà lau đến khi không còn một hạt bụi, tuyết rơi trong viện cũng được y dọn dẹp sạch sẽ.

Chỉ là Tống Thanh phát hiện y thường xuyên thất thần, rõ ràng mới vừa vắt khô y phục, y lại ném vào trong chậu vò một lần lại một lần, quả thực là rảnh rỗi không có việc gì làm, ngồi được một lúc, đã lại đi bê một chậu nước tới, lau chùi tất cả ngõ ngách trong Thiều Hoa Viện.

Tống Thanh lo lắng, nụ cười trêи gương mặt Thẩm Ngọc cũng ít dần đi, Tống Thanh đã rất lâu không thấy vẻ mặt ung dung nhẹ nhõm của Thẩm Ngọc, thật giống như là thời điểm y làm việc mới là lúc y an tâm nhất.

Tống Thanh nhìn Thẩm Ngọc động tác quen thuộc cầm rìu lên bổ củi, chỉ là y bây giờ không có bao nhiêu khí lực, bổ mấy lần cũng không bổ ra được, trái lại cả người chảy đầy mồ hôi.



“Người đừng làm những việc này nữa.”

Những lời như vậy Tống Thanh đã nói ra không chỉ một lần, bất quá Thẩm Ngọc từ trước đến nay cũng chưa từng bao giờ chịu nghe qua.

Mỗi đêm Tống Thanh đều thừa dịp y ngủ say, rồi mới nhẹ nhàng đổi lại vải băng cho y, bàn tay y miệng vết thương không những không lành lại, ngược lại còn nứt ra lở loét sinh sẹo, ban ngày hoặc là đem vết thương trêи tay ngâm nước đến trắng bệch, hoặc lại đem vết thương vất vả lắm mới khép lại được làm nứt toác ra, một đôi bàn tay mềm mại biến thành đầy rẫy vết thương.

Lúc Tống Thanh đi hỏi thuốc, Biển Thập Tứ còn hoài nghi y thuật của chính mình không tinh, nếu không làm sao một vết thương bé xíu, lại kéo dài ngày như vậy cũng không thấy khá lên?

Tống Thanh mới vừa rồi còn lo lắng lúc mình thoa dược sẽ đánh thức y, sau đó lại phát hiện ra y ngủ rất say, có lẽ là do ban ngày làm việc quá mệt nhọc.

Chưa đến một đoạn thời gian, Thẩm Ngọc đã dọn đi dọn lại Thiều Hoa Viện không biết bao nhiêu lần, quả thực là không tìm được việc gì khác để làm nữa, sau lại chạy tới phòng nha hoàn bà tử cướp lấy việc làm, mới đầu mấy nha hoàn bà tử còn có lòng kính sợ, cách y xa xa, không dám tiếp lời, cũng không dám đem việc nặng giao cho y.

Sau đó cũng quen dần, phát hiện người câm này đúng là chịu thương chịu khó, ngay cả dọn phân việc dơ bẩn như vậy cũng chịu làm, nha hoàn bà tử một bên thầm mắng y là kẻ ngu, một bên lại đem hết việc bẩn cùng những việc nặng nhọc ném cho Thẩm Ngọc, dù gì cũng có một người ngu ngốc thay bọn họ chịu khổ, bọn họ cũng mừng rỡ tranh thủ thời gian này.

Thẩm Ngọc tiêu hao nhiều thể lực, dùng bữa cũng không còn giống như trước kia chọn lựa kĩ càng nữa, y mỗi ngày đều đi đến phòng bếp của bọn hạ nhân lĩnh cơm thừa, ăn như hổ đói, dường như so với trước kia ăn sơn hào hải vị rượu ngon đều muốn mỹ vị hơn, chưởng bếp là một người tốt, còn đặc biệt để dành cho y một phần, có lúc còn cho y thêm một miếng thịt đuôi cá.

Đến đêm, Thẩm Ngọc trở về phòng chứa củi ở phía sau, đều sẽ lấy sổ ghi chép ra, lấy bút viết viết gì đó, Tống Thanh không biết y đang viết cái gì, liếc mắt nhìn trộm một cái, chỉ là nhìn lướt qua cũng không thấy được rõ.

Tống Thanh nhìn y vốn dĩ là một người dáng vẻ thon gầy, hiện tại lại đơn bạc giống như một mảnh giấy, gió thổi một cái là bay đi.



Tiểu Ngọc Nhi nhà chúng ta vì nghe câu nói này của Huyền Kiêu “…nếu không phải nhìn ở gương mặt xinh đẹp hiếm có của y, Bổn vương đã sớm tống cổ y đi làm lao dịch rồi.” mới đâm đầu vào làm việc như vậy, ta nói nó xót, xót quá đi ~ Mau tìm cách rời khỏi đó đi con ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau