Chương 8: Là hai người sao...?
//Cốp//
San San cảm nhận như đầu mình đã va vào một thứ gì đó rất mạnh, làm cô đau đến mức chửi thề thành tiếng.
- "Mẹ nó, cái thứ quái gì thế này, đau đến chết bà đây rồi!"
San San mở mắt ra, lại một không gian tối đen không chút ánh sáng đập vào mắt, cô ngạc nhiên nghĩ.
- "Ể? Đừng nói là mình còn trong không gian hệ thống nha!"
- "Kalil! Kalil! Em đâu rồi?"
Mặc cô có kêu nhưng cũng không một tiếng đáp lại, nhờ mình còn hơn nhờ người vậy. Như một thói quen cô mò mẫn xung quanh để xác định đây là đâu.
- "Gì vậy nhỉ!? Mình đang nằm trong một hình hộp chữ nhật ư? Chết tiệt, chật thật, không cử động được, ngột quá!"
Lúc này nghe kĩ thì cô mới để ý bên ngoài hình như có rất nhiều người đang khóc lóc, không hiểu tại sao họ lại khóc thảm thiết như vậy? Nhưng hình như cô phát giác ra được đây là thế giới mới chứ không phải không gian hệ thống.
Cô ở trong không gian chật hẹp này bị thiếu không khí nên cố gắng đập vào hai bên hộp, dùng hết sức lực của hai tay gắng đẩy cái nắp phía trên ra. Hở một chút ánh sáng, rồi lại một chút nữa, cuối cùng cũng mở ra được.
- "Phù...may thật! Cứ tưởng sẽ bị nhốt trong đây mãi."
Cô vẫy vẫy hai tay vì nãy giờ đẩy nắp hộp bằng cánh tay nên có hơi đau, lúc này ra ngoài ánh sáng rồi cô mới thấy bộ đồ mặc trên người của mình không giống với hiện đại. Cô nhìn quanh mình thì đúng thật đây là đồ cổ trang giống như trong phim kiếm hiệp mà người ta thường mặc.
- "Chẳng lẽ...mình đây đang là nguyên chủ Nguyệt Quang Lý Nhuyễn!!?" Đầu cô chợt nhớ lại những thông tin mà Kalil đã cung cấp.
Chưa kịp nhìn ngó tình hình xung quanh thì bỗng nhiên cô nghe được một giọng hét rất lớn:
- "Công...công chúa! Công chúa đội mồ sống dậy rồi hoàng thượng, hoàng hậu nương nương!!" Nha hoàn phía bên cạnh nhìn cô rồi hoảng hốt gọi người đến.
Giờ cô mới để ý mọi vật trang trí xung quanh đây toàn là những tấm vải trắng như trong đám tang người ta thường treo. Và rồi nhìn xuống thì lại thấy mình đang đứng trong chiếc quan tài, cô liền vội hoảng hốt nhảy ra khỏi quan tài.
- "Gì...gì!? Quan tài sao? Sao mình lại nằm ở trong đây?"
Cô nhìn lại mọi người xung quanh thì cảm giác mọi người đang rất sợ cô, ánh mắt họ đều hoảng sợ cứ như nhìn thấy ma, hai người đang rời đi từ cửa lớn bỗng quay phắt trở lại vì tiếng hét của nha hoàn. Do ở xa nên cô không nhìn rõ được nét mặt của hai người, nhưng cô thấy được họ mặc đồ trông rất lộng lẫy, người đàn ông khoác lên mình chiếc áo long bào được may bằng những đường nét tỉ mỉ, đầu đội mũ ngọc màu đen, vàng, người phụ nữ kế bên ăn mặc cũng sắc sảo không kém gì, vải vóc trên người ai nhìn mà lại không biết đều là hàng cao cấp, còn cả những phụ kiện trang sức đều được làm bằng vàng và đính bằng kim cương. Xét một lúc thì cô mới nhận ra đây là hoàng thượng và hoàng hậu cũng chính là phụ mẫu của nguyên chủ.
Họ chạy lại phía cô, nước mắt đầm đìa thất thanh gọi:
- "Nhuyễn Nhi!!"
Đúng rồi, bây giờ cô tên là Lý Nhuyễn, không phải Nguyệt San, cô đến đây là để làm nhiệm vụ mà hệ thống yêu cầu. Nhưng mà cô vẫn thắc mắc về cái chết của nguyên chủ.
Những thắc mắc ấy chắc phải hỏi người thân cận của nguyên chủ rồi, và rồi cô dường như càng lúc càng nhìn rõ khuôn mặt hai người ấy.
- "Là...là ba mẹ sao?" Cô nghẹn ngào nhỏ giọng run run.
Tim cô đập liên hồi, cô không dám tưởng tượng mình sẽ được gặp lại ba mẹ, cô đưa tay dụi mắt lia lịa còn nhéo vào bản thân để tự làm đau chính mình. Tất cả đều là sự thật, không phải đang mơ, hai người đang chạy về phía cô có gương mặt y đúc ba mẹ cô.
Người phụ nữ ôm chầm lấy cô không ngừng gọi tên cô nhưng cô biết đây không phải là tên thật của cô. Hiện tại cô chỉ là đang trú ngụ trong thân thể của nguyên chủ đã chết mà thôi, nhưng gặp được người giống ba mẹ mình cô có thể không rung động sao?
Tất nhiên là không thể rồi, cô gục mặt xuống vai người phụ nữ ấy mà bất tri bất giác gọi một tiếng mẫu thân, cô rất xúc động nhưng vẫn biết thời thế để gọi cho phù hợp.
- "Mẫu...mẫu thân...mẫu thân."
Giọng nói cô run run, nước mắt không ngừng rơi trên đôi gò má ửng đỏ. Cô bây giờ cứ như một đứa con nít đang khóc nhè sà vào lòng mẹ, người phụ thân đứng bên cạnh cũng không kìm được cảm xúc khi thấy đứa con của mình vừa bước từ cửa tử trở ra.
- "Nào, con ngoan, không khóc nhé! Phụ thân và mẫu thân vẫn luôn ở đây."
- "Phụ thân..."
Cô ôm chầm lấy hai người, bao nhiêu năm tháng thiếu vắng đi tình thương cha mẹ đã tạo thành một tảng đá lớn đè nặng trái tim mềm yếu ấy. Tất cả uất ức như tụ lại tại thời điểm này để dâng trào ra ngoài, cô khóc nức nở cứ như thế gian này đã đối xử tệ bạc với cô vậy. Những nha hoàn xung quanh giờ đây cũng đã tin rằng cô không phải là ma, họ không còn nhìn cô bằng ánh mắt như vừa nãy nữa.
....
Sau khi đã bình tĩnh lại cô mới dám hỏi mẫu thân về việc tại sao mình lại nằm trong quan tài và còn đang được mai táng nữa chứ, để không lộ thân phận thật của mình nên cô đã giả vờ nói rằng mình bị mất trí nhớ.
- "Mẫu thân, chuyện gì đang xảy ra với nhi thần vậy ạ?"
- "Nhuyễn Nhi, con không còn nhớ về việc mình bị trúng độc sao?"
- "Không ạ, chắc do tác dụng phụ của thuốc độc nên nhi thần chẳng nhớ gì về việc đó cả."
- "Người đã hạ độc con, ta đã đem hắn đi cắt tứ chi và hắn cũng chết rồi. Con cứ yên tâm, sẽ không ai dám làm hại con nữa đâu."
- "A...vâng! Nhi thần biết rồi ạ, cảm ơn người."
Nghe những lời nói đáng sợ được phát ra từ miệng mà không chút cảm xúc sợ hãi nào của mẫu thân, thâm tâm cô thầm nghĩ mà rùng mình:
- "Người ở đây tàn nhẫn thật...Ở thế giới của mình sẽ không có chuyện xử tử bằng việc cắt tứ chi vì luật pháp không bao giờ cho phép xử tội như vậy."
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, chứ cô mà nói ra có khi người ở thời này nói cô không được bình thường nên cô chỉ biết nhìn mẫu thân mà cười cho lấy lệ.
Hai người vui vẻ ngồi nhâm nhi tách trà trò chuyện cho đến xế chiều.
....
Đột nhiên mẫu thân hỏi một câu làm cô khựng lại.
- "Nhuyễn Nhi, con còn nhớ tỷ tỷ của mình không?"
Kí ức trong lúc gặp hệ thống ùa về, cô đã nhớ ra mình còn có một người tỷ tỷ là Nguyệt Quang Linh Nhiên, nhưng cô chưa từng gặp bao giờ mà chỉ được hệ thống cho biết tên vậy thôi, lúc này mẫu thân hỏi vậy, cô chỉ đành trả lời với vẻ mặt gượng gạo.
- "Vâng...nhi thần vẫn còn nhớ ạ."
- "Con hãy đi thăm tỷ tỷ con đi, tỷ tỷ con rất sốc khi biết tin con không còn thở nữa, bây giờ tỷ tỷ con vẫn còn đang hôn mê trong phòng đấy." Mẫu hậu thở dài nói.
- "Vậy nhi thần xin phép cáo lui, mẫu thân hãy nghỉ ngơi sớm đi ạ."
- "Được, ta biết rồi, nếu con cảm thấy không khỏe thì bảo nha hoàn của con báo cho ta biết nhé!"
San San cảm nhận như đầu mình đã va vào một thứ gì đó rất mạnh, làm cô đau đến mức chửi thề thành tiếng.
- "Mẹ nó, cái thứ quái gì thế này, đau đến chết bà đây rồi!"
San San mở mắt ra, lại một không gian tối đen không chút ánh sáng đập vào mắt, cô ngạc nhiên nghĩ.
- "Ể? Đừng nói là mình còn trong không gian hệ thống nha!"
- "Kalil! Kalil! Em đâu rồi?"
Mặc cô có kêu nhưng cũng không một tiếng đáp lại, nhờ mình còn hơn nhờ người vậy. Như một thói quen cô mò mẫn xung quanh để xác định đây là đâu.
- "Gì vậy nhỉ!? Mình đang nằm trong một hình hộp chữ nhật ư? Chết tiệt, chật thật, không cử động được, ngột quá!"
Lúc này nghe kĩ thì cô mới để ý bên ngoài hình như có rất nhiều người đang khóc lóc, không hiểu tại sao họ lại khóc thảm thiết như vậy? Nhưng hình như cô phát giác ra được đây là thế giới mới chứ không phải không gian hệ thống.
Cô ở trong không gian chật hẹp này bị thiếu không khí nên cố gắng đập vào hai bên hộp, dùng hết sức lực của hai tay gắng đẩy cái nắp phía trên ra. Hở một chút ánh sáng, rồi lại một chút nữa, cuối cùng cũng mở ra được.
- "Phù...may thật! Cứ tưởng sẽ bị nhốt trong đây mãi."
Cô vẫy vẫy hai tay vì nãy giờ đẩy nắp hộp bằng cánh tay nên có hơi đau, lúc này ra ngoài ánh sáng rồi cô mới thấy bộ đồ mặc trên người của mình không giống với hiện đại. Cô nhìn quanh mình thì đúng thật đây là đồ cổ trang giống như trong phim kiếm hiệp mà người ta thường mặc.
- "Chẳng lẽ...mình đây đang là nguyên chủ Nguyệt Quang Lý Nhuyễn!!?" Đầu cô chợt nhớ lại những thông tin mà Kalil đã cung cấp.
Chưa kịp nhìn ngó tình hình xung quanh thì bỗng nhiên cô nghe được một giọng hét rất lớn:
- "Công...công chúa! Công chúa đội mồ sống dậy rồi hoàng thượng, hoàng hậu nương nương!!" Nha hoàn phía bên cạnh nhìn cô rồi hoảng hốt gọi người đến.
Giờ cô mới để ý mọi vật trang trí xung quanh đây toàn là những tấm vải trắng như trong đám tang người ta thường treo. Và rồi nhìn xuống thì lại thấy mình đang đứng trong chiếc quan tài, cô liền vội hoảng hốt nhảy ra khỏi quan tài.
- "Gì...gì!? Quan tài sao? Sao mình lại nằm ở trong đây?"
Cô nhìn lại mọi người xung quanh thì cảm giác mọi người đang rất sợ cô, ánh mắt họ đều hoảng sợ cứ như nhìn thấy ma, hai người đang rời đi từ cửa lớn bỗng quay phắt trở lại vì tiếng hét của nha hoàn. Do ở xa nên cô không nhìn rõ được nét mặt của hai người, nhưng cô thấy được họ mặc đồ trông rất lộng lẫy, người đàn ông khoác lên mình chiếc áo long bào được may bằng những đường nét tỉ mỉ, đầu đội mũ ngọc màu đen, vàng, người phụ nữ kế bên ăn mặc cũng sắc sảo không kém gì, vải vóc trên người ai nhìn mà lại không biết đều là hàng cao cấp, còn cả những phụ kiện trang sức đều được làm bằng vàng và đính bằng kim cương. Xét một lúc thì cô mới nhận ra đây là hoàng thượng và hoàng hậu cũng chính là phụ mẫu của nguyên chủ.
Họ chạy lại phía cô, nước mắt đầm đìa thất thanh gọi:
- "Nhuyễn Nhi!!"
Đúng rồi, bây giờ cô tên là Lý Nhuyễn, không phải Nguyệt San, cô đến đây là để làm nhiệm vụ mà hệ thống yêu cầu. Nhưng mà cô vẫn thắc mắc về cái chết của nguyên chủ.
Những thắc mắc ấy chắc phải hỏi người thân cận của nguyên chủ rồi, và rồi cô dường như càng lúc càng nhìn rõ khuôn mặt hai người ấy.
- "Là...là ba mẹ sao?" Cô nghẹn ngào nhỏ giọng run run.
Tim cô đập liên hồi, cô không dám tưởng tượng mình sẽ được gặp lại ba mẹ, cô đưa tay dụi mắt lia lịa còn nhéo vào bản thân để tự làm đau chính mình. Tất cả đều là sự thật, không phải đang mơ, hai người đang chạy về phía cô có gương mặt y đúc ba mẹ cô.
Người phụ nữ ôm chầm lấy cô không ngừng gọi tên cô nhưng cô biết đây không phải là tên thật của cô. Hiện tại cô chỉ là đang trú ngụ trong thân thể của nguyên chủ đã chết mà thôi, nhưng gặp được người giống ba mẹ mình cô có thể không rung động sao?
Tất nhiên là không thể rồi, cô gục mặt xuống vai người phụ nữ ấy mà bất tri bất giác gọi một tiếng mẫu thân, cô rất xúc động nhưng vẫn biết thời thế để gọi cho phù hợp.
- "Mẫu...mẫu thân...mẫu thân."
Giọng nói cô run run, nước mắt không ngừng rơi trên đôi gò má ửng đỏ. Cô bây giờ cứ như một đứa con nít đang khóc nhè sà vào lòng mẹ, người phụ thân đứng bên cạnh cũng không kìm được cảm xúc khi thấy đứa con của mình vừa bước từ cửa tử trở ra.
- "Nào, con ngoan, không khóc nhé! Phụ thân và mẫu thân vẫn luôn ở đây."
- "Phụ thân..."
Cô ôm chầm lấy hai người, bao nhiêu năm tháng thiếu vắng đi tình thương cha mẹ đã tạo thành một tảng đá lớn đè nặng trái tim mềm yếu ấy. Tất cả uất ức như tụ lại tại thời điểm này để dâng trào ra ngoài, cô khóc nức nở cứ như thế gian này đã đối xử tệ bạc với cô vậy. Những nha hoàn xung quanh giờ đây cũng đã tin rằng cô không phải là ma, họ không còn nhìn cô bằng ánh mắt như vừa nãy nữa.
....
Sau khi đã bình tĩnh lại cô mới dám hỏi mẫu thân về việc tại sao mình lại nằm trong quan tài và còn đang được mai táng nữa chứ, để không lộ thân phận thật của mình nên cô đã giả vờ nói rằng mình bị mất trí nhớ.
- "Mẫu thân, chuyện gì đang xảy ra với nhi thần vậy ạ?"
- "Nhuyễn Nhi, con không còn nhớ về việc mình bị trúng độc sao?"
- "Không ạ, chắc do tác dụng phụ của thuốc độc nên nhi thần chẳng nhớ gì về việc đó cả."
- "Người đã hạ độc con, ta đã đem hắn đi cắt tứ chi và hắn cũng chết rồi. Con cứ yên tâm, sẽ không ai dám làm hại con nữa đâu."
- "A...vâng! Nhi thần biết rồi ạ, cảm ơn người."
Nghe những lời nói đáng sợ được phát ra từ miệng mà không chút cảm xúc sợ hãi nào của mẫu thân, thâm tâm cô thầm nghĩ mà rùng mình:
- "Người ở đây tàn nhẫn thật...Ở thế giới của mình sẽ không có chuyện xử tử bằng việc cắt tứ chi vì luật pháp không bao giờ cho phép xử tội như vậy."
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, chứ cô mà nói ra có khi người ở thời này nói cô không được bình thường nên cô chỉ biết nhìn mẫu thân mà cười cho lấy lệ.
Hai người vui vẻ ngồi nhâm nhi tách trà trò chuyện cho đến xế chiều.
....
Đột nhiên mẫu thân hỏi một câu làm cô khựng lại.
- "Nhuyễn Nhi, con còn nhớ tỷ tỷ của mình không?"
Kí ức trong lúc gặp hệ thống ùa về, cô đã nhớ ra mình còn có một người tỷ tỷ là Nguyệt Quang Linh Nhiên, nhưng cô chưa từng gặp bao giờ mà chỉ được hệ thống cho biết tên vậy thôi, lúc này mẫu thân hỏi vậy, cô chỉ đành trả lời với vẻ mặt gượng gạo.
- "Vâng...nhi thần vẫn còn nhớ ạ."
- "Con hãy đi thăm tỷ tỷ con đi, tỷ tỷ con rất sốc khi biết tin con không còn thở nữa, bây giờ tỷ tỷ con vẫn còn đang hôn mê trong phòng đấy." Mẫu hậu thở dài nói.
- "Vậy nhi thần xin phép cáo lui, mẫu thân hãy nghỉ ngơi sớm đi ạ."
- "Được, ta biết rồi, nếu con cảm thấy không khỏe thì bảo nha hoàn của con báo cho ta biết nhé!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất