Xuyên Thành Thiên Kim Thật, Sửa Qua Kịch Bản Sảng Văn
Chương 23:
“Không muốn bị nghe lén góc tường thì không nên tới rừng cây này mới phải chứ, nơi này chỗ nào cũng có thể giấu người, đúng không?”
Đồng Diệc dường như đang trả lời Giang Châu, nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chú vào Giang Li, ngữ khí nói chuyện cũng như đang nhắc nhở.
Giang Li ngước mắt nhìn hắn, “Hẳn là cậu đã sớm đoán được rồi đúng không?”
Đồng Diệc rõ ràng sửng sốt, “Cái này mà cậu cũng nhìn ra à?”
Giang Li lắc đầu, “Tôi chỉ suy đoán thôi, cũng không chắc chắn.”
Đồng Diệc nhún vai, cười nói: “Kỳ thật lúc trước tôi cũng suy đoán, vừa rồi mới khẳng định.”
Thấy hai người nói chuyện phiếm không coi ai ra gì, Giang Châu hoàn toàn nghe không nổi nữa, hắn vẻ mặt lạnh lẽo nhìn Giang Li, “Cô thế mà đi nói chuyện trong nhà cho Đồng Diệc?”
Đồng Diệc dùng ánh mắt như xem đứa ngốc nhìn Giang Châu, “Chuyện này rõ như ban ngày mà còn phải nghe ai nói ra ấy hả?”
Giang Châu:……
“Giang gia mấy người có con trai con gái, lại đột nhiên chạy đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa trẻ, lúc trước rất nhiều người suy đoán cậu ấy là con gái riêng của cha cậu, cậu hẳn là rất cảm kích nhỉ?”
Đồng Diệc đem tầm mắt chuyển qua Giang Li, “Nhưng mà, cậu ấy lớn lên cũng không giống ba cậu đâu, thật ra rất giống Phong tam gia.”
Nếu Giang Li cùng anh em Giang Châu ở chung hài hòa, cậu có lẽ sẽ tin tưởng có vài người sinh ra đã hợp nhau, Giang gia cũng không thiếu tiền, nhận nuôi đứa trẻ không có quan hệ huyết thống dường như cũng hợp lý.
Nhưng cố tình Giang Li cùng người Giang gia ở chung cũng không hài hòa, lúc trước trong lớp Giang Nhược biểu diễn quá mức vụng về, bộ dáng chính là rất kiêng kị Giang Li.
Vừa rồi Giang Châu bộ dáng không dám tức giận, cũng chứng tỏ hắn có nhược điểm rơi vào tay Giang Li.
Mấu chốt nhất chính là, diện mạo và phong cách làm việc của Giang Li gần như sao y bản chính với cậu của cô ấy.
Nếu nói lúc trước chỉ là suy đoán, vậy thì hiện tại cậu đã khẳng định một trăm phần trăm.
Nghe xong Đồng Diệc nói, sắc mặt Giang Châu trầm xuống.
Lúc trước hắn xác thật không chú ý tới Giang Li giống với Phong Khởi, nhưng được Đồng Diệc nhắc nhở, hắn sao lại có thể bỏ qua điểm này.
Nhưng lúc trước rõ ràng không phải như thế!
Kỳ thật vào lúc sớm hơn trước đó, hắn cũng đã tìm được Giang Li rồi, cũng tìm người điều tra qua cô ấy, còn tự mình đi âm thầm quan sát.
Lúc hắn phát hiện Giang Li tuy thành tích không tồi, nhưng người lại tự ti hướng nội mới xem như nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Giang Li luôn để mái bằng thật dày, lưng còn hơi khom lại, lúc nói chuyện cũng luôn cúi đầu, dường như muốn nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của chính mình.
Một người như vậy căn bản sẽ không tạo thành bất kỳ uy hϊếp gì cho Nhược Nhược, cho nên hắn không ngăn cản cha mẹ đón Giang Li về nhà.
Mà khi Giang Li trở lại Giang gia, Giang Châu mới phát hiện lưng cô cũng đứng thẳng, khí thế cũng trở nên mạnh mẽ, trên người làm gì còn nửa điểm bóng dáng trước kia.
Nếu không phải hắn là một người kiên định theo thuyết vô thần thì sẽ nhịn không được hoài nghi Giang Li có phải bị người mượn xác hoàn hồn rồi hay không.
Giang Châu biết thỉnh thần thì dễ tiễn thần thì khó, nhưng hắn cũng có tự tin, cảm thấy chỉ cần mình ở một bên nhìn chằm chằm thì Giang Li sẽ không có khả năng xúc phạm tới Nhược Nhược.
Nhưng mà giao phong cùng Giang Li hai lần, thế nhưng đều là bản thân rơi xuống thế hạ phong, hiện tại còn lôi cả ôn thần Đồng Diệc này liên lụy vào nữa.
Giang Châu và Đồng Diệc cùng tuổi, lại từ nhỏ bị Đồng Diệc nghiền áp, khi còn nhỏ hắn đi đến đâu cũng có thể nghe thấy người khác khen Đồng Diệc, chỉ cần chỗ nào có Đồng Diệc thì hắn vĩnh viễn đều chỉ làm nền.
Đồng Diệc dường như đang trả lời Giang Châu, nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chú vào Giang Li, ngữ khí nói chuyện cũng như đang nhắc nhở.
Giang Li ngước mắt nhìn hắn, “Hẳn là cậu đã sớm đoán được rồi đúng không?”
Đồng Diệc rõ ràng sửng sốt, “Cái này mà cậu cũng nhìn ra à?”
Giang Li lắc đầu, “Tôi chỉ suy đoán thôi, cũng không chắc chắn.”
Đồng Diệc nhún vai, cười nói: “Kỳ thật lúc trước tôi cũng suy đoán, vừa rồi mới khẳng định.”
Thấy hai người nói chuyện phiếm không coi ai ra gì, Giang Châu hoàn toàn nghe không nổi nữa, hắn vẻ mặt lạnh lẽo nhìn Giang Li, “Cô thế mà đi nói chuyện trong nhà cho Đồng Diệc?”
Đồng Diệc dùng ánh mắt như xem đứa ngốc nhìn Giang Châu, “Chuyện này rõ như ban ngày mà còn phải nghe ai nói ra ấy hả?”
Giang Châu:……
“Giang gia mấy người có con trai con gái, lại đột nhiên chạy đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa trẻ, lúc trước rất nhiều người suy đoán cậu ấy là con gái riêng của cha cậu, cậu hẳn là rất cảm kích nhỉ?”
Đồng Diệc đem tầm mắt chuyển qua Giang Li, “Nhưng mà, cậu ấy lớn lên cũng không giống ba cậu đâu, thật ra rất giống Phong tam gia.”
Nếu Giang Li cùng anh em Giang Châu ở chung hài hòa, cậu có lẽ sẽ tin tưởng có vài người sinh ra đã hợp nhau, Giang gia cũng không thiếu tiền, nhận nuôi đứa trẻ không có quan hệ huyết thống dường như cũng hợp lý.
Nhưng cố tình Giang Li cùng người Giang gia ở chung cũng không hài hòa, lúc trước trong lớp Giang Nhược biểu diễn quá mức vụng về, bộ dáng chính là rất kiêng kị Giang Li.
Vừa rồi Giang Châu bộ dáng không dám tức giận, cũng chứng tỏ hắn có nhược điểm rơi vào tay Giang Li.
Mấu chốt nhất chính là, diện mạo và phong cách làm việc của Giang Li gần như sao y bản chính với cậu của cô ấy.
Nếu nói lúc trước chỉ là suy đoán, vậy thì hiện tại cậu đã khẳng định một trăm phần trăm.
Nghe xong Đồng Diệc nói, sắc mặt Giang Châu trầm xuống.
Lúc trước hắn xác thật không chú ý tới Giang Li giống với Phong Khởi, nhưng được Đồng Diệc nhắc nhở, hắn sao lại có thể bỏ qua điểm này.
Nhưng lúc trước rõ ràng không phải như thế!
Kỳ thật vào lúc sớm hơn trước đó, hắn cũng đã tìm được Giang Li rồi, cũng tìm người điều tra qua cô ấy, còn tự mình đi âm thầm quan sát.
Lúc hắn phát hiện Giang Li tuy thành tích không tồi, nhưng người lại tự ti hướng nội mới xem như nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Giang Li luôn để mái bằng thật dày, lưng còn hơi khom lại, lúc nói chuyện cũng luôn cúi đầu, dường như muốn nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của chính mình.
Một người như vậy căn bản sẽ không tạo thành bất kỳ uy hϊếp gì cho Nhược Nhược, cho nên hắn không ngăn cản cha mẹ đón Giang Li về nhà.
Mà khi Giang Li trở lại Giang gia, Giang Châu mới phát hiện lưng cô cũng đứng thẳng, khí thế cũng trở nên mạnh mẽ, trên người làm gì còn nửa điểm bóng dáng trước kia.
Nếu không phải hắn là một người kiên định theo thuyết vô thần thì sẽ nhịn không được hoài nghi Giang Li có phải bị người mượn xác hoàn hồn rồi hay không.
Giang Châu biết thỉnh thần thì dễ tiễn thần thì khó, nhưng hắn cũng có tự tin, cảm thấy chỉ cần mình ở một bên nhìn chằm chằm thì Giang Li sẽ không có khả năng xúc phạm tới Nhược Nhược.
Nhưng mà giao phong cùng Giang Li hai lần, thế nhưng đều là bản thân rơi xuống thế hạ phong, hiện tại còn lôi cả ôn thần Đồng Diệc này liên lụy vào nữa.
Giang Châu và Đồng Diệc cùng tuổi, lại từ nhỏ bị Đồng Diệc nghiền áp, khi còn nhỏ hắn đi đến đâu cũng có thể nghe thấy người khác khen Đồng Diệc, chỉ cần chỗ nào có Đồng Diệc thì hắn vĩnh viễn đều chỉ làm nền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất