Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Lọt Vào Mắt Xanh Của Sĩ Quan Lạnh Lùng

Chương 19:

Trước Sau
Đúng lúc này, trong tầm nhìn của cô bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, một người đàn ông đội mũ rơm, trên lưng vác một cái bao tải, đang từng bước từng bước tiến lại gần.

Lại thấy bóng dáng của cha, mắt Trình Dao có chút chua xót: "Mẹ, mẹ nhìn kìa! Đó là cha con! Cha con thật sự về sớm rồi!"

Lý Thục Phân cũng vô cùng kích động: "Là cha con! Là cha con!"

Lời vừa nói, Lý Thục Phân vẫy tay với chồng: "Anh Huy, anh Huy "

Thấy vợ con ở cổng thôn, Trình Quang Huy còn tưởng mình hoa mắt.

"Thục Phân? A Dao?!"

Ý thức được đó là vợ và con gái, Trình Quang Huy liền chạy nhanh tới: "Thục Phân! Thục Phân!"

Chạy đến trước mặt Lý Thục Phân, Trình Quang Huy đến bao tải cũng không cần, trực tiếp vứt xuống đất, ôm chầm lấy vợ, kích động nói: "Thục Phân! Sao hai người lại ở đây?"

Mắt trái của Trình Quang Huy tuy không thấy gì, nhưng nhìn bề ngoài thì không khác gì người thường, chỉ điều có con ngươi hơi tối, ngũ quan rất đẹp, thân hình vạm vỡ, cao gần một mét tám mươi tám, do quanh năm làm việc ở trong quặng mỏ, luyện được một thân hình cơ bắp cuồn cuộn, nên dễ dàng ôm lấy Lý Thục Phân.

Trình Dao thường nghĩ, nếu cha mẹ có đứa con ruột của mình, thì với gen của họ, con của họ chắc chắn sẽ rất đẹp.



Kiếp này, cô biết y thuật, nên nhất định sẽ tìm cách chữa khỏi bệnh cho cha, để cha mẹ sớm có con.

Được chồng ôm lấy, mặt Lý Thục Phân liền đỏ bừng: "Anh Huy thả em xuống đi! Có con ở đây nữa."

Trình Quang Huy liền thả vợ ra, quay đầu nhìn sang Trình Dao, lấy từ trong túi ra một đôi kẹp tóc hình bướm màu bạc: "A Dao, đây là quà cha mua cho con, con xem có thích không."

Đôi cánh của con bướm được lắp lò xo nhỏ, nên nó có thể rung nhẹ, cài lên tóc trông rất sống động, nghe công nhân nói ở thành phố trẻ con đều thích cái này, dù có hơi đắt, mất đến ba đồng một đôi, nhưng Trình Quang Huy vẫn cắn răng mua cho con gái.

"Thích lắm, rất thích!" Trình Dao gật đầu, hai tay nhận kẹp tóc, mắt nhìn xuống đầy suy tư.

Loại kẹp tóc hình bướm này vào những năm chín mươi rất thịnh hành, Trình Dao nhớ kiếp trước cha cũng tặng cô đôi kẹp tóc này, khi đó cô rất thích, nhưng sau này chiếc kẹp đã bị mất.

Mất trên đường khi cô bị bán sang Miến Điện.

Trình Quang Huy nói tiếp: "À đúng rồi Thục Phân, sao giờ này em và A Dao lại ở cổng thôn?"

Chẳng lẽ biết trước anh về sớm sao?

"Chúng em đợi anh đó."

"Đợi anh?" Trình Quang Huy đầy ngạc nhiên: "Sao hai người biết anh sẽ về sớm trước một ngày?"



Lý Thục Phân cười rồi kể với chồng về giấc mơ được Bồ Tát báo mộng của Trình Dao.

Nghe xong, Trình Quang Huy lại càng ngạc nhiên: "Giấc mơ này của A Dao cũng linh nghiệm thật đấy!"

Trình Dao nhìn cha: "Bồ Tát báo mộng đương nhiên linh nghiệm! Cha, thật ra con còn mơ thấy chuyện khác nữa, bây giờ chúng ta tới miếu Thổ Địa đi, trước mặt Bồ Tát, con sẽ kể cho cha mẹ."

Nếu đã là Bồ Tát báo mộng, đương nhiên phải nói rõ ràng trước mặt Bồ Tát.

Trình Dao hiểu rất rõ tính cách của cha mẹ.

Nếu cô nói thẳng cho họ rằng bà nội cùng chú thím muốn hại ba người nhà bọn họ, họ chắc chắn sẽ không tin.

Nhưng đổi cách nói thì có thể sẽ khác.

Nghe vậy, Trình Quang Huy cười nói: "Giấc mơ gì mà phải nói trước mặt Bồ Tát vậy?"

"Là giấc mơ rất quan trọng." Trình Dao vẻ mặt đầy nghiêm túc: "Chỉ có Bồ Tát mới chứng minh được con không nói dối."

Thấy vậy, Trình Quang Huy không hỏi thêm nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau