80 Thiểm Hôn Tùy Quân: Tháo Hán Cấm Dục
Chương 7: Vị Hôn Thê
Lúc này, ở trong phòng.
Giang Ninh còn đang mặc cái đồ cuối cùng.
Trước đó, trong lúc kịch liệt, áo sơ mi trắng của cô đã bay mất mấy cúc áo.
Vì không thể cài mấy cúc này được nên Giang Ninh chỉ có thể dùng tay giữ chặt nó.
Nhưng cô như vậy vừa kỳ quái lại vừa chật vật, kẻ ngu cũng biết đã có chuyện gì xảy ra.
Nhưng tình hình hiện tại đã như lửa sém lông mày.
Giang Ninh lại càng hoảng loạn hơn.
Cũng không biết từ lúc nào, Tần Cửu Liệt đã xoay người đi tới.
Hắn liếc nhìn tình cảnh quẫn bách của Giang Ninh, nghĩ tới hành động thô bạo của mình lúc trước, gương mặt anh tuấn thầm đỏ lên.
Hắn cầm áo khoác quân trang phủ lên vai Giang Ninh, giọng nói trầm thấp hùng hậu truyền đến:
“Cô cứ mặc đồ của tôi tạm đã, cài nút áo lại, tôi đi mở cửa.”
Quân trang của người đàn ông vừa rộng vừa dài, phủ lên người Giang Ninh, không chỉ che đi sự xốc xếch mập mờ trước ngực Giang Ninh mà còn bao phủ cả người cô vào trong.
Giang Ninh cúi đầu hít sâu một hơi, loáng thoáng có thể ngửi được hơi thở mát lạnh từ trên người người đàn ông.
Còn rất dễ ngửi.
…
“Đồng chí đội kiểm tra, đừng chờ thêm nữa, đây đã là phòng cuối cùng rồi, chắc chắn bọn họ ở bên trong. Chúng ta trực tiếp xông vào đi, vừa lúc có thể bắt gian tại trận, khiến bọn họ không thể chống chế được!”
Giọng nói của Giang Tâm Nhu vang lên ngay ngoài cửa.
Cô ta còn cố ý lớn giọng đổ thêm dầu vào lửa.
Vừa lúc đó, cạch một tiếng… Người phía ngoài còn chưa xông vào, người phía trong đã mở cửa ra trước.
Tần Cửu Liệt cầm tay nắm cửa, đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn phía ngoài.
Ngoài cửa có một đám người bu lại, phần lớn người đều nghe được mấy câu như “bắt kẻ thông dâm, xử đàn bà dâm đãng” nên mới xông tới vây xem.
Mà ở phía trước nhất đoàn người lại là hai nhân viên của đội kiểm tra mặc đồng phục màu xanh da trời, cùng với Giang Tâm Nhu vừa kiêu ngạo vừa kích động.
Bọn họ vốn tưởng rằng, sau khi mở cửa ra sẽ nhìn thấy cặp nam nữ lộ mông, làm loạn với nhau…
Nhưng có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, vừa nâng mí mắt lên, vậy mà lại thấy một người đàn ông mặc quân trang.
Tần Cửu Liệt không chỉ có thân hình cao lớn mà trên người còn mang theo khí thế khiếp người do quân đội huấn luyện ra.
Đặc biệt là khi anh trầm mặt không nói gì, vừa lạnh lẽo vừa lăng lệ, khiến người ta có cảm giác áp bách dữ đội.
Đừng nói là tiến lên chỉ chỉ trỏ trỏ anh, cho dù chỉ nhìn nhiều một chút thôi cũng khiến người ta cảm thấy sống lưng phát lạnh, sợ hãi vô cùng.
Dưới khí thế mạnh mẽ của Tần Cửu Liệt, bầu không khí lập tức ngưng trệ.
Tình cảnh hỗn loạn bên ngoài cũng đột nhiên yên tĩnh trở lại, không ai dám mở miệng nói chuyện.
Ha ha.
Cảnh tượng này, đúng là đủ buồn cười.
Giang Ninh đứng sau lưng Tần Cửu Liệt, bóng lưng rộng lớn của người đàn ông che kín người cô.
Tầm mắt lướt qua người Tần Cửu Liệt nhìn ra phía ngoài, vừa lúc thấy Giang Tâm Nhu đang hoảng hốt kinh ngạc.
Giang Ninh còn đang mặc cái đồ cuối cùng.
Trước đó, trong lúc kịch liệt, áo sơ mi trắng của cô đã bay mất mấy cúc áo.
Vì không thể cài mấy cúc này được nên Giang Ninh chỉ có thể dùng tay giữ chặt nó.
Nhưng cô như vậy vừa kỳ quái lại vừa chật vật, kẻ ngu cũng biết đã có chuyện gì xảy ra.
Nhưng tình hình hiện tại đã như lửa sém lông mày.
Giang Ninh lại càng hoảng loạn hơn.
Cũng không biết từ lúc nào, Tần Cửu Liệt đã xoay người đi tới.
Hắn liếc nhìn tình cảnh quẫn bách của Giang Ninh, nghĩ tới hành động thô bạo của mình lúc trước, gương mặt anh tuấn thầm đỏ lên.
Hắn cầm áo khoác quân trang phủ lên vai Giang Ninh, giọng nói trầm thấp hùng hậu truyền đến:
“Cô cứ mặc đồ của tôi tạm đã, cài nút áo lại, tôi đi mở cửa.”
Quân trang của người đàn ông vừa rộng vừa dài, phủ lên người Giang Ninh, không chỉ che đi sự xốc xếch mập mờ trước ngực Giang Ninh mà còn bao phủ cả người cô vào trong.
Giang Ninh cúi đầu hít sâu một hơi, loáng thoáng có thể ngửi được hơi thở mát lạnh từ trên người người đàn ông.
Còn rất dễ ngửi.
…
“Đồng chí đội kiểm tra, đừng chờ thêm nữa, đây đã là phòng cuối cùng rồi, chắc chắn bọn họ ở bên trong. Chúng ta trực tiếp xông vào đi, vừa lúc có thể bắt gian tại trận, khiến bọn họ không thể chống chế được!”
Giọng nói của Giang Tâm Nhu vang lên ngay ngoài cửa.
Cô ta còn cố ý lớn giọng đổ thêm dầu vào lửa.
Vừa lúc đó, cạch một tiếng… Người phía ngoài còn chưa xông vào, người phía trong đã mở cửa ra trước.
Tần Cửu Liệt cầm tay nắm cửa, đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn phía ngoài.
Ngoài cửa có một đám người bu lại, phần lớn người đều nghe được mấy câu như “bắt kẻ thông dâm, xử đàn bà dâm đãng” nên mới xông tới vây xem.
Mà ở phía trước nhất đoàn người lại là hai nhân viên của đội kiểm tra mặc đồng phục màu xanh da trời, cùng với Giang Tâm Nhu vừa kiêu ngạo vừa kích động.
Bọn họ vốn tưởng rằng, sau khi mở cửa ra sẽ nhìn thấy cặp nam nữ lộ mông, làm loạn với nhau…
Nhưng có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, vừa nâng mí mắt lên, vậy mà lại thấy một người đàn ông mặc quân trang.
Tần Cửu Liệt không chỉ có thân hình cao lớn mà trên người còn mang theo khí thế khiếp người do quân đội huấn luyện ra.
Đặc biệt là khi anh trầm mặt không nói gì, vừa lạnh lẽo vừa lăng lệ, khiến người ta có cảm giác áp bách dữ đội.
Đừng nói là tiến lên chỉ chỉ trỏ trỏ anh, cho dù chỉ nhìn nhiều một chút thôi cũng khiến người ta cảm thấy sống lưng phát lạnh, sợ hãi vô cùng.
Dưới khí thế mạnh mẽ của Tần Cửu Liệt, bầu không khí lập tức ngưng trệ.
Tình cảnh hỗn loạn bên ngoài cũng đột nhiên yên tĩnh trở lại, không ai dám mở miệng nói chuyện.
Ha ha.
Cảnh tượng này, đúng là đủ buồn cười.
Giang Ninh đứng sau lưng Tần Cửu Liệt, bóng lưng rộng lớn của người đàn ông che kín người cô.
Tầm mắt lướt qua người Tần Cửu Liệt nhìn ra phía ngoài, vừa lúc thấy Giang Tâm Nhu đang hoảng hốt kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất