Trọng Sinh Trở Về: Tôi Quyến Rũ Anh Trai Của Kẻ Thù!
Chương 23
Cố Tuyết Nhi nửa tỉnh nửa mơ rời vùng núi phía Bắc.Quay về thành thị xa hoa.
Trên đường về,Lục Nghị Phạm và Thời Bắc Thần rút ra kinh nghiệm vậy nên liền nhanh chóng leo lên xe của tập thể bệnh viện.
Trong xe yên tĩnh,chỉ có mỗi tiếng động cơ đang lưu loát mà lăn bánh trên đường.
Cố Tuyết Nhi lúc này đã tỉnh.Cô đưa mắt nhìn khung cảnh bên ngoài có chút buồn bã.Cho dù ở vùng núi cô cũng không hẳn vui chơi gì nhưng lâu lâu lại đến vùng đất mới,cũng có cái thú của nó.Lúc nhỏ Cố Tuyết Nhi cùng bà của mình ở vùng quên hẻo lánh.Nơi đó cách xa nơi thành thị trật chội,là một nơi yên tĩnh,không nhộn nhịp nhưng cô lại cảm thấy rất hạnh phúc khi ở đó.Lúc còn nhỏ cô cũng có lẽ được xem là tiểu công chúa là,thuộc diện gia đình khá giả.Bố cô là quân nhân,một người có tiếng tăm lừng lẫy.Nhưng cả hai lại qua đời do tai nạn xe.Bỗng chốc mọi thứ rơi vào khủng hoảng.Gia đình cô phá sản,số của cải bị nhà nước tịch thu.Cố Tuyết Nhi lúc đó chỉ là một đứa bé mấy tuổi,cũng chẳng giúp được gì.Cô còn nhớ khi cô vừa tròn sáu tuổi thì bà đến đón cô,từ đó cô sống cùng bà.
Nhưng vừa khi lên cấp ba thì bà của cô đã qua đời do bị bệnh.Cố Tuyết Nhi một thân một mình từ vùng quê ở thành phố C đến thành phố A.Một mình cô tự lập,vừa đi làm thêm lại vừa học tập chăm chỉ.Có thể sống qua ngày.Nhưng nào ngờ cô lại xui xẻo va vào Tưởng Du Vãn tiểu thư nhà họ Tưởng.
Một lúc sau,Tưởng Thiên Dịch lái xe đến trạm dừng chân.Anh quay đầu nhìn cô,quan tâm hỏi " Em muốn ăn gì?"
Thức ăn ở trạm dừng có lẽ không gọi là ngon nhưng vẫn có thể bỏ vào miệng mà sống được.Nhưng Cố Tuyết Nhi đang mang thai,Tưởng Thiên Dịch cảm thấy nếu để cô ăn những thức ăn này thì không tốt cho đứa bé.
Vậy nên anh lại đi qua một siêu thị tiện lợi gần đó mua một số thực phẩm giàu chất dinh dưỡng.
Cố Tuyết Nhi không biết anh đang làm gì.Cô ngước mặt nhìn bóng lưng cao lớn của Tưởng Thiên Dịch.
Gen di truyền nhà họ Tưởng thật đáng sợ.Cả ba người con ai cũng mang nhan sắc hơn người đồng trang lứa.Nhan sắc tuyệt sắc nhất chính là Tưởng Thiên Dịch,khuôn mặt của anh lạnh lùng,khí chất ngút ngàn khiến người khác phải quay đầu lại nhìn.Còn có chiều cao lí tưởng vạn người mê.Quả thật Tưởng Thiên Dịch rất đẹp trai à nha!
Nếu con cô được sinh ra chắc chắn sẽ được thừa hưởng nhan sắc tuyệt phẩm đó!
Nghĩ đến đây khuôn mặt Cố Tuyết Nhi đột nhiên biến sắc.
Mẹ kiếp!
Cô đang nghĩ cái gì vậy?! Cái gì mà nhan sắc vạn người mê?! Cái gì mà con cô sinh ra sẽ thừa hưởng nhan sắc đó?!
Cô rất ghét Tưởng Thiên Dịch mà?!
Cố Tuyết Nhi lập tức loại bỏ suy nghĩ này,cô đi vào bàn ăn.Chờ đợi xem Tưởng Thiên Dịch đang muốn làm cái gì.
Khoảng mười phút sau,cuối cùng Tưởng Thiên Dịch cũng xuất hiện.Nhưng anh không đi từ cửa chính mà bước ra từ nơi nấu ăn.
Cố Tuyết Nhi ngạc nhiên,khó hiểu nhìn anh.Trên tay anh chính là một phần đồ ăn mà nhìn rất quen mắt.
Đó không phải là những món ăn mà lúc trước anh thường làm cho cô sao?
Tưởng Thiên Dịch đặt thức ăn xuống trước mặt cô,lúc này mới cất giọng nói:" Anh thấy đồ ăn ở đây hơi nhạt nhẽo.Sợ em ăn không quen nên anh đã tự làm vài món ăn cho em"
Ồ
Thì ra nãy giờ anh đi mượn phòng bếp người ta để nấu mấy món ăn này.
Cố Tuyết Nhi suýt chút nữa cảm động mà trào nước mắt.Ánh mắt cô liếc qua mấy món đồ ăn.Cảm thấy chắc chắn anh đã chọn lựa cực kì lâu mới nấu được bàn đồ ăn này.Dù đồ ăn không có gì quá xa hoa nhưng đây đều là món cô thích ăn,đặc biệt đây là những món cực kì tốt cho phụ nữ mang thai!
Cô cũng không phải kẻ không biết điều.Tưởng Thiên Dịch đã có tâm như vậy nếu cô mà không ăn thì quá phụ lòng hắn rồi chăng?
Cố Tuyết Nhi cầm đũa lên,gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.Cảm khái mùi vị này chẳng thay đổi chút nào.Không quá mặn cũng chẳng quá nhạt.Giống như con người anh quá nhu tình,trông không động lòng nhưng lại mang cho người khác cảm giác an toàn.
" Ngon không?"
Cố Tuyết Nhi gật gật đầu,vừa ăn vừa đáp:" Ngon"
" Anh không ăn à?"
Dù cho rất đói bụng,nhưng một mình cô cũng chẳng thể ăn hết bao nhiêu đây được.Nhưng nếu bỏ thì thật sự rất phí.
" Không" Anh làm mấy món này chỉ để cho một mình cô ăn.
Từ trước đến giờ,tài nghệ nấu ăn của anh cũng chẳng có ai đã từng thử qua.Đâu ai ngờ Tưởng Thiên Dịch lạnh lùng vậy mà lại có tài nghệ nấu nướng chứ?!
Một lúc sau,cả hai trở về xe tiếp tục chặng đường của mình.
Khi về đến nhà trời cũng đã tối.Người làm trong nhà cũng đã về hết rồi.Chỉ có mỗ Tưởng Thiên Dịch và Cố Tuyết Nhi ở nhà.
Vừa đến nhà Cố Tuyết Nhi đã vội đi tắm.Còn anh thì vào thư phòng bắt đầu công việc đang ngổn ngang của mình.
Cố Tuyết Nhi lúc này vẫn còn no,cô móc điện thoại từ trong túi ra gọi điện cho Lăng Ngữ Nghi.
Đầu dây bên kia nhanh chóng kết nối,một lúc sau người bên kia cất tiếng:" Cố Tuyết Nhi,là cậu à?"
" Ừm" Giờ cô mới chợt nhớ cô tên là Tô Hạ,tên Hạ họ Tô chứ không thể Cố Tuyết Nhi.
Thấy Cố Tuyết Nhi không nói câu nào,Lăng Ngữ Nghi có chút lo lắng.Đã lâu lắm rồi Cố Tuyết Nhi không gọi điện thoại cho cô.Cũng lâu lắm rồi Lăng Ngữ Nghi cũng không biết tình hình lúc này của cô bạn thân:“Cố Tuyết Nhi,rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Tự nhiên Cố Tuyết Nhi lại gọi điện cho cô.Chắc chắn là có chuyện rồi.
" Lỡ như trong tương lai tớ đem lòng yêu Tưởng Thiên Dịch thì phải làm sao?" Cố Tuyết Nhi hỏi với giọng dò xét.Cô nắm chặt điện thoại.Cố trấn tĩnh bản thân rồi nghe Lăng Ngữ Nghi nói.
Trên đường về,Lục Nghị Phạm và Thời Bắc Thần rút ra kinh nghiệm vậy nên liền nhanh chóng leo lên xe của tập thể bệnh viện.
Trong xe yên tĩnh,chỉ có mỗi tiếng động cơ đang lưu loát mà lăn bánh trên đường.
Cố Tuyết Nhi lúc này đã tỉnh.Cô đưa mắt nhìn khung cảnh bên ngoài có chút buồn bã.Cho dù ở vùng núi cô cũng không hẳn vui chơi gì nhưng lâu lâu lại đến vùng đất mới,cũng có cái thú của nó.Lúc nhỏ Cố Tuyết Nhi cùng bà của mình ở vùng quên hẻo lánh.Nơi đó cách xa nơi thành thị trật chội,là một nơi yên tĩnh,không nhộn nhịp nhưng cô lại cảm thấy rất hạnh phúc khi ở đó.Lúc còn nhỏ cô cũng có lẽ được xem là tiểu công chúa là,thuộc diện gia đình khá giả.Bố cô là quân nhân,một người có tiếng tăm lừng lẫy.Nhưng cả hai lại qua đời do tai nạn xe.Bỗng chốc mọi thứ rơi vào khủng hoảng.Gia đình cô phá sản,số của cải bị nhà nước tịch thu.Cố Tuyết Nhi lúc đó chỉ là một đứa bé mấy tuổi,cũng chẳng giúp được gì.Cô còn nhớ khi cô vừa tròn sáu tuổi thì bà đến đón cô,từ đó cô sống cùng bà.
Nhưng vừa khi lên cấp ba thì bà của cô đã qua đời do bị bệnh.Cố Tuyết Nhi một thân một mình từ vùng quê ở thành phố C đến thành phố A.Một mình cô tự lập,vừa đi làm thêm lại vừa học tập chăm chỉ.Có thể sống qua ngày.Nhưng nào ngờ cô lại xui xẻo va vào Tưởng Du Vãn tiểu thư nhà họ Tưởng.
Một lúc sau,Tưởng Thiên Dịch lái xe đến trạm dừng chân.Anh quay đầu nhìn cô,quan tâm hỏi " Em muốn ăn gì?"
Thức ăn ở trạm dừng có lẽ không gọi là ngon nhưng vẫn có thể bỏ vào miệng mà sống được.Nhưng Cố Tuyết Nhi đang mang thai,Tưởng Thiên Dịch cảm thấy nếu để cô ăn những thức ăn này thì không tốt cho đứa bé.
Vậy nên anh lại đi qua một siêu thị tiện lợi gần đó mua một số thực phẩm giàu chất dinh dưỡng.
Cố Tuyết Nhi không biết anh đang làm gì.Cô ngước mặt nhìn bóng lưng cao lớn của Tưởng Thiên Dịch.
Gen di truyền nhà họ Tưởng thật đáng sợ.Cả ba người con ai cũng mang nhan sắc hơn người đồng trang lứa.Nhan sắc tuyệt sắc nhất chính là Tưởng Thiên Dịch,khuôn mặt của anh lạnh lùng,khí chất ngút ngàn khiến người khác phải quay đầu lại nhìn.Còn có chiều cao lí tưởng vạn người mê.Quả thật Tưởng Thiên Dịch rất đẹp trai à nha!
Nếu con cô được sinh ra chắc chắn sẽ được thừa hưởng nhan sắc tuyệt phẩm đó!
Nghĩ đến đây khuôn mặt Cố Tuyết Nhi đột nhiên biến sắc.
Mẹ kiếp!
Cô đang nghĩ cái gì vậy?! Cái gì mà nhan sắc vạn người mê?! Cái gì mà con cô sinh ra sẽ thừa hưởng nhan sắc đó?!
Cô rất ghét Tưởng Thiên Dịch mà?!
Cố Tuyết Nhi lập tức loại bỏ suy nghĩ này,cô đi vào bàn ăn.Chờ đợi xem Tưởng Thiên Dịch đang muốn làm cái gì.
Khoảng mười phút sau,cuối cùng Tưởng Thiên Dịch cũng xuất hiện.Nhưng anh không đi từ cửa chính mà bước ra từ nơi nấu ăn.
Cố Tuyết Nhi ngạc nhiên,khó hiểu nhìn anh.Trên tay anh chính là một phần đồ ăn mà nhìn rất quen mắt.
Đó không phải là những món ăn mà lúc trước anh thường làm cho cô sao?
Tưởng Thiên Dịch đặt thức ăn xuống trước mặt cô,lúc này mới cất giọng nói:" Anh thấy đồ ăn ở đây hơi nhạt nhẽo.Sợ em ăn không quen nên anh đã tự làm vài món ăn cho em"
Ồ
Thì ra nãy giờ anh đi mượn phòng bếp người ta để nấu mấy món ăn này.
Cố Tuyết Nhi suýt chút nữa cảm động mà trào nước mắt.Ánh mắt cô liếc qua mấy món đồ ăn.Cảm thấy chắc chắn anh đã chọn lựa cực kì lâu mới nấu được bàn đồ ăn này.Dù đồ ăn không có gì quá xa hoa nhưng đây đều là món cô thích ăn,đặc biệt đây là những món cực kì tốt cho phụ nữ mang thai!
Cô cũng không phải kẻ không biết điều.Tưởng Thiên Dịch đã có tâm như vậy nếu cô mà không ăn thì quá phụ lòng hắn rồi chăng?
Cố Tuyết Nhi cầm đũa lên,gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.Cảm khái mùi vị này chẳng thay đổi chút nào.Không quá mặn cũng chẳng quá nhạt.Giống như con người anh quá nhu tình,trông không động lòng nhưng lại mang cho người khác cảm giác an toàn.
" Ngon không?"
Cố Tuyết Nhi gật gật đầu,vừa ăn vừa đáp:" Ngon"
" Anh không ăn à?"
Dù cho rất đói bụng,nhưng một mình cô cũng chẳng thể ăn hết bao nhiêu đây được.Nhưng nếu bỏ thì thật sự rất phí.
" Không" Anh làm mấy món này chỉ để cho một mình cô ăn.
Từ trước đến giờ,tài nghệ nấu ăn của anh cũng chẳng có ai đã từng thử qua.Đâu ai ngờ Tưởng Thiên Dịch lạnh lùng vậy mà lại có tài nghệ nấu nướng chứ?!
Một lúc sau,cả hai trở về xe tiếp tục chặng đường của mình.
Khi về đến nhà trời cũng đã tối.Người làm trong nhà cũng đã về hết rồi.Chỉ có mỗ Tưởng Thiên Dịch và Cố Tuyết Nhi ở nhà.
Vừa đến nhà Cố Tuyết Nhi đã vội đi tắm.Còn anh thì vào thư phòng bắt đầu công việc đang ngổn ngang của mình.
Cố Tuyết Nhi lúc này vẫn còn no,cô móc điện thoại từ trong túi ra gọi điện cho Lăng Ngữ Nghi.
Đầu dây bên kia nhanh chóng kết nối,một lúc sau người bên kia cất tiếng:" Cố Tuyết Nhi,là cậu à?"
" Ừm" Giờ cô mới chợt nhớ cô tên là Tô Hạ,tên Hạ họ Tô chứ không thể Cố Tuyết Nhi.
Thấy Cố Tuyết Nhi không nói câu nào,Lăng Ngữ Nghi có chút lo lắng.Đã lâu lắm rồi Cố Tuyết Nhi không gọi điện thoại cho cô.Cũng lâu lắm rồi Lăng Ngữ Nghi cũng không biết tình hình lúc này của cô bạn thân:“Cố Tuyết Nhi,rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Tự nhiên Cố Tuyết Nhi lại gọi điện cho cô.Chắc chắn là có chuyện rồi.
" Lỡ như trong tương lai tớ đem lòng yêu Tưởng Thiên Dịch thì phải làm sao?" Cố Tuyết Nhi hỏi với giọng dò xét.Cô nắm chặt điện thoại.Cố trấn tĩnh bản thân rồi nghe Lăng Ngữ Nghi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất