Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi
Chương 13: Đến trường
"Mẹ cậu có ở nhà không?" Hạ Kiêu thả cậu xuống, ghét bỏ lau lau nước miếng dính bên mặt.
"Không có, ca ca..."
Hạ Kiêu không nhìn ánh mắt tội nghiệp của cậu, chỉ vào góc tường nói: "Vậy cậu đi thử hai bước cho tôi xem."
"Dạ? Được..." Diệp Chân ngoan ngoãn đỡ tường bước đi hai bước.
"Được rồi, vậy cậu cứ chậm rãi như vậy đi vào đi." Hạ Kiêu quay đầu về nhà, suy nghĩ một lát thì lại nói thêm một câu: " Sáng mai 6h30 cậu đứng trước cửa chờ tôi, nếu mà chậm thì tôi sẽ không chờ cậu đâu."
"Dạ!"
Ánh trăng sáng rọi, điểm vài ngôi sao, Diệp Minh Nhu chào tạm biệt bạn tốt vội vàng đi vào tiểu khu, bước nhanh đi qua mấy ngôi nhà.
Mắt cá chân không thể động đậy nhiều, khi Diệp Chân nghe thấy tiếng mở cửa thì lập tức lò cò đi về phía cửa, dường như là cảm thấy cách đi đường này thật mới lạ, đôi mắt to cười tới cong cong.
"Mẹ! Hôm nay con bị thương ở chân, là ca ca đã cõng con về nhà đấy."
Sau một lát kinh ngạc, Diệp Minh Nhu nhanh chóng tiếp được thân thể đang lắc la lắc lư của cậu, cảm giác vừa đau lòng vừa buồn cười: "Lại là ca ca cõng con về nhà sao? Con có cảm ơn ca ca không đó?"
"Có ạ..." Diệp Chân rất hưng phấn, ôm cổ của cô khoa tay múa chân: "Ca ca còn cõng con đi khám bác sĩ, qua vài ngày sẽ khỏe lại, mẹ không cần lo lắng cho con đâu."
"Con ngoan.." Diệp Minh Nhu biết cậu hiểu chuyện, chỉ là nhịn không được mà lại cảm thấy đau lòng, cô vuốt ve tóc cậu thật lâu không biết nói gì. Thời gian mang thai Diệp Chân, đã có lúc cô mất hết can đảm, ngay cả cha mẹ ruột thịt cũng không tha thứ cho cô, về phần người đàn ông đã sớm có gia đình kia... Cô nhắm chặt mắt, không muốn nghĩ lại nữa.
May mắn khi đó cô đã không hồ đồ mà bỏ đi đứa nhỏ này.
Diệp Chân ngồi ở trên ghế quơ quơ chân, hương thơm bột mì thoang thoảng từ trong nồi bay ra, Diệp Minh Nhu nhanh tay làm trứng gà với sốt cà chua rồi cho vào trong bát mì nóng hổi, nước sốt màu đỏ chậm rãi tan ra, ở trên còn có trứng gà cùng một ít cà chua.
"Ăn đi." Cô đẩy bát mì đến trước mặt Diệp Chân, cười bảo.
Diệp Chân ngửi được mùi thơm, nuốt nuốt nước miếng, lập tức cầm đũa lên gắp liên tục, quai hàm phồng lên, giống như một chú sóc tham ăn.
"Mẹ...Mẹ cũng ăn đi." Cậu mặt mày hớn hở đưa đũa cho Diệp Minh Nhu, muốn mẹ ăn cùng với cậu.
Diệp Minh Nhu lại mỉm cười lắc đầu: "Mẹ không đói bụng, con mau ăn xong rồi đi ngủ đi, không còn sớm nữa." Nói xong mới nhớ đến sáng ngày mai chân cậu bị thương chắc sẽ khó di chuyển, tính toán muốn xin nghỉ vài giờ để đưa cậu đi.
"Chân Chân, ngày mai mẹ đưa con đến trường nhé."
Diệp Chân hút hút sợi mì, có chút khó xử: "Nhưng con đã hẹn với ca ca rồi, anh ấy muốn đi với con."
"Không nên làm phiền đến người ta, để mẹ đưa con đi."
"Nhưng..." Diệp Chân quệt miệng, mất mát mà đảo đảo trứng gà trong bát: "Nhưng mà ca ca muốn đi với con mà..."
Diệp Minh Nhu: "...Cậu ấy nói với con như vậy sao?"
Diệp Chân nghiêm túc gật đầu: "Đúng ạ, ca ca ở một mình, anh ấy không có mẹ chăm sóc nhất định rất vất vả, hơn nữa con cũng rất thích ca ca, hôm nay con còn hôn anh ấy đấy!"
"Chân Chân..." Diệp Minh Nhu xì một tiếng bật cười: "Không thể tùy tiện hôn người khác."
Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Kiêu vừa mới ăn xong cái bánh bao trên tay, cửa liền bị gõ vang rầm rầm, tiếng kêu vô cùng có lực xuyên thấu của quỷ thích khóc vang lên: "Ca ca, ca ca, anh mau ra đây, em đứng không vững nữa rồi!"
Hạ Kiêu nhìn nhìn hộp sữa bên tay phải, bất đắc dĩ thở dài, vừa mở cửa liền nhét ống hút vào miệng Diệp Chân, ít nhiều cũng có thể ngăn cản cậu lải nha lải nhải.
"Sao hôm nay lại rời giường sớm như vậy? Không phải bảo cậu 6h30 đến sao?"
Diệp Chân nằm sấp trên lưng hắn, vừa uống sữa vừa cố gắng dành thời gian trả lời: "Em sợ anh không đợi em."
"...Đồ ngốc." Hạ Kiêu cười nhạo.
Diệp Chân uống sữa xong thì gác đầu nằm trên vai hắn, đôi mắt to nhìn chằm chằm cái cằm đường cong rõ ràng của hắn, tối hôm qua mẹ cậu nói không thể tùy tiện hôn người khác, cậu nghĩ mãi cũng không ra, không thể tùy ý hôn bạn gái khác, bởi vì đó là đùa giỡn lưu manh, nhưng ca ca là con trai mà, huống hồ là ca ca hôn cậu trước chứ bộ!
"Ca ca..."
"Chuyện gì?"
"Em không thể hôn anh sao?"
Bước chân Hạ Kiêu ngừng lại, còn chưa kịp phản ứng, một đôi môi ướt sũng còn thoang thoảng mùi sữa đã ấn trên mặt hắn, còn hôn vô cùng dùng lực, còn có thể nghe được một tiếng "ba".
Hắn nghe Diệp Chân cười tủm tỉm nói: "Nhưng mà em muốn hôn nha."
"Cậu mẹ nó...!" Hạ Kiêu quay đầu trừng cậu, muốn đánh người lại không xuống tay được.
Vì thế ngày hôm sau hắn liền mua một cái xe đạp, kiên quyết ngăn cách Diệp Chan trong phạm vi an toàn.
May mà qua vài ngày sau Diệp Chân đã có thể tự mình đi đường, nhưng mà vẫn còn khập khiễng, lảo đà lảo đảo. Hạ Kiêu đi ở phía trước, cậu đi theo phía sau, có lúc Hạ Kiêu tăng nhanh cước bộ, cậu liền nhảy hai bước đuổi theo kéo tay hắn, Hạ Kiêu bày ra khuôn mặt lạnh lùng không chút thay đổi, nhưng vẫn không giãy ra, bước chân cũng chậm lại một chút.
"Không có, ca ca..."
Hạ Kiêu không nhìn ánh mắt tội nghiệp của cậu, chỉ vào góc tường nói: "Vậy cậu đi thử hai bước cho tôi xem."
"Dạ? Được..." Diệp Chân ngoan ngoãn đỡ tường bước đi hai bước.
"Được rồi, vậy cậu cứ chậm rãi như vậy đi vào đi." Hạ Kiêu quay đầu về nhà, suy nghĩ một lát thì lại nói thêm một câu: " Sáng mai 6h30 cậu đứng trước cửa chờ tôi, nếu mà chậm thì tôi sẽ không chờ cậu đâu."
"Dạ!"
Ánh trăng sáng rọi, điểm vài ngôi sao, Diệp Minh Nhu chào tạm biệt bạn tốt vội vàng đi vào tiểu khu, bước nhanh đi qua mấy ngôi nhà.
Mắt cá chân không thể động đậy nhiều, khi Diệp Chân nghe thấy tiếng mở cửa thì lập tức lò cò đi về phía cửa, dường như là cảm thấy cách đi đường này thật mới lạ, đôi mắt to cười tới cong cong.
"Mẹ! Hôm nay con bị thương ở chân, là ca ca đã cõng con về nhà đấy."
Sau một lát kinh ngạc, Diệp Minh Nhu nhanh chóng tiếp được thân thể đang lắc la lắc lư của cậu, cảm giác vừa đau lòng vừa buồn cười: "Lại là ca ca cõng con về nhà sao? Con có cảm ơn ca ca không đó?"
"Có ạ..." Diệp Chân rất hưng phấn, ôm cổ của cô khoa tay múa chân: "Ca ca còn cõng con đi khám bác sĩ, qua vài ngày sẽ khỏe lại, mẹ không cần lo lắng cho con đâu."
"Con ngoan.." Diệp Minh Nhu biết cậu hiểu chuyện, chỉ là nhịn không được mà lại cảm thấy đau lòng, cô vuốt ve tóc cậu thật lâu không biết nói gì. Thời gian mang thai Diệp Chân, đã có lúc cô mất hết can đảm, ngay cả cha mẹ ruột thịt cũng không tha thứ cho cô, về phần người đàn ông đã sớm có gia đình kia... Cô nhắm chặt mắt, không muốn nghĩ lại nữa.
May mắn khi đó cô đã không hồ đồ mà bỏ đi đứa nhỏ này.
Diệp Chân ngồi ở trên ghế quơ quơ chân, hương thơm bột mì thoang thoảng từ trong nồi bay ra, Diệp Minh Nhu nhanh tay làm trứng gà với sốt cà chua rồi cho vào trong bát mì nóng hổi, nước sốt màu đỏ chậm rãi tan ra, ở trên còn có trứng gà cùng một ít cà chua.
"Ăn đi." Cô đẩy bát mì đến trước mặt Diệp Chân, cười bảo.
Diệp Chân ngửi được mùi thơm, nuốt nuốt nước miếng, lập tức cầm đũa lên gắp liên tục, quai hàm phồng lên, giống như một chú sóc tham ăn.
"Mẹ...Mẹ cũng ăn đi." Cậu mặt mày hớn hở đưa đũa cho Diệp Minh Nhu, muốn mẹ ăn cùng với cậu.
Diệp Minh Nhu lại mỉm cười lắc đầu: "Mẹ không đói bụng, con mau ăn xong rồi đi ngủ đi, không còn sớm nữa." Nói xong mới nhớ đến sáng ngày mai chân cậu bị thương chắc sẽ khó di chuyển, tính toán muốn xin nghỉ vài giờ để đưa cậu đi.
"Chân Chân, ngày mai mẹ đưa con đến trường nhé."
Diệp Chân hút hút sợi mì, có chút khó xử: "Nhưng con đã hẹn với ca ca rồi, anh ấy muốn đi với con."
"Không nên làm phiền đến người ta, để mẹ đưa con đi."
"Nhưng..." Diệp Chân quệt miệng, mất mát mà đảo đảo trứng gà trong bát: "Nhưng mà ca ca muốn đi với con mà..."
Diệp Minh Nhu: "...Cậu ấy nói với con như vậy sao?"
Diệp Chân nghiêm túc gật đầu: "Đúng ạ, ca ca ở một mình, anh ấy không có mẹ chăm sóc nhất định rất vất vả, hơn nữa con cũng rất thích ca ca, hôm nay con còn hôn anh ấy đấy!"
"Chân Chân..." Diệp Minh Nhu xì một tiếng bật cười: "Không thể tùy tiện hôn người khác."
Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Kiêu vừa mới ăn xong cái bánh bao trên tay, cửa liền bị gõ vang rầm rầm, tiếng kêu vô cùng có lực xuyên thấu của quỷ thích khóc vang lên: "Ca ca, ca ca, anh mau ra đây, em đứng không vững nữa rồi!"
Hạ Kiêu nhìn nhìn hộp sữa bên tay phải, bất đắc dĩ thở dài, vừa mở cửa liền nhét ống hút vào miệng Diệp Chân, ít nhiều cũng có thể ngăn cản cậu lải nha lải nhải.
"Sao hôm nay lại rời giường sớm như vậy? Không phải bảo cậu 6h30 đến sao?"
Diệp Chân nằm sấp trên lưng hắn, vừa uống sữa vừa cố gắng dành thời gian trả lời: "Em sợ anh không đợi em."
"...Đồ ngốc." Hạ Kiêu cười nhạo.
Diệp Chân uống sữa xong thì gác đầu nằm trên vai hắn, đôi mắt to nhìn chằm chằm cái cằm đường cong rõ ràng của hắn, tối hôm qua mẹ cậu nói không thể tùy tiện hôn người khác, cậu nghĩ mãi cũng không ra, không thể tùy ý hôn bạn gái khác, bởi vì đó là đùa giỡn lưu manh, nhưng ca ca là con trai mà, huống hồ là ca ca hôn cậu trước chứ bộ!
"Ca ca..."
"Chuyện gì?"
"Em không thể hôn anh sao?"
Bước chân Hạ Kiêu ngừng lại, còn chưa kịp phản ứng, một đôi môi ướt sũng còn thoang thoảng mùi sữa đã ấn trên mặt hắn, còn hôn vô cùng dùng lực, còn có thể nghe được một tiếng "ba".
Hắn nghe Diệp Chân cười tủm tỉm nói: "Nhưng mà em muốn hôn nha."
"Cậu mẹ nó...!" Hạ Kiêu quay đầu trừng cậu, muốn đánh người lại không xuống tay được.
Vì thế ngày hôm sau hắn liền mua một cái xe đạp, kiên quyết ngăn cách Diệp Chan trong phạm vi an toàn.
May mà qua vài ngày sau Diệp Chân đã có thể tự mình đi đường, nhưng mà vẫn còn khập khiễng, lảo đà lảo đảo. Hạ Kiêu đi ở phía trước, cậu đi theo phía sau, có lúc Hạ Kiêu tăng nhanh cước bộ, cậu liền nhảy hai bước đuổi theo kéo tay hắn, Hạ Kiêu bày ra khuôn mặt lạnh lùng không chút thay đổi, nhưng vẫn không giãy ra, bước chân cũng chậm lại một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất