Chương 33: Thu hoạch
Đến giờ Tỵ, mọi người phát hiện một cái “Bồn tắm” đang bay tới từ xa xa, tất cả đều kinh ngạc: Đệ tử Phong nào thế này? Pháp bảo nhìn mất lịch sự quá!
Cứ tưởng cái “Bồn tắm” này chỉ đi ngang qua, ai ngờ khi đi tới Yêu Nguyệt Phong nó liền chậm lại rồi hạ xuống mặt dất. Một đám khói trắng tản đi, “Bồn tắm” biến mất, một cô gái tươi cười đi tới cung kính nói với Lữ Bất Quần
“Đệ tử Tiêu Dao, bái kiến sư phụ”.
Lữ Bất Quần liếc qua nàng không khỏi chấn động, không ngờ tu vi nàng đã tới Kim Đan kỳ! Mình nhớ rõ ba mươi năm trước nàng mới dừng ở Trúc Cơ kì tầng tám, hơn nữa đã từng vỡ kim đan, chiếu theo lẽ thường thì tuyệt đối không cách nào trở lại Kim Đan kỳ mới đúng!
Chẳng lẽ nàng tu luyện công pháp tà môn nào đó? Ông bỗng nghĩ tới lần lịch lãm Khê Giản Cốc này nàng cũng tham gia, hồng quang, yêu tu
Trong lòng ông trầm xuống, bên ngoài cũng không tỏ vẻ gì, nói:
“Tiêu Dao, con lại đây, để vi sư nhìn xem.”
Tiêu Dao đã nghĩ đến điều này từ trước nên cũng thong dong tiêu sái tới trước mặt ông:
“Vâng, sư phụ.”
Lữ Bất Quần dùng pháp thuật độc môn của mình là thuật Vọng Khí kiểm tra một vòng. Khí sắc nàng hồng thuận, quanh thân tản ra từng trận linh tức nồng đậm, không có chút yêu khí của yêu tu hay ma khí của tà tu gì đó, toàn bộ đều không có gì khác thường, lúc này ông mới lộ ra vẻ tươi cười gật đầu khen nàng:
“Tốt, tốt, tốt, quả nhiên con vẫn là đệ tử ngoan mà sư phụ vẫn luôn kiêu ngạo, không uổng công ta giữ con đến tận bây giờ. Trên đời này tu sĩ có thể vỡ đan rồi kết đan lần nữa chỉ sợ không tìm ra người thứ hai! Có thể thấy con đã tu luyện vô cùng chăm chỉ người thường khó có thể sánh bằng. Chuyện nghịch thiên như vậy trước nay chưa từng có, nhưng hôm nay con đã mở ra tiền lệ, khiến vi sư cũng được mở mang kiến thức một phen. Vi sư tin rằng về sau con chắc chắn sẽ tiến càng xa trên con đường đại đạo, sau này không chừng còn có thể phi thăng thượng giới như Phương Yển cũng nên!”
Quả thật, lúc Lữ Bất Quần nhận Tiêu Dao làm đệ tử, ông cực kì coi trọng nàng, kỳ vọng không kém gì Phương Yển. Nhưng hơn ba trăm năm trước nàng bị vỡ đan khiến ông vô cùng đau đớn, sau đó, có lời đồn nàng tự nguyện làm lô đỉnh cho người ta, bị thải bổ quá độ nên mới vỡ đan.
Khi ông chất vấn, Tiêu Dao cũng không giải thích, tương đương với cam chịu. Dưới cơn giận dữ, ông nản lòng thoái chí chẳng để tâm đến nàng nữa. Vốn định trục xuất nàng khỏi sư môn, nhưng lại thấy nàng thành công Trúc Cơ lần nữa, cho nên mềm lòng niệm tình nàng chưa từng nơi lỏng chuyện tu luyện mà không trục xuất khỏi sư môn, ông thầm nghĩ, chỉ cần nàng không gây ra chuyện lớn gì nữa thì cứ để nàng ở lại Tiên Vũ Môn làm chút chuyện vặt sống qua ngày đi.
Nay lại nhận được tin mừng ngoài ý muốn, quả thật thổi bay hết những lo âu phiền muộn của ông mấy ngày qua. Sau khi vui mừng qua đi, ông lại nói tới chính sự, hỏi:
“Tiêu Dao, trong đợt lịch lãm Khê Giản Cốc mấy tháng trước, con có thấy trong cốc xảy ra điều gì bất thường không?”
Những lời này là dùng thần thức truyền âm, chỉ có Tiêu Dao và ông nghe được.
Quả nhiên, chuyện phải đến thì vẫn sẽ đến! Nàng chậm rãi kể lại tất cả những chuyện đã trải qua, bao gồm cả những chuyện xảy ra sau khi tiến vào vòng hồng quang, chỉ là nàng đổi thành bản thân phải hi sinh “Thanh phong” mới may mắn thoát được, hơn nữa tình hình thực tế khi gặp phải yêu tu cũng kể ra không hề giấu diếm. Tuy rằng Cơ Hạo Nhiên đã chết nhưng ai dám cam đoan hai cô gái đi cùng hắn cũng không còn? Hơn nữa Trương Phàm cũng biết hướng đi của nàng, nếu nói dỗi nhất định sẽ dễ bị vạch trần.
Lữ Bất Quần vuốt râu như có điều suy nghĩ, quả nhiên hỏi nàng có thêm không ít tin tức hữu dụng, sau đó ông nói:
“Nếu gặp yêu tu vì sao khi trở về không báo cho môn phái? Hơn nữa bên trong vòng hồng quang rốt cuộc có gì?”
“Lúc trước không chỉ có một mình đệ tử gặp phải yêu tu, còn có tu sĩ của Cơ gia cũng nhìn thấy. Sau khi xuất Cốc, con cảm thấy mình có dấu hiệu đột phá sắp sửa Kết Đan, lại cho rằng bọn họ trở về hẳn là sẽ báo lại bên trên, cho nên tính bớt đi một chuyện, sau khi trở lại môn phái lập tức tìm chỗ kết đan. Về phần vòng hồng quang, lúc ấy đệ tử chỉ lo chạy trốn không kịp nhìn kĩ, chỉ biết bên trong là biển lửa không biên giới, tất cả mọi thứ đều bị thiêu cháy.”
Nghe xong Lữ Bất Quần gật đầu, dù sao Kết Đan cũng là chuyện lớn liên quan tới đại đạo, làm như vậy cũng không có gì đáng trách. Thảo nào gần đây ông chưa từng thấy dị tượng Kết Đan xuất hiện trong Vạn Hoa Sơn.
Sau khi tính toán cẩn thận thấy mọi chuyện đều ăn khớp, cuối cùng ông cười với Tiêu Dao nói:
“Lịch lãm Khê Giản Cốc vốn nguy hiểm, nay lại gặp phải hai tên yêu tu vô cực, đúng là làm khó tu sĩ Trúc Cơ kì như con rồi. Nếu “Thanh phong” đã bị hủy thì lát nữa cứ tới động phủ của vi sư chọn một món pháp bảo đi, coi như lễ vật vi sư mừng con Kết đan.”
Chuyện tốt ngoài ý muốn! Tiêu Dao cười híp mắt đáp:
“Vậy đệ tử cảm ơn sư phụ trước.”
Trong sáu người còn lại, ngoài ba đệ tử mới không tỏ vẻ gì, sắc mặt đám người Quách Kính Thiên đều vô cùng khó coi. Tạm thời chưa nói tới chuyện tính tình Tiêu Dao thay đổi hoàn toàn so với trước mà không ngờ nàng ta còn có thể nghịch thiên như vậy, sau khi vỡ đan lại có thể kết đan lại. Vậy mấy lời bọn họ bàn luận về nàng ta ban nãy không khác nào tự đánh mặt mình – đúng là không có việc gì nên đói đòn mà!
Ba người vừa ghen tị vừa hâm mộ, bên ngoài lại bày ra vẻ chán ghét, đặc biệt Túc Vân Vi vốn là người thẳng tính, nghĩ thế nào đều viết hết trên mặt, vì sao mình và sư đệ tăng một tiểu cảnh giới mà sư phụ chẳng ban thưởng, mà nó “lại” kết đan, sư phụ liền tặng ngay pháp bảo?!
Đúng là không thể nhịn thêm được nữa, lát nữa nhất định phải cho nó biết mặt!
Lúc này náo động nhỏ do sự xuất hiện của Tiêu Dao dần bình ổn lại, Lữ Bất Quần khôi phục gương mặt nghiêm nghị, nói với mấy người:
“Hôm nay triệu tập các con tới đây là vì môn phái có nhiệm vụ muốn giao cho các con. Chuyện này rất phức tạp, các con phải nghe cho kĩ.”
Tạm dừng một chút, ánh mắt ông đảo qua bảy người rồi mới tiếp tục nói:
“Chuyện xảy ra trong lần lịch lãm Khê Giản Cốc này hẳn là các con đều đã nghe qua? Ngay sau hôm đó, chúng ta đã quyết định đóng lại Khê Giản Cốc trong một thời gian dài, nói cách khác trong vòng trăm năm tới sẽ không tiến hành lịch lãm Khê Giản Cốc nữa, đây là chuyện thứ nhất. Chuyện thứ hai là: Gần đây có mật báo hình như yêu tu trong bãi đất hoang giáp với Thái Cổ đang rục rịch ngóc đầu, chúng đã chiếm không ít tiểu thành gần biên cảnh, không biết đang âm mưu chuyện gì, chính vì vậy môn phái lệnh cho các con tới đó điều tra tin tức.”
“Từ xưa đến nay nhân tu và yêu tu chia ra mà sống, bên ngoài thì không can thiệp vào chuyện của nhau nhưng thực tế quan hệ vốn không hòa hợp, đặc biệt là một vài yêu tu vẫn giữ thú tính ăn thịt người. Nhiệm vụ này khá nguy hiểm, các phái các gia quyết định mỗi phái đều tự cử một nhóm đệ tử Trúc Cơ kỳ và Kim Đan kỳ tạo thành đội ngũ cùng nhau hành động. Các con viết tên mình lên tấm trúc, sau này khi phân phối nhiệm vụ sẽ có người báo cho các con.”
“Mặt khác, phần thưởng lần này tương đối nhiều, ai lấy được tin tức giá trị có thể đổi một món pháp bảo hoặc đan dược, thậm chí nếu tin tức có giá trị cao còn đổi được đạo khí thượng phẩm hoặc đan dược thượng phẩm. Mệnh lệnh đã truyền xong, các con còn nghi vấn gì nữa không?”
“Sư phụ”
Túc Vân Vi nghe xong, cau mày mở miệng đầu tiên, nàng ghét nhất mấy nhiệm vụ tra xét tình báo này, phần lớn thời gian đều phải nín thở chờ đợi, chán muốn chết.
“Nhiệm vụ lần này là bắt buộc sao?”
Lữ Bất Quần đương nhiên biết tính đồ đệ nhà mình, ông lắc đầu nói:
“Không hẳn là bắt buộc, nhưng con vẫn phải tham gia bởi mỗi Phong đều phải cử ra bảy người, không có ngoại lệ.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Túc Vân Vi lập tức xịu xuống, nếu ở Phong khác, có lẽ có thể không đi, nhưng mà ở Yêu nguyệt phong, đệ tử nội môn chỉ có bảy người bọn họ, không nhiều không ít, vừa in.
“Nếu các con không còn câu hỏi nào khác thì nhanh trở về chuẩn bị cho tốt đi. Lần này ra ngoài hẳn các phái các gia cũng âm thầm so bì một phen, vi sư không hi vọng đệ tử của mình bị bẽ mặt. Hai ngày nữa sẽ có người báo cho các con tập hợp ở đâu, chia đội thế nào, sẽ có khoảng mười ngày để chuẩn bị.”
Thấy không ai lên tiếng, Lữ Bất Quần vẫy vẫy tay áo
“Được rồi, Tiêu Dao, con ở lại, còn những người khác cứ về đi.”
Chờ mọi người lui xuống, ông mới nói với Tiêu Dao: “Con đi theo ta.”
Hai người xuyên qua đường núi u tĩnh, đi vào động phủ Yêu Nguyệt. Lữ Bất Quần đưa nàng vào một động đá trong số đó, chỉ vào đống bảo vật nhiều đến hoa cẳ mắt, nói:
“Mặc dù con đã Kết Đan nhưng chỉ là Kim Đan sơ kì, nhiều nhất cũng chỉ xem là vừa bước lên đại đạo, pháp bảo quá tốt hay quá kém đều không thích hợp. Trong phòng này đều là những món đạo khí hạ phẩm vi sư kiếm được lúc trước, con tự chọn một món đi.”
Nói xong, ông rời khỏi động đá, để lại Tiêu Dao tự chọn một mình.
Những pháp bảo này được phân loại rõ ràng, pháp bảo phòng ngự được đặt một bên, pháp bảo công kích được đặt bên khác, còn lại là pháp bảo phụ trợ, đầy đủ mọi thứ.
“Báo Nanh Kiếm, ngươi nói xem ta nên chọn pháp bảo nào? Hiện nay trên người ta ngoại trừ pháp bảo phi hành thì cái gì cũng không có, nếu chỉ chọn một món thì đúng là không biết nên lấy nên bỏ cái nào.”
Hai mắt nàng phát sáng nhìn đám pháp bảo trước mặt, cảm thấy món nào cũng không tệ, chỉ đành hỏi ý kiến Báo Nanh Kiếm.
Báo Nanh Kiếm dùng vuốt gãi gãi đầu, tùy tiện nói:
“Đều là mấy món rác, chọn cái gì mà chả giống nhau, cần gì phải suy nghĩ? Thôi cứ chọn pháp bảo công kích đi, nếu không lúc chiến đấu ngay cả vũ khí cũng không có, rất phiền phức, tốt nhất là chọn pháp bảo thuộc tính Lôi.”
Nửa câu trước Tiêu Dao coi như chưa từng nghe qua, nhưng đề nghị sau của nó cũng rất thực tế, nàng dạo qua một vòng quanh phòng, nhìn thấy trong góc có một chiếc hộp phát ra ánh sáng màu tím.
Bình thường pháp bảo thuộc tính khác nhau sẽ tản ra luồng khí khác nhau, mà màu tím thường là thuộc tính Lôi.
Nàng cầm lấy chiếc hòm cẩn thận mở ra, chỉ thấy bên trong là ba thanh đao được tử khí vờn quanh, ở giữa là một thanh đoản đao còn hai bên là hai phi đao nhỏ nhắn tinh xảo.
Tiêu Dao vừa nhìn đã thích, đoản đao có thể làm vũ khí mà phi đao dùng để đánh lén đột kích cũng không tệ, ngay lập tức nàng quyết định chọn bộ Tử đao này.
Thấy nàng chọn xong pháp bảo, Báo Nanh Kiếm giương mắt liếc chiếc hộp một cái:
“Không tệ, cũng biết chọn đấy, không chọn bừa mấy thứ nhìn đẹp mà không tác dụng gì đó. Nếu lão tử không nhầm thì đao này hẳn vẫn còn pháp thuật phụ trợ khác.”
“Thật sao? Đợt lát về thử xem thế nào.”
Tiêu Dao vui mừng thưởng thức bảo vật trong tay, nghe thấy có thêm pháp thuật phụ trợ nàng cười híp cả mắt. Phải biết rằng pháp bảo mang theo pháp thuật phụ trợ vô cùng hiếm có, bình thường chỉ có pháp bảo bản mạng mới được trang bị thuộc tính này, cho nên trên thị phường, pháp bảo có chứa pháp thuật phụ trợ như vậy được tu sĩ tranh cướp liên tục.
Ra khỏi động phủ Yêu Nguyêt, Tiêu Dao từ biệt sư phụ, sau đó không chế “Bồn rửa chân” bay về phía động phủ của mình.
Chỉ là vừa bay được một đoạn, đã thấy ba người nào đó nhảy xa cản đường về của nàng, cho dù không tới gần nhưng nàng vẫn ngửi thấy mùi vị khiêu khích ba bay trong gió.
Ôi, từ sau khi nàng đổi sang vẻ tươi cười hòa nhã, rốt cuộc đã bao lâu rồi không có người đến tìm nàng gây chuyện?
Cứ tưởng cái “Bồn tắm” này chỉ đi ngang qua, ai ngờ khi đi tới Yêu Nguyệt Phong nó liền chậm lại rồi hạ xuống mặt dất. Một đám khói trắng tản đi, “Bồn tắm” biến mất, một cô gái tươi cười đi tới cung kính nói với Lữ Bất Quần
“Đệ tử Tiêu Dao, bái kiến sư phụ”.
Lữ Bất Quần liếc qua nàng không khỏi chấn động, không ngờ tu vi nàng đã tới Kim Đan kỳ! Mình nhớ rõ ba mươi năm trước nàng mới dừng ở Trúc Cơ kì tầng tám, hơn nữa đã từng vỡ kim đan, chiếu theo lẽ thường thì tuyệt đối không cách nào trở lại Kim Đan kỳ mới đúng!
Chẳng lẽ nàng tu luyện công pháp tà môn nào đó? Ông bỗng nghĩ tới lần lịch lãm Khê Giản Cốc này nàng cũng tham gia, hồng quang, yêu tu
Trong lòng ông trầm xuống, bên ngoài cũng không tỏ vẻ gì, nói:
“Tiêu Dao, con lại đây, để vi sư nhìn xem.”
Tiêu Dao đã nghĩ đến điều này từ trước nên cũng thong dong tiêu sái tới trước mặt ông:
“Vâng, sư phụ.”
Lữ Bất Quần dùng pháp thuật độc môn của mình là thuật Vọng Khí kiểm tra một vòng. Khí sắc nàng hồng thuận, quanh thân tản ra từng trận linh tức nồng đậm, không có chút yêu khí của yêu tu hay ma khí của tà tu gì đó, toàn bộ đều không có gì khác thường, lúc này ông mới lộ ra vẻ tươi cười gật đầu khen nàng:
“Tốt, tốt, tốt, quả nhiên con vẫn là đệ tử ngoan mà sư phụ vẫn luôn kiêu ngạo, không uổng công ta giữ con đến tận bây giờ. Trên đời này tu sĩ có thể vỡ đan rồi kết đan lần nữa chỉ sợ không tìm ra người thứ hai! Có thể thấy con đã tu luyện vô cùng chăm chỉ người thường khó có thể sánh bằng. Chuyện nghịch thiên như vậy trước nay chưa từng có, nhưng hôm nay con đã mở ra tiền lệ, khiến vi sư cũng được mở mang kiến thức một phen. Vi sư tin rằng về sau con chắc chắn sẽ tiến càng xa trên con đường đại đạo, sau này không chừng còn có thể phi thăng thượng giới như Phương Yển cũng nên!”
Quả thật, lúc Lữ Bất Quần nhận Tiêu Dao làm đệ tử, ông cực kì coi trọng nàng, kỳ vọng không kém gì Phương Yển. Nhưng hơn ba trăm năm trước nàng bị vỡ đan khiến ông vô cùng đau đớn, sau đó, có lời đồn nàng tự nguyện làm lô đỉnh cho người ta, bị thải bổ quá độ nên mới vỡ đan.
Khi ông chất vấn, Tiêu Dao cũng không giải thích, tương đương với cam chịu. Dưới cơn giận dữ, ông nản lòng thoái chí chẳng để tâm đến nàng nữa. Vốn định trục xuất nàng khỏi sư môn, nhưng lại thấy nàng thành công Trúc Cơ lần nữa, cho nên mềm lòng niệm tình nàng chưa từng nơi lỏng chuyện tu luyện mà không trục xuất khỏi sư môn, ông thầm nghĩ, chỉ cần nàng không gây ra chuyện lớn gì nữa thì cứ để nàng ở lại Tiên Vũ Môn làm chút chuyện vặt sống qua ngày đi.
Nay lại nhận được tin mừng ngoài ý muốn, quả thật thổi bay hết những lo âu phiền muộn của ông mấy ngày qua. Sau khi vui mừng qua đi, ông lại nói tới chính sự, hỏi:
“Tiêu Dao, trong đợt lịch lãm Khê Giản Cốc mấy tháng trước, con có thấy trong cốc xảy ra điều gì bất thường không?”
Những lời này là dùng thần thức truyền âm, chỉ có Tiêu Dao và ông nghe được.
Quả nhiên, chuyện phải đến thì vẫn sẽ đến! Nàng chậm rãi kể lại tất cả những chuyện đã trải qua, bao gồm cả những chuyện xảy ra sau khi tiến vào vòng hồng quang, chỉ là nàng đổi thành bản thân phải hi sinh “Thanh phong” mới may mắn thoát được, hơn nữa tình hình thực tế khi gặp phải yêu tu cũng kể ra không hề giấu diếm. Tuy rằng Cơ Hạo Nhiên đã chết nhưng ai dám cam đoan hai cô gái đi cùng hắn cũng không còn? Hơn nữa Trương Phàm cũng biết hướng đi của nàng, nếu nói dỗi nhất định sẽ dễ bị vạch trần.
Lữ Bất Quần vuốt râu như có điều suy nghĩ, quả nhiên hỏi nàng có thêm không ít tin tức hữu dụng, sau đó ông nói:
“Nếu gặp yêu tu vì sao khi trở về không báo cho môn phái? Hơn nữa bên trong vòng hồng quang rốt cuộc có gì?”
“Lúc trước không chỉ có một mình đệ tử gặp phải yêu tu, còn có tu sĩ của Cơ gia cũng nhìn thấy. Sau khi xuất Cốc, con cảm thấy mình có dấu hiệu đột phá sắp sửa Kết Đan, lại cho rằng bọn họ trở về hẳn là sẽ báo lại bên trên, cho nên tính bớt đi một chuyện, sau khi trở lại môn phái lập tức tìm chỗ kết đan. Về phần vòng hồng quang, lúc ấy đệ tử chỉ lo chạy trốn không kịp nhìn kĩ, chỉ biết bên trong là biển lửa không biên giới, tất cả mọi thứ đều bị thiêu cháy.”
Nghe xong Lữ Bất Quần gật đầu, dù sao Kết Đan cũng là chuyện lớn liên quan tới đại đạo, làm như vậy cũng không có gì đáng trách. Thảo nào gần đây ông chưa từng thấy dị tượng Kết Đan xuất hiện trong Vạn Hoa Sơn.
Sau khi tính toán cẩn thận thấy mọi chuyện đều ăn khớp, cuối cùng ông cười với Tiêu Dao nói:
“Lịch lãm Khê Giản Cốc vốn nguy hiểm, nay lại gặp phải hai tên yêu tu vô cực, đúng là làm khó tu sĩ Trúc Cơ kì như con rồi. Nếu “Thanh phong” đã bị hủy thì lát nữa cứ tới động phủ của vi sư chọn một món pháp bảo đi, coi như lễ vật vi sư mừng con Kết đan.”
Chuyện tốt ngoài ý muốn! Tiêu Dao cười híp mắt đáp:
“Vậy đệ tử cảm ơn sư phụ trước.”
Trong sáu người còn lại, ngoài ba đệ tử mới không tỏ vẻ gì, sắc mặt đám người Quách Kính Thiên đều vô cùng khó coi. Tạm thời chưa nói tới chuyện tính tình Tiêu Dao thay đổi hoàn toàn so với trước mà không ngờ nàng ta còn có thể nghịch thiên như vậy, sau khi vỡ đan lại có thể kết đan lại. Vậy mấy lời bọn họ bàn luận về nàng ta ban nãy không khác nào tự đánh mặt mình – đúng là không có việc gì nên đói đòn mà!
Ba người vừa ghen tị vừa hâm mộ, bên ngoài lại bày ra vẻ chán ghét, đặc biệt Túc Vân Vi vốn là người thẳng tính, nghĩ thế nào đều viết hết trên mặt, vì sao mình và sư đệ tăng một tiểu cảnh giới mà sư phụ chẳng ban thưởng, mà nó “lại” kết đan, sư phụ liền tặng ngay pháp bảo?!
Đúng là không thể nhịn thêm được nữa, lát nữa nhất định phải cho nó biết mặt!
Lúc này náo động nhỏ do sự xuất hiện của Tiêu Dao dần bình ổn lại, Lữ Bất Quần khôi phục gương mặt nghiêm nghị, nói với mấy người:
“Hôm nay triệu tập các con tới đây là vì môn phái có nhiệm vụ muốn giao cho các con. Chuyện này rất phức tạp, các con phải nghe cho kĩ.”
Tạm dừng một chút, ánh mắt ông đảo qua bảy người rồi mới tiếp tục nói:
“Chuyện xảy ra trong lần lịch lãm Khê Giản Cốc này hẳn là các con đều đã nghe qua? Ngay sau hôm đó, chúng ta đã quyết định đóng lại Khê Giản Cốc trong một thời gian dài, nói cách khác trong vòng trăm năm tới sẽ không tiến hành lịch lãm Khê Giản Cốc nữa, đây là chuyện thứ nhất. Chuyện thứ hai là: Gần đây có mật báo hình như yêu tu trong bãi đất hoang giáp với Thái Cổ đang rục rịch ngóc đầu, chúng đã chiếm không ít tiểu thành gần biên cảnh, không biết đang âm mưu chuyện gì, chính vì vậy môn phái lệnh cho các con tới đó điều tra tin tức.”
“Từ xưa đến nay nhân tu và yêu tu chia ra mà sống, bên ngoài thì không can thiệp vào chuyện của nhau nhưng thực tế quan hệ vốn không hòa hợp, đặc biệt là một vài yêu tu vẫn giữ thú tính ăn thịt người. Nhiệm vụ này khá nguy hiểm, các phái các gia quyết định mỗi phái đều tự cử một nhóm đệ tử Trúc Cơ kỳ và Kim Đan kỳ tạo thành đội ngũ cùng nhau hành động. Các con viết tên mình lên tấm trúc, sau này khi phân phối nhiệm vụ sẽ có người báo cho các con.”
“Mặt khác, phần thưởng lần này tương đối nhiều, ai lấy được tin tức giá trị có thể đổi một món pháp bảo hoặc đan dược, thậm chí nếu tin tức có giá trị cao còn đổi được đạo khí thượng phẩm hoặc đan dược thượng phẩm. Mệnh lệnh đã truyền xong, các con còn nghi vấn gì nữa không?”
“Sư phụ”
Túc Vân Vi nghe xong, cau mày mở miệng đầu tiên, nàng ghét nhất mấy nhiệm vụ tra xét tình báo này, phần lớn thời gian đều phải nín thở chờ đợi, chán muốn chết.
“Nhiệm vụ lần này là bắt buộc sao?”
Lữ Bất Quần đương nhiên biết tính đồ đệ nhà mình, ông lắc đầu nói:
“Không hẳn là bắt buộc, nhưng con vẫn phải tham gia bởi mỗi Phong đều phải cử ra bảy người, không có ngoại lệ.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Túc Vân Vi lập tức xịu xuống, nếu ở Phong khác, có lẽ có thể không đi, nhưng mà ở Yêu nguyệt phong, đệ tử nội môn chỉ có bảy người bọn họ, không nhiều không ít, vừa in.
“Nếu các con không còn câu hỏi nào khác thì nhanh trở về chuẩn bị cho tốt đi. Lần này ra ngoài hẳn các phái các gia cũng âm thầm so bì một phen, vi sư không hi vọng đệ tử của mình bị bẽ mặt. Hai ngày nữa sẽ có người báo cho các con tập hợp ở đâu, chia đội thế nào, sẽ có khoảng mười ngày để chuẩn bị.”
Thấy không ai lên tiếng, Lữ Bất Quần vẫy vẫy tay áo
“Được rồi, Tiêu Dao, con ở lại, còn những người khác cứ về đi.”
Chờ mọi người lui xuống, ông mới nói với Tiêu Dao: “Con đi theo ta.”
Hai người xuyên qua đường núi u tĩnh, đi vào động phủ Yêu Nguyệt. Lữ Bất Quần đưa nàng vào một động đá trong số đó, chỉ vào đống bảo vật nhiều đến hoa cẳ mắt, nói:
“Mặc dù con đã Kết Đan nhưng chỉ là Kim Đan sơ kì, nhiều nhất cũng chỉ xem là vừa bước lên đại đạo, pháp bảo quá tốt hay quá kém đều không thích hợp. Trong phòng này đều là những món đạo khí hạ phẩm vi sư kiếm được lúc trước, con tự chọn một món đi.”
Nói xong, ông rời khỏi động đá, để lại Tiêu Dao tự chọn một mình.
Những pháp bảo này được phân loại rõ ràng, pháp bảo phòng ngự được đặt một bên, pháp bảo công kích được đặt bên khác, còn lại là pháp bảo phụ trợ, đầy đủ mọi thứ.
“Báo Nanh Kiếm, ngươi nói xem ta nên chọn pháp bảo nào? Hiện nay trên người ta ngoại trừ pháp bảo phi hành thì cái gì cũng không có, nếu chỉ chọn một món thì đúng là không biết nên lấy nên bỏ cái nào.”
Hai mắt nàng phát sáng nhìn đám pháp bảo trước mặt, cảm thấy món nào cũng không tệ, chỉ đành hỏi ý kiến Báo Nanh Kiếm.
Báo Nanh Kiếm dùng vuốt gãi gãi đầu, tùy tiện nói:
“Đều là mấy món rác, chọn cái gì mà chả giống nhau, cần gì phải suy nghĩ? Thôi cứ chọn pháp bảo công kích đi, nếu không lúc chiến đấu ngay cả vũ khí cũng không có, rất phiền phức, tốt nhất là chọn pháp bảo thuộc tính Lôi.”
Nửa câu trước Tiêu Dao coi như chưa từng nghe qua, nhưng đề nghị sau của nó cũng rất thực tế, nàng dạo qua một vòng quanh phòng, nhìn thấy trong góc có một chiếc hộp phát ra ánh sáng màu tím.
Bình thường pháp bảo thuộc tính khác nhau sẽ tản ra luồng khí khác nhau, mà màu tím thường là thuộc tính Lôi.
Nàng cầm lấy chiếc hòm cẩn thận mở ra, chỉ thấy bên trong là ba thanh đao được tử khí vờn quanh, ở giữa là một thanh đoản đao còn hai bên là hai phi đao nhỏ nhắn tinh xảo.
Tiêu Dao vừa nhìn đã thích, đoản đao có thể làm vũ khí mà phi đao dùng để đánh lén đột kích cũng không tệ, ngay lập tức nàng quyết định chọn bộ Tử đao này.
Thấy nàng chọn xong pháp bảo, Báo Nanh Kiếm giương mắt liếc chiếc hộp một cái:
“Không tệ, cũng biết chọn đấy, không chọn bừa mấy thứ nhìn đẹp mà không tác dụng gì đó. Nếu lão tử không nhầm thì đao này hẳn vẫn còn pháp thuật phụ trợ khác.”
“Thật sao? Đợt lát về thử xem thế nào.”
Tiêu Dao vui mừng thưởng thức bảo vật trong tay, nghe thấy có thêm pháp thuật phụ trợ nàng cười híp cả mắt. Phải biết rằng pháp bảo mang theo pháp thuật phụ trợ vô cùng hiếm có, bình thường chỉ có pháp bảo bản mạng mới được trang bị thuộc tính này, cho nên trên thị phường, pháp bảo có chứa pháp thuật phụ trợ như vậy được tu sĩ tranh cướp liên tục.
Ra khỏi động phủ Yêu Nguyêt, Tiêu Dao từ biệt sư phụ, sau đó không chế “Bồn rửa chân” bay về phía động phủ của mình.
Chỉ là vừa bay được một đoạn, đã thấy ba người nào đó nhảy xa cản đường về của nàng, cho dù không tới gần nhưng nàng vẫn ngửi thấy mùi vị khiêu khích ba bay trong gió.
Ôi, từ sau khi nàng đổi sang vẻ tươi cười hòa nhã, rốt cuộc đã bao lâu rồi không có người đến tìm nàng gây chuyện?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất