80 Thiểm Hôn Tùy Quân: Tháo Hán Cấm Dục
Chương 1: Bắt Kẻ Thông Dâm
“Bắt gian! Bắt gian! Còn không mau tránh ra! Đừng cản trở người thi hành công vụ!”
“Đồng chí đội tra xét, ở đây, mọi người nhanh đi theo tôi!”
“Đồng chí, tôi tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ đi tới đây, cô nam quả nữ, dọc theo đường đi cứ lôi lôi kéo kéo! Ai, tình cảnh kia, tôi còn không dám nhìn!”
“Một nam một nữ đi vào nhà khách còn có thể làm gì nữa? Chắc chắn là quan hệ nam nữ bậy bạ, bại hoại nề nếp xã hội! Đồng chí, chờ khi bắt được bọn họ rồi, phải nhốt vào lồng heo!”
Tiếng nói chuyện cùng với tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Giang Ninh cũng dần tỉnh dậy trong tiếng ồn ào này.
Đầu cô đau muốn nứt ra, huyệt thái dương giật giật khó chịu.
Theo ý thức dần tỉnh táo, đau đớn trên người cũng càng lúc càng rõ ràng hơn.
Tứ chi mềm nhũn vô lực, eo hông mỏi nhừ khó chịu.
Còn cả giữa hai chân truyền tới cảm giác xé rách đau đớn.
Cô không giống người vừa bị đánh một trận, ngược lại giống như vừa làm một số chuyện không thể miêu tả.
Hơn nữa, còn là lần đầu tiên làm!
Giang Ninh mang theo cách nghĩ không thể tưởng tượng nổi, cuối cùng cũng chờ được khi cơn đau trôi qua, dần mở mắt ra.
Thế nhưng “cảnh đẹp” cô thấy ngay tiếp theo lại dọa cô nhảy dựng lên.
Là đàn ông!
Một người đàn ông không mặc quần áo, cả người trần trụi!
Không ngờ bên cạnh cô lại xuất hiện một người đàn ông trần truồng!
Tuy nói mình xuyên không, nhưng khởi đầu này cũng đủ cuồng dã!
Người đàn ông đang nhắm mắt, sườn mặt góc cạnh rõ ràng, mũi cao thẳng, hốc mắt thâm thúy, vừa nhìn đã biết anh là một người đàn ông vô cùng lạnh lùng.
So với tướng mạo, thứ càng khiến người ta chú ý ở anh là vóc dáng.
Vai rộng eo thon, cơ bắp căng đầy. Ngực phồng lên, cơ bụng rõ ràng.
Trên người còn có một vài vết cào, khiến người ta mơ màng vô tận.
Xuống chút nữa…
Nửa người dưới của người đàn ông bị chăn mỏng che khuất, nhưng vẫn có thể nhìn ra đường viền đôi chân to dài.
Nếu không phải tình cảnh trước mắt quá hoang đường, Giang Ninh thật sự muốn giơ tay lên sờ thử cơ bụng của người đàn ông, cũng không biết xúc cảm sẽ như thế nào.
Chỉ là…
Người đàn ông này là ai?
Đầu óc Giang Ninh không ngừng vận chuyển.
Một giây sau, vô số hình ảnh như trời sập đất nứt điên cuồng tràn vào trong đầu óc cô.
Cô… xuyên không!
Thế giới này thuộc về một bộ truyện niên đại vô căn cứ có tên 《 80 Kiều Kiều, Thiểm Hôn Tối Cường Quân Nhân 》 .
Nhưng cô không được xuyên vào nữ chính có hào quang vạn trượng, cũng không vào nữ phụ độc ác có thể vả mặt thượng vị.
Mà cô xuyên vào một vai phụ quần chúng trùng tên trùng họ với cô, chỉ được xuất hiện có vài lần, tổng cộng chỉ có mấy trăm chữ.
Sự tồn tại của nguyên chủ, cũng chính là vai phụ Giang Ninh, chỉ để làm đá kê chân cho nữ chính.
Là một công cụ hình người chân chính.
Hơn nữa kết cục của cô cũng bi thảm vô cùng, chết trên đường xuống nông thôn làm thanh niên tri thức.
Giang Ninh cố gắng tiếp nhận thế giới quan của nguyên tác, sau đó mới tiếp nhận ký ức của nguyên chủ.
Năm nay nguyên chủ mới 19 tuổi, cha Giang Viễn Sơn, mẹ Có Vân Thục, cả cha lẫn mẹ đều là công nhân trong xưởng sắt thép, mà cô là con gái độc nhất trong nhà.
Mặc dù gia đình không giàu có sung túc, nhưng ở thời đại này, gia đình kiểu cả vợ chồng đều là công nhân viên chức cũng hiếm có rồi.
Cuộc sống vốn nên an nhàn vui vẻ mới đúng.
Nhưng mà…
Giang gia còn chưa ở riêng.
“Đồng chí đội tra xét, ở đây, mọi người nhanh đi theo tôi!”
“Đồng chí, tôi tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ đi tới đây, cô nam quả nữ, dọc theo đường đi cứ lôi lôi kéo kéo! Ai, tình cảnh kia, tôi còn không dám nhìn!”
“Một nam một nữ đi vào nhà khách còn có thể làm gì nữa? Chắc chắn là quan hệ nam nữ bậy bạ, bại hoại nề nếp xã hội! Đồng chí, chờ khi bắt được bọn họ rồi, phải nhốt vào lồng heo!”
Tiếng nói chuyện cùng với tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Giang Ninh cũng dần tỉnh dậy trong tiếng ồn ào này.
Đầu cô đau muốn nứt ra, huyệt thái dương giật giật khó chịu.
Theo ý thức dần tỉnh táo, đau đớn trên người cũng càng lúc càng rõ ràng hơn.
Tứ chi mềm nhũn vô lực, eo hông mỏi nhừ khó chịu.
Còn cả giữa hai chân truyền tới cảm giác xé rách đau đớn.
Cô không giống người vừa bị đánh một trận, ngược lại giống như vừa làm một số chuyện không thể miêu tả.
Hơn nữa, còn là lần đầu tiên làm!
Giang Ninh mang theo cách nghĩ không thể tưởng tượng nổi, cuối cùng cũng chờ được khi cơn đau trôi qua, dần mở mắt ra.
Thế nhưng “cảnh đẹp” cô thấy ngay tiếp theo lại dọa cô nhảy dựng lên.
Là đàn ông!
Một người đàn ông không mặc quần áo, cả người trần trụi!
Không ngờ bên cạnh cô lại xuất hiện một người đàn ông trần truồng!
Tuy nói mình xuyên không, nhưng khởi đầu này cũng đủ cuồng dã!
Người đàn ông đang nhắm mắt, sườn mặt góc cạnh rõ ràng, mũi cao thẳng, hốc mắt thâm thúy, vừa nhìn đã biết anh là một người đàn ông vô cùng lạnh lùng.
So với tướng mạo, thứ càng khiến người ta chú ý ở anh là vóc dáng.
Vai rộng eo thon, cơ bắp căng đầy. Ngực phồng lên, cơ bụng rõ ràng.
Trên người còn có một vài vết cào, khiến người ta mơ màng vô tận.
Xuống chút nữa…
Nửa người dưới của người đàn ông bị chăn mỏng che khuất, nhưng vẫn có thể nhìn ra đường viền đôi chân to dài.
Nếu không phải tình cảnh trước mắt quá hoang đường, Giang Ninh thật sự muốn giơ tay lên sờ thử cơ bụng của người đàn ông, cũng không biết xúc cảm sẽ như thế nào.
Chỉ là…
Người đàn ông này là ai?
Đầu óc Giang Ninh không ngừng vận chuyển.
Một giây sau, vô số hình ảnh như trời sập đất nứt điên cuồng tràn vào trong đầu óc cô.
Cô… xuyên không!
Thế giới này thuộc về một bộ truyện niên đại vô căn cứ có tên 《 80 Kiều Kiều, Thiểm Hôn Tối Cường Quân Nhân 》 .
Nhưng cô không được xuyên vào nữ chính có hào quang vạn trượng, cũng không vào nữ phụ độc ác có thể vả mặt thượng vị.
Mà cô xuyên vào một vai phụ quần chúng trùng tên trùng họ với cô, chỉ được xuất hiện có vài lần, tổng cộng chỉ có mấy trăm chữ.
Sự tồn tại của nguyên chủ, cũng chính là vai phụ Giang Ninh, chỉ để làm đá kê chân cho nữ chính.
Là một công cụ hình người chân chính.
Hơn nữa kết cục của cô cũng bi thảm vô cùng, chết trên đường xuống nông thôn làm thanh niên tri thức.
Giang Ninh cố gắng tiếp nhận thế giới quan của nguyên tác, sau đó mới tiếp nhận ký ức của nguyên chủ.
Năm nay nguyên chủ mới 19 tuổi, cha Giang Viễn Sơn, mẹ Có Vân Thục, cả cha lẫn mẹ đều là công nhân trong xưởng sắt thép, mà cô là con gái độc nhất trong nhà.
Mặc dù gia đình không giàu có sung túc, nhưng ở thời đại này, gia đình kiểu cả vợ chồng đều là công nhân viên chức cũng hiếm có rồi.
Cuộc sống vốn nên an nhàn vui vẻ mới đúng.
Nhưng mà…
Giang gia còn chưa ở riêng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất