Trọng Sinh Trở Về: Tôi Quyến Rũ Anh Trai Của Kẻ Thù!
Chương 20
Lúc vừa ăn cơm xong,Lục Nghị Phạm cùng Thời Bắc Thần cũng vừa lúc mò đến.
Khi vừa nhìn thấy Cố Tuyết Nhi thì Lục Nghị Phạm hơi chùng bước.Nhớ đến tối hôm qua dụ dỗ chồng người ta uống say thì thấy hơi có lỗi nhưng dù gì cũng đã làm rồi.Hối tiếc cái gì nữa chứ.
Thời Bắc Thần nhìn thấy Cố Tuyết Nhi thì ân cần hỏi" Một đêm ở nơi này cảm thấy thế nào? Qua giờ cô có cảm thấy mệt mỏi gì không?"
Cố Tuyết Nhi lắc đầu,đưa mắt nhìn bụng cô rồi lại nhìn Thời Bắc Thần dịu dàng nói" Cảm giác cũng không tệ.Có điều do lâu rồi không tiếp xúc với thời tiết lạnh vậy nên có chút không quen.Nhưng có điều tôi lại không còn cảm thấy nhức đầu hay chóng mặt gì nữa.Bây giờ cảm thấy ở đây cũng khá tốt."
Thời Bắc Thần nghe vậy thì gật đầu dời mắt sang Tưởng Thiên Dịch.Bỗng nhớ đến cảnh tượng Tưởng Thiên Dịch say khước lảo đảo đi về phòng thì khóe miệng tràn ngập ý cười:" Sao rồi Tưởng tổng,tối hôm qua ngài có ngủ ngon không?"
Thái dương Tưởng Thiên Dịch giựt một cái,cau mày lườm anh ta một cái.Không quan tâm Thời Bắc Thần đang nói khùng nói điên gì hỏi Lục Nghị Phạm:" Chừng nào chúng ta về?"
" Chắc khoảng chiều.Bây giờ chúng tôi sẽ khám cho đợt cuối thì chắc tầm 2 hay 3 giờ chiều.Vậy nên từ giờ đến trưa hai người đi đâu chơi đi"
Ở đây từ giờ đến trưa cũng khá dễ dàng.Nhưng có điều chơi là chơi cái gì đây?
Ở một nơi hẻo lánh như vậy có vài căn nhà mọc lên đã là chuyện hiếm rồi.
Nhưng hiếm khi hai vợ chồng anh có không gian riêng tư.Vậy nên dù chỗ đó có chán chường đến nhường nào thì cũng thấy chỗ vui.
Cố Tuyết Nhi nghe hai người nói thì cũng im lặng tán dương.Họ chỉ là người đến đây làm tình nguyện viên.Xong việc rồi thì phải ra về.Chỉ là Thời Bắc Thần,Lục Nghị Phạm vẫn chưa xong việc nên mới ở tới giờ.Dù gì đi về cũng chẳng có gì vui nên cứ quyết định ở đây đi.Cô cũng chưa có nhìn giáp ngôi làng này nữa.
Cứ như vậy,Cố Tuyết Nhi cùng Tưởng Thiên Dịch dắt tay nhau đi dạo.
Việc hồi hôm qua khiến hai người có chút ngượng ngùng nhưng lại nghĩ họ là vợ chồng của nhau trải qua không biết bao nhiêu cuộc làm tình.Không lẽ chỉ vừa mới hôn môi đã ngại ngùng như thời niên thiếu nữa sao?
Nghĩ đến đây Tưởng Thiên Dịch bỗng chợt nhớ,anh đã ăn chay suốt bốn tháng rồi.Ai ngờ lúc trước Lục Nghị Phạm từng trêu anh rằng nhịn rồi không sợ nghẹn à.
Đưa mắt nhìn chiếc bụng đang nhô của Cố Tuyết Nhi,Tưởng Thiên Dịch bỗng muốn chửi tục.
Tại sao đứa bé này lại xuất hiện vậy chứ! Đúng là phá nát cuộc sống đang hạnh phúc thăng hoa của mẹ cha nó mà.
Cả hai trầm ngâm đi một lúc thì đi đến ngôi trường hôm qua đến từ lúc nào.
Cố Tuyết Nhi nhớ đến đứa bé Bạc Hề Nha hôm qua thì lại càng có thiện cảm với nơi đây hơn.Cô đưa mắt nhìn anh chỉ vào ngôi trường hỏi" Chúng ta vào đó một chút được không?"
" Được"
Khi hai người bước vào vừa hay là tiết thể dục bữa sáng.Lũ trẻ con xếp hàng cực kì ngay ngắn.Tập theo động tác của cô giáo,dáng người nhỏ nhắn nâng lên rồi hạ xuống trông rất đáng yêu.
Giáo viên nghe tiếng bước chân thì quay đầu lại nhìn Cố Tuyết Nhi,Tưởng Thiên Dịch nhanh chóng chạy lại đón khách quý" Tưởng tổng, phu nhân"
Tưởng Thiên Dịch gật đầu,chậm rãi nâng mắt nhìn bọn nhỏ đang tập thể dục ở phía xa xa nói với giáo viên" Cứ tiếp tục"
Một lúc sau,lũ trẻ được nghĩ giải lao mười phút.Bọn nhỏ quay quanh Cố Tuyết Nhi muốn cùng cô chơi trò chơi.
Cố Tuyết Nhi mỉm cười dịu dàng nói:" Được"
Ở lại đó không lâu, cả hai lại tiếp tục đi về phía trước.Nhưng Cố Tuyết Nhi đang mang thai không tiện đi lại nên anh chỉ canh đi vừa tiêu hóa thức ăn thì liền bắt cô đi về.Không muốn cô đi tiếp vì như vậy vừa không tốt cho cô vừa không tốt cho đứa bé.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Lúc đi về ngôi nhà mà bọn họ tá túc thì bỗng gặp một người đàn ông.Khác với vẻ mặt của những người đàn ông ở đây,người đàn ông đang đứng trước mặt cô có vẻ nhã nhặn điềm đạm nhưng trên người lại có khí chất khó ai bì được.
Và người đó chính là Từ Bắc Nguyên người đàn ông cô vừa mới gặp hôm qua.
Nhắc đến người con trai này ấn tượng ban đầu của Cố Tuyết Nhi về anh ta là vẻ mặt tràn đầy tri thức.Khi còn học cấp 3 cô đã từng nghe danh anh ta.Là một học bá thứ thiệt.Cứ tưởng rằng cô và anh ta chỉ là những người xa lạ nhưng không ngờ rằng khi lên đại học cô và Từ Bắc Nguyên lại học cùng trường.Điều đáng nói ở đây là trong ngôi trường này.Khi cô bị Tưởng Du Vãn và đám học sinh cá biệt khác bắt nạt chỉ có mỗi anh ta là người sẵn sàng đứng ra bảo vệ cô.Điều này đã khiến cô có ấn tượng rất tốt về anh ta.Nhưng nào ngờ chưa được bao lâu thì Từ Bắc Nguyên phải nghỉ học rồi ra nước ngoài.
Đến bây giờ cô cũng chưa một lần nào trực tiếp cảm ơn anh ta.
.....
Tác giả: Bật mí cho mấy bà chút chút,gia thế và bối cảnh của Từ Bắc Nguyên này cũng hơi khủng đó nhen.Nếu đem ra so sánh với Tưởng Thiên Dịch thì cũng một chín một mười.Nhưng có điều tôi lại chọn Tưởng Thiên Dịch là nam chính
Khi vừa nhìn thấy Cố Tuyết Nhi thì Lục Nghị Phạm hơi chùng bước.Nhớ đến tối hôm qua dụ dỗ chồng người ta uống say thì thấy hơi có lỗi nhưng dù gì cũng đã làm rồi.Hối tiếc cái gì nữa chứ.
Thời Bắc Thần nhìn thấy Cố Tuyết Nhi thì ân cần hỏi" Một đêm ở nơi này cảm thấy thế nào? Qua giờ cô có cảm thấy mệt mỏi gì không?"
Cố Tuyết Nhi lắc đầu,đưa mắt nhìn bụng cô rồi lại nhìn Thời Bắc Thần dịu dàng nói" Cảm giác cũng không tệ.Có điều do lâu rồi không tiếp xúc với thời tiết lạnh vậy nên có chút không quen.Nhưng có điều tôi lại không còn cảm thấy nhức đầu hay chóng mặt gì nữa.Bây giờ cảm thấy ở đây cũng khá tốt."
Thời Bắc Thần nghe vậy thì gật đầu dời mắt sang Tưởng Thiên Dịch.Bỗng nhớ đến cảnh tượng Tưởng Thiên Dịch say khước lảo đảo đi về phòng thì khóe miệng tràn ngập ý cười:" Sao rồi Tưởng tổng,tối hôm qua ngài có ngủ ngon không?"
Thái dương Tưởng Thiên Dịch giựt một cái,cau mày lườm anh ta một cái.Không quan tâm Thời Bắc Thần đang nói khùng nói điên gì hỏi Lục Nghị Phạm:" Chừng nào chúng ta về?"
" Chắc khoảng chiều.Bây giờ chúng tôi sẽ khám cho đợt cuối thì chắc tầm 2 hay 3 giờ chiều.Vậy nên từ giờ đến trưa hai người đi đâu chơi đi"
Ở đây từ giờ đến trưa cũng khá dễ dàng.Nhưng có điều chơi là chơi cái gì đây?
Ở một nơi hẻo lánh như vậy có vài căn nhà mọc lên đã là chuyện hiếm rồi.
Nhưng hiếm khi hai vợ chồng anh có không gian riêng tư.Vậy nên dù chỗ đó có chán chường đến nhường nào thì cũng thấy chỗ vui.
Cố Tuyết Nhi nghe hai người nói thì cũng im lặng tán dương.Họ chỉ là người đến đây làm tình nguyện viên.Xong việc rồi thì phải ra về.Chỉ là Thời Bắc Thần,Lục Nghị Phạm vẫn chưa xong việc nên mới ở tới giờ.Dù gì đi về cũng chẳng có gì vui nên cứ quyết định ở đây đi.Cô cũng chưa có nhìn giáp ngôi làng này nữa.
Cứ như vậy,Cố Tuyết Nhi cùng Tưởng Thiên Dịch dắt tay nhau đi dạo.
Việc hồi hôm qua khiến hai người có chút ngượng ngùng nhưng lại nghĩ họ là vợ chồng của nhau trải qua không biết bao nhiêu cuộc làm tình.Không lẽ chỉ vừa mới hôn môi đã ngại ngùng như thời niên thiếu nữa sao?
Nghĩ đến đây Tưởng Thiên Dịch bỗng chợt nhớ,anh đã ăn chay suốt bốn tháng rồi.Ai ngờ lúc trước Lục Nghị Phạm từng trêu anh rằng nhịn rồi không sợ nghẹn à.
Đưa mắt nhìn chiếc bụng đang nhô của Cố Tuyết Nhi,Tưởng Thiên Dịch bỗng muốn chửi tục.
Tại sao đứa bé này lại xuất hiện vậy chứ! Đúng là phá nát cuộc sống đang hạnh phúc thăng hoa của mẹ cha nó mà.
Cả hai trầm ngâm đi một lúc thì đi đến ngôi trường hôm qua đến từ lúc nào.
Cố Tuyết Nhi nhớ đến đứa bé Bạc Hề Nha hôm qua thì lại càng có thiện cảm với nơi đây hơn.Cô đưa mắt nhìn anh chỉ vào ngôi trường hỏi" Chúng ta vào đó một chút được không?"
" Được"
Khi hai người bước vào vừa hay là tiết thể dục bữa sáng.Lũ trẻ con xếp hàng cực kì ngay ngắn.Tập theo động tác của cô giáo,dáng người nhỏ nhắn nâng lên rồi hạ xuống trông rất đáng yêu.
Giáo viên nghe tiếng bước chân thì quay đầu lại nhìn Cố Tuyết Nhi,Tưởng Thiên Dịch nhanh chóng chạy lại đón khách quý" Tưởng tổng, phu nhân"
Tưởng Thiên Dịch gật đầu,chậm rãi nâng mắt nhìn bọn nhỏ đang tập thể dục ở phía xa xa nói với giáo viên" Cứ tiếp tục"
Một lúc sau,lũ trẻ được nghĩ giải lao mười phút.Bọn nhỏ quay quanh Cố Tuyết Nhi muốn cùng cô chơi trò chơi.
Cố Tuyết Nhi mỉm cười dịu dàng nói:" Được"
Ở lại đó không lâu, cả hai lại tiếp tục đi về phía trước.Nhưng Cố Tuyết Nhi đang mang thai không tiện đi lại nên anh chỉ canh đi vừa tiêu hóa thức ăn thì liền bắt cô đi về.Không muốn cô đi tiếp vì như vậy vừa không tốt cho cô vừa không tốt cho đứa bé.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Lúc đi về ngôi nhà mà bọn họ tá túc thì bỗng gặp một người đàn ông.Khác với vẻ mặt của những người đàn ông ở đây,người đàn ông đang đứng trước mặt cô có vẻ nhã nhặn điềm đạm nhưng trên người lại có khí chất khó ai bì được.
Và người đó chính là Từ Bắc Nguyên người đàn ông cô vừa mới gặp hôm qua.
Nhắc đến người con trai này ấn tượng ban đầu của Cố Tuyết Nhi về anh ta là vẻ mặt tràn đầy tri thức.Khi còn học cấp 3 cô đã từng nghe danh anh ta.Là một học bá thứ thiệt.Cứ tưởng rằng cô và anh ta chỉ là những người xa lạ nhưng không ngờ rằng khi lên đại học cô và Từ Bắc Nguyên lại học cùng trường.Điều đáng nói ở đây là trong ngôi trường này.Khi cô bị Tưởng Du Vãn và đám học sinh cá biệt khác bắt nạt chỉ có mỗi anh ta là người sẵn sàng đứng ra bảo vệ cô.Điều này đã khiến cô có ấn tượng rất tốt về anh ta.Nhưng nào ngờ chưa được bao lâu thì Từ Bắc Nguyên phải nghỉ học rồi ra nước ngoài.
Đến bây giờ cô cũng chưa một lần nào trực tiếp cảm ơn anh ta.
.....
Tác giả: Bật mí cho mấy bà chút chút,gia thế và bối cảnh của Từ Bắc Nguyên này cũng hơi khủng đó nhen.Nếu đem ra so sánh với Tưởng Thiên Dịch thì cũng một chín một mười.Nhưng có điều tôi lại chọn Tưởng Thiên Dịch là nam chính
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất