Chơi Game Dưỡng Nhãi Con, Tiểu Phú Bà Vớ Luôn Lang Quân Như Ý

Chương 48:

Trước Sau
Trong lòng Ngụy Cảnh Hòa đập thình thịch, hắn vén áo chùng ngồi xuống tự mình kiểm chứng phỏng đoán, nếu đúng là như vậy thì việc thu thập sương sẽ được giải quyết dễ dàng!

Ngụy Cảnh Hòa nhanh chóng lật tờ giấy dầu lên, thấy bên dưới là một cái hố nhỏ, trong hố vừa vặn đặt một cái bát vỡ, trong bát đựng đầy sương, chứng tỏ phương pháp này có hiệu quả!

"Ha ha... Bà nói đúng, Bình An đúng là phúc tinh của cha!" Ngụy Cảnh Hòa vui mừng bế Bình An lên cao, xoay vòng.

Bình An đã lâu không được cha bế cao như vậy, tiếng cười trong trẻo non nớt vang xa.

Những người nhà họ Ngụy nghe thấy tiếng cười của Ngụy Cảnh Hòa đều ngẩn người, từ khi lão nhị đi học chưa từng cười sảng khoái như vậy, chuyện gì đã xảy ra mà khiến hắn cười như vậy?

Đợi đến khi chạy đến ruộng rau, thấy Ngụy Cảnh Hòa cẩn thận cất một tờ giấy rách và một cái bát vỡ, từng người đều không hiểu ra sao.

"Cha, lát nữa nói sau, con về phòng vẽ chút đồ đã." Ngụy Cảnh Hòa nhét Bình An vào tay Ngụy lão thái, cầm đồ chạy về phòng.

Ngụy lão thái nhìn Bình An, bà hình như vừa nghe lão nhị thừa nhận Bình An là phúc tinh thì phải?

Trời sáng rõ, Ngụy Cảnh Hòa ra khỏi phòng, dùng xong bữa sáng, bên ngoài đã truyền đến tiếng ồn ào.

Những người nhà họ Ngụy ra ngoài xem thì thấy sắc lệnh bổ nhiệm của bộ Lại đã đến.

Kinh thành cách huyện Thuận Nghĩa không xa, gần một trăm dặm, đi bộ mất một ngày, cưỡi ngựa chỉ mất một canh giờ rưỡi, thêm nữa biết được Trấn quốc công đích thân dẫn binh trấn thủ thành huyện Thuận Nghĩa này nên quan viên bộ Lại rất yên tâm đích thân đến ban sắc lệnh bổ nhiệm.



Ngụy Cảnh Hòa mặc quan phục do bộ Lại cấp, mang theo sắc lệnh bổ nhiệm chính thức nhậm chức.

Hôm nay là ngày náo nhiệt nhất kể từ khi nhà họ Ngụy đến thôn Đại Khê, những người trước kia đều rúc trong nhà để tiết kiệm sức lực cũng không nhịn được mà ra ngoài xem náo nhiệt, lây chút may mắn.

Hôm nay Bình An lại không phải bôi mặt đen, dù khuôn mặt nhỏ gầy nhưng vẫn rất trắng trẻo, hết bị ôm rồi sờ nhiều lần, sợ đến mức co rúm trong lòng bà nội, không dám chạy lung tung.

Thôn Đại Khê chủ yếu là họ Triệu, sau khi đích thân chứng kiến quan trên đến phong quan, Triệu tộc lão đích thân đến nhà họ Ngụy mời Ngụy lão đầu đổi chỗ ở, nói rằng trong thôn hiện có rất nhiều nhà trống.

Ngụy lão đầu lấy lý do thích thanh tĩnh mà từ chối, tộc lão lại nói đến chuyện dân làng đều mong ông làm trưởng thôn.

Dân làng nhất trí cho rằng Ngụy lão đầu có một người con trai làm huyện lệnh, nếu cha của huyện lệnh làm trưởng thôn thì sau này cũng có thể mang lại nhiều tiện lợi cho dân làng.

Đáng tiếc là Ngụy lão đầu không phải người có tính tốt để giải quyết những chuyện vặt vãnh, cũng không muốn sau này gây phiền phức cho con trai, không cần suy nghĩ đã lấy lý do chân tay không tiện để từ chối, cuối cùng chức trưởng thôn mới do Triệu Toàn Quý, người biết được vài chữ trong thôn Đại Khê đảm nhiệm.

...

Ngụy Cảnh Hòa đến huyện nha liền cho người tìm đại phu đến kiểm tra xem củ mài có thể ăn được không, không ngờ đại phu lại bất ngờ phát hiện ra củ mài này có tác dụng bổ phổi, khỏi ho, bổ thận, ích tinh, kéo dài tuổi thọ, có thể dùng làm thuốc bổ!

Đại phu mừng như điên, ông cũng được coi là người đầu tiên phát hiện ra loại thuốc mới này!

Củ mài có thể dùng làm thuốc cũng có thể làm thức ăn, quả là một bất ngờ thú vị, ngay cả cái tên mà Bình An tùy tiện đặt cũng rất thích hợp, Ngụy Cảnh Hòa cho người sao chép lại bức tranh củ mài của mình thành nhiều bản rồi dán ra ngoài, đồng thời cử người đến nơi dán cáo thị để giải thích cụ thể về đặc điểm của củ mài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau