Mật Ngọt Quân Hôn: Làm Ngoan Xinh Yêu Của Thiếu Tá!
Chương 46: Ai mới là con ruột?
Đến buổi sáng, một ngày bình thường lại bắt đầu, nhưng đó là bình thường đối với ai chứ không phải là Thẩm Nguyệt.
Khi cô vừa mới thức dậy đã gặp ngay Trần Tinh Thụy và cha nuôi đang cùng nhau ngồi nhâm nhi trà và đàm đạo buổi sáng, Thẩm Nguyệt cũng chỉ nghe loáng thoáng họ nói gì đó về khoáng thạch ở Châu Phi. Đương nhiên các từ ngữ chuyên môn thì Thẩm Nguyệt cũng không hiểu hết được, nên cô quyết định… Không thèm quan tâm đến chuyện của họ nữa.
Còn bữa sáng hôm nay cũng là chính tay Lưu Nhã Ý đã vào bếp, vào hôm qua bà ấy cũng đã hỏi nhà bếp về sở thích của Thẩm Nguyệt rồi, nên sáng nay bà ấy đặc biệt nấu món cô thích nhất, lại còn rất vui vẻ khi nhìn cô, nói:
- Tiểu Nguyệt, mau đến đây ăn sáng đi. Hôm nay con không có việc gì đúng không? Đợi khi nào ăn sáng xong thì hai mẹ con mình đi spa làm đẹp, sau đó đi mua sắm, rồi cùng bạn của mẹ đi uống trà chiều, được không con gái?
Thẩm Nguyệt ban đầu vẫn có hơi ngại ngùng và xa cách, nhưng dù trên danh nghĩa bà ấy và Trần Diệp Tân là người giám hộ của cô, thì bây giờ trong cuộc sống hằng ngày bà ấy cũng là mẹ của cô mà, nên thôi cứ cư xử tự nhiên sẽ tốt hơn.
- Dạ, con sao cũng được… Thưa mẹ.
Lưu Nhã Ý nghe Thẩm Nguyệt gọi mình là “mẹ” liền không khống chế được cảm xúc, thậm chí là bà ấy con chạy thẳng ra chỗ của Trần Diệp Tân, kéo tay của ông ấy, nói:
- Ông có nghe gì không?
- Nghe cái gì?
- Tiểu Nguyệt… Tiểu Nguyệt…
Trần Diệp Tân nghe nhắc đến “Tiểu Nguyệt” cũng khẩn trương mà đứng dậy, nhưng ai mà có ngờ Lưu Nhã Ý lại nói:
- Vừa rồi Tiểu Nguyệt vừa gọi tôi là mẹ đó! Con bé gọi tôi là mẹ đó! Là gọi mẹ! Gọi tôi là mẹ đó!
Trần Diệp Tân nghe đến đây liền há hốc, sau đó ông ấy cũng bỏ qua vợ mình rồi chạy đến chỗ của cô, gương mặt có chút đáng sợ nên cũng làm cho Thẩm Nguyệt hơi sợ một chút.
Nhưng một giây sau đó thôi, chỉ trong vòng một giây là thái độ chả Trần Diệp Tân đã thay đổi, từ đáng sợ thành đáng thương, ông ấy còn nhỏ giọng nói:
- Tiểu Nguyệt…
- Dạ?
- Tiểu Nguyệt…
- Dạ?
- Tiểu Nguyệt…
- Dạ? Cha gọi con?
Nghe chính miệng con gái gọi mình là “cha” thì thái độ của Trần Diệp Tân cũng không khác Lưu Nhã Ý là mấy, thậm chí cô còn nhìn thấy ông ấy cười rất hạnh phúc nữa kìa.
Cuối cùng buổi sáng đó Lưu Nhã Ý và Trần Diệp Tân rất vui vẻ, thậm chí còn thưởng cho người hầu trên dưới Trần gia thêm một tháng tiền lương.
Nhưng Trần An Dương mới sáng sớm, vừa mới chui đầu ra khỏi phòng đã thấy cha mẹ hạnh phúc đến mức sắp mọc cánh bay lên trời rồi. Anh ấy cũng nói:
- Cha, mẹ, có gì mà hai người vui quá vậy?
Vốn dĩ Lưu Nhã Ý và Trần Diệp Tân đang rất sung sướng, nhưng ngay khi nghe con trai “guột” gọi mình là cha mẹ thì thái độ của họ lập tức thay đổi, chẳng những vậy mà còn bày ra thái độ cực kì khó chịu, nói:
- Ngủ gì mà như con heo! Nhìn Tiểu Nguyệt người ta đi kìa, con bé đã dậy sớm, ăn sáng cũng xong rồi thì con mới mò dậy. Thật sự là bị nuông chiều thành heo rồi chứ gì!
- Mẹ con nói đúng, sau này dậy sớm tập thể dục đi, nếu không là ế vợ đấy!
Trần An Dương: “???” Ủa gì vậy? Mới sáng sớm mở mắt thôi mà? Có ai làm gì cha mẹ đâu? Mắc gì so sánh người ta với heo!!! Mắc gì body shaming người ta!
Vốn dĩ cha mẹ đang rất rất rất không hài lòng về con trai, thái độ khi nhìn Trần An Dương còn đang rất khó chịu vô cùng, nhưng khi nhìn sang Thẩm Nguyệt, đúng lúc cô cũng nhìn họ, thái độ của cả Lưu Nhã Ý và Trần Diệp Tân liền lập tức thay đổi, thậm chí là còn nhìn cô cười rất ngọt ngào, Lưu Nhã Ý nói:
- Tiểu Nguyệt à, con ăn xong chưa?
- Dạ xong rồi mẹ.
- Vậy con lên phòng chuẩn bị đi, mẹ đã đặt spa cho chúng ta rồi. Hai mẹ con mình đi làm đẹp.
- Dạ.
Thái độ của mẹ ruột thay đổi ba trăm sáu mươi độ khiến cho Trần An Dương không tin vào mắt mình. Ủa alo? Rồi ai mới là con ruột của mẹ vậy? Giữa người với người mà có sự đối xử khác biệt vậy sao? Rốt cuộc thì cậu ta đã sai ở đâu chứ?
Nhưng thái độ của Lưu Nhã Ý và Trần Diệp Tân đối với Thẩm Nguyệt đã làm cho Trần Tinh Thụy khó hiểu. Rõ ràng người bác cả này rất khó tính, kể cả bác gái lẫn bác trai đều không thích chủ động bắt chuyện với một người nào đó.
Vậy tại sao họ lại chủ động với Thẩm Nguyệt chứ?
Chẳng những chủ động… Mà dường như họ còn xem Thẩm Nguyệt là con gái ruột nữa kìa.
Rốt cuộc thì buổi chiều hôm qua khi cô ta không ở đây, đã có chuyện gì xảy ra ở cái nhà này vậy?
#Yu~
Khi cô vừa mới thức dậy đã gặp ngay Trần Tinh Thụy và cha nuôi đang cùng nhau ngồi nhâm nhi trà và đàm đạo buổi sáng, Thẩm Nguyệt cũng chỉ nghe loáng thoáng họ nói gì đó về khoáng thạch ở Châu Phi. Đương nhiên các từ ngữ chuyên môn thì Thẩm Nguyệt cũng không hiểu hết được, nên cô quyết định… Không thèm quan tâm đến chuyện của họ nữa.
Còn bữa sáng hôm nay cũng là chính tay Lưu Nhã Ý đã vào bếp, vào hôm qua bà ấy cũng đã hỏi nhà bếp về sở thích của Thẩm Nguyệt rồi, nên sáng nay bà ấy đặc biệt nấu món cô thích nhất, lại còn rất vui vẻ khi nhìn cô, nói:
- Tiểu Nguyệt, mau đến đây ăn sáng đi. Hôm nay con không có việc gì đúng không? Đợi khi nào ăn sáng xong thì hai mẹ con mình đi spa làm đẹp, sau đó đi mua sắm, rồi cùng bạn của mẹ đi uống trà chiều, được không con gái?
Thẩm Nguyệt ban đầu vẫn có hơi ngại ngùng và xa cách, nhưng dù trên danh nghĩa bà ấy và Trần Diệp Tân là người giám hộ của cô, thì bây giờ trong cuộc sống hằng ngày bà ấy cũng là mẹ của cô mà, nên thôi cứ cư xử tự nhiên sẽ tốt hơn.
- Dạ, con sao cũng được… Thưa mẹ.
Lưu Nhã Ý nghe Thẩm Nguyệt gọi mình là “mẹ” liền không khống chế được cảm xúc, thậm chí là bà ấy con chạy thẳng ra chỗ của Trần Diệp Tân, kéo tay của ông ấy, nói:
- Ông có nghe gì không?
- Nghe cái gì?
- Tiểu Nguyệt… Tiểu Nguyệt…
Trần Diệp Tân nghe nhắc đến “Tiểu Nguyệt” cũng khẩn trương mà đứng dậy, nhưng ai mà có ngờ Lưu Nhã Ý lại nói:
- Vừa rồi Tiểu Nguyệt vừa gọi tôi là mẹ đó! Con bé gọi tôi là mẹ đó! Là gọi mẹ! Gọi tôi là mẹ đó!
Trần Diệp Tân nghe đến đây liền há hốc, sau đó ông ấy cũng bỏ qua vợ mình rồi chạy đến chỗ của cô, gương mặt có chút đáng sợ nên cũng làm cho Thẩm Nguyệt hơi sợ một chút.
Nhưng một giây sau đó thôi, chỉ trong vòng một giây là thái độ chả Trần Diệp Tân đã thay đổi, từ đáng sợ thành đáng thương, ông ấy còn nhỏ giọng nói:
- Tiểu Nguyệt…
- Dạ?
- Tiểu Nguyệt…
- Dạ?
- Tiểu Nguyệt…
- Dạ? Cha gọi con?
Nghe chính miệng con gái gọi mình là “cha” thì thái độ của Trần Diệp Tân cũng không khác Lưu Nhã Ý là mấy, thậm chí cô còn nhìn thấy ông ấy cười rất hạnh phúc nữa kìa.
Cuối cùng buổi sáng đó Lưu Nhã Ý và Trần Diệp Tân rất vui vẻ, thậm chí còn thưởng cho người hầu trên dưới Trần gia thêm một tháng tiền lương.
Nhưng Trần An Dương mới sáng sớm, vừa mới chui đầu ra khỏi phòng đã thấy cha mẹ hạnh phúc đến mức sắp mọc cánh bay lên trời rồi. Anh ấy cũng nói:
- Cha, mẹ, có gì mà hai người vui quá vậy?
Vốn dĩ Lưu Nhã Ý và Trần Diệp Tân đang rất sung sướng, nhưng ngay khi nghe con trai “guột” gọi mình là cha mẹ thì thái độ của họ lập tức thay đổi, chẳng những vậy mà còn bày ra thái độ cực kì khó chịu, nói:
- Ngủ gì mà như con heo! Nhìn Tiểu Nguyệt người ta đi kìa, con bé đã dậy sớm, ăn sáng cũng xong rồi thì con mới mò dậy. Thật sự là bị nuông chiều thành heo rồi chứ gì!
- Mẹ con nói đúng, sau này dậy sớm tập thể dục đi, nếu không là ế vợ đấy!
Trần An Dương: “???” Ủa gì vậy? Mới sáng sớm mở mắt thôi mà? Có ai làm gì cha mẹ đâu? Mắc gì so sánh người ta với heo!!! Mắc gì body shaming người ta!
Vốn dĩ cha mẹ đang rất rất rất không hài lòng về con trai, thái độ khi nhìn Trần An Dương còn đang rất khó chịu vô cùng, nhưng khi nhìn sang Thẩm Nguyệt, đúng lúc cô cũng nhìn họ, thái độ của cả Lưu Nhã Ý và Trần Diệp Tân liền lập tức thay đổi, thậm chí là còn nhìn cô cười rất ngọt ngào, Lưu Nhã Ý nói:
- Tiểu Nguyệt à, con ăn xong chưa?
- Dạ xong rồi mẹ.
- Vậy con lên phòng chuẩn bị đi, mẹ đã đặt spa cho chúng ta rồi. Hai mẹ con mình đi làm đẹp.
- Dạ.
Thái độ của mẹ ruột thay đổi ba trăm sáu mươi độ khiến cho Trần An Dương không tin vào mắt mình. Ủa alo? Rồi ai mới là con ruột của mẹ vậy? Giữa người với người mà có sự đối xử khác biệt vậy sao? Rốt cuộc thì cậu ta đã sai ở đâu chứ?
Nhưng thái độ của Lưu Nhã Ý và Trần Diệp Tân đối với Thẩm Nguyệt đã làm cho Trần Tinh Thụy khó hiểu. Rõ ràng người bác cả này rất khó tính, kể cả bác gái lẫn bác trai đều không thích chủ động bắt chuyện với một người nào đó.
Vậy tại sao họ lại chủ động với Thẩm Nguyệt chứ?
Chẳng những chủ động… Mà dường như họ còn xem Thẩm Nguyệt là con gái ruột nữa kìa.
Rốt cuộc thì buổi chiều hôm qua khi cô ta không ở đây, đã có chuyện gì xảy ra ở cái nhà này vậy?
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất