Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Chương 9: Bọn Họ Không Phải Đến Xem Bệnh, Rõ Ràng Là Đến Xem Người 3
Bên trong dược đường, Khương Minh Hoằng liếc nhìn tỷ tỷ đang bốc thuốc, biết rằng phải mất một thời gian nữa mình mới có thể bình phục, cậu đi đến trước mặt hoả kế của Dược Đường, đưa cho hắn ta sáu văn tiền, trầm giọng hỏi: “Vị Tạ đại phu kia là người đọc sách phải không? Tại sao lại phải đến đây ngồi xem bệnh phải?”
“Tạ công tử có mối quan hệ rất tốt với sư phụ của ta, hôm nay hắn không có giờ học nên mới đây giúp đỡ một chút.”
...
Khương Minh Nguyệt liếc nhìn đệ đệ đang nói chuyện với hoả kế của Dược Đường, cậu có vẻ rất quan tâm đến vị Tạ đại phu kia, kể từ khi nhìn thấy hắn đã có chút kích động.
“Cô nương, thuốc của cô đã được rồi.”
Khi Khương Minh Nguyệt tạm thời đè nén suy nghĩ trả tiền, cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao loan đại phu lại nói như vậy, loại thuốc lần này quả thực không hề rẻ, bởi vì có thêm huyết sâm, thuốc bảy ngày đã mất bốn lượng, nửa tháng là tám lương, người bình thường thật đúng là không thể uống nổi.
Khương Minh Nguyệt cầm lấy thuốc, gọi đệ đệ một tiếng.
“Tiểu Hoằng đi thôi!”
Khương Minh Hoằng vội vàng bước đến trước mặt tỷ tỷ, một lần nữa nắm lấy tay nàng.
Hai người đi ra khỏi dược đường, Khương Minh Nguyệt cúi đầu nhìn đệ đệ: “Tỷ thấy đệ có vẻ rất vui.”
Khương Minh Hoằng “Ừ” một tiếng, gặp được Tạ Uyên quả thực là chuyện rất đáng mừng, huống chi cậu còn biết được rất nhiều tin tức từ chỗ hoả kế ở Dược Đường.
Thấy đệ đệ không có ý định giải thích, Khương Minh Nguyệt rất thức thời, cũng không hỏi thêm nữa, nhìn mấy cửa hàng bán bữa sáng ở gần đó hỏi: “Đệ muốn ăn sáng cái gì?”
“Bánh bao đi!”
Khương Minh Nguyệt nhìn thấy đối diện có một tiệm bánh bao, trên tấm biển treo trước cửa viết ba chữ “Tôn đại nương”, trong quán có khá nhiều khách nhìn bộ dạng ăn rất ngon.
Bánh bao ở quán Tôn đại nương có ba loại, một loại là bánh bao thô lương rất rẻ tiền, một loại là bánh bao bột mì trắng nhân thịt, còn có một loại bánh bao nhân nấm hương và thịt, loại này là đắt nhất. Ngoài bánh bao ra còn có hoành thánh và sữa đậu nành có thể lựa chọn tuỳ thích.
Khương Minh Nguyệt liếc nhìn thực khách trong quán, phát hiện đa số bọn họ đều ăn hoành thánh, nàng gọi một bát hoành thánh, hai cái bánh bao và một bát sữa đậu nành.
Sau khi món hoành thánh và bánh bao được bưng lên, Khương Minh Nguyệt đưa cho đệ đệ một đôi đũa sạch: “Ăn đi!”
Khương Minh Nguyệt ăn một miếng mì hoành thánh, đúng là ngon hơn nàng tưởng tượng một chút, nhưng vẫn không bằng tay nghề của đại nương trong phủ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Tạ công tử có mối quan hệ rất tốt với sư phụ của ta, hôm nay hắn không có giờ học nên mới đây giúp đỡ một chút.”
...
Khương Minh Nguyệt liếc nhìn đệ đệ đang nói chuyện với hoả kế của Dược Đường, cậu có vẻ rất quan tâm đến vị Tạ đại phu kia, kể từ khi nhìn thấy hắn đã có chút kích động.
“Cô nương, thuốc của cô đã được rồi.”
Khi Khương Minh Nguyệt tạm thời đè nén suy nghĩ trả tiền, cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao loan đại phu lại nói như vậy, loại thuốc lần này quả thực không hề rẻ, bởi vì có thêm huyết sâm, thuốc bảy ngày đã mất bốn lượng, nửa tháng là tám lương, người bình thường thật đúng là không thể uống nổi.
Khương Minh Nguyệt cầm lấy thuốc, gọi đệ đệ một tiếng.
“Tiểu Hoằng đi thôi!”
Khương Minh Hoằng vội vàng bước đến trước mặt tỷ tỷ, một lần nữa nắm lấy tay nàng.
Hai người đi ra khỏi dược đường, Khương Minh Nguyệt cúi đầu nhìn đệ đệ: “Tỷ thấy đệ có vẻ rất vui.”
Khương Minh Hoằng “Ừ” một tiếng, gặp được Tạ Uyên quả thực là chuyện rất đáng mừng, huống chi cậu còn biết được rất nhiều tin tức từ chỗ hoả kế ở Dược Đường.
Thấy đệ đệ không có ý định giải thích, Khương Minh Nguyệt rất thức thời, cũng không hỏi thêm nữa, nhìn mấy cửa hàng bán bữa sáng ở gần đó hỏi: “Đệ muốn ăn sáng cái gì?”
“Bánh bao đi!”
Khương Minh Nguyệt nhìn thấy đối diện có một tiệm bánh bao, trên tấm biển treo trước cửa viết ba chữ “Tôn đại nương”, trong quán có khá nhiều khách nhìn bộ dạng ăn rất ngon.
Bánh bao ở quán Tôn đại nương có ba loại, một loại là bánh bao thô lương rất rẻ tiền, một loại là bánh bao bột mì trắng nhân thịt, còn có một loại bánh bao nhân nấm hương và thịt, loại này là đắt nhất. Ngoài bánh bao ra còn có hoành thánh và sữa đậu nành có thể lựa chọn tuỳ thích.
Khương Minh Nguyệt liếc nhìn thực khách trong quán, phát hiện đa số bọn họ đều ăn hoành thánh, nàng gọi một bát hoành thánh, hai cái bánh bao và một bát sữa đậu nành.
Sau khi món hoành thánh và bánh bao được bưng lên, Khương Minh Nguyệt đưa cho đệ đệ một đôi đũa sạch: “Ăn đi!”
Khương Minh Nguyệt ăn một miếng mì hoành thánh, đúng là ngon hơn nàng tưởng tượng một chút, nhưng vẫn không bằng tay nghề của đại nương trong phủ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất