Á Nô

Chương 163: Hoàng hậu Cảnh quốc?

Trước Sau
Edit: Vĩnh Nhi – Beta: Tiểu Vũ

Mưa to không ngừng, những cái hố gồ ghề ở trêи đường lớn tích đầy nước, bọt nước bắn tung tóe khi bị bánh xe ngựa lăn qua.

Người phu xe khoác áo tơi nón rộng vành, đôi mắt bị làn mưa che phủ, trong đêm tối nửa bước khó đi. Chân ngựa bước từng bước chậm rãi lảo đảo không ngừng, người phu xe hao hết khí lực mới đứng vững được.

*Áo tơi nón rộng vành

“Đại nhân, đi không được rồi, mưa quá lớn!” Người phu xe lớn tiếng kêu.

Sở Linh cau mày, mặc dù đã đóng cửa sổ xe, nhưng gió thổi mưa bắn tung tóe vào trong buồng xe.

“Cách trạm dịch bao xa rồi ?” Sở Linh cao giọng hỏi.

Người phu xe đáp lại: “Đại khái mười mấy dặm, cách trạm dịch phía trước chỉ còn một nửa, sườn núi phía trước nhiều đường quanh co…”

“Được, dừng xe lại đợi tạnh mưa.”

“Hí——-”

Tiếng ngựa hí vừa dứt, một mũi tên bắn lén phá mành vào, đâm vào vách buồng xe. Thân mình Sở Linh khẽ động, kéo lấy Thẩm Ngọc, cúi thấp xuống ẩn náu, Thẩm Ngọc bị Sở Linh đặt ở dưới thân, tư thế bảo hộ.

Mặt Thẩm Ngọc dính sát vào cằm Sở Linh, da dẻ ấm áp, khiến thân thể Thẩm Ngọc bị mưa bắn ướt ấm lên một chút, Sở Linh thay đổi, so với lúc thường nho nhã hờ hững, vẻ mặt lanh lợi, hiện tại lại có một kiểu khí chất lạnh lùng.

Bất quá Thẩm Ngọc không có tâm tư đâu mà bận tâm đến những thứ này, chỉ chỉ mũi tên.

“Thích khách?”.

“Ngọc Nhi, đừng sợ.”



Sở Linh đưa tay từ trong góc buồng xe rút ra một thanh kiếm, Thẩm Ngọc cũng không chú ý đến hắn cất giấu ở đó từ lúc nào.

Bên ngoài không có động tĩnh nào khác, chỉ có vài tiếng lộc cộc của tiếng vó ngựa hòa lẫn với tiếng mưa rơi.

Sở Linh một kiếm chặt đứt mũi tên, cầm lên xem, là đuôi tên ưng vũ.

“Người Hung Nô.…”

Không chờ Sở Linh suy nghĩ sâu xa, bên ngoài phu xe thanh âm run rẩy kêu to.

“Đại, đại nhân….. Sơn tặc..…”

“Ha ha ha!” Một giọng khác cười to một tiếng, “Mộc Sơ tiên sinh, sao cả mặt cũng không lộ diện vậy?”

“Ngọc Nhi, đệ đợi ở đây, đừng nhúc nhích, đừng lên tiếng.”

Ánh mắt Sở Linh khẽ chuyển, từ trêи người Thẩm Ngọc đứng lên, đẩy màn xe ra.

Thẩm Ngọc theo khe hở, nhìn ra bên ngoài có mấy tên nam tử cưỡi ngựa chặn ở trước xe ngựa, phía sau xe ngựa chắc hẳn cũng đã bị vây lại.

“Ô Lương Vũ?”

Sở Linh nhận ra đối phương, lúc hắn nhận sứ mệnh đi sứ thuyết phục Thiền Vu (tên hiệu của vua Hung Nô) Hung Nô, đã từng gặp Ô Lương Vũ, hắn là thân tín của Thiền Vu Hung Nô.

“Ngươi lại dám lẻn vào Cảnh quốc.” Sở Linh bình tĩnh như thường.

Ô Lương Vũ bật cười, giọng nói thô lỗ: “Chúng ta đều là người ngang tàn bạo ngược, không mưu tính sâu xa được như Mộc Sơ tiên sinh, cho nên chỉ có thể làm ra loại chuyện bí quá hóa liều này.”

Ngón tay thon dài của Sở Linh cầm lấy mũi tên, tiện tay ném tới trước xe ngựa hỏi: “Ô Lương Vũ, ngươi đây là có ý gì?”



“Không có ý gì khác, thỉnh cầu Mộc Sơ tiên sinh mời người trêи xe ra đây đi?”

Ánh mắt Ô Lương Vũ sắc bén, mặc dù trêи mặt đang cười, lại tỏa ra địch ý nồng đậm, mặt đầy râu bị nước mưa làm ướt nhẹp, mắt trái đeo một cái bịt mắt da sói, nhìn càng thêm đáng sợ.

“Con mắt nào của ngài nhìn thấy trêи xe tại hạ có người ?”.

Sở Linh cố ý vén rèm lên, đúng lúc Thẩm Ngọc trốn ở nơi Ô Lương Vũ không thể nhìn thấy được, lúc này là ban đêm trời lại đang mưa lớn, Ô Lương Vũ chỉ có một con mắt cái gì cũng không nhìn thấy.

“Ngươi bớt giở trò trước mặt lão tử!”.

Ô Lương Vũ không thích đấu trí cùng Sở Linh, hắn luôn có một bụng âm mưu quỷ kế, người Hung Nô không am hiểu những thứ này.

“Hoàng hậu Cảnh quốc đúng không? Mộc Sơ tiên sinh, hoặc là ngươi đem người giao cho ta, hoặc là ta sẽ dùng tới biện pháp vừa rồi.” Ô Lương Vũ quơ quơ tay phải đang cầm đao tỏ ra hào phóng.

Sở Linh quát lên: “Ô Lương Vũ! Đừng quên hiện tại Hung Nô với Cao Ly là liên minh! Ngươi dám giết ta, nước Cao Ly lập tức quay đầu tìm đến Cảnh quốc, dám hỏi ngươi Hung Nô hành quân lương thảo lấy từ nơi nào đây? Thiền Vu truy cứu đến ngươi gánh vác được không?”.

“Ha ha ha —-” Ô Lương Vũ lớn tiếng cười rộ lên, “Mộc Sơ tiên sinh, tuy rằng ta không biết ngươi lén lén lút lút tìm đến Cảnh quốc là vì chuyện gì, mà ngươi cho rằng Thiền Vu sẽ tin tưởng người Cao Ly các ngươi sao? Một Hoàng hậu Cảnh quốc, so với lương thảo Cao Ly các ngươi cung cấp quan trọng hơn nhiều, chỉ cần mang y trở về Hung Nô, Thiền Vu chắc chắn sẽ trọng thưởng! Ta khuyên ngươi đừng làm chuyện vô ích nữa, dù sao nơi như thế này, giết người cũng không ai biết được, đến ngay cả máu cũng bị nước mưa xối đi sạch sẽ, lại đem nỗi oan ức này đổ lên đầu Huyền Đế, khiến Cao Ly cùng Cảnh quốc cắn xé lẫn nhau, ha ha…”

Lông mày Sở Linh nhíu lại cùng một chỗ, người Hung Nô giống như chó sói trêи thảo nguyên, luận về nham hiểm xảo quyệt, bọn họ không thua kém bất kì ai.

“À, ta biết rồi.” Giọng nói Sở Linh trấn tĩnh lại, “Các ngươi tưởng y là Hoàng hậu Cảnh quốc, cho nên muốn bắt lại làm con tin uy hϊế͙p͙ Huyền Đế? Ha, nếu y ở trong lòng Huyền Đế thật sự quan trọng đến như vậy, làm sao lại bị đuổi khỏi Hoàng cung, còn bị ta đưa đi?”

Ô Lương Vũ sửng sốt một chút, sau đó âm trầm nói: “May mà sớm có người nói cho lão tử, không thật sự sẽ bị ngươi lừa.”.

Quân Huyền Kiêu sủng ái Thẩm Ngọc như thế nào, còn đặc biệt ở ngoài cung tìm cho y một nơi yên tĩnh để điều dưỡng, nơi đó ở đâu, cũng bị Ô Lương Vũ dụ Thẩm Nhược Phi nói ra, Ô Lương Vũ án binh bất động đã được một khoảng thời gian dài, không dám manh động, mới chờ đến cơ hội ngàn năm có một ngày hôm nay.

Sở Linh cân nhắc trong chốc lát, liếc mắt nhìn người phu xe sợ đến co rúm cả người, bỗng nhiên cầm thanh kiếm đập lên lưng ngựa.

“Đi!”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau