Chơi Game Dưỡng Nhãi Con, Tiểu Phú Bà Vớ Luôn Lang Quân Như Ý

Chương 44:

Trước Sau
An Mịch phát một phong bao lì xì lớn trong nhóm, lại phát riêng cho hai người đưa ra phương pháp mỗi người một phong bao.

Phú Bà Họ An: Đoạn mô phỏng hoạt hình này rất hữu ích, cảm ơn~

Truy phu hỏa táng tràng: Phú bà, tôi thấy cô cần một đội, tôi xin gia nhập

Bán lương tâm, có ai cần không: Cảm ơn phong bao lì xì của phú bà, xin gia nhập +1

Phong thiếu hôm nay không điên: Phương pháp tìm đại trên Baidu cũng có thể nhận được phong bao lì xì, phú bà mau thành lập đội, tôi có thể!

Phú Bà Họ An: Cảm ơn lời mời. Nhưng đang nằm thoải mái, tại sao phải vất vả đứng làm gì? [Khoe khoang.jpg]

Mọi người nhất trí:... Đố kỵ sẽ khiến con người trở nên méo mó.

An Mịch thoát khỏi nhóm trò chuyện, quay lại trò chơi, Bình An vẫn đang xếp bếp lò với Nhị Nha tỷ.

Gậy thì dễ tìm, còn giấy dầu thì sao?

Cô phóng to hình ảnh sân, không tìm thấy thứ gì có thể thay thế giấy dầu, sau đó thấy Ngụy lão thái cầm một túi giấy dầu đi ra, đó là túi đựng bánh bao mang về từ huyện nha.

Đúng vậy, bốn chiếc bánh bao, trừ chiếc mà đứa trẻ ăn, những chiếc khác đều mang về, ở huyện nha ăn trưa đều là bánh ngô thô.



"Bình An, con có thấy cái túi bà con cầm không? Đi hỏi xin bà con đi." An Mịch gọi.

Bình An lập tức chạy đi xin ngay: "Bà ơi, Bình An muốn cái này."

Ngụy lão thái tưởng nó muốn ăn bánh bao, không nhịn được xé một miếng nhỏ đút vào miệng nó: "Phần còn lại đợi lát nữa ăn."

Bình An nuốt bánh bao, theo sau Ngụy lão thái vào bếp.

Ngụy lão thái tưởng nó còn muốn ăn, đang định nói thì thấy nó chỉ vào cái túi: "Bà nội, Bình An muốn chơi túi."

"Hóa ra là muốn cái túi à, đây, cầm đi." Bà đã nói rồi, cháu trai ngoan như vậy, sao có thể có lúc không nghe lời.

Ừm, Ngụy lão thái hoàn toàn quên mất chuyện sáng nay Bình An khóc lóc đòi theo cha nó đi huyện.

Bình An cầm túi giấy dầu về sân, An Mịch biết Bình An không xé được, không thể thao tác, cô liền bảo Bình An đi tìm Đại Nha giúp.

"Đại Nha tỷ, xé giúp Bình An với." Bình An đưa túi giấy dầu qua.

"Cái túi đang yên lành xé ra làm gì?" Trải qua một chặng đường chạy nạn, Đại Nha đã hình thành thói quen trân trọng mọi thứ, cho dù chỉ là một túi giấy dầu.

Bình An đan tay vào nhau: "Tiên nữ tỷ tỷ muốn xé."



Lại đến rồi, cái gì cũng đổ lỗi cho tiên nữ tỷ tỷ.

Nhị Nha trợn mắt, tiến lên nhận lấy, dứt khoát xé ra: "Đây."

An Mịch bảo Bình An đi tìm Nhị Nha chơi cùng.

"Nhị Nha tỷ, chơi với Bình An." Bình An tiến lên nhẹ nhàng kéo kéo áo Nhị Nha.

"Tỷ lớn rồi, không chơi bùn đất." Nhị Nha từ chối, quay người đi tìm thứ có thể làm nồi.

"Là chơi với tiên nữ tỷ tỷ." Bình An đuổi theo nó, nó đi đâu thì Bình An đi đó.

"Trên đời này không có tiên nữ tỷ tỷ, đồ ngốc!" Nhị Nha tức đến mức muốn lay cho nó tỉnh.

"Có chứ! Tiên nữ tỷ tỷ có thể biến ra nhiều đồ ăn ngon cho Bình An! Tiên nữ tỷ tỷ còn kể chuyện cho Bình An nghe, còn quạt mát cho Bình An!" Bình An tức giận hét lại, tiên nữ tỷ tỷ rõ ràng đang ở trong đầu nó.

"Vậy thì biến một cái cho tỷ xem." Nhị Nha không tin.

"Bình An không nói dối!" Bình An giấu tay ra sau lưng, nắm chặt tay nhỏ, lấy ra rồi mở ra, vậy mà không có gì!

Bình An nhìn lòng bàn tay trống không, sắp khóc đến nơi. Nó lại thử thêm lần nữa, mặt đỏ bừng nhưng vẫn không lấy được bánh bao nhỏ ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau