Trong Văn Niên Đại Nuôi Nhân Vật Phản Diện
Chương 82
Kỳ thực Phương cục trưởng rất không muốn để cho Mike ở lại chỗ này. Mike là khách quý của tỉnh, hùn vốn xây nhà máy sẽ mang đến một lượng ngoại hối lớn, vì vậy trong tỉnh đang rất nỗ lực ở phương diện này.
Bọn họ đã mở rất nhiều cuộc họp, vẫn chưa triệt để quyết định được, Mike tiên sinh dựa vào cái cớ muốn khảo sát bắt đầu du sơm ngoạn thủy khắp nơi. Không biết hắn biết được từ chỗ nào, nhất định muốn tới huyện này ăn đồ ăn.
Phương cục trưởng cũng từng nghe đến danh tiếng của huyện Linh Thủy, đây chính là địa điểm được nói đến hàng đầu ở trong tỉnh, khách quen của báo tỉnh, thường thường có thể nghe người khác nhắc đến. Thế nhưng Phương cục trưởng là người phản nghịch, càng nổi tiếng thì hắn càng không muốn đến. Lần này nếu như không phải Mike muốn đến thì hăn cũng không định qua. Không ngờ mỹ thực ở huyện thành nhỏ bé này cũng có chút đặc biệt, không nói đến những cái khác, chỉ thịt nướng lúc nãy cũng khiến cho hắn cảm thán không thôi.
Nhưng mà bây giờ việc quan trọng nhất là phải quyết định được hạng mục này, ăn ăn uống uống cũng tốt đấy, nhưng trên lưng hắn còn đang gánh nhiệm vụ quan trọng của tỉnh, trong lòng gấp gáp, chỉ sợ đêm dài lắm mộng, Mike lại bị những tỉnh khác bắt cóc. Trước đây trong tỉnh cũng đã xảy ra chuyện như vậy.
Hắn còn muốn khuyên Mike đi về trước, lần sau trở lại. Thế nhưng sau khi Mike nghe người phiên dịch dịch lại, hai mắt liền sáng lên: “Người ở chỗ này thực sự quá nhiệt tình, tôi rất thích ở lại nơi này.”
Phương cục trưởng còn rất nhiều lời muốn nói những không thể làm gì khác đành nuốt xuống, nói: “Đây là điểm đặc sắc của Trung Quốc chúng tôi, chúng tôi đối với bạn bè đều rất nhiệt tình.
Sau đó Phương cục trưởng nói với Lưu bí thư: “Nếu Mike tiên sinh đã yêu thích như vậy thì ngài mai rời đi vậy.”
Điền Thụy chờ bọn họ ăn cơm trưa xong liền mang mọi người đi dạo xung quanh. Bây giờ trong huyện phát triển cực kỳ tốt, đường xá được mở rộng, công nhân vệ sinh mỗi ngày đều quét tước dọn dẹp nên đường phố vô cùng sạch sẽ, hơn nữa trên đường còn có rất nhiều cửa hàng, náo náo nhiệt nhiệt.
Phương cục trưởng nói: “Không ngờ mấy năm không đến nơi này lại phát triển tốt như vậy, xem ra lão Lưu thật sự để tâm.”
Lưu bí thư cười đến mặt mày hớn hở: “Làm gì có, làm gì có. Đều là do tổ chức bồi dưỡng cùng người phía dưới dụng tâm, em chỉ là làm một chút việc nhỏ bé không đáng kể.”
Sau khi Phương cục trưởng nghe xong liền có cái nhìn mới với Lưu bí thư, hắn là người trong tỉnh, biết được rất nhiều tin tức. Trong tỉnh quyết định thăng chức cho hắn, thế nhưng hắn đã cự tuyệt. Hành vi này nhìn qua tưởng ngu ngốc, nhưng trên thực tế lại treo tên mình trước mắt tất cả lãnh đạo. Tất cả mọi người đều tò mò không biết hắn sẽ đem huyện này phát triển đến mức nào. Bây giờ thấy thị trấn phát triển không ngừng, Phương cục trưởng hoàn toàn yên tâm. Hắn có thể đem huyện phát triển thành như vậy, chỉ mấy năm nữa hắn liền có thể một bước lên trời. Đây là công trạng quan trọng nha.
Trong huyện có rất nhiều quán nhỏ đặc sắc, vì dụ như các loại sản phẩm thủ công.
Bởi vì làm để bán nên đồ vật càng ngày càng tinh xảo. Len sợi có thể bện thành đủ loại thảm mẫu mã đặc sắc, còn có mấy con châu chấu, con thỏ nhỏ đan từ mây tre, Mike tiên sinh khen không dứt miệng, không nhịn được liền mua rất nhiều.
Mua đến mức hai tay cũng không cầm hết được.
Mike than thở không ngừng: “Trời ạ!”
“Quá đẹp!”
“Trông rất sống động.”
“Đây quả thực là nghệ thuật!”
Bọn họ đi dạo một vòng rồi mới luue luyến trở lại nhà khách.
Mike nói với người phiên dịch: “Cái huyện này khiến cho tôi ấn tượng vô cùng sâu sắc, nơi này mỗi một người đều nở đầy nụ cười vui vẻ sung sướng, tất cả mọi người đều dựa vào đôi tay mình kiếm tiền. Loại không khí phồn thịnh tràn đầy sức sống này thật sự khiến người cảm thán.”
“Còn cả ông chủ trẻ như vậy nữa, quả nhiên là một huyện thành nhỏ tràn đầy hi vọng.”
Người phiên dịch nhận được ủy thác từ trong tỉnh, mặc dù không tiết lộ ra bên ngoài, thế nhưng hắn đã ghi lại hết lịch trình làm việc trong ngày rồi nộp lên trên.
Buổi trưa bọn họ nghỉ ngơi một lúc, tránh khỏi thời điểm nóng nhất trong ngày, sau đó lại đi dạo chợ đêm.
Mike không ngừng than thở: “Nơi này quá náo nhiệt , so với ban ngày còn tốt hơn vạn lần.”
Các loại món ăn ngon, quả thực chính là thiên đường mỹ thực, hơn nữa sau khi hắn đổi từ tiền nước ngoài sang tiền Trung, làm tròn số tương đương với không cần tiền vẫn có thể tùy tiện ăn uống.
Đến lúc thấy có người đang cắn hạt dưa, hai mắt Mike đều sáng lên, “Chúa ơi, đầu lưỡi bọn họ thế mà lại có thể linh hoạt như vậy!”
Phương cục trưởng có chút không còn gì để nói. Căn hạt dưa thì có gì ngạc nhiên chứ, đây không phải là việc ai cũng biết làm sao? Trong tỉnh an bài các loại biểu diễn hí kịch cùng biểu diễn kịch nói, còn cả các buổi hòa nhạc của phương tây, thoạt nhìn hắn vẫn không hứng lắm, bây giờ lại đứng ven đường nhìn người khác cắn hạt dưa, mỗi giây mỗi phút đều muốn thốt lên lời khen cùng vỗ tay tán thưởng.
Phương cục trưởng cùng hắn đứng ở đó, thực sự có một loại xấu hổ không nhỏ.
Người đang cắn hạt dưa lại không ngờ người nước ngoài thích xem cái này, hắn còn nhiệt tình đưa hạt dưa qua mời hắn cắn cùng.
Nhưng mà Mike căn bản không học được, dù có hướng dẫn kiểu gì cũng đều đem hạt dưa cắn nát. Cuối cùng xác định mình không thể làm được, đành miễn cưỡng dùng tay bóc, thế nhưng móng tay của hắn rất ngắn nên sau khi bóc được hai hạt liền cảm thấy đau hết cả tay.
Mike cảm khái: “Đây quả nhiên là một việc cần kỹ thuật nha.”
Điền Thụy cùng Lưu bí thư cũng ở lại đón tiếp, bọn họ tiếp tục đi về phía trước, nhìn thấy cửa hàng bán ốc. Mike cũng rất ít thấy con này, ở bên kia nhìn chằm chằm. Người trong huyện tưởng rằng hắn thích ăn nên cố ý để cho hắn mua trước, không cần xếp hàng! Mike mua một phần, bên trong con ốc nho nhỏ chỉ có một phần thịt nhỏ, ăn rất ngon, lúc ăn chỉ cần dùng lưỡi hút một chút là ăn được.
Ngay cả cắn hạt dưa Mike cũng không biết, cái này càng không làm được. May mà ông chủ cửa hàng tri kỷ, tặng kèm cả tăm mới có thể thuận lợi ăn được phần thịt bên trong. hắ n than thở không thôi, lần đầu ăn ốc thật sự rất ngon.
Chỉ có điều một tẹo thịt kia còn không đủ hắn nhét kẽ răng.
Người trong huyện đều nghe nói có người nước ngoài đến, lúc này đều nhiệt tình hiếu khách đề cử những món ă ngon, Mike đều để cho người phiên dịch của hắn ghi nhớ hết lại, nói muốn lần lượt ăn thử những cái này. Hắn tràn đầy hứng khởi nhìn xung quanh, xem mọi người ăn cái gì.
“Thật sự là một huyện thành thần kỳ!” Mike không ngừng than thở
Sau đó Điền Thụy dẫn hắn đến cửa hàng lẩu.
Kỳ thực chỉ có một cửa hàng có phòng riêng, nhưng vị trí khá xa. Vì để cho Mike cảm nhận được bầu không khí sôi động ở trong huyện, Điền Thụy dẫn bọn họ đến cửa hàng tổng. Diện tích cửa hàng tổng vô cùng lớn, bất ngờ nhìn thấy nhiều bàn như vậy, lại có nhiều người đang ngồi ăn như vậy vẫn khiến cho người ta cảm giác rất đồ sộ.
Hương vị bá đạo của món lẩu xông tới, thật khiến người ta khó có thể chống đỡ.
Cậu đã đặt bàn từ trước, bọn họ vừa đến liền có nhân viện phục vụ lại đây đợi bọn họ gọi món.
Mike nhìn xung quanh một lượt, cảm thấy món nào trên bàn cũng rất ngon, không biết lựa chọn thế nào nên nói với người phiên dịch, “Mỗi món một phần.”
Người phiên dịch dịch xong lời này, nhân phiên phục vụ liền sửng sốt. Hắn phục vụ nhiều khách hàng như vậy nhưng chưa từng thấy ai có nhu cầu như thế.
Cuối cùng Điền Thụy nói: “Được rồi, mỗi món một phần đi.”
Lúc này nhân viên phục vụ mới rời đi. Bọn họ gọi là nồi uyên ương, một là lẩu gà đặc sắc của cử hàng, một cái là lẩu bò.
Tê cay mới là linh hồn của lẩu bò. Bếp trưởng mặt đen nghe nói có người nước ngoài đến đây ăn lập tức xắn tay áo vào làm, còn nói muốn làm vẻ vang mỹ thực Trung Hoa.
Kết quả đến lúc nhân viên phục vụ bưng nồi ra, phía trên bày một tầng ớt quả.
Mike cũng có chút trợn tròn mắt.
Mấy hôm nay Phương cục trưởng đều đi cùng Mike, thông qua vẻ mặt hắn có thể phân tích được suy nghĩ hiện tại của hắn: “Nếu như quá cay thì đổi thành nồi hơi cay đi!”
Mike có chút động lòng, nhưng nhìn thấy những người xung quanh vừa ăn vừa xuýt xoa vui vẻ vô cùng, hắn cũng tràn đầy tò mò, “Cứ tạm như vậy đi.”
Nồi lẩu nhanh chóng sôi lên, bọn họ nhúng ít thịt rồi chấm với nước chấm đã được pha sẵn gồm tương vừng, chao, rau hẹ, đường trắng, tỏi chưa cùng rượu gạo
Phương cục trưởng là người có thể ăn được cay, những năm này hắn đều tự muối ít ớt rồi tùy tiện trộn với ít cơm ăn cái gì đều được. Ăn ở bên ngoài đều là mấy món thanh đạm dưỡng sinh, mặc dù tốt cho thân thể nhưng hắn lại không thích. Ngày hôm nay ăn quá đã nghiền .
Sau đó hắn nói với Lưu bí thư đang ngồi ở bên cạnh: “Người này tìm kiểu gì ra nhiều món ăn ngon như vậy chứ?”
Phương cục trưởng đã từng ăn lẩu, nhưng đây là lần đầu tiên ăn đến sảng khoái như vậy, hơn nữa không khí xung quanh cũng kích thích đến hắn. Trước kia ăn lẩu ở trong phòng riêng, nơi đó rất yên tĩnh, mọi việc đều đúng quy đúng củ, còn nên này không những ăn cay đã nghiền mà không khí cũng hết sức náo nhiệt, lúc ăn đến cả người đầy mồ hôi, thỉnh thoảng lại có cơn gió từ quạt thổi qua.
Thật sự là quá thoải mái .
Lúc đầu Mike cảm thấy có chút quá cay, nhưng mà sau khi ă mấy miếng liền thích không thôi. Nước lẩu này cũng nước chấm đều rất tuyệt, ăn với cái gì cũng ngon, có món nhún vào nồi thì trở nên mềm mại, có món lại giòn giòn sảng khoái. Hắn thích ăn nhất là thịt, miếng thịt nóng hổi chấm với nước chấm pha sẵn là tuyệt nhất.
Nồi lẩu gà đặc biệt cũng rất thơm ngon, có thể bỏ vào thêm ít viên tôm cùng viên thịt, hơn nữa nước canh cũng có thể uống ngon vô cùng. Lẩu gà là đặc sắc ở chỗ này, nhưng đối mặt với lẩu bò tê cay thì mọi người vẫn thích ăn cay hơn.
Ăn xong Điền Thụy còn gọi quản lý cửa hàng đưa đến một cái bánh ngọt bơ.
Hai mắt Mike sáng lên. Người phương tay bọn họ rất thích ăn bánh ngọt, tới bên này một thời gian đã lâu rồi hắn chư được ăn, bây giờ vừa ăn xong lẩu, lại ăn thêm một miếng bánh ngọt bơ, quả thực tuyệt vời! Bơi ở chỗ này rất dày, thơm nồng mừi sữa mà không ngấy chút nào, xem ra là dùng loại bơ tốt nhất. Phần bánh bên trong ăn cũng xốp mềm ngon miệng, khi ăn cảm giác như đang ăn một đám mây vậy.
Mike ăn hết miếng này đến miếng kia, đến khi ngừng lại mới phát hiện mình đã ăn hết nửa cái bánh ngọt 6 tấc
Ăn xong còn ngại không đủ, lại dùng nước lẩu bò tê cay để luộc thêm ít mì sợi ăn thêm.
Ngay cả Phương cục trưởng nhìn thấy cũng sợ hắn ăn no vỡ bụng.
Mike lại nói: “Lâu lắm rồi mới ăn được sảng khoái như vậy!” Sau đó hắn còn bày tỏ ý kiến với Điền Thụy một chút, hi vọng cái bánh ngọt này có thể làm càng ngọt hơn một chút.
Hắn yêu thích loại bánh ngọt đến phát ngấy kia, cái bánh hiện tại ăn này so với cái bánh trước kia hắn từng ăn quá mức nhẹ nhàng khoan khoái .
Chuyện này đối với Điền Thụy mà nói quả thực quá đơn giản, cậu đồng ý luôn: “Được, ngày mai tôi sẽ cho ngài một cái càng ngọt hơn.”
Mike tràn đầy cảm động nói: “Đây chính là nơi thần tiên nào chứ, tôi muốn giới thiệu tất cả bạn bè của tôi qua đây, để cho bọn họ trải nghiệm mỹ thực của Trung Quốc.”
Phương cục trưởng bối rối, Mike ăn xong không muốn đi, thậm chí còn muốn gọi những người khác tới đây?
Bọn họ đã mở rất nhiều cuộc họp, vẫn chưa triệt để quyết định được, Mike tiên sinh dựa vào cái cớ muốn khảo sát bắt đầu du sơm ngoạn thủy khắp nơi. Không biết hắn biết được từ chỗ nào, nhất định muốn tới huyện này ăn đồ ăn.
Phương cục trưởng cũng từng nghe đến danh tiếng của huyện Linh Thủy, đây chính là địa điểm được nói đến hàng đầu ở trong tỉnh, khách quen của báo tỉnh, thường thường có thể nghe người khác nhắc đến. Thế nhưng Phương cục trưởng là người phản nghịch, càng nổi tiếng thì hắn càng không muốn đến. Lần này nếu như không phải Mike muốn đến thì hăn cũng không định qua. Không ngờ mỹ thực ở huyện thành nhỏ bé này cũng có chút đặc biệt, không nói đến những cái khác, chỉ thịt nướng lúc nãy cũng khiến cho hắn cảm thán không thôi.
Nhưng mà bây giờ việc quan trọng nhất là phải quyết định được hạng mục này, ăn ăn uống uống cũng tốt đấy, nhưng trên lưng hắn còn đang gánh nhiệm vụ quan trọng của tỉnh, trong lòng gấp gáp, chỉ sợ đêm dài lắm mộng, Mike lại bị những tỉnh khác bắt cóc. Trước đây trong tỉnh cũng đã xảy ra chuyện như vậy.
Hắn còn muốn khuyên Mike đi về trước, lần sau trở lại. Thế nhưng sau khi Mike nghe người phiên dịch dịch lại, hai mắt liền sáng lên: “Người ở chỗ này thực sự quá nhiệt tình, tôi rất thích ở lại nơi này.”
Phương cục trưởng còn rất nhiều lời muốn nói những không thể làm gì khác đành nuốt xuống, nói: “Đây là điểm đặc sắc của Trung Quốc chúng tôi, chúng tôi đối với bạn bè đều rất nhiệt tình.
Sau đó Phương cục trưởng nói với Lưu bí thư: “Nếu Mike tiên sinh đã yêu thích như vậy thì ngài mai rời đi vậy.”
Điền Thụy chờ bọn họ ăn cơm trưa xong liền mang mọi người đi dạo xung quanh. Bây giờ trong huyện phát triển cực kỳ tốt, đường xá được mở rộng, công nhân vệ sinh mỗi ngày đều quét tước dọn dẹp nên đường phố vô cùng sạch sẽ, hơn nữa trên đường còn có rất nhiều cửa hàng, náo náo nhiệt nhiệt.
Phương cục trưởng nói: “Không ngờ mấy năm không đến nơi này lại phát triển tốt như vậy, xem ra lão Lưu thật sự để tâm.”
Lưu bí thư cười đến mặt mày hớn hở: “Làm gì có, làm gì có. Đều là do tổ chức bồi dưỡng cùng người phía dưới dụng tâm, em chỉ là làm một chút việc nhỏ bé không đáng kể.”
Sau khi Phương cục trưởng nghe xong liền có cái nhìn mới với Lưu bí thư, hắn là người trong tỉnh, biết được rất nhiều tin tức. Trong tỉnh quyết định thăng chức cho hắn, thế nhưng hắn đã cự tuyệt. Hành vi này nhìn qua tưởng ngu ngốc, nhưng trên thực tế lại treo tên mình trước mắt tất cả lãnh đạo. Tất cả mọi người đều tò mò không biết hắn sẽ đem huyện này phát triển đến mức nào. Bây giờ thấy thị trấn phát triển không ngừng, Phương cục trưởng hoàn toàn yên tâm. Hắn có thể đem huyện phát triển thành như vậy, chỉ mấy năm nữa hắn liền có thể một bước lên trời. Đây là công trạng quan trọng nha.
Trong huyện có rất nhiều quán nhỏ đặc sắc, vì dụ như các loại sản phẩm thủ công.
Bởi vì làm để bán nên đồ vật càng ngày càng tinh xảo. Len sợi có thể bện thành đủ loại thảm mẫu mã đặc sắc, còn có mấy con châu chấu, con thỏ nhỏ đan từ mây tre, Mike tiên sinh khen không dứt miệng, không nhịn được liền mua rất nhiều.
Mua đến mức hai tay cũng không cầm hết được.
Mike than thở không ngừng: “Trời ạ!”
“Quá đẹp!”
“Trông rất sống động.”
“Đây quả thực là nghệ thuật!”
Bọn họ đi dạo một vòng rồi mới luue luyến trở lại nhà khách.
Mike nói với người phiên dịch: “Cái huyện này khiến cho tôi ấn tượng vô cùng sâu sắc, nơi này mỗi một người đều nở đầy nụ cười vui vẻ sung sướng, tất cả mọi người đều dựa vào đôi tay mình kiếm tiền. Loại không khí phồn thịnh tràn đầy sức sống này thật sự khiến người cảm thán.”
“Còn cả ông chủ trẻ như vậy nữa, quả nhiên là một huyện thành nhỏ tràn đầy hi vọng.”
Người phiên dịch nhận được ủy thác từ trong tỉnh, mặc dù không tiết lộ ra bên ngoài, thế nhưng hắn đã ghi lại hết lịch trình làm việc trong ngày rồi nộp lên trên.
Buổi trưa bọn họ nghỉ ngơi một lúc, tránh khỏi thời điểm nóng nhất trong ngày, sau đó lại đi dạo chợ đêm.
Mike không ngừng than thở: “Nơi này quá náo nhiệt , so với ban ngày còn tốt hơn vạn lần.”
Các loại món ăn ngon, quả thực chính là thiên đường mỹ thực, hơn nữa sau khi hắn đổi từ tiền nước ngoài sang tiền Trung, làm tròn số tương đương với không cần tiền vẫn có thể tùy tiện ăn uống.
Đến lúc thấy có người đang cắn hạt dưa, hai mắt Mike đều sáng lên, “Chúa ơi, đầu lưỡi bọn họ thế mà lại có thể linh hoạt như vậy!”
Phương cục trưởng có chút không còn gì để nói. Căn hạt dưa thì có gì ngạc nhiên chứ, đây không phải là việc ai cũng biết làm sao? Trong tỉnh an bài các loại biểu diễn hí kịch cùng biểu diễn kịch nói, còn cả các buổi hòa nhạc của phương tây, thoạt nhìn hắn vẫn không hứng lắm, bây giờ lại đứng ven đường nhìn người khác cắn hạt dưa, mỗi giây mỗi phút đều muốn thốt lên lời khen cùng vỗ tay tán thưởng.
Phương cục trưởng cùng hắn đứng ở đó, thực sự có một loại xấu hổ không nhỏ.
Người đang cắn hạt dưa lại không ngờ người nước ngoài thích xem cái này, hắn còn nhiệt tình đưa hạt dưa qua mời hắn cắn cùng.
Nhưng mà Mike căn bản không học được, dù có hướng dẫn kiểu gì cũng đều đem hạt dưa cắn nát. Cuối cùng xác định mình không thể làm được, đành miễn cưỡng dùng tay bóc, thế nhưng móng tay của hắn rất ngắn nên sau khi bóc được hai hạt liền cảm thấy đau hết cả tay.
Mike cảm khái: “Đây quả nhiên là một việc cần kỹ thuật nha.”
Điền Thụy cùng Lưu bí thư cũng ở lại đón tiếp, bọn họ tiếp tục đi về phía trước, nhìn thấy cửa hàng bán ốc. Mike cũng rất ít thấy con này, ở bên kia nhìn chằm chằm. Người trong huyện tưởng rằng hắn thích ăn nên cố ý để cho hắn mua trước, không cần xếp hàng! Mike mua một phần, bên trong con ốc nho nhỏ chỉ có một phần thịt nhỏ, ăn rất ngon, lúc ăn chỉ cần dùng lưỡi hút một chút là ăn được.
Ngay cả cắn hạt dưa Mike cũng không biết, cái này càng không làm được. May mà ông chủ cửa hàng tri kỷ, tặng kèm cả tăm mới có thể thuận lợi ăn được phần thịt bên trong. hắ n than thở không thôi, lần đầu ăn ốc thật sự rất ngon.
Chỉ có điều một tẹo thịt kia còn không đủ hắn nhét kẽ răng.
Người trong huyện đều nghe nói có người nước ngoài đến, lúc này đều nhiệt tình hiếu khách đề cử những món ă ngon, Mike đều để cho người phiên dịch của hắn ghi nhớ hết lại, nói muốn lần lượt ăn thử những cái này. Hắn tràn đầy hứng khởi nhìn xung quanh, xem mọi người ăn cái gì.
“Thật sự là một huyện thành thần kỳ!” Mike không ngừng than thở
Sau đó Điền Thụy dẫn hắn đến cửa hàng lẩu.
Kỳ thực chỉ có một cửa hàng có phòng riêng, nhưng vị trí khá xa. Vì để cho Mike cảm nhận được bầu không khí sôi động ở trong huyện, Điền Thụy dẫn bọn họ đến cửa hàng tổng. Diện tích cửa hàng tổng vô cùng lớn, bất ngờ nhìn thấy nhiều bàn như vậy, lại có nhiều người đang ngồi ăn như vậy vẫn khiến cho người ta cảm giác rất đồ sộ.
Hương vị bá đạo của món lẩu xông tới, thật khiến người ta khó có thể chống đỡ.
Cậu đã đặt bàn từ trước, bọn họ vừa đến liền có nhân viện phục vụ lại đây đợi bọn họ gọi món.
Mike nhìn xung quanh một lượt, cảm thấy món nào trên bàn cũng rất ngon, không biết lựa chọn thế nào nên nói với người phiên dịch, “Mỗi món một phần.”
Người phiên dịch dịch xong lời này, nhân phiên phục vụ liền sửng sốt. Hắn phục vụ nhiều khách hàng như vậy nhưng chưa từng thấy ai có nhu cầu như thế.
Cuối cùng Điền Thụy nói: “Được rồi, mỗi món một phần đi.”
Lúc này nhân viên phục vụ mới rời đi. Bọn họ gọi là nồi uyên ương, một là lẩu gà đặc sắc của cử hàng, một cái là lẩu bò.
Tê cay mới là linh hồn của lẩu bò. Bếp trưởng mặt đen nghe nói có người nước ngoài đến đây ăn lập tức xắn tay áo vào làm, còn nói muốn làm vẻ vang mỹ thực Trung Hoa.
Kết quả đến lúc nhân viên phục vụ bưng nồi ra, phía trên bày một tầng ớt quả.
Mike cũng có chút trợn tròn mắt.
Mấy hôm nay Phương cục trưởng đều đi cùng Mike, thông qua vẻ mặt hắn có thể phân tích được suy nghĩ hiện tại của hắn: “Nếu như quá cay thì đổi thành nồi hơi cay đi!”
Mike có chút động lòng, nhưng nhìn thấy những người xung quanh vừa ăn vừa xuýt xoa vui vẻ vô cùng, hắn cũng tràn đầy tò mò, “Cứ tạm như vậy đi.”
Nồi lẩu nhanh chóng sôi lên, bọn họ nhúng ít thịt rồi chấm với nước chấm đã được pha sẵn gồm tương vừng, chao, rau hẹ, đường trắng, tỏi chưa cùng rượu gạo
Phương cục trưởng là người có thể ăn được cay, những năm này hắn đều tự muối ít ớt rồi tùy tiện trộn với ít cơm ăn cái gì đều được. Ăn ở bên ngoài đều là mấy món thanh đạm dưỡng sinh, mặc dù tốt cho thân thể nhưng hắn lại không thích. Ngày hôm nay ăn quá đã nghiền .
Sau đó hắn nói với Lưu bí thư đang ngồi ở bên cạnh: “Người này tìm kiểu gì ra nhiều món ăn ngon như vậy chứ?”
Phương cục trưởng đã từng ăn lẩu, nhưng đây là lần đầu tiên ăn đến sảng khoái như vậy, hơn nữa không khí xung quanh cũng kích thích đến hắn. Trước kia ăn lẩu ở trong phòng riêng, nơi đó rất yên tĩnh, mọi việc đều đúng quy đúng củ, còn nên này không những ăn cay đã nghiền mà không khí cũng hết sức náo nhiệt, lúc ăn đến cả người đầy mồ hôi, thỉnh thoảng lại có cơn gió từ quạt thổi qua.
Thật sự là quá thoải mái .
Lúc đầu Mike cảm thấy có chút quá cay, nhưng mà sau khi ă mấy miếng liền thích không thôi. Nước lẩu này cũng nước chấm đều rất tuyệt, ăn với cái gì cũng ngon, có món nhún vào nồi thì trở nên mềm mại, có món lại giòn giòn sảng khoái. Hắn thích ăn nhất là thịt, miếng thịt nóng hổi chấm với nước chấm pha sẵn là tuyệt nhất.
Nồi lẩu gà đặc biệt cũng rất thơm ngon, có thể bỏ vào thêm ít viên tôm cùng viên thịt, hơn nữa nước canh cũng có thể uống ngon vô cùng. Lẩu gà là đặc sắc ở chỗ này, nhưng đối mặt với lẩu bò tê cay thì mọi người vẫn thích ăn cay hơn.
Ăn xong Điền Thụy còn gọi quản lý cửa hàng đưa đến một cái bánh ngọt bơ.
Hai mắt Mike sáng lên. Người phương tay bọn họ rất thích ăn bánh ngọt, tới bên này một thời gian đã lâu rồi hắn chư được ăn, bây giờ vừa ăn xong lẩu, lại ăn thêm một miếng bánh ngọt bơ, quả thực tuyệt vời! Bơi ở chỗ này rất dày, thơm nồng mừi sữa mà không ngấy chút nào, xem ra là dùng loại bơ tốt nhất. Phần bánh bên trong ăn cũng xốp mềm ngon miệng, khi ăn cảm giác như đang ăn một đám mây vậy.
Mike ăn hết miếng này đến miếng kia, đến khi ngừng lại mới phát hiện mình đã ăn hết nửa cái bánh ngọt 6 tấc
Ăn xong còn ngại không đủ, lại dùng nước lẩu bò tê cay để luộc thêm ít mì sợi ăn thêm.
Ngay cả Phương cục trưởng nhìn thấy cũng sợ hắn ăn no vỡ bụng.
Mike lại nói: “Lâu lắm rồi mới ăn được sảng khoái như vậy!” Sau đó hắn còn bày tỏ ý kiến với Điền Thụy một chút, hi vọng cái bánh ngọt này có thể làm càng ngọt hơn một chút.
Hắn yêu thích loại bánh ngọt đến phát ngấy kia, cái bánh hiện tại ăn này so với cái bánh trước kia hắn từng ăn quá mức nhẹ nhàng khoan khoái .
Chuyện này đối với Điền Thụy mà nói quả thực quá đơn giản, cậu đồng ý luôn: “Được, ngày mai tôi sẽ cho ngài một cái càng ngọt hơn.”
Mike tràn đầy cảm động nói: “Đây chính là nơi thần tiên nào chứ, tôi muốn giới thiệu tất cả bạn bè của tôi qua đây, để cho bọn họ trải nghiệm mỹ thực của Trung Quốc.”
Phương cục trưởng bối rối, Mike ăn xong không muốn đi, thậm chí còn muốn gọi những người khác tới đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất