Chương 42: Quỹ ốc chi chủ: Người trong gương 12
Bạch Sở Niên sờ sờ vách tường phòng tắm suối nước nóng đi một vòng, điều tra manh mối không bị phát hiện, vừa đi xong một vòng thì cửa trên vách tường phía bắc dần dần xuất hiện một khe hở, nhưng sau khi toàn bộ cửa đều xuất hiện, ngay sau đó chiều rộng cửa bắt đầu thu hẹp lại, tốc độ rất nhanh, nếu như không nắm chặt cơ hội này, cánh cửa này đại khái sẽ chợt lóe lên rồi lại biến mất.
Bạch Sở Niên nhanh chóng nhặt khẩu HK417 bị lính đánh thuê thu giữ lúc nãy rồi khoác lên người, nhanh chóng ôm lấy Rimbaud chạy về phía cánh cửa sắp biến mất, khi đến gần khe hở linh hoạt lăn tại chỗ, lăn vào phòng tiếp theo, cánh cửa lập tức biến mất, hai người lại một lần nữa bị nhốt ở trong phòng mới.
Bạch Sở Niên đầu tiên nhìn thoáng qua đồng hồ. Bạch Sở Niên đem tất cả đồng hồ trên thi thể lính đánh thuê đều thu lại, có đồng hồ cơ giới, đồng hồ điện tử cũng có, trong nháy mắt hai người bọn họ tiến vào phòng này, thời gian của tất cả đồng hồ toàn bộ nhảy đến một giờ chiều.
Giấy dán tường của căn phòng này cũng là hoa văn màu đỏ, cũng là một căn phòng vuông dài, rộng và cao.
Chính giữa phòng bày năm sáu kệ kim loại, xung quanh kệ là bể nước, bếp lò, máy hút thuốc, giỏ, tủ bảo quản, trên bàn bày giá dao, bát đĩa tinh xảo, trên tường cũng treo đầy gương lau sạch sẽ.
Đây là một nhà bếp phía sau. Bạch Sở Niên trong lòng đánh dấu căn phòng này là 13, bởi vì thời gian trong phòng này đều là một giờ chiều.
"Đều là dựa theo quy cách của một tòa biệt thự nào đó kiến tạo sao." Bạch Sở Niên trầm mặc suy đoán.
Bạch Sở Niên kiểm tra kệ hàng và tủ một lần, nhặt được một tờ giấy từ trên mặt đất.
Giấy tờ và chữ viết tay đều giống như loại mà hắn đã nhặt được trong phòng tắm, đều là do vị nhà văn mất tích kia lưu lại, hơn nữa ở vị trí số trang đánh dấu "trang thứ hai", nhưng cũng không giống như tờ giấy trước đặt ở vị trí chỉnh tề nữa, ngược lại giống như là lúc hoảng loạn mà ném trên mặt đất.
"Tôi hiểu rồi, đây thật ra là một mê cung, tôi hoàn toàn không thể dự đoán được giây tiếp theo tôi sẽ đi vào loại phòng nào, tôi sắp đi không nổi nữa. Phòng hiện tại của tôi là một ngôi nhà đồ chơi màu vàng, được trang bị rất ấm áp (nếu bỏ qua gương có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trên tường), thảm được đặt gấu bông và thỏ hồng đẹp đẽ, ở giữa có một bàn trà nhỏ được sử dụng để xây dựng các khối xây dựng, trên bàn làm việc đặt một đống khối, cách đặt khối rất đặc biệt, cũng may trong thời gian học đại học của tôi đã học được hình học vẽ, có thể dễ dàng vẽ ba quan điểm và lập thể của nó, nếu cảnh sát có thể nhìn thấy, hy vọng thứ này sẽ giúp các cậu tìm thấy thêm manh mối."
Xem bản vẽ kiến trúc là môn học bắt buộc của đặc công liên minh, Bạch Sở Niên rất dễ dàng từ trong bản đồ bành thảo hiểu được ý tứ mà nhà văn muốn biểu đạt:
Đây là một loạt các tòa nhà dị hình được xây dựng bằng gỗ khối lượng là 28 khối vuông, hình dạng không phải là bất kỳ khối lập phương nào phổ biến. Toàn bộ hình dạng khối lập phương xem ra là một khối hình dài ba Rimbaud.
Điều này phù hợp với các con số trên đồng hồ, có thể suy ra sơ bộ đây là bản thiết kế lập thể của toàn bộ căn phòng bí mật.
Phương thức bày biện khối lượng gỗ khối lượng kỳ thật rất kỳ quái, tầng dưới cùng của nó có bảy khối, tầng thứ hai ba khối, tầng thứ ba tám khối, tầng thứ tư ba khối, tầng thứ năm bảy khối, loại phương thức bày biện này tạo thành toàn bộ kiến trúc khối lập phương ở giữa có rất nhiều không gian trống rỗng.
Nhà văn vẽ ba vòng trên sơ đồ vẽ, chia khối lập phương thành ba phần, lớp bên trái nhất được đánh dấu màu xanh, một lớp ở giữa được đánh dấu màu đỏ, lớp bên phải được đánh dấu màu vàng.
Bạch Sở Niên ngồi trên mặt đất nhắm mắt lại suy nghĩ về tấm bản đồ cỏ rậm này.
Khi một tòa nhà khối lập phương có ba quan điểm và lập thể, có thể hoàn toàn xác định hình dạng cụ thể của toàn bộ tòa nhà và cách đặt, nhưng 324 đưa ra quá nhiều manh mối can thiệp, màu sắc, thời gian kỹ thuật số, hình dạng đặt, quy tắc chức năng phòng không thể liên kết với nhau.
Bạch Sở Niên rốt cục hiểu được nội dung của văn kiện F mà Ân Khả nói có bao nhiêu chuẩn xác, đây là một cơ thể thí nghiệm cực độ tự mình, cậu ta đưa ra tất cả đều dựa trên ý tưởng kỳ lạ của bản thân mà sinh ra câu đố, cũng không suy nghĩ đến kinh nghiệm và tình cảnh của người giải đề, trách không được sẽ bị coi là tàn phẩm thất bại cần phải xử lý thiêu đốt, cậu ta căn bản là không có tác dụng lọc ra nhân loại có chỉ số IQ thấp.
Bạch Sở Niên nhắm mắt lại ngồi trầm tư trên mặt đất, Rimbaud không quấy rầy hắn, ngồi ở bên tủ chén thưởng thức nhẫn bảo thạch Bạch Sở Niên đeo ở đầu đuôi mình, vừa thưởng thức vừa cầm lấy một cái đĩa làm bánh quy ăn.
"Cái này." Rimbaud cầm miếng sứ cắn cuối cùng quan sát, nghiêng đầu đọc: "Nhất Nguyên Nhân Quảng." (一元人广)
Bạch Sở Niên quay đầu lại nhìn anh, Rimbaud cầm lấy mảnh sứ vỡ trong tay lắc lắc về phía hắn.
"Bảo bối, anh chỉ đọc phần chữ mình biết thôi sao." Bạch Sở Niên tiếp nhận mảnh sứ, lại cầm lấy một cái đĩa hoàn chỉnh khác quan sát, phát hiện trên đĩa có in hoa văn tùy chỉnh "Chính Viễn Thực Phủ". (正远食府*)
*Đặng: Đây mới chính là chữ ở đĩa, mấy chữ mà Rimbaud đọc chỉ là 1 nét trong cả 1 bộ chữ đó thôi.
Đây là một nhà hàng có danh tiếng rất tốt ở thế giới thực, thanh danh không khác gì Toàn Tụ Đức, tại ngã tư giao nhau giữa đường Nam Phong Thành và Hoằng Nhã Đạo của thành phố Thông Khẩu, mọi người trong nước đều biết.
Viện 109 cũng được xây dựng ở vùng ngoại ô của thành phố, cách đó khoảng chưa đầy một giờ lái xe.
Máy thông tin liên lạc lại vang lên.
Hà Sở Vị: "Vừa rồi nhà hàng mở cửa, bây giờ chúng tôi đã đến phòng tiếp theo. Phòng này tôi không hiểu là dùng để làm gì, ở giữa có bốn chỗ ngồi, phía trước bên trái có vô lăng, bên phải thủ công chắn, phía trước có một gạt tàn và một cái đèn hiệu xe trống, ý bảo đèn đè xuống, ý tứ là trên xe có người. Đây là một chiếc taxi Volkswagen Santana."
Bạch Sở Niên: "Màu giấy dán tường, thời gian mấy giờ."
Hà Sở Vị: "Đỏ, 12 giờ trưa. Còn cậu thì sao?"
Bạch Sở Niên: "Bây giờ tôi có một bài viết cơ bản về người vô hình tiềm hành này, nhưng tôi vẫn chưa chắc chắn lắm."
Hà Sở Vị: "Cậu còn biết cái này sao?"
Viết bên đề cập đến việc suy ra tâm lý của mình thông qua hành vi của người được quan sát.
"Chờ tôi xác định rồi sẽ nói với cậu sau." Bạch Sở Niên còn đang suy nghĩ một vấn đề khác, hắn cầm theo tờ giấy minh họa do nhà văn mất tích lưu lại, ở trong phòng đi vòng quanh vài vòng, đột nhiên nhảy dựng lên rồi nặng nề rơi trên mặt đất.
Rimbaud giật mình, mảnh sứ vỡ trong tay cũng quên ăn, chỉ nhìn chằm chằm Bạch Sở Niên như kẻ ngốc.
Sau khi Bạch Sở Niên nhảy vài cái, cửa ba bức tường trong phòng cùng nhau bắt đầu xuất hiện một khe hở từ phía dưới, khe hở càng lúc càng lớn, cửa dần dần xuất hiện hoàn chỉnh.
Phòng của Bạch Sở Niên bị trùng kích xuống phía dưới, vì thế trượt xuống phía dưới.
"Quả nhiên là bản đồ."
Thông qua phân tích ba chế độ xem và bản đồ lập thể được vẽ trên tờ giấy, phía dưới căn phòng số 13 của Bạch Sở Niên trống rỗng, bây giờ chứng minh rằng tất cả các phòng di chuyển theo chiều dọc hoặc ngang.
Bạch Sở Niên chọn một cái cửa nhìn ra ngoài, ba cửa bên ngoài đều không phải phòng, chỉ là một không gian rộng lớn thông suốt trong lỗ đen. Điều này cũng xác nhận tính chính xác của bản vẽ còn lại của nhà văn mất tích.
"Phòng có thể đẩy lên." Bạch Sở Niên đem tin tức này nói cho Hà Sở Vị.
Rimbaud vẫn nhìn chăm chú vào cánh cửa cuối cùng không mở ra, đói khát liếm môi.
Bạch Sở Niên quay đầu lại gọi anh: "Anh đang nhìn cái gì vậy?"
Rimbaud bối rối suy nghĩ: "Một bức tranh, đi ngang qua."
Bạch Sở Niên không hiểu ý của anh, hắn đi đến bên cửa duy nhất không có mở ra tinh tế nghiên cứu một phen: "Bức tranh gì?"
Rimbaud mô tả nhẹ: "Màu đỏ, vỡ, phẳng, mảnh lớn, không thể ăn."
"..." Bạch Sở Niên không cách nào suy đoán bộ dáng của bức họa này, đành phải tạm thời từ bỏ, hắn ôm lấy Rimbaud: "Chúng ta đi ra ngoài xem một chút, ôm chặt lấy tôi."
Rimbaud ôm cổ alpha, cái đuôi quấn quanh người hắn, chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ vào dấu hiệu hình cá bên cổ hắn: "Thật ngoan."
"Đúng vậy." Bạch Sở Niên nhướng nửa mi, vỗ vỗ mông Rimbaud: "Sau này tôi sẽ càng ngoan."
Rimbaud tựa hồ đối với loại động tác mạo phạm địa vị của mình có chút mâu thuẫn, nhưng nhìn alpha cười tủm tỉm rất nhu thuận, lại cảm thấy có thể tha thứ, vì thế thấp giọng cảnh cáo: "Không thể, đụng vào nơi đó."
"Sau này sẽ không dùng tay chạm vào nữa." Bạch Sở Niên cười.
Đi ra khỏi bếp sau, hai người tiến vào một không gian rộng lớn trống trải tối tăm, không có thiết kế khác, nhưng dựng thẳng đứng đầy quỹ đạo, có chút giống như giàn giáo trải lưới xanh bên ngoài khi xây nhà, có thể thấy được những gian phòng hình vuông này đều dựa vào quỹ đạo di chuyển, chỉ cần áp dụng một lực đối với một bên phòng sẽ tạo thành sự di động của căn phòng.
Bạch Sở Niên một tay ôm Rimbaud, tay kia giơ đèn pin cường quang từ trên người lính đánh thuê tìm ra, vây quanh căn phòng mình vừa mới đi ra tinh tế tìm kiếm một vòng.
Trên mặt đất sát vách tường có một ít vết máu khô và cặn bã, Bạch Sở Niên ngồi xổm xuống, lấy đèn pin chiếu trên mặt đất sờ một chút, cặn máu dính vào đầu ngón tay.
Theo vết máu chảy xuống, Bạch Sở Niên nhìn lên vách tường một cái, hắn đang nhìn nhau với gương mặt huyết nhục mơ hồ.
"Đệch! Đệch!"
Bạch Sở Niên kinh hãi lui ra sau hai bước mới thấy rõ toàn cảnh của hắn, đây là một cỗ thi thể bị nghiền nát sống, ngay cả xương cốt cùng huyết nhục cũng bị dính vào vách tường, hắn đã bị đè ép nghiền nát.
"Một cái bánh." Rimbaud vươn móng tay nhẹ nhàng lau cặn thịt trên vách tường, ôm cổ alpha nhẹ giọng hỏi: "Chết, cũng không nên, ăn sao?"
"Thịt hết hạn, ăn vào sẽ đau bụng, chúng ta không ăn cái này." Bạch Sở Niên đem omega trong ngực hướng lên trên: "Rút lui trước, chỗ này ở lâu dễ dàng đem chính mình đăng xuất khỏi vũ trụ mất."
Lời còn chưa dứt, căn phòng vừa bị Bạch Sở Niên giẫm xuống bắt đầu nổi lên, đồng thời, căn phòng trên đỉnh đầu hai người đang nhanh chóng hạ xuống, họ mà trốn chậm một bước sẽ cùng một cái kết cục với thi thể bị đè bẹp trên tường kia mất.
Trong lúc cuống quít, Bạch Sở Niên mang theo Rimbaud nhảy về phía bên phải, phía trên xuất hiện một cửa, Bạch Sở Niên thuận thế ném Rimbaud ra ngoài, đầu ngón tay Rimbaud vươn ra móng vuốt sắc bén, vững chắc bám vào mặt đất cửa phía trên, thả ra đuôi cá cuốn lấy tay Bạch Sở Niên rồi mang theo alpha cùng nhau lăn vào trong phòng.
Cửa đóng lại biến mất, chỉ cần chậm một giây thôi là hai người có thể bị căn phòng rơi xuống trực tiếp nghiền chết, hoặc là trong quá trình hai gian phòng liền kề bị cắt thành hai nửa.
Đây là một căn phòng màu xanh sáng. Bạch Sở Niên nhìn thoáng qua đồng hồ, hiển thị mười một giờ sáng.
Trong phòng không có quá nhiều đồ trang trí, chỉ có ở giữa đặt một cỗ máy thép hình trụ khổng lồ, phía trước máy có một cửa sắt vuông với tay cầm.
Bạch Sở Niên mở cửa sắt ra nhìn thoáng qua, xác định là lò đốt rác.
"Hà đội trưởng." Bạch Sở Niên gõ máy thông tin: "Tôi hiện tại rất xác định những gian phòng này cùng thời gian liên quan. Đây đều là những nơi vô tượng tiềm hành giả chạy trốn từ viện nghiên cứu 109 trên đường đi qua, cậu ta hoàn toàn sao chép ra biến thành phòng, thời gian trong phòng chính là thời gian cậu ta đến từng nơi đó."
"324 trước khi tiến vào lò thiêu hủy của viện nghiên cứu đã chạy trốn, phòng hiển thị mười một giờ sáng, sau khi đi một giờ nhìn thấy taxi, bởi vì cậu ta sẽ ẩn thân cho nên khi cậu ta lên xe sẽ không bị phát giác, đi theo hành khách trên taxi từ chính viễn thực phủ xuống xe, chui vào bếp sau đó trốn đi, thời gian sau bếp là một giờ chiều, đoạn hành trình mấu chốt này vừa vặn đúng."
"Đội trưởng Hà?"
Bạch Sở Niên nhanh chóng nhặt khẩu HK417 bị lính đánh thuê thu giữ lúc nãy rồi khoác lên người, nhanh chóng ôm lấy Rimbaud chạy về phía cánh cửa sắp biến mất, khi đến gần khe hở linh hoạt lăn tại chỗ, lăn vào phòng tiếp theo, cánh cửa lập tức biến mất, hai người lại một lần nữa bị nhốt ở trong phòng mới.
Bạch Sở Niên đầu tiên nhìn thoáng qua đồng hồ. Bạch Sở Niên đem tất cả đồng hồ trên thi thể lính đánh thuê đều thu lại, có đồng hồ cơ giới, đồng hồ điện tử cũng có, trong nháy mắt hai người bọn họ tiến vào phòng này, thời gian của tất cả đồng hồ toàn bộ nhảy đến một giờ chiều.
Giấy dán tường của căn phòng này cũng là hoa văn màu đỏ, cũng là một căn phòng vuông dài, rộng và cao.
Chính giữa phòng bày năm sáu kệ kim loại, xung quanh kệ là bể nước, bếp lò, máy hút thuốc, giỏ, tủ bảo quản, trên bàn bày giá dao, bát đĩa tinh xảo, trên tường cũng treo đầy gương lau sạch sẽ.
Đây là một nhà bếp phía sau. Bạch Sở Niên trong lòng đánh dấu căn phòng này là 13, bởi vì thời gian trong phòng này đều là một giờ chiều.
"Đều là dựa theo quy cách của một tòa biệt thự nào đó kiến tạo sao." Bạch Sở Niên trầm mặc suy đoán.
Bạch Sở Niên kiểm tra kệ hàng và tủ một lần, nhặt được một tờ giấy từ trên mặt đất.
Giấy tờ và chữ viết tay đều giống như loại mà hắn đã nhặt được trong phòng tắm, đều là do vị nhà văn mất tích kia lưu lại, hơn nữa ở vị trí số trang đánh dấu "trang thứ hai", nhưng cũng không giống như tờ giấy trước đặt ở vị trí chỉnh tề nữa, ngược lại giống như là lúc hoảng loạn mà ném trên mặt đất.
"Tôi hiểu rồi, đây thật ra là một mê cung, tôi hoàn toàn không thể dự đoán được giây tiếp theo tôi sẽ đi vào loại phòng nào, tôi sắp đi không nổi nữa. Phòng hiện tại của tôi là một ngôi nhà đồ chơi màu vàng, được trang bị rất ấm áp (nếu bỏ qua gương có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trên tường), thảm được đặt gấu bông và thỏ hồng đẹp đẽ, ở giữa có một bàn trà nhỏ được sử dụng để xây dựng các khối xây dựng, trên bàn làm việc đặt một đống khối, cách đặt khối rất đặc biệt, cũng may trong thời gian học đại học của tôi đã học được hình học vẽ, có thể dễ dàng vẽ ba quan điểm và lập thể của nó, nếu cảnh sát có thể nhìn thấy, hy vọng thứ này sẽ giúp các cậu tìm thấy thêm manh mối."
Xem bản vẽ kiến trúc là môn học bắt buộc của đặc công liên minh, Bạch Sở Niên rất dễ dàng từ trong bản đồ bành thảo hiểu được ý tứ mà nhà văn muốn biểu đạt:
Đây là một loạt các tòa nhà dị hình được xây dựng bằng gỗ khối lượng là 28 khối vuông, hình dạng không phải là bất kỳ khối lập phương nào phổ biến. Toàn bộ hình dạng khối lập phương xem ra là một khối hình dài ba Rimbaud.
Điều này phù hợp với các con số trên đồng hồ, có thể suy ra sơ bộ đây là bản thiết kế lập thể của toàn bộ căn phòng bí mật.
Phương thức bày biện khối lượng gỗ khối lượng kỳ thật rất kỳ quái, tầng dưới cùng của nó có bảy khối, tầng thứ hai ba khối, tầng thứ ba tám khối, tầng thứ tư ba khối, tầng thứ năm bảy khối, loại phương thức bày biện này tạo thành toàn bộ kiến trúc khối lập phương ở giữa có rất nhiều không gian trống rỗng.
Nhà văn vẽ ba vòng trên sơ đồ vẽ, chia khối lập phương thành ba phần, lớp bên trái nhất được đánh dấu màu xanh, một lớp ở giữa được đánh dấu màu đỏ, lớp bên phải được đánh dấu màu vàng.
Bạch Sở Niên ngồi trên mặt đất nhắm mắt lại suy nghĩ về tấm bản đồ cỏ rậm này.
Khi một tòa nhà khối lập phương có ba quan điểm và lập thể, có thể hoàn toàn xác định hình dạng cụ thể của toàn bộ tòa nhà và cách đặt, nhưng 324 đưa ra quá nhiều manh mối can thiệp, màu sắc, thời gian kỹ thuật số, hình dạng đặt, quy tắc chức năng phòng không thể liên kết với nhau.
Bạch Sở Niên rốt cục hiểu được nội dung của văn kiện F mà Ân Khả nói có bao nhiêu chuẩn xác, đây là một cơ thể thí nghiệm cực độ tự mình, cậu ta đưa ra tất cả đều dựa trên ý tưởng kỳ lạ của bản thân mà sinh ra câu đố, cũng không suy nghĩ đến kinh nghiệm và tình cảnh của người giải đề, trách không được sẽ bị coi là tàn phẩm thất bại cần phải xử lý thiêu đốt, cậu ta căn bản là không có tác dụng lọc ra nhân loại có chỉ số IQ thấp.
Bạch Sở Niên nhắm mắt lại ngồi trầm tư trên mặt đất, Rimbaud không quấy rầy hắn, ngồi ở bên tủ chén thưởng thức nhẫn bảo thạch Bạch Sở Niên đeo ở đầu đuôi mình, vừa thưởng thức vừa cầm lấy một cái đĩa làm bánh quy ăn.
"Cái này." Rimbaud cầm miếng sứ cắn cuối cùng quan sát, nghiêng đầu đọc: "Nhất Nguyên Nhân Quảng." (一元人广)
Bạch Sở Niên quay đầu lại nhìn anh, Rimbaud cầm lấy mảnh sứ vỡ trong tay lắc lắc về phía hắn.
"Bảo bối, anh chỉ đọc phần chữ mình biết thôi sao." Bạch Sở Niên tiếp nhận mảnh sứ, lại cầm lấy một cái đĩa hoàn chỉnh khác quan sát, phát hiện trên đĩa có in hoa văn tùy chỉnh "Chính Viễn Thực Phủ". (正远食府*)
*Đặng: Đây mới chính là chữ ở đĩa, mấy chữ mà Rimbaud đọc chỉ là 1 nét trong cả 1 bộ chữ đó thôi.
Đây là một nhà hàng có danh tiếng rất tốt ở thế giới thực, thanh danh không khác gì Toàn Tụ Đức, tại ngã tư giao nhau giữa đường Nam Phong Thành và Hoằng Nhã Đạo của thành phố Thông Khẩu, mọi người trong nước đều biết.
Viện 109 cũng được xây dựng ở vùng ngoại ô của thành phố, cách đó khoảng chưa đầy một giờ lái xe.
Máy thông tin liên lạc lại vang lên.
Hà Sở Vị: "Vừa rồi nhà hàng mở cửa, bây giờ chúng tôi đã đến phòng tiếp theo. Phòng này tôi không hiểu là dùng để làm gì, ở giữa có bốn chỗ ngồi, phía trước bên trái có vô lăng, bên phải thủ công chắn, phía trước có một gạt tàn và một cái đèn hiệu xe trống, ý bảo đèn đè xuống, ý tứ là trên xe có người. Đây là một chiếc taxi Volkswagen Santana."
Bạch Sở Niên: "Màu giấy dán tường, thời gian mấy giờ."
Hà Sở Vị: "Đỏ, 12 giờ trưa. Còn cậu thì sao?"
Bạch Sở Niên: "Bây giờ tôi có một bài viết cơ bản về người vô hình tiềm hành này, nhưng tôi vẫn chưa chắc chắn lắm."
Hà Sở Vị: "Cậu còn biết cái này sao?"
Viết bên đề cập đến việc suy ra tâm lý của mình thông qua hành vi của người được quan sát.
"Chờ tôi xác định rồi sẽ nói với cậu sau." Bạch Sở Niên còn đang suy nghĩ một vấn đề khác, hắn cầm theo tờ giấy minh họa do nhà văn mất tích lưu lại, ở trong phòng đi vòng quanh vài vòng, đột nhiên nhảy dựng lên rồi nặng nề rơi trên mặt đất.
Rimbaud giật mình, mảnh sứ vỡ trong tay cũng quên ăn, chỉ nhìn chằm chằm Bạch Sở Niên như kẻ ngốc.
Sau khi Bạch Sở Niên nhảy vài cái, cửa ba bức tường trong phòng cùng nhau bắt đầu xuất hiện một khe hở từ phía dưới, khe hở càng lúc càng lớn, cửa dần dần xuất hiện hoàn chỉnh.
Phòng của Bạch Sở Niên bị trùng kích xuống phía dưới, vì thế trượt xuống phía dưới.
"Quả nhiên là bản đồ."
Thông qua phân tích ba chế độ xem và bản đồ lập thể được vẽ trên tờ giấy, phía dưới căn phòng số 13 của Bạch Sở Niên trống rỗng, bây giờ chứng minh rằng tất cả các phòng di chuyển theo chiều dọc hoặc ngang.
Bạch Sở Niên chọn một cái cửa nhìn ra ngoài, ba cửa bên ngoài đều không phải phòng, chỉ là một không gian rộng lớn thông suốt trong lỗ đen. Điều này cũng xác nhận tính chính xác của bản vẽ còn lại của nhà văn mất tích.
"Phòng có thể đẩy lên." Bạch Sở Niên đem tin tức này nói cho Hà Sở Vị.
Rimbaud vẫn nhìn chăm chú vào cánh cửa cuối cùng không mở ra, đói khát liếm môi.
Bạch Sở Niên quay đầu lại gọi anh: "Anh đang nhìn cái gì vậy?"
Rimbaud bối rối suy nghĩ: "Một bức tranh, đi ngang qua."
Bạch Sở Niên không hiểu ý của anh, hắn đi đến bên cửa duy nhất không có mở ra tinh tế nghiên cứu một phen: "Bức tranh gì?"
Rimbaud mô tả nhẹ: "Màu đỏ, vỡ, phẳng, mảnh lớn, không thể ăn."
"..." Bạch Sở Niên không cách nào suy đoán bộ dáng của bức họa này, đành phải tạm thời từ bỏ, hắn ôm lấy Rimbaud: "Chúng ta đi ra ngoài xem một chút, ôm chặt lấy tôi."
Rimbaud ôm cổ alpha, cái đuôi quấn quanh người hắn, chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ vào dấu hiệu hình cá bên cổ hắn: "Thật ngoan."
"Đúng vậy." Bạch Sở Niên nhướng nửa mi, vỗ vỗ mông Rimbaud: "Sau này tôi sẽ càng ngoan."
Rimbaud tựa hồ đối với loại động tác mạo phạm địa vị của mình có chút mâu thuẫn, nhưng nhìn alpha cười tủm tỉm rất nhu thuận, lại cảm thấy có thể tha thứ, vì thế thấp giọng cảnh cáo: "Không thể, đụng vào nơi đó."
"Sau này sẽ không dùng tay chạm vào nữa." Bạch Sở Niên cười.
Đi ra khỏi bếp sau, hai người tiến vào một không gian rộng lớn trống trải tối tăm, không có thiết kế khác, nhưng dựng thẳng đứng đầy quỹ đạo, có chút giống như giàn giáo trải lưới xanh bên ngoài khi xây nhà, có thể thấy được những gian phòng hình vuông này đều dựa vào quỹ đạo di chuyển, chỉ cần áp dụng một lực đối với một bên phòng sẽ tạo thành sự di động của căn phòng.
Bạch Sở Niên một tay ôm Rimbaud, tay kia giơ đèn pin cường quang từ trên người lính đánh thuê tìm ra, vây quanh căn phòng mình vừa mới đi ra tinh tế tìm kiếm một vòng.
Trên mặt đất sát vách tường có một ít vết máu khô và cặn bã, Bạch Sở Niên ngồi xổm xuống, lấy đèn pin chiếu trên mặt đất sờ một chút, cặn máu dính vào đầu ngón tay.
Theo vết máu chảy xuống, Bạch Sở Niên nhìn lên vách tường một cái, hắn đang nhìn nhau với gương mặt huyết nhục mơ hồ.
"Đệch! Đệch!"
Bạch Sở Niên kinh hãi lui ra sau hai bước mới thấy rõ toàn cảnh của hắn, đây là một cỗ thi thể bị nghiền nát sống, ngay cả xương cốt cùng huyết nhục cũng bị dính vào vách tường, hắn đã bị đè ép nghiền nát.
"Một cái bánh." Rimbaud vươn móng tay nhẹ nhàng lau cặn thịt trên vách tường, ôm cổ alpha nhẹ giọng hỏi: "Chết, cũng không nên, ăn sao?"
"Thịt hết hạn, ăn vào sẽ đau bụng, chúng ta không ăn cái này." Bạch Sở Niên đem omega trong ngực hướng lên trên: "Rút lui trước, chỗ này ở lâu dễ dàng đem chính mình đăng xuất khỏi vũ trụ mất."
Lời còn chưa dứt, căn phòng vừa bị Bạch Sở Niên giẫm xuống bắt đầu nổi lên, đồng thời, căn phòng trên đỉnh đầu hai người đang nhanh chóng hạ xuống, họ mà trốn chậm một bước sẽ cùng một cái kết cục với thi thể bị đè bẹp trên tường kia mất.
Trong lúc cuống quít, Bạch Sở Niên mang theo Rimbaud nhảy về phía bên phải, phía trên xuất hiện một cửa, Bạch Sở Niên thuận thế ném Rimbaud ra ngoài, đầu ngón tay Rimbaud vươn ra móng vuốt sắc bén, vững chắc bám vào mặt đất cửa phía trên, thả ra đuôi cá cuốn lấy tay Bạch Sở Niên rồi mang theo alpha cùng nhau lăn vào trong phòng.
Cửa đóng lại biến mất, chỉ cần chậm một giây thôi là hai người có thể bị căn phòng rơi xuống trực tiếp nghiền chết, hoặc là trong quá trình hai gian phòng liền kề bị cắt thành hai nửa.
Đây là một căn phòng màu xanh sáng. Bạch Sở Niên nhìn thoáng qua đồng hồ, hiển thị mười một giờ sáng.
Trong phòng không có quá nhiều đồ trang trí, chỉ có ở giữa đặt một cỗ máy thép hình trụ khổng lồ, phía trước máy có một cửa sắt vuông với tay cầm.
Bạch Sở Niên mở cửa sắt ra nhìn thoáng qua, xác định là lò đốt rác.
"Hà đội trưởng." Bạch Sở Niên gõ máy thông tin: "Tôi hiện tại rất xác định những gian phòng này cùng thời gian liên quan. Đây đều là những nơi vô tượng tiềm hành giả chạy trốn từ viện nghiên cứu 109 trên đường đi qua, cậu ta hoàn toàn sao chép ra biến thành phòng, thời gian trong phòng chính là thời gian cậu ta đến từng nơi đó."
"324 trước khi tiến vào lò thiêu hủy của viện nghiên cứu đã chạy trốn, phòng hiển thị mười một giờ sáng, sau khi đi một giờ nhìn thấy taxi, bởi vì cậu ta sẽ ẩn thân cho nên khi cậu ta lên xe sẽ không bị phát giác, đi theo hành khách trên taxi từ chính viễn thực phủ xuống xe, chui vào bếp sau đó trốn đi, thời gian sau bếp là một giờ chiều, đoạn hành trình mấu chốt này vừa vặn đúng."
"Đội trưởng Hà?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất