Chơi Game Dưỡng Nhãi Con, Tiểu Phú Bà Vớ Luôn Lang Quân Như Ý

Chương 40:

Trước Sau
Huynh đệ nhà họ Vương nghe Lý thị nói Ngụy gia sắp đi chạy nạn, cho dù thấy họ làm như vậy cũng sẽ không can dự, cho dù có muốn can dự thì ba nam nhân Ngụy gia, người già thì què, lão nhị là thư sinh, chỉ cần đối phó với Ngụy lão đại là được.

"Vậy thì tốt rồi." Ngụy Cảnh Hòa gật đầu, liếc mắt nhìn ra sau: "Thạch hộ vệ, còn không bắt bọn họ lại."

Thạch Hổ được tướng quân sai đi đưa tân huyện lệnh về làng đi ra từ sau đám người, tiến lên chỉ ba bốn chiêu đã đánh ngã huynh đệ nhà họ Vương xuống đất, rồi dùng sợi dây giếng bỏ đi ở một bên trói họ lại với nhau.

"Hắc thúc thúc lợi hại quá!" Bình An vỗ tay, lúc Thạch Hổ vừa định khen nó biết nói thì nó lại quay sang nhìn cha mình: "Cha lợi hại hơn, là cha bảo hắc thúc thúc đánh người xấu!"

Thạch Hổ:... Nói rất có lý. Hơn nữa, hắn thực sự không đen lắm.

"Ngụy lão nhị, ngươi giả mạo mệnh quan triều đình!" Vương lão đại hét lên.

Thạch Hổ không khách khí đá hắn một cái: "Huyện lệnh Thuận Nghĩa đêm qua đã từ quan bỏ trốn, Ngụy đại nhân được tướng quân nhà ta phá lệ đề bạt làm huyện lệnh mới của huyện Thuận Nghĩa."

"Không, không thể nào!"

Lý thị lắc đầu không tin: "Hắn ta nói sẽ đưa Ngụy gia đi chạy nạn đến nơi gần biển, sao có thể trở thành huyện lệnh được, hơn nữa hắn ta chỉ là cử nhân."

Nếu không phải lão nhị nói sẽ đưa cả nhà đi trốn, cô ta cũng không thể có ý định thoát ly Ngụy gia, thực sự là sợ mang theo đứa con hoang đó đến nơi nào thì nơi đó sẽ gặp thiên tai.

"Ở triều Đại Ngu, cử nhân có thể làm quan, thời kỳ đặc biệt không cần báo lên triều đình, do quan địa phương tùy ý đề bạt. Một phụ nhân nhà quê như ngươi muốn chất vấn triều đình sao?" Thạch Hổ dọa Lý thị run rẩy.



"Phỉ phui! Lão nhị nhà ta trung thành với triều đình lắm, hôm qua còn nói huyện lệnh sợ là sẽ bỏ trốn, hắn phải ở lại theo dõi huyện lệnh, không thể mặc kệ mọi người như vậy. Miệng lưỡi ngươi thật độc địa, ta thấy ngươi muốn bị lão nhị bắt vào đại lao."

Bất kể lão nhị vì sao đi ra ngoài một chuyến lại mang về một chức quan huyện lệnh, đã làm quan rồi thì Ngụy lão thái cảm thấy tỏ lòng trung thành là không sai.

Thạch Hổ:...

Nếu không phải biết Ngụy đại nhân này đích thân nói hôm nay là cố ý đi từ chức thì hắn cũng suýt nữa tin rồi.

Lý thị không dám nói bậy nữa, cô ta nhìn Ngụy Cảnh Hòa đứng khoanh tay ở đó, không giận mà uy, trước kia chỉ thấy trên người hắn có một luồng khí khiến người ta sợ hãi, giờ xem ra vẫn còn thu liễm.

Cô ta nhìn Bình An bên cạnh hắn, lại có thêm tự tin, có đứa sao quả tạ này ở đây, làm quan là họa hay phúc còn chưa biết được.

"Ngụy đại nhân, người ta đã bắt giúp ngài rồi, có cần ta giúp ngài đưa về huyện nha giam lại không?" Thạch Hổ quay sang nhìn Ngụy Cảnh Hòa.

Ngụy Cảnh Hòa lắc đầu: "Tướng quân đến đây là để trấn áp những người dân tị nạn có ý định làm loạn, bốn người này vừa rồi muốn chiếm đất làm giặc, ngài cũng nghe thấy rồi, cũng nên tính là trong số những người dân tị nạn mà tướng quân trấn áp, ngài nên đưa về cho tướng quân."

Thạch Hổ là một tên thô lỗ, lại thấy Ngụy Cảnh Hòa nói có lý, thế là hắn dẫn người đi, quên mất lời tướng quân dặn dò phải thăm dò Ngụy gia.

"Đợi đã." Ngụy Cảnh Hòa gọi Thạch Hổ lại, chỉ vào Lý thị: "Ngươi quên dẫn cô ta đi rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau