Trục Lãng

Chương 48

Trước Sau
Ninh Lan tháo bột trước ba ngày để đến kịp buổi quay "Phúc giang sơn."

Đạo diễn của bộ phim này nổi tiếng là người cầu toàn. Vốn dĩ theo đuổi độ chân thực của cảnh phim, không muốn làm thêm hiệu ứng hậu kỳ. Kết quả trận động đất bất ngờ xảy đến làm dấy lên sự bất mãn từ người hâm mộ. Nếu lại kéo diễn viên đi đóng ngoại cảnh chỉ sợ lại bị công kích. Bất khả kháng đành thoả hiệp tuyên bố những cảnh quay tiếp theo hoặc là bị xoá hoặc chuyển thành cảnh quay trong nhà.

Trong lúc động đất, Mễ Khiết nhận được sự quan tâm của Ninh Lan, chủ động đi cùng anh thêm mấy ngày, chủ yếu phụ trách nhận và đưa cơm nước. Quay xong, Ninh Lan chủ động đến tìm cô thanh toán tiền nong. Cô xua tay nói không cần, Ninh Lan nhất quyết đưa, phát lì xì cho cô. Mễ Khiết trả về nguyên trạng, cuối cùng cũng khai thật: "Cơm mấy ngày nay đều do anh Tuỳ đặt, vô công bất thụ hưởng ạ."

Ninh Lan gửi tin nhắn cảm ơn cho Tuỳ Ý đang ở thành phố W quay mùa hai của "Thử thách đầu của tình yêu", đồng thời ghi nợ thêm mấy bữa ăn này.

Lúc này, Tuỳ Ý đang làm việc.

Một tuần trước cậu mới nhận được thông báo của chương trình, hơn nữa là khách mời cố định. Trương Phạn nói công ty tranh giành giúp cậu, đầu tiên là sự bồi thường cho vụ tai tiếng ghép CP, thứ hai là bộ phim thần tượng mới bắt đầu phát tuần trước cần được tuyên truyền. "Thử thách đầu của tình yêu" vừa quay vừa phát sóng trong thời gian ngắn. Nửa tháng sau phát tập một, không có gì tuyên truyền tốt hơn chương trình này.

Suy cho cùng cũng là phim của công ty, hơn nữa chương trình này cũng không phải ai muốn lên là lên. Cơ hội không dễ dàng có được, cậu không do dự nhiều đã nhận lấy.

Tuỳ Ý cho rằng tham gia làm khách mời mùa một sẽ không tham gia mùa hai. Hôm công bố chính thức mới biết Kỷ Chi Nam là một trong những khách mời cố định của mùa này. Hợp đồng đã ký, vé máy bay đã mua, tên đã trên dây không thể không bắn. Trong lòng Tuỳ Ý nghĩ Kỷ Chi Nam không còn nhớ cậu nữa. Giới giải trí này ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, cùng quay chương trình với nhau là điều rất bình thường, tự khuyên bản thân bình tĩnh đối mặt.

Buổi tối khi đến thành phố W, chương trình mời mấy khách mời ăn cơm. Cho đến lúc chạm mặt Kỷ Chi Nam, cậu mới thấy những điều mình làm là vô ích. Kỷ Chi Nam đã kết hôn. Đối tượng kết hối xem ra đối xử với anh ta rất tốt. Nụ cười trên khuôn mặt xuất hiện nhiều hơn trước. Ngoài cảm thấy mất mát, Tuỳ Ý thấy vui thay cho anh ta.

Nguyện vọng ngày trước của cậu là vui vẻ trưởng thành, có thể tự chủ, bảo vệ người mình muốn bảo vệ. Bây giờ mẹ cậu đã mất, Kỷ Chi Nam sống rất tốt. Cậu cũng không có quá nhiều thời gian và sức lực để hoài niệm những năm tháng đó.

Tuỳ Ý lấy thân phận hậu bối đứng dậy mời rượu Kỷ Chi Nam. Kỷ Chi Nam thấy cậu, thu lại nụ cười nhưng cũng không làm cậu khó xử, khách khí nói mấy câu xã giao kiểu "Ở bên ngoài giúp đỡ lẫn nhau".

Tuỳ Ý đặt ly rượu xuống, muốn tìm một thời điểm thích hợp xin lỗi Kỷ Chi Nam thay Ninh Lan. Cậu quen làm việc chu đáo, thậm chí không nghĩ tới cậu dựa vào thân phận gì để xin lỗi thay Ninh Lan.

Ngày hôm sau, lúc trời còn chưa sáng, tất cả khách mời của "Thử thách đầu của tình yêu" mùa hai bị gọi dậy từ trên giường, đến một trường học nào đó quay tập một.

Tuỳ Ý không ngờ rằng đầu vừa ngoảnh lại đã cùng một nhóm với Kỷ Chi Nam. Hai người có chút gượng gạo. May là đoạn đầu của trò chơi chia nhau ra thu thập tài liệu giành chìa khoá. Nhận được chìa khoá mở cửa tiến vào phòng học, trò chơi chính mới thực sự bắt đầu.

Hơn hai mươi bạn nhỏ ngồi nghiêm nghiêm túc túc trong phòng học, đợi hai người đến dạy học cho bọn trẻ.

Chương trình không đưa trước kịch bản cho mọi người, chỉ là trước khi ghi hình có nói qua về chủ đề tập này. Tuỳ Ý và Kỷ Chi Nam đều tưởng rằng sẽ dạy văn học. Khi thấy trong phòng học bày đàn piano và tay bọn trẻ cầm kèn harmonica, hai người mới trở tay không kịp.

Kỷ Chi Nam ngẩn người một lúc rồi nói với Tuỳ Ý: "Không phải cậu là ca sĩ sao? Cậu lên đi, tôi làm trợ thủ cho."

Đương nhiên Tuỳ Ý không từ chối. Cậu có nền tảng âm nhạc, năm phút xem sách dạy học đã nắm được cách thổi kèn harmonica, dạy bọn trẻ thổi mấy bài trẻ con. Kỷ Chi Nam cũng không rảnh, cầm tam giác chuông* và cát lắc tay* dạy các em đánh tiết tấu. Một tiết học âm nhạc vô cùng sinh động.

* Tam giác chuông và cát lắc tay cho trẻ con học âm nhạc:





Cuối cùng bước vào giai đoạn kéo phiếu, chương trình hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn, không biết lấy ra một chiếc violin từ xó nào.

Trước khi đến chương trình, Tuỳ Ý đã sớm nhìn thấu, biết thừa bọn họ sẽ ra chiêu này. Cũng không phải cậu chưa từng vùng vẫy nhưng để bảo vệ Ninh Lan, dùng violin để làm thứ trao đổi với bố mình. Sớm hay muộn cũng chẳng khác biệt. Hơn nữa cậu đã sớm chuẩn bị tinh thần, vì thế không thấy khó chịu, thoải mái nhận lấy.

Huống hồ cậu vẫn hoài niệm việc hồi nhỏ. Cho dù Kỷ Chi Nam đã sớm quên, trong lòng cậu vẫn muốn cùng anh ta hợp tấu một lần.

"Tôi cần một người đàn piano cùng." Tuỳ Ý chỉnh âm cho đàn, nói với Kỷ Chi Nam: "Thầy Kỷ, có thể hợp tấu cùng tôi không?"

Kỷ Chi Nam hơi bất ngờ, nhưng dù gì cũng đang ở trong phạm vi máy quay. Anh ta chỉ chần chừ chốc lát rồi mở nhạc phổ, đoan chính ngồi vào ghế đàn.

Ca khúc hợp tấu là "Lời thăm hỏi của tình yêu", giai điệu da diết, du dương, tuôn chảy từ phím đàn và dây đàn. Mặc dù đã lâu chưa hợp tác nhưng sự kết hợp của hai người vẫn rất hoàn hảo.

* "Lời thăm hỏi của tình yêu" (爱的致意), mụi người có thể lên google hay youtube nghe thử. Một đứa chả bao giờ nghe nhạc cổ điển nhưng mà nghe giai điệu lại thấy quen á =))

Ngón tay Tuỳ Ý đặt trên dây đàn chầm chậm lả lướt. Đã lâu không kéo đàn, những vết chai trên ngón tay đã không còn, đầu ngón tay ấn vào dây đàn cứng thì cảm thấy hơi đau.

Cậu nhớ lại lần đầu tiên mình học kéo ca khúc này, khoảng 8, 9 tuổi. Lúc đó thầy không đồng ý cho cậu kéo mấy bài đơn giản, nghiêm khắc yêu cầu cậu dành nhiều thời gian hơn để luyện bài khác. Như thế mới đạt được tiến bộ vượt bậc.

Nhưng Tuỳ Ý cực kỳ thích bản serenade* này, không quá khi nói thông qua nó, lần đầu tiên cậu cảm nhận được vẻ đẹp của âm nhạc. Dường như những nỗi niềm chôn chặt trong lòng khó bày tỏ của cậu đều thông qua nốt nhạc, biểu đạt một cách uyển chuyển, tinh tế và sâu sắc.

* Serenade là một thể loại âm nhạc nhẹ nhàng, thường do nhạc cụ tấu lên vào buổi chiều như một cách vinh danh gửi lời ưu ái đến một người (theo Google), như Dạ khúc ấy.

Cậu lắp bộ giảm âm lên đàn, trốn trong ban công bí mật luyện tập vào buổi tối. Sau đó chạy đến bên giường bệnh của mẹ kéo cho bà nghe. Mẹ trước nay đều không tán thành cậu học đàn nhưng khi nghe thấy giai điệu đẹp đẽ, cảm động đã lộ ra nụ cười hài lòng.

Cậu từng muốn kéo cho thầy nghe, cảm ơn thầy mười năm như một dốc lòng dạy bảo. Chỉ dám nghĩ nhưng không dám làm. Năm đó, cậu sợ thầy trách cậu lãng phí thời gian, hiện giờ lại đánh mất sự xúc động muốn diễn tấu vì một người nào đó.

Ca khúc kéo đến đoạn sau, nguyện vọng hợp tấu chỉ làm cho Tuỳ Ý cảm thấy thất vọng.



Lúc kết thúc, cậu chợt nghĩ đến đôi mắt long lanh sáng ngời nhìn theo cậu, chớp chớp mắt như thể đang nói chuyện, sự vui sướng và lưu luyến viết đều hết lên khuôn mặt mà không biết.

Tuỳ Ý không khỏi cong môi mỉm cười. Khoảnh khắc này được máy quay bắt trọn từng phút giây.

Ngày mai còn hơn một nửa ngày ghi hình. Trên đường trở về Tuỳ Ý mới cầm điện thoại, mở ra thấy tin nhắn Ninh Lan gửi đến: Cảm ơn bữa ăn mấy ngày nay của đội trưởng. Vất vả rồi.

Tuỳ Ý nhíu mày. Tần suất nói câu "cảm ơn" của Ninh Lan với cậu mấy ngày hôm nay lại như quay trở về giai đoạn hai người mới bắt đầu mối quan hệ khó tả này, thậm chí còn nhiều hơn.

Anh cân nhắc từng câu từng chữ khi nói chuyện, cẩn thận tới mức thấp thỏm lo sợ. Lúc trước Tuỳ Ý không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì cả nhưng giờ đây, cậu đã từng thấy dáng vẻ Ninh Lan nũng nịu bám người, đột nhiên lại trở về ngày trước, thật sự khó thích ứng.

Hôm sau sau khi kết thúc ghi hình, Tuỳ Ý ngồi máy bay trở về thủ đô. Đến ký túc xá cũng là lúc các thành viên AOW trở về từ công ty.

Gần đây, mọi người đang chuẩn bị cho concert. Mặc dù để phù hợp với thời gian của fans là học sinh sinh viên, công ty đã điều chỉnh từ tháng 7 sang tháng 8, nhưng thời gian vẫn vô cùng khẩn trương.

Concert đầu tiên khi ra mắt đối với mỗi người có ước mơ sân khấu mà nói là một chuyện vô cùng quan trọng. Lục Khiếu Xuyên và Phương Vũ đã từ chối một chương trình giải trí tạp kỹ và một bộ phim vì concert. Cả AOW chỉ có mỗi Tuỳ Ý chạy đông chạy tây, mấy ngày nữa vẫn còn phải đi thử vai nam phụ của một bộ phim điện ảnh.

Ngày hôm nay tập luyện rất vất vả. Cao Minh như bãi bùn đổ sập lên sô pha, liếc mắt âm u kỳ quái nói: "Vẫn là đội trưởng giỏi, fans đông. Bất kể làm gì đều có người hâm mộ. Chúng tôi thì chịu rồi, không liều mạng hát liều mạng nhảy sẽ bị người khác nói năng lực nghề nghiệp kém, sớm cút khỏi giới giải trí đi."

Ninh Lan rót nước đi ra khỏi bếp, nhắm mắt làm ngơ đi thẳng vào phòng như không hề nghe thấy Cao Minh đang mượn đao giết người.

Trước kia Vương Băng Dương còn giúp anh nói vài câu. Nhưng sau "sự việc cướp vai diễn" đã không lên tiếng nữa. Lúc không có Phương Vũ, anh thường bị bao vây tứ phía. Rõ ràng không muốn đụng chạm ai nhưng luôn biến thành mục tiêu bị công kích.

Tuỳ Ý cũng không muốn quan tâm sự khiêu khích trẻ con của Cao Minh, khí phách vứt câu "Tôi sẽ không kéo chân mọi người" rồi quay về phòng.

Ninh Lan ngồi trên giường bôi thuốc cho mình. Vết thương trên chân đã rơi vảy. Làn da trắng đỏ xen kẽ, nhìn trông hơi doạ người.

Anh bôi thuốc rất không cẩn thận, bôi bừa rồi xuống giường đi lại, cầm điện thoại hỏi Tuỳ Ý: "Buổi tối muốn ăn gì?"

Tuỳ Ý liếc mắt thấy mắt cá chân vẫn hơi sưng, nuốt lại câu "Muốn ăn đồ cậu nấu" lại, đổi thành: "Thanh đạm một chút là được."

Ninh Lan ở bên kia lạch cạch bấm điện thoại. Tuỳ Ý ở bên này lấy ra một tuýp thuốc từ trong túi áo, lần mò hồi lâu cũng không biết mở lớp bọc kim loại bên trong ra. Cánh tay cậu vô tình bị xước một mảng khi đang ghi hình chương trình. Tuýp thuốc này được nhân viên đưa cho.

Tuỳ Ý cố tình làm ra động tĩnh lớn. Ánh mắt Ninh Lan từ màn hình điện thoại rời lên, sau khi thấy tình hình, đi đến lấy đồ trên tay cậu, cầm ngược nắp chọc một cái vào miệng tuýp. Thuốc bên trong chảy ra.

"80% tuýp thuốc đều có cách mở như vậy, có kiến thức cuộc sống không?" Ninh Lan nói xong mới ý thức được lời nói của mình quá thân mật, trả lại tuýp thuốc định rời đi.

Đã lâu Tuỳ Ý không thấy anh nũng nịu với mình, trong lòng được an ủi, cánh tay dài vươn ra ôm lấy eo anh kéo trở lại. Ninh Lan đứng không vững, mông ngồi lên đùi Tuỳ Ý.

"Không giúp tôi thoa thuốc à?" Tuỳ Ý hỏi anh.

Nếu bây giờ là lúc trước, nhất định Ninh Lan sẽ cười ngặt nghẽo, sau đó giả vờ cù lại Tuỳ Ý. Hai người náo loạn một hồi rồi náo tận lên giường, cơm tối cũng miễn luôn.

Giờ đây mặc dù Ninh Lan vẫn tim đập rộn ràng như trước nhưng không dám để cảm xúc thật lộ trên mặt.

Khoảng thời gian này, anh không ngừng tự làm ám thị tâm lý, tự nhủ bản thân không được đi quá giới hạn, không thể động tình, dường như tiếp tục như vậy thật sự có thể tẩy não thành công. Ít ra cho đến hiện tại, anh đã có thể tự mình khống chế bản thân, không cho phép mình nghĩ lung tung, không lý giải cao xa hành vi thân mật tình cờ của Tuỳ Ý có ý nghĩa ngọt ngào nào nữa.

Ninh Lan cảm thấy như thế rất tốt, dục tốc bất đạt, từ từ như thế này, trước khi đi có thể tách bản thân mình ra.

Cho dù có nghĩ vậy, Ninh Lan vẫn nhận lấy tuýp thuốc, nhẹ tay bôi cho Tuỳ Ý. Vừa bôi vừa cúi đầu thổi khí. Lông mi dài rung rung theo động tác, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.

Tuỳ Ý bỗng thấy hơi đố kỵ. Cậu nhớ Ninh Lan nói "quen" làm mấy việc này, anh cùng ai tạo thành thói quen này? Cũng thổi cho người đó như vậy sao? Thổi mấy lần?

Nghĩ như vậy, tay đang ôm eo Ninh Lan không tự chủ siết chặt vào. Ninh Lan ngẩng đầu hỏi cậu có đau không. Ánh mắt Tuỳ Ý lại bị thu hút bởi tai trái đang lộ ra của anh. Nơi đó vốn dĩ đeo hai chiếc khuyên. Bây giờ chỉ còn hai lỗ nhỏ nông hồng hồng trên dái tai và vành tai.

Cậu không nhịn được giơ tay, sờ vào.

Ninh Lan rùng mình một cái, nghiêng đầu tránh, vết ửng đỏ từ dái tai được chạm nhanh chóng lan ra bao phủ toàn bộ khuôn mặt và cần cổ.

Cuối cùng hai người vẫn lăn lên giường. Ninh Lan luôn chủ động trong việc này. Lần này cũng không ngoại lệ, nằm dưới thân Tuỳ Ý vội vàng lột quần áo của cậu, thậm chí vội quá giựt đứt một cái cúc áo.

Tuỳ Ý từ trên cao nhìn xuống. Dục vọng trong đôi mắt sắp tràn ra, trêu anh: "Định bồi thường cho tôi thế nào? Hửm?"

Ninh Lan ngừng động tác, rụt tay lại, đánh giá một lượt chiếc sơ mi cậu đang mặc, nhỏ tiếng hỏi: "Chiếc áo này bao nhiêu tiền vậy?"

Tuỳ Ý thấy phiền nhất khi anh nhắc đến tiền, dường như anh nương tựa mình, lấy lòng mình đều vì tiền.

Điều này khiến cậu rất không vui.

Cậu cúi người cắn đôi môi nói linh tinh đó, vừa hôn, liếm, mút một cách thô bạo khiến Ninh Lan chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ mềm mại, không để anh nói ra những từ ngữ làm cậu không vui nữa.

Hôm Tuỳ Ý đến thử vai bộ phim điện ảnh "Dạ tấu", một mình Ninh Lan đến bệnh viện tái khám.



Bác sĩ xem phim chụp, nói: "Hồi phục cũng tốt đấy nhưng vẫn không được hoạt động mạnh, nghỉ ngơi cho tốt."

Ninh Lan trên miệng thì đáp ứng nhưng không để trong lòng. Hơn một tháng nữa là đến concert, anh cảm thấy cường độ luyện tập hiện nay không đủ.

Rời khỏi bệnh viện, Ninh Lan rẽ vào một hiệu thuốc, hỏi người bán hàng có bán thuốc ngủ không.

Thuốc Mễ Khiết mua cho anh hồi trước đã uống hết. Sau khi trở về từ trên núi, anh vẫn không thể ngủ ngon. Có lúc ở trong bóng tối trừng mắt suốt đêm nhìn ánh sáng lọt vào từ những khe hở trên rèm cửa. Thỉnh thoảng có tiếng thét nhức nhối bên tai, như thể có thứ gì đó xuyên qua màng nhỉ, đâm vào đầu, trắng trợn khuấy động bên trong.

Triệu chứng này đỡ hơn một cách khó hiểu khi anh ngủ trong lòng Tuỳ Ý. Nhưng gần đây Tuỳ Ý vừa phải luyện tập, vừa phải quay chương trình. Thời gian ngủ phải tính bằng giây. Ninh Lan không muốn làm ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi ít ỏi của cậu.

Ninh Lan đoán mình phải ôm một thứ gì đó để ngủ, để hết đống búp bê fans tặng lên giường, mỗi tối đi ngủ ôm chúng nhưng triệu chứng không hề thuyên giảm.

Dược sĩ rất có trách nhiệm, hỏi anh vì sao bị mất ngủ, đã mất ngủ bao lâu rồi, khuyên anh không nên uống thuốc lung tung, nên đi khám bác sĩ xem cơ thể mình có vấn đề gì không.

Ý thức tự bảo vệ bản thân của Ninh Lan rất lớn, không nói bất kỳ điều gì. Dược sĩ hết cách, đưa anh một hộp thuốc trợ ngủ*, nhấn mạnh một ngày một viên, nhất định không được uống nhiều.

Chưa đến nửa tháng, Ninh Lan đã uống hai viên một ngày.

* Thuốc trợ ngủ (dịch chung chung) tên gốc 氯美扎酮 là thuốc không kê đơn, sử dụng điều trị chứng lo lắng, sợ hãi, bồn chồn, mất ngủ...



Hôm nay, Tuỳ Ý lại rời thủ đô đi ghi hình chương trình. Ninh Lan tập luyện xong, uống thuốc nằm lên giường. Anh cảm thấy bản thân nằm rất lâu rất lâu. Lúc mở mắt ra phát hiện mới qua nửa tiếng đồng hồ.

Anh nhớ dược sĩ dặn muốn ngủ mà không ngủ được thì đừng ép bản thân, có thể xuống giường hoạt động, xem tivi, thả lỏng tinh thần.

Vì thế anh mở điện thoại lướt weibo, ngón tay lướt đến preview tập một mùa hai của "Thử thách đầu của tình yêu". Mất ngủ trong thời gian dài khiến não anh phản ứng chậm chạp. Anh xem đoạn đầu mới phản ứng ra đây là chương trình Tuỳ Ý tham gia, vì thế lấy tinh thần xem.

Đoạn preview dài ba phút, Tuỳ Ý phải chiếm ít nhất một nửa cảnh quay.

Cùng cậu chiếm nửa cảnh quay còn lại còn có một người.

Đội ngũ chương trình đã thêm vào clip rất nhiều đoạn hai người cùng nhau vượt qua và hoàn thành thử thách, cuối cùng còn dành hơn nửa phút để chiếu đoạn hai người hợp tấu.

Máy quay xoay 360 độ xung quanh hai người. Ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua lớp kính rải lên cơ thể họ, một người đánh đàn, một người kéo đàn. Mỗi khung hình cắt ra lại tạo thành một bức tranh tĩnh lặng mà ngọt ngào.

Cuối cùng Ninh Lan cũng thấy Tuỳ Ý kéo đàn ở khoảng cách gần, vừa hay vừa đẹp như trong tưởng tượng của anh. Đôi môi hơi cong và đôi mắt ôn nhu như nước, mọi thứ đều cho thấy cậu hạnh phúc đến nhường nào.

Cùng trên một sân khấu với người trong tim, có thể không vui được ư?

Ninh Lan dùng mũi hít một hơi thật sâu, dùng miệng từ từ thở ra, làm mấy lần động tác thở bụng, cảm giác tim đập loạn nhịp mới giảm bớt.

Anh tưởng rằng bản thân che giấu rất tốt, giấu đến mức bản thân sắp tin luôn, tin mình không để tâm một chút nào, tin mình có thể nhẹ nhàng cho qua.

Mỗi đêm mất ngủ, anh thực sự chẳng nghĩ đến điều gì, đầu óc trống rỗng, như thể dùng một tờ giấy trắng che đi nỗi đau cầu mà không được với bản tính cứng đầu và hèn mọn.

Nhưng sao tờ giấy đó mỏng manh đến thế, vừa chọc đã thủng. Như hiện tại, tâm tình anh vô cùng hỗn loạn, lo lắng, đau đớn, một lúc lại nghĩ Tuỳ Ý đang làm gì, một lúc lại nghĩ lần sau không ngủ được thì phải làm sao?

Anh phải làm gì đó để thoát khỏi sự phiền muộn này.

Anh lướt được một chủ đề trong bình luận. Hoá ra Tuỳ Ý và Kỷ Chi Nam đã có CP. Siêu thoại rất náo nhiệt. Chỉ cần một chút tư liệu đó thôi, fans tài năng đã có thể cắt ghép không ít clip, một trong số đó có tên "Tuyệt phối" vô cùng hay. Những thước phim quay chậm đẹp đến nỗi ai nhìn cũng cảm thấy bọn họ là trời sinh một cặp.

Ninh Lan xem vài lần, gửi liên kết vào tin nhắn riêng cho Kỷ Chi Nam. Đồ hay thế này, không thể để một mình anh thưởng thức.

Làm xong việc này, anh cảm thấy không đủ, lấy cây vĩ cất ở sâu trong tủ ra, lục trong hộp bút mấy lần, tìm thấy dao mỹ thuật, khắc lên cây vĩ vài con chữ.

Cây vĩ vừa nhỏ vừa tròn, rất khó chạm khắc, không cẩn thận cắt đứt mấy sợi lông đuôi ngựa, còn cắt phải tay.

Anh thẫn thờ nhìn máu đỏ tươi đang lan rộng trên ngón tay, quên mất phải khắc chữ gì tiếp theo.

Vì thế, lúc trước nói không thể kéo đàn, tuyệt đối không kéo đàn, tất cả đều là giả. Chỉ cần trước mắt là người trong tim, cần gì phải nài nỉ bằng mọi cách, cậu sẽ tự mình bước đến, cam tâm tình nguyện nhận lấy.

Cũng chỉ có nguyện ý xuất phát từ trong nội tâm, mới có thể diễn tấu một ca khúc hay đến vậy.

Tai Ninh Lan vẫn vang vọng tiết tấu của "Lời thăm hỏi của tình yêu", lặp đi lặp lại không ngừng.

Anh cất cây vĩ đi, nằm lên giường, trong lòng còn nhét năm, sáu đồ chơi, ôm chúng thật chặt. Sau đó đầu gối gập lên trước ngực, chầm chậm co mình lại thành một đống.

Hết chương 48.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau