Mật Ngọt Quân Hôn: Làm Ngoan Xinh Yêu Của Thiếu Tá!
Chương 44: Cha mẹ nuôi
Có lẽ cả đời Quý Linh Ngân cũng không ngờ rằng sẽ có ngày mình bị chính người bạn thân phản bội, thậm chí còn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu của mình, để người ta nhìn thấy Quý Linh Ngân là một đứa hay kiếm chuyện gây sự với người khác.
Còn Thẩm Sơn và Thẩm Nhất Hành vẫn còn chưa hết bàng hoàng về chuyện có người giống hệt Thẩm Nguyệt, phải nói rằng là y như đúc, một điểm khác cũng không có!
À không, có một điểm khác duy nhất.
Thẩm Nguyệt, cháu gái nuôi của nhà họ Trần thì tài giỏi hơn, hào quang cũng nhiều hơn, đặc biệt là rất khéo ăn nói.
Còn Thẩm Nguyệt của nhà họ Thẩm chỉ có hai từ để miêu tả thôi… Chính là… “PHẾ VẬT”
Thẩm Sơn cũng đang nghĩ, nếu như nhà họ Thẩm cũng sinh được một cô con gái như cô thì tốt biết mấy, có khi bây giờ Thẩm gia đã không lao đao như thế này rồi.
[…]
Còn sau khi Thẩm Nguyệt quay về thì cô cũng về thẳng Trần gia, hiển nhiên rồi, dù sao cô và Quân Kình Thương cũng chưa có kết hôn mà, đâu có lý do gì để cô phải ở lại Quân gia chứ?
Tuy nhiên, Quân Kình Thương lại đưa cô về đến tận nhà, thậm chí là anh còn đi theo cô vào nhà, đợi khi nào biết được phòng ngủ của cô ở đâu thì mới xin phép về trước. Lúc Quân Kình Thương rời đi cũng bỏ lại rất nhiều dấu chấm hỏi cho nhà họ Trần, ngay cả người bạn thân nối khố của anh là Trần An Dương cũng không hiểu thằng bạn mình đang làm gì nữa.
Nhưng kệ đi, đến đây Trần An Dương liền nhìn sang Thẩm Nguyệt nói:
- Tiểu Nguyệt, hôm nay em rất cừ đó.
- Vậy sao? Anh không nghĩ em đang phá hỏng mối quan hệ giữa Trần gia và Quý gia à?
Vốn dĩ ai nấy đều nghĩ Trần gia có mối quan hệ rất tốt với Quý gia, vì Thẩm Nguyệt từng nghe Trần Tinh Thụy nhắc đến chuyện cha mẹ của Quý Linh Ngân rất hay đến Cửa hàng đá quý Gemstone để cắt đá quý, đương nhiên bỏ tiền nhiều như vậy thì cũng đã lên được thành hội viên VIP của cửa hàng rồi.
Nhưng Trần Kiến Quốc ở bên dưới cũng bĩu môi, nói:
- Trần gia chúng ta đâu phải cái chợ, đâu phải ai cũng thân thiết được.
Dừng một chút, Trần Kiến Quốc lại nói:
- Nếu mà để nói thân thiết, thì chỉ có hai nhà thôi. Một nhà là Quân gia Biện Lương, một nhà khác là Niên gia ở Thành Đô. Nhưng ông bà Niên cũng đã qua đời rồi, ông cũng ít khi qua lại với bên đó.
Thẩm Nguyệt cũng không biết nhiều về Niên gia, nhưng cô từng nghe nói ông bà Niên rất thương yêu một đứa cháu trai, nhưng sau khi ông bà qua đời thì đứa bé đó đã nổi loạn, cuối cùng còn bỏ nhà ra đi, không cần tiền chu cấp của Niên gia. Kể từ đó thì dường như cũng không còn ai nhắc đến chuyện Niên gia Thành Đô nữa.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện thì cha mẹ của Trần An Dương cũng đã đi công tác về, điều đầu tiên khiến cho Thẩm Nguyệt ngạc nhiên là về mẹ của Trần An Dương.
Phải nói rằng so với Phó Thi Hy thì bà ấy còn đẹp hơn gấp trăm, gấp ngàn lần. Nhìn từ góc độ nào cũng sẽ nhận ra đây là một mệnh phụ phu nhân.
Tuy nhiên, khi bà ấy nhìn thấy cô liền khựng lại, trên tay đang cầm hành lý cũng để rơi xuống. Khi này Thẩm Nguyệt còn tưởng sắp có biến gì đó xảy ra rồi… Nhưng… Ngay sau đó bà ấy đã bước đến chỗ của cô, đưa tay giữ lấy gương mặt của cô, trong đôi mắt cũng đã có những vì sao lấp lánh, nói:
- Con là Tiểu Nguyệt đúng không? Nghe nói là con sẽ được đưa vào gia phả của Trần gia, thậm chí còn là dưới quyền giám hộ của cha mẹ nữa.
Thẩm Nguyệt có hơi cứng đờ, nhưng cô cũng gật đầu.
Cái gật đầu của cô đã làm cho mẹ nuôi vui sướng đến mức hôn lên gương mặt cô liên tục, giường như là chỗ nào có thể hôn thì bà ấy đều hôn.
Nội tâm của Thẩm Nguyệt: “…” Tôi là ai? Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?
Nhưng một mình mẹ nuôi thì không đủ, đến cả cha nuôi cũng ngồi xuống bên cạnh cô, xem xét cô từ trên xuống dưới, nhưng rồi ông ấy lại nhíu mày rất khó chịu.
Giọng nói của ông ấy còn có chút nghiêm túc nhìn về phía ông nội, nói:
- Cha à!
- Có chuyện gì?
- Con bé xinh xắn đáng yêu như vậy mà?
- Thì sao?
- Tại sao cha lại gán ghép con bé với tên cường hào ác bá Quân Kình Thương chứ? Không phải nên cho con bé về làm con dâu nhà chúng ta sao? Vừa hay cải thiện lại nhan sắc và trí thông minh cho đời sau!
Trần An Dương: “…” Cha nói mà sao mình nghe đau vậy ta?
Trần Kiến Quốc cũng chỉ nhún vai, lại nói:
- Cha sợ thằng con của con làm hại đời con gái người ta.
- Nó thì con không nói đến rồi, nhưng nhà chúng ta vẫn còn nhiều hạt giống tốt mà? Sao cứ phải gả cho Quân Kình Thương chứ?
- Biết sao bây giờ, đã lỡ hứa rồi.
- Cha thật là…
Trần An Dương: “…” Ý là… Con còn ở đây đó? Mọi người muốn nói xấu người ta cũng nên nể mặt một chút đi được không!
#Yu~
Còn Thẩm Sơn và Thẩm Nhất Hành vẫn còn chưa hết bàng hoàng về chuyện có người giống hệt Thẩm Nguyệt, phải nói rằng là y như đúc, một điểm khác cũng không có!
À không, có một điểm khác duy nhất.
Thẩm Nguyệt, cháu gái nuôi của nhà họ Trần thì tài giỏi hơn, hào quang cũng nhiều hơn, đặc biệt là rất khéo ăn nói.
Còn Thẩm Nguyệt của nhà họ Thẩm chỉ có hai từ để miêu tả thôi… Chính là… “PHẾ VẬT”
Thẩm Sơn cũng đang nghĩ, nếu như nhà họ Thẩm cũng sinh được một cô con gái như cô thì tốt biết mấy, có khi bây giờ Thẩm gia đã không lao đao như thế này rồi.
[…]
Còn sau khi Thẩm Nguyệt quay về thì cô cũng về thẳng Trần gia, hiển nhiên rồi, dù sao cô và Quân Kình Thương cũng chưa có kết hôn mà, đâu có lý do gì để cô phải ở lại Quân gia chứ?
Tuy nhiên, Quân Kình Thương lại đưa cô về đến tận nhà, thậm chí là anh còn đi theo cô vào nhà, đợi khi nào biết được phòng ngủ của cô ở đâu thì mới xin phép về trước. Lúc Quân Kình Thương rời đi cũng bỏ lại rất nhiều dấu chấm hỏi cho nhà họ Trần, ngay cả người bạn thân nối khố của anh là Trần An Dương cũng không hiểu thằng bạn mình đang làm gì nữa.
Nhưng kệ đi, đến đây Trần An Dương liền nhìn sang Thẩm Nguyệt nói:
- Tiểu Nguyệt, hôm nay em rất cừ đó.
- Vậy sao? Anh không nghĩ em đang phá hỏng mối quan hệ giữa Trần gia và Quý gia à?
Vốn dĩ ai nấy đều nghĩ Trần gia có mối quan hệ rất tốt với Quý gia, vì Thẩm Nguyệt từng nghe Trần Tinh Thụy nhắc đến chuyện cha mẹ của Quý Linh Ngân rất hay đến Cửa hàng đá quý Gemstone để cắt đá quý, đương nhiên bỏ tiền nhiều như vậy thì cũng đã lên được thành hội viên VIP của cửa hàng rồi.
Nhưng Trần Kiến Quốc ở bên dưới cũng bĩu môi, nói:
- Trần gia chúng ta đâu phải cái chợ, đâu phải ai cũng thân thiết được.
Dừng một chút, Trần Kiến Quốc lại nói:
- Nếu mà để nói thân thiết, thì chỉ có hai nhà thôi. Một nhà là Quân gia Biện Lương, một nhà khác là Niên gia ở Thành Đô. Nhưng ông bà Niên cũng đã qua đời rồi, ông cũng ít khi qua lại với bên đó.
Thẩm Nguyệt cũng không biết nhiều về Niên gia, nhưng cô từng nghe nói ông bà Niên rất thương yêu một đứa cháu trai, nhưng sau khi ông bà qua đời thì đứa bé đó đã nổi loạn, cuối cùng còn bỏ nhà ra đi, không cần tiền chu cấp của Niên gia. Kể từ đó thì dường như cũng không còn ai nhắc đến chuyện Niên gia Thành Đô nữa.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện thì cha mẹ của Trần An Dương cũng đã đi công tác về, điều đầu tiên khiến cho Thẩm Nguyệt ngạc nhiên là về mẹ của Trần An Dương.
Phải nói rằng so với Phó Thi Hy thì bà ấy còn đẹp hơn gấp trăm, gấp ngàn lần. Nhìn từ góc độ nào cũng sẽ nhận ra đây là một mệnh phụ phu nhân.
Tuy nhiên, khi bà ấy nhìn thấy cô liền khựng lại, trên tay đang cầm hành lý cũng để rơi xuống. Khi này Thẩm Nguyệt còn tưởng sắp có biến gì đó xảy ra rồi… Nhưng… Ngay sau đó bà ấy đã bước đến chỗ của cô, đưa tay giữ lấy gương mặt của cô, trong đôi mắt cũng đã có những vì sao lấp lánh, nói:
- Con là Tiểu Nguyệt đúng không? Nghe nói là con sẽ được đưa vào gia phả của Trần gia, thậm chí còn là dưới quyền giám hộ của cha mẹ nữa.
Thẩm Nguyệt có hơi cứng đờ, nhưng cô cũng gật đầu.
Cái gật đầu của cô đã làm cho mẹ nuôi vui sướng đến mức hôn lên gương mặt cô liên tục, giường như là chỗ nào có thể hôn thì bà ấy đều hôn.
Nội tâm của Thẩm Nguyệt: “…” Tôi là ai? Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?
Nhưng một mình mẹ nuôi thì không đủ, đến cả cha nuôi cũng ngồi xuống bên cạnh cô, xem xét cô từ trên xuống dưới, nhưng rồi ông ấy lại nhíu mày rất khó chịu.
Giọng nói của ông ấy còn có chút nghiêm túc nhìn về phía ông nội, nói:
- Cha à!
- Có chuyện gì?
- Con bé xinh xắn đáng yêu như vậy mà?
- Thì sao?
- Tại sao cha lại gán ghép con bé với tên cường hào ác bá Quân Kình Thương chứ? Không phải nên cho con bé về làm con dâu nhà chúng ta sao? Vừa hay cải thiện lại nhan sắc và trí thông minh cho đời sau!
Trần An Dương: “…” Cha nói mà sao mình nghe đau vậy ta?
Trần Kiến Quốc cũng chỉ nhún vai, lại nói:
- Cha sợ thằng con của con làm hại đời con gái người ta.
- Nó thì con không nói đến rồi, nhưng nhà chúng ta vẫn còn nhiều hạt giống tốt mà? Sao cứ phải gả cho Quân Kình Thương chứ?
- Biết sao bây giờ, đã lỡ hứa rồi.
- Cha thật là…
Trần An Dương: “…” Ý là… Con còn ở đây đó? Mọi người muốn nói xấu người ta cũng nên nể mặt một chút đi được không!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất