Thập Niên 70: Kết Hôn Với Sĩ Quan, Pháo Hôi Bật Hack Nghịch Tập

Chương 34:

Trước Sau
Tô Mạt không biết mình đã bị gán cho cái nhãn phụ nữ mưu mô. Nhưng nếu có biết thì cô cũng không quan tâm, cô vốn cũng không muốn có quá nhiều liên lụy với mấy người ở viện thanh niên trí thức, mọi người quen biết xã giao là được.

Nếu quan hệ tốt quá, sau khi cô dọn ra ngoài, các cô ấy còn thường xuyên tìm đến cô vậy thì cô muốn làm gì cũng không còn thuận tiện như trước nữa.

Tô Mạt đẩy phần rơm ra rồi lấy trứng gà ra đếm, có 23 quả, chắc là anh phải đổi mấy nhà mới được bấy nhiêu.

Trong lòng Tô Mạt cảm thấy ấm áp.

Tô Mạt cất kỹ trứng gà, một lần phủ phần rơm lên, sau đó đặt giỏ rơm bên cạnh chiếc vali nhỏ.

Tất cả mọi người đã nhìn thấy nên cô không thể thu thứ này vào không gian.

Sau khi chuẩn bị xong, Tô Mạt bắt đầu đi theo nhóm thanh niên trí thức đang đi làm việc đến trụ sở đại đội để tìm đại đội trưởng xin phép nghỉ. Trên đường đi, bầu không khí có chút quái dị, những thanh niên trí thức khác đều dùng ánh mắt dò xét nhìn Tô Mạt. 

Tô Mạt cũng không thèm để ý, cô chỉ tiếp tục đi về phía trước cùng Mã Tiểu Quyên.

Đến trụ sở đại đội, Tô Mạt đi thẳng tới văn phòng đại đội tìm đại đội trưởng.

Đại đội trưởng Lục Bảo Quốc đang tô tô vẽ vẽ trên giấy, khi nghe thấy tiếng đập cửa thì ngẩng đầu nhìn lên, thấy là Tô Mạt thì không khỏi có chút ngạc nhiên.

"Thanh niên trí thức Tô đấy à, cô đã khỏe hơn chưa? Tìm tôi có chuyện gì không?"

"Cảm ơn đại đội trưởng đã quan tâm, tôi khoẻ hơn nhiều rồi. Tôi tới để xin phép đại đội trưởng nghỉ thêm một ngày nữa để lên huyện." 



Lục Bảo Quốc là anh trai của chồng Lý Thúy Hoa, Lục Bảo Gia. Tối hôm qua, ông ấy đã nghe qua chuyện của Lục Trường Chinh và Tô Mạt từ cái miệng rộng của em dâu.

Mặc dù lãnh đạo công xã đã nói hình thức ép hôn nếu lúc cứu người có tiếp xúc da thịt là tập tục xấu, phải nghiêm cấm. Nhưng nếu hai bên tự nguyện vậy thì ông ấy sẽ không xen vào.

"Cô đi cùng Trường Chinh phải không?" Lục Bảo Quốc hỏi thêm một câu.

Tô Mạt sững sờ, nhưng vẫn gật đầu.

"Vậy được, cô cứ đi đi." Lục Bảo Quốc vung tay phê duyệt.

Mặc dù ngày mùa không cho xin phép nghỉ. Nhưng cũng sắp thu hoạch xong rồi, thanh niên trí thức Tô này cũng không làm được bao nhiêu việc. Huống chi, người ta sắp kết hôn rồi, sao có thể không cho người ta lên huyện mua chút đồ? Đại đội làm việc cũng cần phải có tính nhân văn phải không?

Lúc đầu Tô Mạt đã chuẩn bị một đống kịch bản trong đầu, không ngờ lại được duyệt nghỉ dễ dàng như vậy, nên trong lúc nhất thời cô cảm thấy hơi choáng váng. Thậm chí cô còn không biết mình làm thế nào để ra khỏi văn phòng đại đội, phải nhờ Mã Tiểu Quyên gọi thì cô mới hồi phục tinh thần lại.

"Thế nào? Cậu xin nghỉ được không?" Mã Tiểu Quyên nhỏ giọng hỏi, xin phép nghỉ vào ngày mùa là chuyện chọc người ghét, không thể để người khác nghe thấy được.

Tô Mạt gật đầu.

"Đại đội trưởng không phê bình cậu à?"

Tô Mạt lắc đầu.

Mã Tiểu Quyên không vui bĩu môi: "Vậy tại sao tớ đi xin lại bị quạt một trận? Rõ là lý do đến trung tâm y tế chăm sóc cậu chính đáng như thế mà không được duyệt, tơ thấy đại đội trưởng có ý kiến với tớ. Đúng là đen đủi, không biết tớ đã đắc tội ông ấy ở đâu nữa." 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau