Ấm Sắc Thuốc Tiểu Thanh Niên Trí Thức Bị Tháo Hán Trêu Chọc Đòi Trả Hàng

Chương 29: Đội Số 1, Thanh Niên Trí Thức Cũ Xa Lánh

Trước Sau
"Phía sau mỗi căn nhà đều có một mảnh đất trồng rau, đều là đất màu mỡ cả, nếu hai người thuê nhà bây giờ thì còn kịp trồng một vụ cải thảo, củ cải, rau bina đấy. Ngoài ra còn có chuồng lợn, chuồng gà, chuồng vịt. Chuồng lợn tuy không lớn nhưng nuôi một, hai con lợn thì vẫn ổn."

Nhà bình thường đều đặt chuồng lợn, chuồng gà, chuồng vịt ở sân trước. Nhưng trước đây, khi anh em của đội trưởng xây nhà, do ngại đặt chuồng ở sân trước sẽ có mùi nên chuồng lợn, chuồng gà, chuồng vịt của hai nhà đều được xây ở sân sau.

Dược Tiểu Tiểu mở cửa sau, nhìn thấy một bức tường bao quanh được xây bằng gạch xanh cao chừng hai mét, ngoài ra còn có chuồng lợn, chuồng gà, chuồng vịt...

"Đội trưởng, cháu sức dài vai rộng, đi gánh nước cũng tiện, cháu thuê căn nhà này."

Lúc đến đây, Mộ Khiếu Trần có nhìn thấy một cái giếng nước lớn ở bên đường, cách nơi này không xa, chỉ cần dậy sớm hơn ba phút là có thể gánh nước về đầy đủ.

"Dược thanh niên trí thức , cô có ý kiến gì không?"

Dược Tiểu Tiểu lắc đầu, tỏ ý không có ý kiến. Cô chỉ là một cô gái nhỏ bé, có thể có ý kiến gì chứ? Hơn nữa, cô là người được lợi mà.

"Được, vậy chúng ta về văn phòng đội sản xuất làm hợp đồng thuê nhà, sau đó nộp tiền là hai người có thể dọn vào."

Nghĩ đến việc có thể cho thuê được cả hai căn nhà của em trai ba và em trai tư, trong lòng đội trưởng cảm thấy vô cùng vui vẻ! Như vậy, các em dâu của ông sẽ không phải thường xuyên nhờ người gửi thư đến hỏi han tình hình cho thuê nhà nữa.

Mấy người họ hàng lúc nào cũng muốn đến chiếm tiện nghi cũng không thể dòm ngó hai căn nhà này nữa.



Ký hợp đồng thuê nhà, nộp tiền xong, Dược Tiểu Tiểu chính thức có một căn nhà của riêng mình ở đội sản xuất số 1. Dù chỉ là nhà thuê nhưng chỉ cần nghĩ đến việc được ở một mình là cô đã thấy vui đến mức muốn nhảy cẫng lên rồi.

"Nhà bếp này là do chúng tôi góp tiền xây dựng, nếu hai người muốn dùng thì có thể trả tiền thuê, hoặc là dùng đồ vật để đổi, hoặc là tự mình góp tiền xây một cái nhà bếp khác, ở đằng kia có khoảng đất trống đấy. Củi lửa cũng là do chúng tôi tự lên núi nhặt về, nếu hai người muốn dùng thì có thể dùng đồ vật để đổi."

Dược Tiểu Tiểu và Mộ Khiếu Trần vừa mới quay lại khu nhà tập thể của thanh niên trí thức thì đã nghe thấy một giọng nói the thé vang lên.

Nội dung trong lời nói của người này chính là muốn dùng gì cũng được nhưng phải dùng đồ vật để đổi.

"Còn nữa, vườn rau này là do chúng tôi tự tay vun trồng, nếu các người muốn ăn thì phải đổi bằng đồ vật khác, sức lực của ai cũng đâu phải tự nhiên mà có."

Người nói chuyện là một nữ thanh niên trí thức đen nhẻm, gầy gò, phía sau cô ta còn có mấy nữ thanh niên trí thức khác đứng đó. Nhìn biểu cảm trên mặt bọn họ có thể thấy, bọn họ đều rất tán thành với những lời mà nữ thanh niên trí thức kia vừa nói.

Vương thanh niên trí thức và Lưu thanh niên trí thức đứng một bên, không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát hai nữ thanh niên trí thức kia nói chuyện với Dược Tiểu Tiểu và Mộ Khiếu Trần.

"Chuyện gì thế này?"

Dược Tiểu Tiểu huých khuỷu tay vào người Cam Tú Mai.

"Là các thanh niên trí thức cũ đang phổ biến nội quy ở khu nhà tập thể cho chúng ta đấy, nhưng mà ý chính là muốn chúng ta phải tự túc nấu nướng."

Cam Tú Mai nghe một lúc lâu mới hiểu được ý của các thanh niên trí thức cũ.



Đại khái là bọn họ muốn thanh niên trí thức cũ tự lo liệu cuộc sống của mình, thanh niên trí thức mới tự lo liệu cuộc sống của mình, nước sông không phạm nước giếng, mỗi người một cuộc sống riêng.

Cam Tú Mai đoán, sở dĩ các thanh niên trí thức cũ lại xa lánh thanh niên trí thức mới như vậy, chắc chắn là trước đây đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không thì họ sẽ không có thái độ như thế này.

"Chị Tú Mai, hay là chị dọn ra ngoài ở chung với em đi! Nơi này nhiều người nhiều chuyện thị phi, không bằng sống một mình cho thoải mái."

Dược Tiểu Tiểu thật lòng muốn mời Cam Tú Mai dọn ra ngoài ở chung. Tuy cùng sống với người khác sẽ bất tiện trong việc ăn uống một mình, lại có nguy cơ bị phát hiện bí mật, nhưng cô thật sự không muốn Cam Tú Mai phải sống chung với những người này.

"Không sao đâu, chị cũng đâu phải quả hồng mềm, ai muốn nắn bóp thế nào thì nắn bóp. Đúng rồi, em đã tìm được chỗ ở chưa?"

Thấy Cam Tú Mai từ chối, Dược Tiểu Tiểu cũng không khuyên nhủ nữa mà chuyển sang hỏi han về chuyện thuê nhà của cô.

"Em không ở nhờ nhà người dân mà đã thuê được một căn nhà rồi, tuy hơi nhỏ một chút nhưng được cái ở thoải mái."

Lúc này, Dược Tiểu Tiểu quên mất một chuyện rất quan trọng, đó chính là cô không biết nấu ăn, hơn nữa còn là "sát thủ nhà bếp" nữa chứ.

Không biết khi nào cô nhớ ra sự thật này thì biểu cảm của cô sẽ như thế nào nhỉ?

"Em mau đi thu dọn đồ đạc đi! Chuyện ở đây không cần em phải bận tâm."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau