Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Chương 32: Ngươi Không Vui Sao? 2
“Không cần nóng vội, con mắt đệ đã không mở nổi nữa rồi, mau nghỉ ngơi trước đi, thức dậy chúng ta cùng nói chuyện với hắn cũng không muộn.”
Khương Minh Hoằng thức dậy từ lúc sáng sớm, bây giờ thực sự rất buồn ngủ.
“Được, đệ nghe lời tỷ tỷ.”
Nằm trên giường ngủ êm ái, đắp chăn bông do tỷ tỷ làm, trong lòng Khương Minh Hoằng dần dần an bình lại, trải qua khoảng thời gian này khiến Khương Minh Hoằng nhận ra rõ ràng mọi thứ đều đã khác với kiếp trước, mọi chuyện đều đang tiến về phía trước theo chiều hướng tốt.
Ở kiếp này, cậu không chỉ phải bảo vệ tỷ tỷ mà còn phải cứu được phụ mẫu ra ngoài.
Lần này Khương Minh Hoằng ngủ rất say, khi tỉnh dậy thì đã là giờ Dậu, lúc đó tỷ tỷ đang chuẩn bị làm bữa tối, nàng chỉ nấu cháo, bởi vì bọn họ đã mua bánh bao, màn thầu trước đó rồi.
“A tỷ, để đệ làm!”
Trong khoảng thời gian này, đều là tỷ tỷ nấu ăn, bây giờ cậu cũng muốn nấu một bữa ăn cho tỷ tỷ.
“Đệ có thể nấu được sao?” Khương Minh Nguyệt nhìn đệ đệ không chắc chắn lắm hỏi.
“Chỉ là nấu cháo thôi mà, yên tâm, đệ có thể làm được.”
Khương Minh Nguyệt nhìn đệ đệ cam đoan như vậy thì nói: “Được, để cho đệ nấu cháo, tỷ đi qua nhà Tạ đại ca xách chút nước tắm.”
“Có cần đệ giúp không?”
Khương Minh Nguyệt vỗ nhẹ chiếc xe đẩy.
“Không cần đâu, tỷ kéo xe đi.”
Khương Minh Hoằng nghe vậy, lúc này mới cảm thấy yên tâm.
Đưa mắt nhìn tỷ tỷ ra cửa, Khương Minh Hoằng bốc một nắm gạo, cẩm thấy có hơi ít lại bốc một nắm nữa cho thẳng vào nồi, khi múc nước, cậu rất thông minh lấy ra một cái bát, múc ra hai bát nước đổ vào trong nồi.
Không nhiều không ít vừa vặn hai bát cháo, đúng, sau đó đặt bánh bao lên vỉ làm nóng, thật là đơn giản...
“Đông đông đông!” Cửa bị gõ nhẹ nhàng nhịp nhàng, Tạ Uyên không cần suy nghĩ cũng biết là ai, hắn nhấc chân đi được hai bước lại dừng lại, quay người tắt lửa trên bếp, lúc này mới đi ra ngoài.
“Tới đây!”
Khương Minh Nguyệt nghe được giọng nói của Tạ Uyên, nàng buông tay xuống, vốn cho rằng phải đợi một lát, nhưng hắn rất nhanh đã ra mở cửa.
“Tạ đại ca, ta tới xin một ít nước.”
Tạ Uyên “Ừ”một tiếng, tránh ra một bên nói: “Vào đi!”
Khương Minh Nguyệt kéo xe đẩy đi vào, một mùi thơm cay nồng tê dại xộc vào mũi, nàng nhịn không được hít một hơi, trong miệng đột nhiên tiết ra rất nhiều nước bọt, không biết hắn nấu món gì mà lại thơm như vậy! Nó khiến mấy con sâu tham ăn trong bụng nàng như muốn nhảy ra ngoài.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khương Minh Hoằng thức dậy từ lúc sáng sớm, bây giờ thực sự rất buồn ngủ.
“Được, đệ nghe lời tỷ tỷ.”
Nằm trên giường ngủ êm ái, đắp chăn bông do tỷ tỷ làm, trong lòng Khương Minh Hoằng dần dần an bình lại, trải qua khoảng thời gian này khiến Khương Minh Hoằng nhận ra rõ ràng mọi thứ đều đã khác với kiếp trước, mọi chuyện đều đang tiến về phía trước theo chiều hướng tốt.
Ở kiếp này, cậu không chỉ phải bảo vệ tỷ tỷ mà còn phải cứu được phụ mẫu ra ngoài.
Lần này Khương Minh Hoằng ngủ rất say, khi tỉnh dậy thì đã là giờ Dậu, lúc đó tỷ tỷ đang chuẩn bị làm bữa tối, nàng chỉ nấu cháo, bởi vì bọn họ đã mua bánh bao, màn thầu trước đó rồi.
“A tỷ, để đệ làm!”
Trong khoảng thời gian này, đều là tỷ tỷ nấu ăn, bây giờ cậu cũng muốn nấu một bữa ăn cho tỷ tỷ.
“Đệ có thể nấu được sao?” Khương Minh Nguyệt nhìn đệ đệ không chắc chắn lắm hỏi.
“Chỉ là nấu cháo thôi mà, yên tâm, đệ có thể làm được.”
Khương Minh Nguyệt nhìn đệ đệ cam đoan như vậy thì nói: “Được, để cho đệ nấu cháo, tỷ đi qua nhà Tạ đại ca xách chút nước tắm.”
“Có cần đệ giúp không?”
Khương Minh Nguyệt vỗ nhẹ chiếc xe đẩy.
“Không cần đâu, tỷ kéo xe đi.”
Khương Minh Hoằng nghe vậy, lúc này mới cảm thấy yên tâm.
Đưa mắt nhìn tỷ tỷ ra cửa, Khương Minh Hoằng bốc một nắm gạo, cẩm thấy có hơi ít lại bốc một nắm nữa cho thẳng vào nồi, khi múc nước, cậu rất thông minh lấy ra một cái bát, múc ra hai bát nước đổ vào trong nồi.
Không nhiều không ít vừa vặn hai bát cháo, đúng, sau đó đặt bánh bao lên vỉ làm nóng, thật là đơn giản...
“Đông đông đông!” Cửa bị gõ nhẹ nhàng nhịp nhàng, Tạ Uyên không cần suy nghĩ cũng biết là ai, hắn nhấc chân đi được hai bước lại dừng lại, quay người tắt lửa trên bếp, lúc này mới đi ra ngoài.
“Tới đây!”
Khương Minh Nguyệt nghe được giọng nói của Tạ Uyên, nàng buông tay xuống, vốn cho rằng phải đợi một lát, nhưng hắn rất nhanh đã ra mở cửa.
“Tạ đại ca, ta tới xin một ít nước.”
Tạ Uyên “Ừ”một tiếng, tránh ra một bên nói: “Vào đi!”
Khương Minh Nguyệt kéo xe đẩy đi vào, một mùi thơm cay nồng tê dại xộc vào mũi, nàng nhịn không được hít một hơi, trong miệng đột nhiên tiết ra rất nhiều nước bọt, không biết hắn nấu món gì mà lại thơm như vậy! Nó khiến mấy con sâu tham ăn trong bụng nàng như muốn nhảy ra ngoài.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất