Chương 30: Kết đan
“Ta chuẩn bị bế quan Kết Đan.”
Đây là câu đầu tiên Tiêu Dao nói với Báo Nanh Kiếm sau khi nó thức tỉnh.
“Nhanh vậy? Một tháng này hẳn là tiên khí trong người cô còn chưa khôi phục? Tuy rằng chúng ta không còn nhiều thời gian cho lắm, nhưng kết đan là chuyện lớn, không thể qua loa.”
Đầu tiên Báo Nanh Kiếm sửng sốt, ngay sau đó liền trưng ra biểu cảm “cô đừng có mà làm bừa” nói với nàng.
Tiêu Dao cười lắc đầu nói:
“Không phải ta nổi hứng nhất thời! Trong lúc ngươi ngủ say, đạo tâm của ta đã tiến một bước, lúc này lòng ta thông thấu, chính là thời điểm tốt nhất để kết đan, bỏ qua cơ hội lần này không biết phải chờ đến khi nào. Lát nữa ta sẽ vào Hư không tĩnh tọa cho đến khi tiên khí trong cơ thể tràn đầy sẽ kết đan.”
Mặc dù Báo Nanh Kiếm còn do dự nhưng chuyện tu luyện xưa nay chỉ có bản thân mới hiểu rõ, cho dù hiện tại nó và nàng nhất thể đồng tâm nhưng cũng không cách nào cảm nhận được tiến độ tu hành của nàng, điều duy nhất nó có thể làm là tin tưởng.
“Được rồi, chỉ cần tự cô hiểu là được, lão tử sẽ phụ trách việc dẫn khí còn những chuyện khác đều dựa vào chính cô.”
Tiêu Dao cười, vuốt vuốt nhúm lông màu vàng trên đầu nó: “Đừng lo lắng, ta tự có chừng mực, sẽ không để người nào đó không thấy được ánh mặt trời ngày mai.”
Báo Nanh Kiếm có chút không tự nhiên tránh khỏi ma chưởng của nàng, lười nghe mấy lời vô nghĩa này, nó trực tiếp mở ra Hư không để hai người tiến vào.
Vừa vào Hư không, Tiêu Dao liền tĩnh tâm lại ngồi xuống điều tức, tiến hành phun nạp tiên khí mà Báo Nanh Kiếm đưa tới. Còn Báo Nanh Kiếm thì yên lặng ngồi một bên bảo vệ.
Ngày thường Báo Nanh Kiếm luôn đủng đỉnh không quan tâm nhưng lần này lại vô cùng cẩn thận. Bất luận là Trúc Cơ, Kết Đan hay Thành Anh thì đều là những chuyện vô cùng nguy hiểm. Giữa các đại cảnh giới luôn có một khoảng chênh lệch gần như không cách nào vượt qua, cảnh giới càng cao thì chênh lệch càng rõ rệt.
Lấy ví dụ, trong một vạn học đồ Luyện Khí kỳ chỉ có khoảng ngàn người Trúc Cơ thành công, mà trong ngàn người đó, số người thành công Kết Đan chưa tới năm mươi, mà năm mươi người này chưa chắc đã có một người có thể trở thành tu sĩ Nguyên Anh chứ đừng nói là cảnh giới Hóa Thần trước nay vẫn luôn huyền diệu không rõ manh mối.
Bất kể là ai thì khi tăng từ tiểu cảnh giới lên đại cảnh giới sẽ đều phải hấp thu một lượng linh khí vô cùng lớn, sau khi thành đan, lại phải dùng linh khí dưỡng đan củng cố cảnh giới, cho nên trong khi Kết Đan có hai giai đoạn mấu chốt. Một là đem linh khí sung mãn trong cơ thể áp thành đan. Quá trình này đòi hỏi khả năng khống chế thần thức vô cùng cao, mạnh quá hay yếu quá đều sẽ dẫn đến thất bại khi kết đan. Hai là, ngay sau khi tinh vân trong cơ thể bị áp thành đan nhất định phải củng cố kim đan, nếu không kim đan vừa thành, vô cùng không ổn định, sẽ dễ dàng vỡ đan.
Dưới tình huống bình thường, khi từ cảnh giới cao rớt xuống cảnh giới thấp rất khó để tu lại, có thể nói là vô vọng với đại đạo. Nếu là tu sĩ Kim Đan kỳ, một khi kim đan bị vỡ có thể nghiêm trọng đến mức không cách nào tiếp tục tu luyện. Trường hợp không chút tổn hại mà tiếp tục tu luyện sau khi vỡ đan như Tiêu Dao có thể nói là mới nghe lần đầu trong giới tu tiên, việc nàng vỡ đan càng giống với việc cải tạo và rèn luyện thân thể cùng linh hồn một lần nữa vậy, bản chất gần giống với trọng sinh, nguyên thọ cũng bị ảnh hưởng. Nhưng lần này nếu Tiêu Dao thất bại thì hiển nhiên sẽ không xuất hiện kỳ tích như lần vỡ đan trước đó, thậm chí, sau này cơ hội thành đại đạo càng thêm xa vời.
Tóm lại, bất luận cơ thể hấp thu linh khí hay tiên khí thì quy trình cũng chỉ có một. Trước đây nàng đã từng kết đan một lần, có không ít kinh nghiệm, về phần không đủ tiên khí thì chỉ có thể nhờ chiếc rìu chiếm được lần trước bù lại.
Phàm là pháp bảo, đều là dùng tài liệu và vật liệu mà đúc thành, sau đó hấp thu lượng lớn tinh khí trong thiên địa trong một khoảng thời gian dài mới có thể trở thành pháp bảo, cho nên bản thân pháp bảo đều ẩn chữa một lượng tinh khí vô cùng lớn, tương tự như tinh thạch, tu sĩ cũng có thể hấp thụ khí bên trong pháp bảo. Chỉ là, hầu hết mọi người đều không làm vậy, dù sao thì tu sĩ vượt giới hấp thụ tiên khí như Tiêu Dao thật khó có thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa so với tinh thạch, pháp bảo hiếm có và quý giá hơn nhiều, vì vậy làm như vậy quả thực quá lãng phí.
Ở trong Hư không thường không cảm giác được thời gian trôi qua, không biết Tiêu Dao đã tĩnh tọa bao nhiêu ngày, nàng vẫn không nhúc nhích khiến người ta không phát hiện được một tia sống. Nhưng chỉ trong chớp mắt, đột nhiên tiên khí xung quanh Tiêu Dao bắt đầu nồng đậm lên. Trong Hư không nơi nàng tĩnh tọa bỗng nhiên xuất hiện từng áng từng áng mây dày đặc.
Vẫn luôn canh giữ bên cạnh, Báo Nanh Kiềm nhìn như ngủ say đột nhiên khẽ nhích lỗ tai, lập tức mở ra hai mắt, hồi hộp nhìn chăm chú vào Tiêu Dao. Chỉ thấy áng mây càng lúc càng lớn, trong đó còn có tia chớp cùng gió lốc, đây là vì Kết Đan khiến thiên địa sinh ra dị tượng.
Nàng bắt đầu Kết Đan!
Trong cơ thể Tiêu Dao, tiên khí sung mãn đến một mức độ chưa từng có, nàng vừa hấp thụ tiên khí xung quanh vừa không ngừng sử dụng thần thức đè ép tinh vân trong đan điền.
Công việc hấp thụ rồi áp đan buồn tẻ như vậy cứ lặp đi lặp lại, thời gian yên lặng trôi qua. Mấy ngày sau, Tiêu Dao nghênh đón thời khắc mấu chốt đầu tiên, nhưng tiên khí do Báo Nanh Kiếm đưa tới không đủ để nàng hấp thụ, nàng liền vận dụng thần thức bắt đầu hấp thụ tiên khí từ chiếu rìu.
Mới đầu mọi thứ vẫn thuận lợi nhưng mấy ngày sau tiên khí trong chiếc rìu càng lúc càng ít mà tinh vân trong đan điền của Tiêu Dao mới bị áp hơn nửa, nếu cứ tiếp tục như vậy thì Kim đan của nàng còn chưa thành, tiên khí trong chiếc rìu đã khô kiệt, đến lúc đó tiên khí xung quanh không cách nào chống đỡ đến lúc nàng thành đan!
Là do nàng sơ sót, vốn tưởng rằng mình đã kết đan một lần thì làm lại lần nữa hẳn không vấn đề, nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới, so với linh khí tiêu hao khi Kết Đan thì tiên khí khi Kết Đan lại hao tổn lớn như vậy!
Việc đã đến nước này, nếu từ bỏ thì nàng tuyệt đối không dám cam đoan có thể trong thời gian ngắn tìm được một món tiên khí khác tới bổ sung. Nàng nhất định phải thành công trong một lần!
Tiên khí quanh thân đã trở lên vô cùng mỏng manh, tín niệm Kết đan càng thêm kiên định trong lòng Tiêu Dao, nàng khống chế thân mình di chuyển về phía linh khí nồng đậm.
Chỉ là, nàng vẫn chưa thực sự kết thành Kim đan, phạm vi hoạt động chỉ có mấy thước xung quanh, nếu cứ di chuyển như vậy hẳn sẽ vượt qua giới hạn, đến lúc đó nàng nhất định sẽ bị ảnh hưởng bởi áp lực khủng bố trong Hư không!
Nhưng trước mắt không còn lựa chọn nào khác, tiên khí xung quanh không đủ, chỉ có thể đến chỗ xa hơn hấp thụ!
Nàng không ngừng di chuyển khiến thân thể lúc thì bị đè ép lúc thì bị kéo căng, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể như dính vào nhau, mũi nàng nhanh chóng xuất huyết.
Những chuyện này Báo Nanh Kiếm đều nhìn thấy, nó cũng không ngờ ngay cả chiếc rìu cũng không đủ để nàng Kết Đan, phải biết rằng lúc trước khi Tiêu Dao Trúc Cơ, chỉ cần dùng tới nửa lượng tiên khí trong một kiện tiên khí thất phẩm, mà chiếc rìu này là tiên khí lục phẩm cơ đấy, không ngờ lại không đủ dùng.
Nay nó lo đến vò đầu bứt tai, nội tạng của Tiêu Dao đã bắt đầu xuất huyết, nếu cứ tiếp tục lệch khỏi quỹ đạo an toàn thì kết cục cuối cùng không phải là nội tạng vỡ vụn thì cũng bị kéo rách. Không được! Nó tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra, Kết Đan lần đầu thất bại thì còn có lần thứ hai, nhưng người mà chết thì cái gì cũng không có!
“Tiêu Dao!” Nó hô to, lúc Kết Đan không thể bị người khác quấy rầy, nhưng giờ nó không thể lo nhiều đến vậy, “Ngừng lại! Đừng vượt qua giới hạn! Nếu không thân thể cô tuyệt đối không chịu nổi! Đừng có tự tìm đường chết!.”
Tiêu Dao nhắm chặt hai mắt, ngay cả lỗ tai cũng bắt đầu đổ máu, nàng đã bất chấp tất cả, nàng không cam lòng! Không muốn từ bỏ! Nàng muốn cược xem mình sẽ nổ tung mà chết, rơi vào địa ngục trước hay là kết thành kim đan, tiến thêm một bước trên con đường đại đạo!
Nội tạng khi thì bị đè ép khi thì bị kéo căng, thậm chí đã xuất hiện vết rách, cảm giác đau đớn càng ngày càng gia tăng khiến Tiêu Dao sắp không chịu nổi, thậm chí hơi thở bắt đầu tan rã.
Nàng không nghe được gì, cũng không nhìn thấy nữa, trong thế giới trống trải chỉ có duy nhất một mình nàng cô độc.
Khi nàng đang dần dần rơi vào bóng tối, tấm da thú trôi nổi giữa đan điền đột nhiên giống như con tàu nhỏ bay tới trước mắt nàng, giống như tia sáng trong bóng đêm, tản ra ánh sáng nhàn nhạt mà ấm áp.
“Cô khóc lóc om sòm giở tính tiểu thư như vậy, rốt cuộc là mong ai tới dỗ dành?”
Giọng nói quen thuộc, lời thoại như từng nghe qua đột nhiên quanh quẩn trong đầu, nàng theo bản năng ngẩng đầu lên, hắn vẫn mang khuôn mặt tươi cười vạn năm không đổi, giọng nói hơi trách cứ, khóe miệng giơ lên như trào phúng.
Không phải vậy! Nàng muốn phản bác, nhưng nói không nên lời.
“Nhìn dáng vẻ hiện tại của nàng thật ngốc nghếch.” Hắn lại mở miệng, lần này trong mắt còn mang theo nét giảo hoạt “Thiên hạ này chỉ có mình ta để nàng bắt nạt thôi đúng chứ? Không phải nàng nói muốn đi tìm ta sao? Sao lại ngừng rồi”
Không được! Tiêu Dao đột nhiên giật mình một cái, đây chưa phải là kết thúc!
Nàng nhìn lại đan điền một lần nữa, tinh vân trong cơ thể đã bị áp nhỏ như quả trứng gà, tản mát ra từng trận tiên khí nồng đậm, chỉ thiếu một chút nữa thôi! Cơ hội thành đan đã ngay trước mắt!
Cắt chặt răng, nàng hung hăng di chuyển ra ngoài một khoảng lớn, lúc tiên khí nồng đậm tụ lại cơ thể nàng, áp lực cũng bị đẩy lên mức cao nhất.
“Tiêu Dao!”
Báo Nanh Kiếm kêu lên, mặc kệ cấm kị gì đó, nó phải xông ra ngoài bằng mọi giá! Nàng ấy thật sự không muốn sống nữa hay sao?!
Ầm một tiếng, toàn bộ áng mây trong Hư không tiêu tán, Báo Nanh Kiếm nằm úp sấp bên cạnh Tiêu Dao, trong đôi mắt to tròn tràn ngập lo lắng.
Tiêu Dao giống như bùn nhão, nằm dài trong Hư không, ngũ quan còn lưu lại vết máu, may mà lồng ngực vẫn phập phồng chứng tỏ nàng còn chưa chết.
Báo Nanh Kiếm vừa định mở miệng gọi, đã thấy nàng khoát tay áo suy yếu lên tiếng: “Kim đan vừa thành, cảnh giới vẫn chưa ổn định, để ta củng cố một lúc đã.”
Ván cờ với thần chết, nàng đã nhanh hơn một bước, cướp được tiên cơ, lần sau nhất định phải chuẩn bị đầy đủ mới được.
Tĩnh tọa trong Hư không mấy ngày, tinh thần Tiêu Dao đã sung mãn trở lại, cảnh giới tăng lên khiến thân thể thay đổi vô cùng lớn. Các cơ quan trong cơ thể không những được chữa trị hoàn toàn mà thân thể cũng mạnh mẽ hơn Trúc Cơ kỳ mấy lần. Hiện nay cho dù bị pháp bảo công kích trực tiếp, thân thể nàng cũng không bị đả thương nghiêm trọng.
Khí sắc đã hồng thuận no đủ, làn da càng thêm sáng bóng so với trước kia, trong Hư không này, nàng không còn bị hạn chế, thần thức thoải mái thả ra điều tra trăm dặm xung quanh.
Sau đó, nàng thi triển một đạo sét thuật bổ xuống một khối đá lớn cỡ thành trì đang trôi lơ lửng cách đó không xa, chỉ một kích, cự thạch đã hóa thành bột phấn.
Bất kể là hiệu quả hay uy lực đều vượt xa Trúc Cơ kỳ, chẳng trách người ta nói trong ngàn tu sĩ Trúc Cơ kỳ chưa chắc đã có một người tu thành Kim Đan.
Trạng thái hiện nay còn tốt hơn lần đầu nàng Kết Đan nhiều, Tiêu Dao vô cùng vừa lòng, đan thành mang lại sức mạnh vô cùng lớn cho nàng, điều này có nghĩa là về sau con đường đại đạo của nàng càng thêm một phần chắc chắn.
Tiêu Dao mang theo tâm trạng vô cùng tốt cùng Báo Nanh Kiếm trở lại động phủ của mình, tính từ khi nàng bế quan kết đan đến nay, ước chừng mất hơn hai tháng.
Sau khi Kết Đan, chuyện đầu tiên cần làm đó là...
“Nay kim đan đã thành, chúng ta mau đi tìm A Tầm thôi.”
Tiêu Dao tươi cười sáng lạn nói với Báo Nanh Kiếm.
Nhưng Báo Nanh Kiếm chẳng biểu hiện ra chút gì gọi là vui vẻ, chỉ dùng ánh mắt cực kì u ám trừng nàng:
“Ngươi lúc nào cũng chỉ biết chuyện của mình thôi! Có bao giờ nghĩ cho lão tử chưa?”
Tiêu Dao ngẩn người, buồn bực nói: “Ngươi làm sao? Ta vừa mới thành đan, cho dù muốn tiếp tục tu luyện cũng không cần vội như vậy? Tu vi phải tiến hành theo chất lượng, như vậy đạo tâm cùng cảnh giới mới vững chắc, người tu đạo chúng ta kị nhất là ham cái lợi trước mắt.”
“Xí! Ai nói chuyện tu hành?!”
Báo Nanh Kiếm nhảy dựng một cái, đứng thẳng hai chân, một vuốt chống nạnh, một vuốt chỉ vào mũi Tiêu Dao, gằn từng tiếng nói:
“Lão tử đang nói chuyện trọng tố thân thể cho ta.”
Đây là câu đầu tiên Tiêu Dao nói với Báo Nanh Kiếm sau khi nó thức tỉnh.
“Nhanh vậy? Một tháng này hẳn là tiên khí trong người cô còn chưa khôi phục? Tuy rằng chúng ta không còn nhiều thời gian cho lắm, nhưng kết đan là chuyện lớn, không thể qua loa.”
Đầu tiên Báo Nanh Kiếm sửng sốt, ngay sau đó liền trưng ra biểu cảm “cô đừng có mà làm bừa” nói với nàng.
Tiêu Dao cười lắc đầu nói:
“Không phải ta nổi hứng nhất thời! Trong lúc ngươi ngủ say, đạo tâm của ta đã tiến một bước, lúc này lòng ta thông thấu, chính là thời điểm tốt nhất để kết đan, bỏ qua cơ hội lần này không biết phải chờ đến khi nào. Lát nữa ta sẽ vào Hư không tĩnh tọa cho đến khi tiên khí trong cơ thể tràn đầy sẽ kết đan.”
Mặc dù Báo Nanh Kiếm còn do dự nhưng chuyện tu luyện xưa nay chỉ có bản thân mới hiểu rõ, cho dù hiện tại nó và nàng nhất thể đồng tâm nhưng cũng không cách nào cảm nhận được tiến độ tu hành của nàng, điều duy nhất nó có thể làm là tin tưởng.
“Được rồi, chỉ cần tự cô hiểu là được, lão tử sẽ phụ trách việc dẫn khí còn những chuyện khác đều dựa vào chính cô.”
Tiêu Dao cười, vuốt vuốt nhúm lông màu vàng trên đầu nó: “Đừng lo lắng, ta tự có chừng mực, sẽ không để người nào đó không thấy được ánh mặt trời ngày mai.”
Báo Nanh Kiếm có chút không tự nhiên tránh khỏi ma chưởng của nàng, lười nghe mấy lời vô nghĩa này, nó trực tiếp mở ra Hư không để hai người tiến vào.
Vừa vào Hư không, Tiêu Dao liền tĩnh tâm lại ngồi xuống điều tức, tiến hành phun nạp tiên khí mà Báo Nanh Kiếm đưa tới. Còn Báo Nanh Kiếm thì yên lặng ngồi một bên bảo vệ.
Ngày thường Báo Nanh Kiếm luôn đủng đỉnh không quan tâm nhưng lần này lại vô cùng cẩn thận. Bất luận là Trúc Cơ, Kết Đan hay Thành Anh thì đều là những chuyện vô cùng nguy hiểm. Giữa các đại cảnh giới luôn có một khoảng chênh lệch gần như không cách nào vượt qua, cảnh giới càng cao thì chênh lệch càng rõ rệt.
Lấy ví dụ, trong một vạn học đồ Luyện Khí kỳ chỉ có khoảng ngàn người Trúc Cơ thành công, mà trong ngàn người đó, số người thành công Kết Đan chưa tới năm mươi, mà năm mươi người này chưa chắc đã có một người có thể trở thành tu sĩ Nguyên Anh chứ đừng nói là cảnh giới Hóa Thần trước nay vẫn luôn huyền diệu không rõ manh mối.
Bất kể là ai thì khi tăng từ tiểu cảnh giới lên đại cảnh giới sẽ đều phải hấp thu một lượng linh khí vô cùng lớn, sau khi thành đan, lại phải dùng linh khí dưỡng đan củng cố cảnh giới, cho nên trong khi Kết Đan có hai giai đoạn mấu chốt. Một là đem linh khí sung mãn trong cơ thể áp thành đan. Quá trình này đòi hỏi khả năng khống chế thần thức vô cùng cao, mạnh quá hay yếu quá đều sẽ dẫn đến thất bại khi kết đan. Hai là, ngay sau khi tinh vân trong cơ thể bị áp thành đan nhất định phải củng cố kim đan, nếu không kim đan vừa thành, vô cùng không ổn định, sẽ dễ dàng vỡ đan.
Dưới tình huống bình thường, khi từ cảnh giới cao rớt xuống cảnh giới thấp rất khó để tu lại, có thể nói là vô vọng với đại đạo. Nếu là tu sĩ Kim Đan kỳ, một khi kim đan bị vỡ có thể nghiêm trọng đến mức không cách nào tiếp tục tu luyện. Trường hợp không chút tổn hại mà tiếp tục tu luyện sau khi vỡ đan như Tiêu Dao có thể nói là mới nghe lần đầu trong giới tu tiên, việc nàng vỡ đan càng giống với việc cải tạo và rèn luyện thân thể cùng linh hồn một lần nữa vậy, bản chất gần giống với trọng sinh, nguyên thọ cũng bị ảnh hưởng. Nhưng lần này nếu Tiêu Dao thất bại thì hiển nhiên sẽ không xuất hiện kỳ tích như lần vỡ đan trước đó, thậm chí, sau này cơ hội thành đại đạo càng thêm xa vời.
Tóm lại, bất luận cơ thể hấp thu linh khí hay tiên khí thì quy trình cũng chỉ có một. Trước đây nàng đã từng kết đan một lần, có không ít kinh nghiệm, về phần không đủ tiên khí thì chỉ có thể nhờ chiếc rìu chiếm được lần trước bù lại.
Phàm là pháp bảo, đều là dùng tài liệu và vật liệu mà đúc thành, sau đó hấp thu lượng lớn tinh khí trong thiên địa trong một khoảng thời gian dài mới có thể trở thành pháp bảo, cho nên bản thân pháp bảo đều ẩn chữa một lượng tinh khí vô cùng lớn, tương tự như tinh thạch, tu sĩ cũng có thể hấp thụ khí bên trong pháp bảo. Chỉ là, hầu hết mọi người đều không làm vậy, dù sao thì tu sĩ vượt giới hấp thụ tiên khí như Tiêu Dao thật khó có thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa so với tinh thạch, pháp bảo hiếm có và quý giá hơn nhiều, vì vậy làm như vậy quả thực quá lãng phí.
Ở trong Hư không thường không cảm giác được thời gian trôi qua, không biết Tiêu Dao đã tĩnh tọa bao nhiêu ngày, nàng vẫn không nhúc nhích khiến người ta không phát hiện được một tia sống. Nhưng chỉ trong chớp mắt, đột nhiên tiên khí xung quanh Tiêu Dao bắt đầu nồng đậm lên. Trong Hư không nơi nàng tĩnh tọa bỗng nhiên xuất hiện từng áng từng áng mây dày đặc.
Vẫn luôn canh giữ bên cạnh, Báo Nanh Kiềm nhìn như ngủ say đột nhiên khẽ nhích lỗ tai, lập tức mở ra hai mắt, hồi hộp nhìn chăm chú vào Tiêu Dao. Chỉ thấy áng mây càng lúc càng lớn, trong đó còn có tia chớp cùng gió lốc, đây là vì Kết Đan khiến thiên địa sinh ra dị tượng.
Nàng bắt đầu Kết Đan!
Trong cơ thể Tiêu Dao, tiên khí sung mãn đến một mức độ chưa từng có, nàng vừa hấp thụ tiên khí xung quanh vừa không ngừng sử dụng thần thức đè ép tinh vân trong đan điền.
Công việc hấp thụ rồi áp đan buồn tẻ như vậy cứ lặp đi lặp lại, thời gian yên lặng trôi qua. Mấy ngày sau, Tiêu Dao nghênh đón thời khắc mấu chốt đầu tiên, nhưng tiên khí do Báo Nanh Kiếm đưa tới không đủ để nàng hấp thụ, nàng liền vận dụng thần thức bắt đầu hấp thụ tiên khí từ chiếu rìu.
Mới đầu mọi thứ vẫn thuận lợi nhưng mấy ngày sau tiên khí trong chiếc rìu càng lúc càng ít mà tinh vân trong đan điền của Tiêu Dao mới bị áp hơn nửa, nếu cứ tiếp tục như vậy thì Kim đan của nàng còn chưa thành, tiên khí trong chiếc rìu đã khô kiệt, đến lúc đó tiên khí xung quanh không cách nào chống đỡ đến lúc nàng thành đan!
Là do nàng sơ sót, vốn tưởng rằng mình đã kết đan một lần thì làm lại lần nữa hẳn không vấn đề, nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới, so với linh khí tiêu hao khi Kết Đan thì tiên khí khi Kết Đan lại hao tổn lớn như vậy!
Việc đã đến nước này, nếu từ bỏ thì nàng tuyệt đối không dám cam đoan có thể trong thời gian ngắn tìm được một món tiên khí khác tới bổ sung. Nàng nhất định phải thành công trong một lần!
Tiên khí quanh thân đã trở lên vô cùng mỏng manh, tín niệm Kết đan càng thêm kiên định trong lòng Tiêu Dao, nàng khống chế thân mình di chuyển về phía linh khí nồng đậm.
Chỉ là, nàng vẫn chưa thực sự kết thành Kim đan, phạm vi hoạt động chỉ có mấy thước xung quanh, nếu cứ di chuyển như vậy hẳn sẽ vượt qua giới hạn, đến lúc đó nàng nhất định sẽ bị ảnh hưởng bởi áp lực khủng bố trong Hư không!
Nhưng trước mắt không còn lựa chọn nào khác, tiên khí xung quanh không đủ, chỉ có thể đến chỗ xa hơn hấp thụ!
Nàng không ngừng di chuyển khiến thân thể lúc thì bị đè ép lúc thì bị kéo căng, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể như dính vào nhau, mũi nàng nhanh chóng xuất huyết.
Những chuyện này Báo Nanh Kiếm đều nhìn thấy, nó cũng không ngờ ngay cả chiếc rìu cũng không đủ để nàng Kết Đan, phải biết rằng lúc trước khi Tiêu Dao Trúc Cơ, chỉ cần dùng tới nửa lượng tiên khí trong một kiện tiên khí thất phẩm, mà chiếc rìu này là tiên khí lục phẩm cơ đấy, không ngờ lại không đủ dùng.
Nay nó lo đến vò đầu bứt tai, nội tạng của Tiêu Dao đã bắt đầu xuất huyết, nếu cứ tiếp tục lệch khỏi quỹ đạo an toàn thì kết cục cuối cùng không phải là nội tạng vỡ vụn thì cũng bị kéo rách. Không được! Nó tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra, Kết Đan lần đầu thất bại thì còn có lần thứ hai, nhưng người mà chết thì cái gì cũng không có!
“Tiêu Dao!” Nó hô to, lúc Kết Đan không thể bị người khác quấy rầy, nhưng giờ nó không thể lo nhiều đến vậy, “Ngừng lại! Đừng vượt qua giới hạn! Nếu không thân thể cô tuyệt đối không chịu nổi! Đừng có tự tìm đường chết!.”
Tiêu Dao nhắm chặt hai mắt, ngay cả lỗ tai cũng bắt đầu đổ máu, nàng đã bất chấp tất cả, nàng không cam lòng! Không muốn từ bỏ! Nàng muốn cược xem mình sẽ nổ tung mà chết, rơi vào địa ngục trước hay là kết thành kim đan, tiến thêm một bước trên con đường đại đạo!
Nội tạng khi thì bị đè ép khi thì bị kéo căng, thậm chí đã xuất hiện vết rách, cảm giác đau đớn càng ngày càng gia tăng khiến Tiêu Dao sắp không chịu nổi, thậm chí hơi thở bắt đầu tan rã.
Nàng không nghe được gì, cũng không nhìn thấy nữa, trong thế giới trống trải chỉ có duy nhất một mình nàng cô độc.
Khi nàng đang dần dần rơi vào bóng tối, tấm da thú trôi nổi giữa đan điền đột nhiên giống như con tàu nhỏ bay tới trước mắt nàng, giống như tia sáng trong bóng đêm, tản ra ánh sáng nhàn nhạt mà ấm áp.
“Cô khóc lóc om sòm giở tính tiểu thư như vậy, rốt cuộc là mong ai tới dỗ dành?”
Giọng nói quen thuộc, lời thoại như từng nghe qua đột nhiên quanh quẩn trong đầu, nàng theo bản năng ngẩng đầu lên, hắn vẫn mang khuôn mặt tươi cười vạn năm không đổi, giọng nói hơi trách cứ, khóe miệng giơ lên như trào phúng.
Không phải vậy! Nàng muốn phản bác, nhưng nói không nên lời.
“Nhìn dáng vẻ hiện tại của nàng thật ngốc nghếch.” Hắn lại mở miệng, lần này trong mắt còn mang theo nét giảo hoạt “Thiên hạ này chỉ có mình ta để nàng bắt nạt thôi đúng chứ? Không phải nàng nói muốn đi tìm ta sao? Sao lại ngừng rồi”
Không được! Tiêu Dao đột nhiên giật mình một cái, đây chưa phải là kết thúc!
Nàng nhìn lại đan điền một lần nữa, tinh vân trong cơ thể đã bị áp nhỏ như quả trứng gà, tản mát ra từng trận tiên khí nồng đậm, chỉ thiếu một chút nữa thôi! Cơ hội thành đan đã ngay trước mắt!
Cắt chặt răng, nàng hung hăng di chuyển ra ngoài một khoảng lớn, lúc tiên khí nồng đậm tụ lại cơ thể nàng, áp lực cũng bị đẩy lên mức cao nhất.
“Tiêu Dao!”
Báo Nanh Kiếm kêu lên, mặc kệ cấm kị gì đó, nó phải xông ra ngoài bằng mọi giá! Nàng ấy thật sự không muốn sống nữa hay sao?!
Ầm một tiếng, toàn bộ áng mây trong Hư không tiêu tán, Báo Nanh Kiếm nằm úp sấp bên cạnh Tiêu Dao, trong đôi mắt to tròn tràn ngập lo lắng.
Tiêu Dao giống như bùn nhão, nằm dài trong Hư không, ngũ quan còn lưu lại vết máu, may mà lồng ngực vẫn phập phồng chứng tỏ nàng còn chưa chết.
Báo Nanh Kiếm vừa định mở miệng gọi, đã thấy nàng khoát tay áo suy yếu lên tiếng: “Kim đan vừa thành, cảnh giới vẫn chưa ổn định, để ta củng cố một lúc đã.”
Ván cờ với thần chết, nàng đã nhanh hơn một bước, cướp được tiên cơ, lần sau nhất định phải chuẩn bị đầy đủ mới được.
Tĩnh tọa trong Hư không mấy ngày, tinh thần Tiêu Dao đã sung mãn trở lại, cảnh giới tăng lên khiến thân thể thay đổi vô cùng lớn. Các cơ quan trong cơ thể không những được chữa trị hoàn toàn mà thân thể cũng mạnh mẽ hơn Trúc Cơ kỳ mấy lần. Hiện nay cho dù bị pháp bảo công kích trực tiếp, thân thể nàng cũng không bị đả thương nghiêm trọng.
Khí sắc đã hồng thuận no đủ, làn da càng thêm sáng bóng so với trước kia, trong Hư không này, nàng không còn bị hạn chế, thần thức thoải mái thả ra điều tra trăm dặm xung quanh.
Sau đó, nàng thi triển một đạo sét thuật bổ xuống một khối đá lớn cỡ thành trì đang trôi lơ lửng cách đó không xa, chỉ một kích, cự thạch đã hóa thành bột phấn.
Bất kể là hiệu quả hay uy lực đều vượt xa Trúc Cơ kỳ, chẳng trách người ta nói trong ngàn tu sĩ Trúc Cơ kỳ chưa chắc đã có một người tu thành Kim Đan.
Trạng thái hiện nay còn tốt hơn lần đầu nàng Kết Đan nhiều, Tiêu Dao vô cùng vừa lòng, đan thành mang lại sức mạnh vô cùng lớn cho nàng, điều này có nghĩa là về sau con đường đại đạo của nàng càng thêm một phần chắc chắn.
Tiêu Dao mang theo tâm trạng vô cùng tốt cùng Báo Nanh Kiếm trở lại động phủ của mình, tính từ khi nàng bế quan kết đan đến nay, ước chừng mất hơn hai tháng.
Sau khi Kết Đan, chuyện đầu tiên cần làm đó là...
“Nay kim đan đã thành, chúng ta mau đi tìm A Tầm thôi.”
Tiêu Dao tươi cười sáng lạn nói với Báo Nanh Kiếm.
Nhưng Báo Nanh Kiếm chẳng biểu hiện ra chút gì gọi là vui vẻ, chỉ dùng ánh mắt cực kì u ám trừng nàng:
“Ngươi lúc nào cũng chỉ biết chuyện của mình thôi! Có bao giờ nghĩ cho lão tử chưa?”
Tiêu Dao ngẩn người, buồn bực nói: “Ngươi làm sao? Ta vừa mới thành đan, cho dù muốn tiếp tục tu luyện cũng không cần vội như vậy? Tu vi phải tiến hành theo chất lượng, như vậy đạo tâm cùng cảnh giới mới vững chắc, người tu đạo chúng ta kị nhất là ham cái lợi trước mắt.”
“Xí! Ai nói chuyện tu hành?!”
Báo Nanh Kiếm nhảy dựng một cái, đứng thẳng hai chân, một vuốt chống nạnh, một vuốt chỉ vào mũi Tiêu Dao, gằn từng tiếng nói:
“Lão tử đang nói chuyện trọng tố thân thể cho ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất