Chậm Rãi Tiên Đồ

Chương 36: Chậm rãi

Trước Sau
“Xem ra nhiệm vụ lần này cô bị phân đến Cơ gia, nay túi trữ vật của tiểu tử Cơ gia kia còn nằm trong tay cô, mà pháp bảo của hắn cũng bị cô sử dụng , cô định thế nào?”

Vừa vào động phủ, Báo Nanh Kiếm liền lười biếng nằm úp sấp trên giường đá, vui sướng khi người gặp họa liếc nhìn Tiêu Dao.

“Không thế nào cả!” Tiêu Dao chẳng hề bận tâm “Dù sao cũng còn tới mười ngày, cứ đem hết ra thị phường xử lý đổi lấy mấy thứ hữu dụng hơn.”

“Hừ!” Không trêu chọc được nàng, Báo Nanh Kiếm chẳng thấy vui, nó đứng lên nói: “Nếu cô có thể tự giải quyết thì lão tử cũng không nói nhiều, giờ chúng ta bàn chuyện tu luyện sau khi Kết Đan chút đi, nếu không phải sau khi kết đan có quá nhiều chuyện xảy ra thì thì lão tử đã nói xong từ lâu rồi.”

Nó bay giữa không trung, ngồi ngay ngắn trước mặt nàng.

“Tiêu Dao, cô nói thật đi, có phải từ Trúc Cơ đến Kết Đan bây giờ, cô hấp thụ tiên khí tu luyện, thân thể và căn cơ đều mạnh hơn tu sĩ bình thường gấp trăm lần, kinh nghiệm chiến đấu cũng xem như là phong phú, cho nên luôn cảm thấy như vậy là đủ rồi, đúng không?”

Tiêu Dao lắc đầu: “Ta chưa bao giờ nghĩ như vậy, sau vài lần chiến đấu, đặc biệt là lần cướp tiên khí trước mặt yêu tu trong Khê Giản Cốc đó, ta đã phát hiện ra rất nhiều vấn đề. Thứ nhất, khi chiến đấu ta không có đủ pháp bảo. Tuy nói pháp bảo cần thắng ở chất lượng chứ không phải số lượng nhưng nếu chỉ có một pháp bảo chiến đấu thì lúc đánh nhau quá mệt mỏi. Thứ hai là uy lực pháp thuật của ta có vẻ không lớn, ta vốn tu pháp thuật hệ Lôi, lúc ở Trúc Cơ kì thì không sao nhưng đến Kim Đan kì, pháp thuật hệ Lôi chẳng khác nào trò trẻ con, nếu không phải bản thân ta có thể chuyển hóa tiên khí thành linh khí thì chỉ sợ ban nãy đã không cách nào chống đỡ nổi. Pháp thuật hệ Thủy thì càng không cần nói đến, ta chỉ biết mỗi “Thủy trào” và “Thủy vực””.

“Xem ra cô cũng đã nhận ra, nhưng chuyện lão tử muốn nói không chỉ có vậy, phàm là đến Kim Đan kỳ mọi người đều sẽ bắt đầu chế tạo pháp bảo bản mạng của riêng mình, điểm này hẳn là cô đã rõ.”

Tiêu Dao ngây người, quả thật chuyện pháp bảo bản mạng này thì nàng biết. Cùng là pháp bảo nhưng pháp bảo bình thường và pháp bảo bản mạng hoàn toàn khác nhau. Pháp bảo bản mạng chỉ có tu sĩ đã rót phân thần của mình vào mới có thể sử dụng, pháp bảo bản mạng có mối liên hệ chặt chẽ với sinh mạng của chủ nhân, có thể hiểu rõ suy nghĩ của chủ nhân không giống như pháp bảo bình thường. Pháp bảo thường tuy rằng có linh khí nhưng sau khi chủ nhân mất đi thì sẽ thành bảo vật vô chủ, chỉ cần có người nhỏ một giọt máu vào thì nó liền nhận chủ. Còn pháp bảo bản mạng thì có cùng nhịp thở với chủ nhân, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, cho nên sau khi chủ nhân chết đi, bất luận người khác có nhỏ vào bao nhiêu giọt máu thì cũng không cách nào sử dụng, pháp bảo lập tức trở thành phế phẩm. Tương tự, nếu pháp bảo bản mạng bị tổn hại thì tu sĩ cũng bị tổn thương một lượng lớn tinh khí, thậm chí nguy hiểm tới tính mạng.

Cho dù tu sĩ nghèo đến mấy thì cũng có được một món pháp bảo bản mạng của riêng mình, phân thần rót vào pháp bảo ít nhất cũng phải bằng một phần ba thần thức thì mới có thể hoàn toàn thông thần với pháp bảo, khiến cho pháp bảo trở thành pháp bảo bản mạng. Mà việc phân ra một lượng lớn thần thức tương đối nguy hiểm, hơn nữa có trường hợp cho dù bỏ vào phân nửa thần thức cũng chưa chắc đã có thể khống chế pháp bảo, cho nên, bình thường khi chế tạo pháp bảo bản mạng duy nhất của mình, các tu sĩ thường vô cùng cẩn thận.

Không tu sĩ nào là không muốn dùng tài liệu tốt nhất trong thiên địa để chế ra một pháp bảo bản mạng tuyệt thế, nhưng phải biết rằng, cho dù ngay từ đầu sử dụng tài liệu tốt nhất thế gian mà đúc thành thì chưa chắc pháp bảo đã mạnh, cùng lắm thì nhiều linh khí hơn bình thường một chút. Pháp bảo bản mạng được khí trong cơ thể tu sĩ nuôi dưỡng, phải dùng khí dưỡng khí thì pháp bảo bản mạng mới càng ngày càng mạnh, thậm chí sau này biến thành khí vương siêu việt hơn tất cả các pháp bảo khác cũng không phải không có khả năng.

Lần đầu Tiêu Dao kết đan, nàng tính sau khi củng cố đan xong sẽ bắt đầu chế tạo pháp bảo bản mạng, nhưng sau đó lại nghe sư phụ nói, khi tu vi đã tăng lên một hai tiểu cảnh giới, trước khi bắt đầu Kết Anh mới là thời cơ tốt để rèn luyện pháp bảo bản mạng. Cho nên chuyện pháp bảo bản mạng của nàng cứ thế mà bị hoãn lại, sau này, tu vi của nàng bị hủy, chuyện này càng xa vời như mặt trăng với mặt trời. Nay Báo Nanh Kiếm nhắc tới, nàng vẫn còn khó hiểu:

“Ta đương nhiên biết chuyện pháp bảo bản mạng, nhưng không phải chờ đến Kim Đan trung kỳ mới rèn thì tốt hơn sao?”

“Trên lý thuyết thì là như thế, bởi vì tu vi cao mới có thể tìm được tài liệu tốt đồng thời hiểu rõ mình thích hợp với cái gì.” Báo Nanh Kiếm dùng móng vuốt chải bộ lông của mình, chậm rãi nói “Nhưng tình huống của cô khá đặc biệt, lão tử thấy cô càng rèn sớm càng tốt, bởi vì ngay từ đầu pháp bảo bản mạng đã được hấp thu tiên khí trong cơ thể nên rèn càng sớm thì thời gian tiên khí nuôi dưỡng pháp bảo càng lâu, pháp bảo sẽ càng mạnh, ít nhất có hơn 50% cơ hội sau trăm vạn năm sẽ trở thành khí vương.”

Đầu tiên Tiêu Dao trợn trừng mắt, cuối cùng không nhịn được bật cười:

“Chân Tiên đại nhân, ta thừa nhận tiên khí quả thật hữu dụng hơn linh khí nhiều, nhưng ngươi có biết một số chuyện không thể nói bừa? Thứ đồ chỉ tồn tại trong truyền thuyết như Khí vương sao vào miệng ngươi lại bình thường như Kết Đan vậy, nếu xác suất lớn đến thế thì mấy đứa trẻ xuất thân Chân Tiên giới từ nhỏ đã có thể sử dụng tiên khí để tu luyện, pháp bảo bản mạng của họ cũng là dùng tiên khí nuôi dưỡng, nếu vậy há chẳng phải cả Chân Tiên giới đều là Khí vương sao? Dễ dàng có được như vậy sao có thể xưng là Khí vương?”

Thấy nàng cười nhạo, Báo Nanh Kiếm nổi giận, một vuốt đập thẳng lên đầu nàng.

“Này thì cười! Lão tử đang nói chuyện đứng đắn với cô! Tên khốn kiếp nào bảo cô rằng trẻ con xuất thân Chân Tiên giới đều dùng tiên khí tu luyện?!!”

Tiêu Dao vô tội xoa xoa đầu mình nói: “Không phải Chân Tiêu đại nhân nói với tiểu nữ sao? Tiên khí trải khắp tiên giới, các vị Chân Tiên phun nạp đều là tiên khí, không phải ý ngài là những vị đại nhân Chân Tiên này không có thất tình lục dục cho nên không sinh con đấy chứ?”

Đúng là điếc không sợ súng, nó nhịn!

“Quả thật tiên nhân trên Chân Tiên giới đều hấp thu tiên khí, nhưng lão tử nói trẻ con sinh ra trên tiên giới cũng hấp thu tiên khí lúc nào?!! Đại đạo tu luyện trường sinh vốn là nghịch thiên, thiên địa đã chịu khai ân, đương nhiên quy tắc càng nghiêm ngặt vô cùng, bất luận là trẻ con sinh ra ở Linh giới hay Chân Tiên giới thì cũng không thể vừa sinh ra đã hấp thụ nguyên khí hoặc tiên khí được. Tuần tự từ Luyện Khí kì tới Nguyên Anh kì, bọn họ đều tu luyện bằng linh khí giống như Nhân giới, đến cảnh giới Hóa Thần rồi Hoàn Hư mới có thể hấp thu nguyên khí, về phần tiên khí thì càng lên cảnh giới cao mới có thể hấp thu! Không phải ai cũng có thể ở cảnh giới thấp mà hấp thu khí ở cảnh giới cao được!”

“Nhưng không phải toàn bộ Linh giới và Chân Tiên giới đều tràn ngập nguyên khí hoặc tiên khí sao? Nếu vậy lấy đâu ra linh khí tu luyện?” Tiêu Dao hoang mang.

“Bởi vị thể chất của trẻ con thượng giới khác với Nhân gian, trải qua một thời gian dài thích ứng, thân thể bọn chúng được thiên địa rèn luyện mới có thể hấp thu nguyên khí hoặc tiên khí vào cơ thể sau đó chuyển hóa thành linh khí để tu luyện.”



Tiêu Dao híp mắt nhìn nó, giống như người phàm nghe về thần lực trong truyền thuyết vậy: “ Ý của ngươi là, toàn bộ thiên địa vũ trụ này chỉ có mình ta ngay từ đầu đã hấp thu tiên khí tu luyện?”

“Sai!” Báo Nanh Kiếm dựng thẳng móng vuốt lắc lắc “Còn một người khác, đó chính là”

“Là vị Chân Tiên đại nhân vĩ đại nhất thế giới – Ngài!”

Nó còn chưa nói xong, Tiêu Dao đã tự giác tiếp lời, cuối cùng tỏ vẻ bất lực nhún vai với nó.

Nhìn vẻ mặt qua quýt của nàng, Báo Nanh Kiếm lại nói:” Tiêu Dao, cô không tin lão tử?!”

“Ta đương nhiên không tin lắm, mỗi khi ta hỏi ngươi chuyện trên thượng giới, ngươi đều qua quýt cho xong, ngươi bảo ta tin ngươi thế nào?”

Chẳng trách Tiêu Dao không tin, ngay cả Linh giới nàng còn chưa thấy qua, huống hồ là giới vị tối cao -- Chân Tiên giới. Ở Thái cực, lời đồn về Linh giới không hề ít, nhưng Chân Tiên giới thì ngoại trừ nghe từ miệng Báo Nanh Kiếm, nàng chưa bao giờ thấy các điển tịch hay truyền thuyết nào nhắc qua, thậm chí bao gồm cả tiên khí và Tiên khí* trong lời nó.

(* tiên khí và Tiên khí ở đây là hai chữ khác nhau, một cái là仙气 một cái là仙器. Trong đó, tiên khí 仙气 là loại không khí ở Tiên giới, tương tự như linh khí, nguyên khí, để tu sĩ hấp thu vào cơ thể. Còn Tiên khí 仙器 là các loại khí cụ, công cụ, pháp bảo ở Tiên giới.)

Quả nhiên, Báo Nanh Kiếm lại bắt đầu lảng tránh, nói: “Hiện giờ cô chưa cần biết những việc này, chờ chuyện yêu tu kết thúc, lão tử sẽ mang cô tới một nơi, đảm bảm cô sẽ hiểu hơn một chút.”

“Được, chúng ta không thảo luận chuyện này nữa.”

Nhìn biểu cảm không tin tưởng của nàng, trong lòng Báo Nanh Kiếm có chút không cam lòng nhưng vẫn nhịn xuống ý định phun ra tất cả: Tiêu Dao, tuy rằng hiện tại lão tử không cách nào khiến cô hoàn toàn tin tưởng, nhưng nhất định sẽ có một ngày cô hiểu rõ, tu sĩ trời sinh có thể hấp thụ tiên khí tu luyện là sự tồn tại khủng bố cỡ nào, cũng không chỉ có ưu điểm về rèn luyện thân thể cỏn con như hiện nay!

Suy nghĩ trong lòng Báo Nanh Kiếm, Tiêu Dao đương nhiên không biết, đây cũng không phải lần đầu nó cho nàng ăn canh bế môn*, nàng cũng không định rối rắm câu hỏi không có đáp án này thêm nữa, nàng nói ngay vào chuyện chính:

( *Canh bế môn canh 闭门羹

Trong Vân Tiên tạp kí 云仙杂记 quyển 1 của Phùng Chí 冯贽 đời Đường có chép:

Tương truyền vào thời Đường, có một kĩ nữ ở Tuyên Thành họ Sử tên Phụng rất xinh đẹp, cầm. kì, thi, hoạ đều tinh thông, nên rất nhiều chàng trai nghe tiếng tìm đến, hi vọng được kết bạn với nàng. Nhưng không ít người vì khó gặp nên không được như nguyện. Vì sao lại khó gặp Sử Phụng? Bởi Sử Phụng tiếp khách có một quy củ không thành văn: Trước tiên nàng yêu cầu khách phải đưa ra một bài thơ, nếu sau khi thấy hay mới bằng lòng gặp, sau đó mới nói đến chuyện kết giao. Nếu khách không biết làm thơ, hoặc giả bài thơ làm không hay, nàng sẽ bảo người nhà đem một bát canh đãi nơi cửa, khéo từ chối gặp khách.

Lâu dần, khách đến thăm thấy có bát canh, biết được ý, liền chủ động cáo từ.

Lấy canh đãi khách mang ý nghĩa cự tuyệt không tiếp, cho nên canh này được gọi là “bế môn canh”.

Sau khi câu chuyện được lưu truyền, mọi người dùng “bế môn canh” làm đại danh từ mang ý nghĩa cự tuyệt.

Nguồn: http://www.chuonghung.com/2017/0 ... ai-canh-be-mon.html)

“Cho dù ngươi nói có lý nhưng giờ biết đi đâu tìm thiên tài địa bảo để rèn pháp bảo? Hơn nữa tìm ai rèn? Ngoài những vấn đề ta vừa nói, một chuyện khác cũng rất quan trọng mà chúng ta lại vô cùng thiếu đó là – linh thạch.”

Nói đến linh thạch, vẻ mặt hai người đều suy sụp trong nháy mắt, mua tài liệu cần linh thạch, mua pháp bảo cũng cần linh thạch, cho dù tự chế pháp bảo bản mạng thì mua bí tịch dạy luyện khí cũng cần linh thạch. Không thể không nói, đây đúng là thời đại của linh thạch, mà túi tiền của Tiêu Dao thì thuộc tầng thấp nhất trong giới tu tiên.

Một lúc sau, Báo Nanh Kiếm lầm bầm một câu: “ Hay là, chúng ta đi giết người cướp...” Lại thấy Tiêu Dao vừa tươi cười vừa trừng mắt nhìn mình, nó vội vàng đổi lại nửa câu sau “ cướp này là cướp của đám tà tu ấy, thế nào?”



Tiêu Dao nâng má: “Thỉnh thoảng thì còn được chứ không phải là kế lâu dài.”

“Vậy cô còn cách nào khác chắc?”

Báo Nanh Kiếm đảo cặp mắt trắng dã, sau đó giống như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì vội vàng kêu lên:

“Đúng rồi! Lão tử quên mất! Tiêu Dao, cô định dùng bao nhiêu năm mới Kết Anh?”

Lộn xộn cái gì không biết, có phải tùy tiện nói khi nào Kết Anh là Kết Anh được đâu? Tiêu Dao nhíu mày:

“Sau khi Trúc Cơ thành công, nguyên thọ có thể tăng thêm ba trăm năm, Kết Đan thì có khoảng ba ngàn năm nguyên thọ, còn tu đến Nguyên Anh thì có gần tám vạn năm nguyên thọ, chẳng lẽ không phải chỉ cần tu đến cảnh giới đó trước khi đại nạn buông xuống là được sao?”

“Chỉ có ba ngàn năm? Ôi, nhân tu đúng là phiền phức mà !” Báo Nanh Kiếm ảo não.

“Tiêu Dao, cô nghe đây, cảnh giới Nguyên Anh này Trúc cơ kỳ và Kim Đan kỳ không cách nào so sánh nổi, nhìn Tiên Vũ Môn của cô chỉ có hơn mười Nguyên Anh vô cực thì biết Kim Đan kỳ và Nguyên Anh kỳ cách biệt lớn cỡ nào. Kết Anh nguy hiểm đến đâu tu sĩ Kim Đan kỳ không cách nào tưởng tượng nổi, hơn nữa bản thân cô hấp thu tiên khí, khi Kết Anh cần hấp thu một lượng tiên khí vô cùng lớn trong thời gian dài, mà trong bốn tiểu cảnh giới Kim Đan kỳ trước khi Kết Anh, mỗi cảnh giới cũng cần hấp thu một món tiên khí mới có thể gia tăng tu vi, hơn nữa phẩm chất tiên khí không thể thấp hơn tứ phẩm!”

“Cái gì?!” Nghe đến đây, Tiêu Dao thật muốn hộc máu, bốn món tiên khí?Thứ đồ chỉ có Chân Tiên giới trong truyền thuyết mới có? Tìm được một món đã là may mắn lắm rồi, giờ bảo nàng đào đâu ra bốn món lận, thậm chí càng lên cao càng cần nhiều hơn? Tiên khí cũng chẳng phải củ cải dại mọc khắp núi, chỉ cần đào lên là được!

Da đầu nàng run lên, nàng vội hỏi: “Ba ngàn năm này chỉ riêng chuyện tìm tiên khí đã không đủ, chứ đừng nói đến chuyện bình thường ta còn cần thời gian tu luyện.”

Báo Nanh Kiếm hơi ngẫm nghĩ, mới mở miệng: “May mà cô đã thành Kim Đan, như vậy vấn đề tiên khí cũng không quá khó, những chuyện này lão tử đều đã có biện pháp, mấu chốt là cô dùng tiên khí tu luyện phải vững chắc bồi đắp căn cơ, nếu chăm chỉ tu luyện ngày đêm hẳn là ba ngàn năm miễn cưỡng đủ, chỉ là cô không thể nhanh chóng đề cao tu vi như Phương Yển hay Trương Phàm, nói cách khác là không thể đi đường tắt!”

“Theo ý ngươi thì đến tận khi đại nạn sắp buông xuống, ta mới có thể Kết Anh?” Tiêu Dao lại híp mắt.

“Đúng! Đây là dưới tình huống cô cần cù tu luyện.”

“Thứ cho ta lắm miệng một câu”. Nàng hít một hơi thật sâu “Theo cách nói này thì nếu ta thành công Kết Anh, muốn phi thăng thượng giới đạt tới cảnh giới Giả Hóa Thần cũng phải tốn đến tám vạn năm?!”

“Đúng vậy, nhưng mà cô yên tâm, chiếu theo công pháp lão tử cho cô thì chỉ cần cô từng bước tu luyện, thì bất luận là xác suất thành Anh hay Hóa thần cũng cao hơn mấy thứ công pháp rách ở Nhân giới nhiều, chỉ cần tu vi chín muồi và có đầy đủ tiên khí cung cấp thì trên cơ bản đều có hơn năm phần cơ hội thành công.”

Không có phụ trợ từ bên ngoài mà chỉ có thể tĩnh tọa phun nạp vận hành chu thiên?! Quá chậm, chậm vô cùng, quả thực chậm đến mức như cào vào tim nàng!

Thấy vẻ mặt nàng không tốt lại im lặng không nói chuyện, Báo Nanh Kiếm lại giơ móng vuốt chụp vai nàng.

“ Mới vậy mà đã không chấp nhận nổi? Nếu lùi bước như thế, thì còn nói cái gì mà đại đạo.”

Tiêu Dao ngầng đầu hé mắt nhìn nó, sau đó lấy tay đẩy móng vuốt đầy lông của nó ra, híp mắt cười nói: “Từ sau khi Tiêu Dao ta vỡ đan tới nay, không có chuyện gì là ta không chấp nhận nổi, chỉ là vừa nghe cũng có chút chấn động mà thôi, càng dựa vào phun nạp tĩnh tọa vận hành chu thiên thì càng chứng tỏ căn cơ ổn định, ta không mong nhanh chóng, chỉ mong ổn định, đây là chuyện tốt chẳng phải chuyện xấu, cớ gì ta lại lùi bước?”

Hiện nay trong từ điển của nàng đã không còn bốn từ “Không chấp nhận nổi” từ lâu. Trải qua ba trăm năm kịch biến, cho dù trước mặt là núi đao biển lửa, sâm la địa ngục thì cũng đừng mơ có thể ngăn cản Tiêu Dao nàng bước đi trên con đường đại đạo!

“Ta đang nghĩ làm thế nào để kiếm linh thạch.”

Nàng nắm chặt nắm đấm, cúi đầu như hạ quyết tâm.

“Giờ chúng ta tới thị phường một chuyến, xử lý xong túi trữ vật của Trầm Đại Thành và Cơ Hạo Nhiên trước đã, cụ thể thế nào ta sẽ từ từ nói với ngươi sau.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau