Trục Lãng

Chương 33: (H)

Trước Sau
Địa điểm quay hình trở nên hỗn loạn. Các diễn viên của phần đặc biệt cũng vứt công việc đến vây quanh xem. Ninh Lan đứng ở ngoài vòng, ưỡn cổ nhìn vào bên trong. Vừa nãy Tuỳ Ý không nói lời nào chạy về phía này. Đợi anh có phản ứng thì đến bóng cũng không thấy.

Anh đại khái biết được thầy Kỷ trong lời bọn họ là Kỷ Chi Nam, diễn viên, nhỏ hơn anh hai tuổi, đã nhận được giải thưởng giá trị Người mới xuất sắc nhất. Ninh Lan chỉ thấy anh ta qua mạng và ti vi, miễn cưỡng đối chiếu tên và gương mặt. Người xung quanh quá ồn ào, không tội gì đi góp vui. Nhưng Tuỳ Ý là thằng nhóc thích quản chuyện bao đồng, anh không yên tâm.

Mấy phút trôi qua, xe cứu thương đến hiện trường. Lúc mỗi người một tay một chân khênh người được cứu lên xe thì Ninh Lan mới tìm được Tuỳ Ý trong đám đông.

Tuỳ Ý đứng nơi đó ngây ngốc nhìn về cuối đường. Còi hú của xe cứu thương sớm đã không còn nghe thấy. Ninh Lan gọi mấy lần cậu mới chậm chạp quay đầu, con ngươi mất tiêu cự, biểu cảm mù mờ.

"Làm sao vậy?" Ninh Lan lo lắng hỏi, ánh mắt hướng xuống, thấy một cánh tay lộ ra bên ngoài của Tuỳ Ý đang chảy máu, ngay lập tức bị doạ cho mất hết hồn vía, hốt hoảng kéo cậu đi lòng vòng như ruồi mất đầu, không tìm được đồ cứu thương, dứt khoát lấy quần áo của mình đang để trên ghế đẩu ở khu nghỉ ngơi, quấn bừa mấy lớp rồi đưa cậu đi bệnh viện.

Tuỳ Ý mãi không nói chuyện, Ninh Lan cho rằng cậu đang rất đau, căng thẳng ấn chắc cánh tay chảy máu, hỏi cậu vì sao lại bị thương. Dưới sự truy hỏi vài lần của Ninh Lan, Tuỳ Ý nói vừa nãy hỗn loạn quá nên bị đụng trúng. Miệng vết thương không sâu, Ninh Lan mới yên tâm một chút.

Đến bệnh viện đăng ký, băng bó, bác sĩ yêu cầu truyền nước chống viêm. Tuỳ Ý không đồng ý, muốn trở về tiếp tục ghi hình. Ninh Lan không khuyên được, bảo Tuỳ Ý ngồi yên đợi, anh đi lấy thuốc.

Lúc lấy thuốc quay lại thì không thấy người đâu. Bệnh viện khắp nơi đông nghịt người. Ninh Lan lo lắng đến mức suýt nữa đi tìm bác sĩ để phát tin tìm người mất tích. May là, dáng người Tuỳ Ý cao lớn, lúc đi qua phòng cấp cứu ở tầng dưới, Ninh Lan vừa nhìn đã thấy cậu đứng ngay trước cửa, nhìn chằm chằm vào bên trong.

"Không phải bảo cậu đợi tôi à? Sao lại chạy qua đây, doạ chết tôi rồi." Ninh Lan cách lớp khẩu trang thở hồng hộc, nắm chặt cánh tay Tuỳ Ý, sợ cậu chạy mất.

Tuỳ Ý vẫn đứng im thim thít. Ninh Lan nhìn vào trong theo ánh mắt cậu. Năm người đang vây quanh một giường bệnh. Trên giường là một người con trai trẻ tuổi, hình như vừa được đưa đến. Bác sĩ đang kiểm tra cho anh ta.

Ninh Lan nhân lúc bác sĩ vòng sang chỗ khác, nhìn kĩ khuôn mặt, người nằm đó là Kỷ Chi Nam vừa được cứu lên sau khi rơi xuống nước. Vừa đúng lúc có y tá từ ngoài đi vào, Ninh Lan tò mò chỉ vào bên trong: "Anh ta không sao chứ?"

Y tá nói anh ta đã thoát khỏi nguy hiểm. Vẻ mặt Tuỳ Ý mới hoà hoãn, lại nhìn thêm một lúc, nói với Ninh Lan: "Đi thôi."

Trên đường trở về, Ninh Lan trộm quan sát Tuỳ Ý, dò hỏi: "Kỷ Chi... Thầy Kỷ là thần tượng của cậu à?"

Tuỳ Ý dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng thì lắc đầu.

Ninh Lan không tin lắm. Anh chưa bao giờ thấy Tuỳ Ý đối với ai hay sự việc gì căng thẳng đến vậy. Nhưng tâm trạng Tuỳ Ý không tốt, không nguyện đáp lời. Anh chỉ đành ngậm miệng không hỏi.

Trở về nơi ghi hình, An Lâm lấy cho Tuỳ Ý một chiếc áo thun dài tay để thay, xác nhận cậu chỉ bị thương ngoài da mới cho phép tiếp tục ghi hình.

Thời gian ghi hình phần đặc biệt của AOW trong chương trình "Thử thách đầu của tình yêu" kéo dài hai giờ. Trước khi màn đêm buông xuống, sự việc đội trưởng AOW bị thương ngoài ý muốn tại nơi ghi hình được lan truyền trên mạng. Có điều sự việc Kỷ Chi Nam rơi xuống nước hiển nhiên được quan tâm hơn cả. Nhiều fans tiếc hùi hụi hồi lâu vì không biết rằng hai người cùng quay tại một địa điểm.

Buổi tụ tập được định sẵn bị huỷ bỏ vì Tuỳ Ý bị thương. Lúc sự việc diễn ra, Cố Thần Khải đang ở bên hồ hóng hớt. Tuỳ Ý và Ninh Lan trở về từ bệnh viện mới biết việc. Lúc này nhìn cánh tay Tuỳ Ý được băng bó, bị doạ đến mức chảy cả nước mắt: "Anh, anh không sao chứ? Phải làm sao giờ, sau này còn kéo đàn được không?" Quay sang trợn mắt nhìn Ninh Lan: "Nhất định do đứa sao chổi này hại. Về sau cách xa anh tôi chút, để tôi bắt được một lần..."



Tuỳ Ý đang ngồi hàng cuối xe bảo mẫu nghỉ ngơi, mở miệng trực tiếp cắt ngang: "Câm miệng, không liên quan đến cậu ấy."

Lần đầu tiên Cố Thần Khải bị anh họ không lưu tình quở trách. Suy cho cùng cũng là trẻ nhỏ, mím môi muốn khóc. An Lâm ngồi đằng trước vừa dỗ vừa khuyên, nửa ngày mới trấn an được cậu ta.

Một ngày gà bay chó chạy cuối cùng cũng trôi qua. Ninh Lan về đến ký túc xá, việc đầu tiên là đun nước, sau đó đọc hướng dẫn một cách kĩ càng, chuẩn bị sẵn thuốc buổi tối cho Tuỳ Ý. Lúc bê nước nóng vào phòng, Tuỳ Ý đang dựa vào thành giường nghịch điện thoại. Đôi chân dài, một cái đặt trên giường, một cái buông dưới đất, tư thế lười nhác.

Ninh Lan đặt cốc nước xuống, ở bên cạnh quang minh chính đại thưởng thức, cảm thấy người này từ đầu đến chân đều đẹp. Anh biết đây không phải vì người tình trong mắt hoá Tây Thi mà Tuỳ Ý có một sức hấp dẫn đặc biệt bẩm sinh, nếu không sẽ không thu hút được nhiều fans đến vậy, nếu không bản thân cũng sẽ không...

Nghĩ đến đây, Ninh Lan mới chậm chạp xấu hổ đỏ mặt. Anh tự coi Tuỳ Ý là người tình rồi, còn chưa xác nhận với Tuỳ Ý, không biết cậu có nghĩ như vậy không.

Trong lòng Ninh Lan ngứa ngáy, muốn vuốt ve tay cậu, tiếp tục câu chuyện buổi sáng ở địa điểm ghi hình chưa nói hết. Anh đến bên giường, có lẽ Tuỳ Ý xem xong rồi, vứt điện thoại sang một bên. Ninh Lan rũ mắt liếc một cái, thấy màn hình chưa kịp tắt hiện lên ảnh của Kỷ Chi Nam.

Quan tâm người ta đến vậy, còn nói không phải thần tượng. Ninh Lan thầm phỉ báng trong lòng nhưng không nói ra miệng. Thanh niên da mặt mỏng. Cậu ấy đối với bên ngoài là hình tượng cao ngạo, lạnh lùng, ngại thừa nhận là điều bình thường.

"Uống thuốc trước đi." Ninh Lan đưa cốc nước cho cậu: "Buổi tối muốn ăn gì? Tôi đặt đồ ăn ngoài cho."

Tuỳ Ý nhìn năm sáu viên thuốc trong lòng bàn tay, nheo mày một cách khó nhìn ra, khó khăn nuốt từng viên, đặt cốc xuống nói: "Tôi không ăn đồ ăn ngoài."

Cuối cùng Ninh Lan cũng thấy cậu lên tiếng, vội đáp: "Vậy muốn ăn gì, tôi làm cho cậu?"

Hôm nay, sau khi Tuỳ Ý bị thương thì tinh thần đi xuống, lúc này mới nỡ ngước mắt nhìn Ninh Lan. Trên người Ninh Lan vẫn mặc áo xuyên thấu của buổi biểu diễn chiều, mặc thêm áo khoác bên ngoài. Vòng eo mảnh khảnh nhìn thì thấy chưa được một vòng tay. Cổ áo rộng mở để lộ ra làn da trắng sáng, nhìn lên trên, đôi mắt trong suốt khiến trái tim cậu hẫng một nhịp.

Tuỳ Ý giơ tay kéo Ninh Lan ngồi trên đùi mình.

Ninh Lan chỉ hoảng hốt trong chốc lát, ngay sau đó cười rộ: "Thì ra đội trưởng muốn ăn tôi à?"

Anh chủ động dâng môi đến, nhẹ nhàng mút lấy đôi môi của Tuỳ Ý, phác hoạ, sau đó đưa lưỡi vào, tham lam hưởng thụ hương vị của cậu.

Lúc rời môi, bên miệng còn kéo dài một sợi chỉ bạc ám muội. Ninh Lan ôm Tuỳ Ý, hỏi: "Làm như thế này miệng không còn đắng nữa phải không?"

Tuỳ Ý thấy có chút gượng gạo không đáp lời. Vốn dĩ Ninh Lan chỉ đoán mò, không ngờ Tuỳ Ý sợ đắng thật, nghĩ đến hình tượng cao ngạo, lạnh lùng trước mặt anh hoàn toàn sụp đổ, không nhịn được cười thành tiếng.

Tuỳ Ý thấy anh cười càng lúc càng thích thú, không có ý định dừng lại nên giữ chặt đầu anh, nghiêng người đè anh hôn một cái, không cho phép cười tiếp.



"Đội trưởng, anh Lan, cùng đi ăn cơm không?" Vương Băng Dương ở bên ngoài gõ cửa.

Trong phòng, đôi chân trần trụi của Ninh Lan quấn lấy hông Tuỳ Ý, cơ thể thuận theo nhịp đâm rút mà lắc lư lên xuống. Anh vừa bịt miệng mình sợ phát ra tiếng rên rỉ vừa đưa mắt ra hiệu người đang đè lên mình, bảo cậu trả lời.

Hình như Tuỳ Ý đang ghi thù vụ anh cười nhạo mình lúc nãy nên giả vờ không nhìn thấy, chỉ lo nắm lấy eo anh mà nhún lên xuống.

Ninh Lan bị cái đâm sâu làm cho mờ mắt. Vương Băng Dương ở bên ngoài không nhận được lời đáp vẫn không từ bỏ, kiên trì gõ cửa. Anh căng thẳng đến mức toàn thân co chặt lại. Nơi phía dưới theo đó cũng co lại, kẹp Tuỳ Ý suýt chút nữa phát tiết.

Tuỳ Ý cắn răng, kéo tay đang che miệng của anh ra, cúi xuống sát bên tai, hạ giọng nói: "Thả lỏng chút... Trả lời cậu ta."

Ninh Lan bị ép đến hết cách, khó khăn nghiêng đầu nói với ra cửa: "Bọn anh... Bọn anh không ăn đâu, các cậu đi đi."

Tiếng bước chân xa dần. Ninh Lan buông bàn tay đang nắm ga trải giường, nhẹ nhàng vỗ lưng Tuỳ Ý: "Không phải cậu... cậu bị thương à? Sao...sao còn sức đến thế?"

Tuỳ Ý ở trên giường vẫn kiệm lời, hôm nay lại có tâm trạng trêu anh: "Bị thương là cánh tay, cũng không phải thứ cậu thích."

Ninh Lan đương nhiên biết cậu nói đến cái gì. Thứ đó đang ở trong cơ thể anh ra ra vào vào, mặc sức thảo phạt, làm đến mức anh tình ý mê loạn, dục tiên dục tử*.

Ninh Lan đỏ mặt, thuận theo nhịp chuyển động mà khó khăn thở gấp: "Ai bảo... ai bảo tôi thích cơ chứ?"

* dục tiên dục tử: cảm giác cực kỳ thoải mái, sung sướng tột độ như muốn chết đi.

Tuỳ Ý nghe thấy lập tức đâm vào một cái thật sâu. Ninh Lan há miệng ngửa cổ, ánh mắt bị đâm đến mất tiêu cự.

"Thích không? Hửm?" Tuỳ Ý hạ thấp giọng như đang tán tỉnh.

Ninh Lan mê mẩn nhìn cậu, cái gì tìm lợi tránh hại, cái gì kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm, tất cả đều bị quét sạch sẽ.

"Th...Thích." Ninh Lan nghẹn ngào đáp, bộc lộ hết tất cả kỳ vọng và tình yêu ẩn sâu trong trái tim, toàn bộ phơi bày dưới ánh mặt trời.

Trái tim Tuỳ Ý như thể bị thứ gì đó ầm ĩ làm cho tê dại. Cậu nhìn không chớp mắt người dưới thân đang ngoan ngoãn đến mức không đòi hỏi gì cả. Hai khuôn mặt vừa giống nhau, vừa khác biệt, lúc hợp lúc tách, nỗi đau xé lòng khi tách rời khiến cậu dần dần tỉnh táo.

Hết chương 33.

........ ngàn chấm......

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau