Chương 14: Sảnh đường đầy xác, đạo nhân ngủ
Dịch: Hoangtruc
***
Trong viện, trong phòng, đám cổ trùng lớp lớp xông vào, lại bị hỏa diễm Xích Viêm thần chú đầy phòng đốt cháy.
Hắn ngồi trước tượng thần cùng một dãy đèn sáng. Ánh sáng từ những ngọn đèn dầu bắt đầu tràn lên, như thể phác họa ra hình ảnh một vị thần bên trong ngọn lửa ấy.
Cảnh giới đạo hạnh tu hành, phải nhìn xem từ quá trình biến hóa phép thuật và các loại kỹ xảo thi pháp, đều là những thứ không dễ dàng đạt được, phải có luyện tập và nỗ lực trong một khoảng thời gian dài.
Cho nên đánh giá một môn pháp thuật mạnh hay yếu cũng phải tùy hoàn cảnh, tùy theo năng lực của người thi pháp cùng sự chuyên chú lực nữa.
Đầu tiên là hoàn cảnh phù hợp. Ví dụ như đạo tràng bây giờ chính là hoàn cảnh mà hắn tạo ra hoàn toàn phù hợp cho bản thân mình thi pháp.
Chuyên chú lực, là điểm mà hắn đã bỏ ra rất nhiều thời giờ luyện tập lúc ở trên núi Thiên Đô. Dù là lúc học tập hay lúc thi pháp, hắn đều không để cho bản thân dễ dàng bị quấy rầy cắt ngang.
Còn có kỹ xảo. Ví dụ như phân niệm, nhất tâm đa dụng, ví dụ như có thể khiến pháp thuật thi triển xa hơn, làm cho pháp thuật của mình có thể chuyển hư chuyển thực, ví dụ làm cho pháp thuật của mình có thứ tự mà không loạn.
Tại núi Thiên Đô, những kỹ xảo này đều có những tên gọi tương ứng, theo thứ tự là Băng Tâm, Nhất Niệm Phân Sinh, Niệm Ký Huyễn Hóa, Đa Niệm Phân Chí, Nhiếp Niệm Cầm Nã, Trất Bỉ Lân Thứ, Tằng Điệp Lãng Dũng, Hư Thực Biến Hoán, Vạn Lưu Quy Tông, Pháp Lực Hồng Lưu...
Giai đoạn này, hắn có thể tu tập kỹ xảo pháp thuật nào thì đều đã tu thành cả. Mà những thứ này cũng không biểu hiện rõ như đẳng cấp pháp thuật nên cũng cực ít người biết được.
Về phần hành pháp cùng với pháp thuật, thì mười năm qua hắn chủ tu công pháp Huyền Cảm Âm Dương Dưỡng Khí quyết, pháp thuật chủ tu là Hỏa phù. Hỏa Phù tấn thăng thành Thần Hỏa phù. Thần Hỏa phù lại tấn thăng lên thành Xích Viêm Thần phù.
Dù là hắn nghĩ, hay từ những lời đạo sư núi Thiên Đô dạy bảo, đều nói mỗi loại pháp thuật đều có đặc tính riêng nhưng uy lực thì vẫn luôn là từ nhỏ đến lớn, từ cạn tới sâu, tất cả đều phải do bản thân lý giải, càng cần tu luyện nhiều mới có nhiều cảm ngộ, mới có thể biến một môn pháp thuật trở nên cường đại đáng sợ được.
Nếu chỉ lướt qua liền thôi, như vậy sẽ trở thành cái gì cũng biết một chút, lại không thể nào trở thành người đỉnh lấy càn khôn được. Đạo sư núi Thiên Đô cũng từng nói qua, chư pháp khởi từ tâm, hợp với ngũ hành, tạo nên hình thù, cho nên mới có tương tính, lại có tương sinh tương khắc. Cường giả chân chính dù có một đạo pháp, có thể gặp bất luận đạo pháp nào khác cũng sẽ không bị người khác khắc chế, mà chỉ có chính hắn khắc chế người khác.
Ngoại trừ chủ tu pháp thuật Hỏa phù ra, hắn còn học Giá Mộng, Sơn Trấn, Yểm Thắng, Pháp Chú, Ngự Kiếm, Phù Lục, Thỉnh Thần, Đao Binh quyết.
Đương nhiên ngoài tu hành pháp thuật căn bản, pháp thuật cùng kỹ xảo thi pháp ra còn có các loại luận đạo nữa.
Hết thảy những thứ này sẽ được nghiệm chứng trong đêm nay, nhìn xem hắn có đủ năng lực chuyển hóa tất cả thành một đường tranh phong với người hay không?
Âm quỷ không vào thẳng trong nhà mà nằm ở trên nóc nhà, mái ngói, ẩn trong bóng tối trên bệ cửa sổ. Chúng nó bao vây toàn bộ gian nhà. Âm khí hình thành từ bọn chúng ngưng tụ thành hơi nước len qua kẽ mái ngói nhỏ xuống.
Triệu Phụ Vân không ngẩng đầu nhìn lên nhưng vẫn cảm giác được trên đỉnh đầu đen kịt, âm u như muốn đè sập cả nóc nhà xuống.
Âm khí áp chế ánh sáng của thần hỏa trong phòng, khiến Triệu Phụ Vân cảm giác như thể lưng đang đeo vật nặng mà đi.
Ngón tay hắn vung chỉ ra, đủ loại trùng bị đốt cháy. Rắn, chuột, rết, bọ cạp... đủ loại trùng chỉ cần đến gần là sẽ bị ngọn lửa lan đến thiêu cháy.
Những cổ trùng kia không xông loạn vào mà rất có trật tự, như bài binh bố trận, có trước có sau, có bay trên không trung, có bò trên mặt đất, có loại tụ tập cùng nhau xông lên nhưng cũng có loại lén lén lút lút hoặc ẩn nấp sau bệ cửa sổ, rồi vọt vào như mũi tên bắn ra.
Những loại trùng này tiến lên như theo binh pháp, tương hỗ tương hợp mà tấn công. Có thể thấy được sau lưng chúng có người thao túng.
Tiếng trùng kêu vang, hung ý của cổ trùng như thể rạch phá một mảng lửa mà bay thẳng vào chỗ Triệu Phụ Vân nằm sâu trong gian nhà chính.
Trong tràng âm thanh kêu vang của cổ trùng còn lẫn lộn một loại ma lực nào đó khiến ý thức Triệu Phụ Vân trong tích tắc chợt xuất hiện dao động.
Chẳng qua, hắn đã từng tự mình luyện tập chuyên chú lực, để giúp bản thân không bị người cắt ngang trong quá trình thi pháp mà lúc huấn luyện, hắn còn tự bịt mắt thi pháp, sau đó để người ta đánh lên mình.
Cái cảm giác hoàn toàn giao phó bản thân cho người khác cực kỳ không tốt, nếu người đó đột nhiên muốn giết người thì chắc chắn mình sẽ chết chắc.
Triệu Phụ Vân là một người có cảm giác cực kỳ không an toàn, dưới tình huống đó hắn thường xuyên nảy sinh suy nghĩ như vậy, cho nên hắn thường không thể thi pháp ra được. Bởi chỉ cần người khác đột nhiên chụp xuống người, hắn sẽ nảy sinh cảm giác kinh hãi. Chẳng qua không ngừng huấn luyện, tuy rằng hắn sẽ sợ hãi nhưng quá trình thi pháp lại không bị chặt đứt được.
Thời gian dần qua, hắn đã để người ta dùng châm đâm mình, lại luyện tập vừa đi đường vừa lăng không họa phù, vừa đi đường vừa thi pháp, vừa cùng người nói chuyện vừa thi pháp.
Chỉ có không ngừng phản kích cùng thi pháp mới có thể giúp bản thân thoát khỏi nguy hiểm, nếu như cắt ngang quá trình thi pháp, hay gào thét, hoặc chạy loạn trốn tránh thì chỉ có nhanh chết hơn mà thôi.
Chỉ thấy Triệu Phụ Vân vung ngón tay trong hư không, ngọn lửa trùng điệp như sóng biển trào đến bao phủ cổ trùng lại. Hoặc thấy hắn nhẩm niệm "đốt", lại khiến uy lực của ngọn lửa tăng cao hơn.
Mà ngọn lửa kia như có từng lớp từng lớp, như sóng biển quét qua hư không, dồn dập quét từng lần từng lượt không ngừng, đốt cháy sạch hết những cổ trùng thoát chết khỏi lớp sóng lửa trước đó.
Có đôi khi, sóng lửa nhìn như có kẽ hở, lại bị lớp sóng mới xuất hiện chặn kín.
Cổ trùng như binh.
Mà Triệu Phụ Vân ngự lửa như dụng binh, căng chùng đúng độ.
Đột nhiên có một vệt đỏ như gân thịt bắn ra, là một con Thiết Tuyến trùng cổ đã mai phục rất lâu. Nếu bị cắn trúng, nó sẽ lập tức chui vào trong da thịt, dù là tu sĩ Trúc Cơ e là cũng mất nửa cái mạng.
Hơn nữa cho dù nó không chui vào thân thể được, chỉ chui vào một chút mà bị cắt đứt, nó vẫn có thể sống sót, không khác với một con cổ trùng nguyên vẹn là bao cả.
Ngay tích tắc khi vệt đỏ bắn ra, lại có một con Xích Luyện xà từ một góc khuất vọt ra.
Con Thiết Tuyến trùng cổ đánh lén khiến người ta vội vàng không kịp đề phòng, nhưng chân chính sát chiêu lại là con Xích Luyện xà cổ kia. Xích Luyện xà cổ chỉ dùng bí pháp mới luyện thành được, cả người nó ẩn hàm hỏa tính, lân giáp đỏ thẫm, có năng lực kháng hỏa mạnh mẽ.
Lúc sóng lửa đốt cháy đám cổ trùng kia, Triệu Phụ Vân thấy Thiết Tuyến trùng cổ đột nhiên bắn ra, tựa hồ có chút hoảng loạn.
Kiếm chỉ vung lên trong hư không, Thiết Tuyến trùng cổ không bị thiêu cháy mà bị đánh rơi xuống mặt bàn cách hắn không xa. Nó ngọ nguậy như muốn súc tích lực lượng tiếp tục bắn ra.
Cũng đúng lúc này, con Xích Luyện xà lặng yên không một tiếng động trườn tới phụ cận, bắn ra, như một vệt sáng cắn tới Triệu Phụ Vân.
Nhưng mà chẳng biết từ bao giờ, tay trái Triệu Phụ Vân đã nắm sẵn một mũi Hỏa Hào châm. Châm đốt như đâm vào huyệt, đâm thẳng vào Xích Luyện xà bắn tới. Hỏa Hào châm xuyên qua hư không, đâm thẳng vào giữa đầu Xích Luyện xà.
Đồng thời hắn lại lui về phía sau một bước, con Xích Luyện xà vừa vặn rơi xuống mặt đất ngay phía trước hắn, điên cuồng giãy giụa.
Hỏa Hào châm phá vỡ khí tức và lân giáp hộ thân của đối phương, thần uy bên trong cũng đánh vỡ nát ý thức trong thân thể nó.
Không ai biết, kỳ thật Triệu Phụ Vân vô cùng sợ rắn, chuột, trùng. Hắn chỉ liếc mắt nhìn những thứ này đã buồn nôn, không những thế hắn còn vô cùng sợ hãi.
Lúc nãy hắn mới thở phào một hơi, lại lui về phía sau một bước.
Giờ khắc này, hắn nhìn như vì tránh sát chiêu, hay vì phát hiện ra con rắn tiến gần mà khí thế trên người thoáng khựng lại.
Đúng lúc này, nóc nhà vang lên một tràng âm thanh răng rắc.
Nóc nhà như không thể chống được sức nặng đè xuống, mà sập một mảng mái xuống.
Mái ngói kèm bụi bặm rơi xuống, bụi tung mù mịt. Lúc này lại không thể phân được là bụi hay là quỷ vụ nữa.
Âm quỷ theo mái ngói rơi xuống, cùng tràn vào bên trong, hoặc như có người đẩy chúng nó đi vào. Trong phút chốc, ánh lửa trong gian phòng bị một tầng âm khí khổng lồ đột nhiên đè xuống mà thoáng ảm đạm đi. Đúng lúc này, một luồng gió lạnh từ nóc nhà thổi vào, ngọn đèn dầu vốn bị đè nén ảm đạm đi, thoáng cái đã tắt ngóm.
Trong phòng lập tức tối đen.
Đúng lúc này, từ lỗ thủng mái nhà có một bóng người chui vào. Cái bóng kia mọc lông dài như khỉ, lại không có khuôn mặt khỉ, mờ mờ ảo ảo nhìn không rõ.
Nó vừa xuất hiện, đã đánh tới Triệu Phụ Vân.
Đây là Thang Nghiệp Hỏa quỷ, có thể hành tẩu dưới ánh mặt trời.
ông ta dùng hỏa quỷ này đánh giết rất nhiều người, nên rất tự tin vào hỏa quỷ của mình. Mà thực tế, với một loạt điều kiện được tạo ra trước đó, hiện tại thật sự là thời cơ tốt nhất.
Những nơi nó đi qua, âm quỷ nhao nhao tránh đi.
Nhưng ngay lúc này, trên tay Triệu Phụ Vân lại dâng lên một vầng sáng vàng đỏ chói mắt.
Đồng thời, bên trong đôi mắt của hắn, cũng có ánh lửa lộ ra.
"Đang chờ ngươi!"
Giọng Triệu Phụ Vân vang lên, tràn đầy tự tin, không có nửa điểm sợ hãi. Hắn như một cao thủ thả câu, rốt cuộc cũng đợi được tới lúc con mồi cắn câu.
Ngọn lửa vàng đỏ trong tay hắn là một đạo phù lục Xích Viêm Thần Hỏa phù mà hắn thi triển, đồng thời thi triển Thỉnh Thần Xích Viêm Thần Quân náu thân, lại đồng thời thi triển kỹ xảo thi pháp Pháp Lực Hồng Lưu.
Pháp Lực Hồng Lưu này tương đương với thủ đoạn liều mạng, dùng toàn bộ pháp lực của bản thân mình, trong thời gian ngắn đẩy hết ra ngoài, khiến pháp lực tuôn ra như nước lũ.
Mà pháp môn cuối cùng, là Đao Binh quyết.
Thỉnh thần Xích Viêm Thần Quân, thi triển Xích Viêm Thần Hỏa phù, kỹ xảo Pháp Lực Hồng Lưu, hợp nhất lại xuất ra Đao Binh quyết.
Xích Viêm Thần Hỏa phù từ ngón tay giữa của hắn, hư nhược xẹt qua, lại như mặt trời nhỏ đột nhiên nở rộ giữa gian phòng.
Hỏa quỷ tóc đỏ dài vội vàng không kịp đề phòng, lập tức đâm thẳng vào ngọn lửa kia, phát ra tiếng hét thảm, rồi lập tức bị đốt thành khói xanh.
Những con âm quỷ khác trong phòng bị ánh sáng chiếu rọi trúng, cũng tương tự.
Trên nóc nhà có người kêu thảm một tiếng, rồi có tiếng người nông ta lăn, rơi Phịch một tiếng, rớt xuống sân viện.
Triệu Phụ Vân thò tay vung về phía ngọn đèn bên cạnh, vẩy ra một cơn gió. Gió này như mang theo hỏa khí, đốt cháy đèn kia lên.
Ánh lửa như bện vào nhau, từng ngọn từng ngọn đèn lần lượt thắp sáng lên.
Ánh sáng trong phòng lại hồi phục, Triệu Phụ Vân từng bước bước ra ngoài. Dưới chân đều là xác trùng, xác rắn, hắn cố không dẫm lên chúng.
Đi ra đến bậc thang bên ngoài. Bên tai ngoài tiếng gió còn có tiếng thở dốc nặng nề mà hổn hển, là tiếng thở của kẻ khu trùng dịch quỷ kia.
Thang Nghiệp cố gắng lật người lại, Hỏa quỷ tương hợp với thần hồn của ông ta chết đi đã khiến ông ta bị trọng thương.
ông ta cố gắng giãy giụa muốn đứng lên, lại lảo đảo té nông ta xuống mặt đất, một đầu tóc trắng đã trở nên bù xù, lộ ra vẻ cực kỳ chật vật.
"Đệ tử Núi Thiên Đô tới nơi này chấp chưởng giáo dụ, chẳng lẽ không muốn giáo mà chỉ muốn giết sao? Đệ tử danh môn chính phái các ngươi sao có thể giết một người mất pháp lực được?"
Thang Nghiệp duỗi tay ra cản trước người, nói.
Ngón tay Triệu Phụ Vân bắn ra, Hỏa Hào châm tạo ra một đường sáng xẹt tới, đâm vào mi tâm Thang Nghiệp. Ánh lửa màu vàng lóe lên ngay mi tâm ông ta rồi chợt tắt. Thang Nghiệp ngửa mặt lên trời, nông ta ra, chậm rãi tựa trên vách tường, dần dần trượt xuống, hai mắt trừng trừng không tin được.
"Lấy cái chết của ngươi, dạy cho người Vụ Trạch hiểu được cái gì gọi là kính sợ, để bọn họ tự hiểu rõ chính mình." Triệu Phụ Vân thản nhiên nói.
Nói xong hắn quay người vào phòng, hất hết xác cổ trùng trên ghế xuống, rồi ngồi xuống ghế.
Lần thi triển phù pháp cuối cùng đã dùng hết pháp lực của hắn, hiện hắn đầy suy yếu mỏi mệt, đầu đau nhức. Thế nhưng hắn ngồi đó, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, lại không ai dám nhăm nhe tới nữa.
Đêm tối không có lấy một tia sáng, ngọn đèn vàng lẳng lặng thiêu đốt, chiếu rõ cảnh thi thể đầy đất, chiếu rõ cảnh một người trong gian phòng đầy thi thể trên mặt đất, chốc lát sau vang lên tiếng ngáy khẽ.
***
Trong viện, trong phòng, đám cổ trùng lớp lớp xông vào, lại bị hỏa diễm Xích Viêm thần chú đầy phòng đốt cháy.
Hắn ngồi trước tượng thần cùng một dãy đèn sáng. Ánh sáng từ những ngọn đèn dầu bắt đầu tràn lên, như thể phác họa ra hình ảnh một vị thần bên trong ngọn lửa ấy.
Cảnh giới đạo hạnh tu hành, phải nhìn xem từ quá trình biến hóa phép thuật và các loại kỹ xảo thi pháp, đều là những thứ không dễ dàng đạt được, phải có luyện tập và nỗ lực trong một khoảng thời gian dài.
Cho nên đánh giá một môn pháp thuật mạnh hay yếu cũng phải tùy hoàn cảnh, tùy theo năng lực của người thi pháp cùng sự chuyên chú lực nữa.
Đầu tiên là hoàn cảnh phù hợp. Ví dụ như đạo tràng bây giờ chính là hoàn cảnh mà hắn tạo ra hoàn toàn phù hợp cho bản thân mình thi pháp.
Chuyên chú lực, là điểm mà hắn đã bỏ ra rất nhiều thời giờ luyện tập lúc ở trên núi Thiên Đô. Dù là lúc học tập hay lúc thi pháp, hắn đều không để cho bản thân dễ dàng bị quấy rầy cắt ngang.
Còn có kỹ xảo. Ví dụ như phân niệm, nhất tâm đa dụng, ví dụ như có thể khiến pháp thuật thi triển xa hơn, làm cho pháp thuật của mình có thể chuyển hư chuyển thực, ví dụ làm cho pháp thuật của mình có thứ tự mà không loạn.
Tại núi Thiên Đô, những kỹ xảo này đều có những tên gọi tương ứng, theo thứ tự là Băng Tâm, Nhất Niệm Phân Sinh, Niệm Ký Huyễn Hóa, Đa Niệm Phân Chí, Nhiếp Niệm Cầm Nã, Trất Bỉ Lân Thứ, Tằng Điệp Lãng Dũng, Hư Thực Biến Hoán, Vạn Lưu Quy Tông, Pháp Lực Hồng Lưu...
Giai đoạn này, hắn có thể tu tập kỹ xảo pháp thuật nào thì đều đã tu thành cả. Mà những thứ này cũng không biểu hiện rõ như đẳng cấp pháp thuật nên cũng cực ít người biết được.
Về phần hành pháp cùng với pháp thuật, thì mười năm qua hắn chủ tu công pháp Huyền Cảm Âm Dương Dưỡng Khí quyết, pháp thuật chủ tu là Hỏa phù. Hỏa Phù tấn thăng thành Thần Hỏa phù. Thần Hỏa phù lại tấn thăng lên thành Xích Viêm Thần phù.
Dù là hắn nghĩ, hay từ những lời đạo sư núi Thiên Đô dạy bảo, đều nói mỗi loại pháp thuật đều có đặc tính riêng nhưng uy lực thì vẫn luôn là từ nhỏ đến lớn, từ cạn tới sâu, tất cả đều phải do bản thân lý giải, càng cần tu luyện nhiều mới có nhiều cảm ngộ, mới có thể biến một môn pháp thuật trở nên cường đại đáng sợ được.
Nếu chỉ lướt qua liền thôi, như vậy sẽ trở thành cái gì cũng biết một chút, lại không thể nào trở thành người đỉnh lấy càn khôn được. Đạo sư núi Thiên Đô cũng từng nói qua, chư pháp khởi từ tâm, hợp với ngũ hành, tạo nên hình thù, cho nên mới có tương tính, lại có tương sinh tương khắc. Cường giả chân chính dù có một đạo pháp, có thể gặp bất luận đạo pháp nào khác cũng sẽ không bị người khác khắc chế, mà chỉ có chính hắn khắc chế người khác.
Ngoại trừ chủ tu pháp thuật Hỏa phù ra, hắn còn học Giá Mộng, Sơn Trấn, Yểm Thắng, Pháp Chú, Ngự Kiếm, Phù Lục, Thỉnh Thần, Đao Binh quyết.
Đương nhiên ngoài tu hành pháp thuật căn bản, pháp thuật cùng kỹ xảo thi pháp ra còn có các loại luận đạo nữa.
Hết thảy những thứ này sẽ được nghiệm chứng trong đêm nay, nhìn xem hắn có đủ năng lực chuyển hóa tất cả thành một đường tranh phong với người hay không?
Âm quỷ không vào thẳng trong nhà mà nằm ở trên nóc nhà, mái ngói, ẩn trong bóng tối trên bệ cửa sổ. Chúng nó bao vây toàn bộ gian nhà. Âm khí hình thành từ bọn chúng ngưng tụ thành hơi nước len qua kẽ mái ngói nhỏ xuống.
Triệu Phụ Vân không ngẩng đầu nhìn lên nhưng vẫn cảm giác được trên đỉnh đầu đen kịt, âm u như muốn đè sập cả nóc nhà xuống.
Âm khí áp chế ánh sáng của thần hỏa trong phòng, khiến Triệu Phụ Vân cảm giác như thể lưng đang đeo vật nặng mà đi.
Ngón tay hắn vung chỉ ra, đủ loại trùng bị đốt cháy. Rắn, chuột, rết, bọ cạp... đủ loại trùng chỉ cần đến gần là sẽ bị ngọn lửa lan đến thiêu cháy.
Những cổ trùng kia không xông loạn vào mà rất có trật tự, như bài binh bố trận, có trước có sau, có bay trên không trung, có bò trên mặt đất, có loại tụ tập cùng nhau xông lên nhưng cũng có loại lén lén lút lút hoặc ẩn nấp sau bệ cửa sổ, rồi vọt vào như mũi tên bắn ra.
Những loại trùng này tiến lên như theo binh pháp, tương hỗ tương hợp mà tấn công. Có thể thấy được sau lưng chúng có người thao túng.
Tiếng trùng kêu vang, hung ý của cổ trùng như thể rạch phá một mảng lửa mà bay thẳng vào chỗ Triệu Phụ Vân nằm sâu trong gian nhà chính.
Trong tràng âm thanh kêu vang của cổ trùng còn lẫn lộn một loại ma lực nào đó khiến ý thức Triệu Phụ Vân trong tích tắc chợt xuất hiện dao động.
Chẳng qua, hắn đã từng tự mình luyện tập chuyên chú lực, để giúp bản thân không bị người cắt ngang trong quá trình thi pháp mà lúc huấn luyện, hắn còn tự bịt mắt thi pháp, sau đó để người ta đánh lên mình.
Cái cảm giác hoàn toàn giao phó bản thân cho người khác cực kỳ không tốt, nếu người đó đột nhiên muốn giết người thì chắc chắn mình sẽ chết chắc.
Triệu Phụ Vân là một người có cảm giác cực kỳ không an toàn, dưới tình huống đó hắn thường xuyên nảy sinh suy nghĩ như vậy, cho nên hắn thường không thể thi pháp ra được. Bởi chỉ cần người khác đột nhiên chụp xuống người, hắn sẽ nảy sinh cảm giác kinh hãi. Chẳng qua không ngừng huấn luyện, tuy rằng hắn sẽ sợ hãi nhưng quá trình thi pháp lại không bị chặt đứt được.
Thời gian dần qua, hắn đã để người ta dùng châm đâm mình, lại luyện tập vừa đi đường vừa lăng không họa phù, vừa đi đường vừa thi pháp, vừa cùng người nói chuyện vừa thi pháp.
Chỉ có không ngừng phản kích cùng thi pháp mới có thể giúp bản thân thoát khỏi nguy hiểm, nếu như cắt ngang quá trình thi pháp, hay gào thét, hoặc chạy loạn trốn tránh thì chỉ có nhanh chết hơn mà thôi.
Chỉ thấy Triệu Phụ Vân vung ngón tay trong hư không, ngọn lửa trùng điệp như sóng biển trào đến bao phủ cổ trùng lại. Hoặc thấy hắn nhẩm niệm "đốt", lại khiến uy lực của ngọn lửa tăng cao hơn.
Mà ngọn lửa kia như có từng lớp từng lớp, như sóng biển quét qua hư không, dồn dập quét từng lần từng lượt không ngừng, đốt cháy sạch hết những cổ trùng thoát chết khỏi lớp sóng lửa trước đó.
Có đôi khi, sóng lửa nhìn như có kẽ hở, lại bị lớp sóng mới xuất hiện chặn kín.
Cổ trùng như binh.
Mà Triệu Phụ Vân ngự lửa như dụng binh, căng chùng đúng độ.
Đột nhiên có một vệt đỏ như gân thịt bắn ra, là một con Thiết Tuyến trùng cổ đã mai phục rất lâu. Nếu bị cắn trúng, nó sẽ lập tức chui vào trong da thịt, dù là tu sĩ Trúc Cơ e là cũng mất nửa cái mạng.
Hơn nữa cho dù nó không chui vào thân thể được, chỉ chui vào một chút mà bị cắt đứt, nó vẫn có thể sống sót, không khác với một con cổ trùng nguyên vẹn là bao cả.
Ngay tích tắc khi vệt đỏ bắn ra, lại có một con Xích Luyện xà từ một góc khuất vọt ra.
Con Thiết Tuyến trùng cổ đánh lén khiến người ta vội vàng không kịp đề phòng, nhưng chân chính sát chiêu lại là con Xích Luyện xà cổ kia. Xích Luyện xà cổ chỉ dùng bí pháp mới luyện thành được, cả người nó ẩn hàm hỏa tính, lân giáp đỏ thẫm, có năng lực kháng hỏa mạnh mẽ.
Lúc sóng lửa đốt cháy đám cổ trùng kia, Triệu Phụ Vân thấy Thiết Tuyến trùng cổ đột nhiên bắn ra, tựa hồ có chút hoảng loạn.
Kiếm chỉ vung lên trong hư không, Thiết Tuyến trùng cổ không bị thiêu cháy mà bị đánh rơi xuống mặt bàn cách hắn không xa. Nó ngọ nguậy như muốn súc tích lực lượng tiếp tục bắn ra.
Cũng đúng lúc này, con Xích Luyện xà lặng yên không một tiếng động trườn tới phụ cận, bắn ra, như một vệt sáng cắn tới Triệu Phụ Vân.
Nhưng mà chẳng biết từ bao giờ, tay trái Triệu Phụ Vân đã nắm sẵn một mũi Hỏa Hào châm. Châm đốt như đâm vào huyệt, đâm thẳng vào Xích Luyện xà bắn tới. Hỏa Hào châm xuyên qua hư không, đâm thẳng vào giữa đầu Xích Luyện xà.
Đồng thời hắn lại lui về phía sau một bước, con Xích Luyện xà vừa vặn rơi xuống mặt đất ngay phía trước hắn, điên cuồng giãy giụa.
Hỏa Hào châm phá vỡ khí tức và lân giáp hộ thân của đối phương, thần uy bên trong cũng đánh vỡ nát ý thức trong thân thể nó.
Không ai biết, kỳ thật Triệu Phụ Vân vô cùng sợ rắn, chuột, trùng. Hắn chỉ liếc mắt nhìn những thứ này đã buồn nôn, không những thế hắn còn vô cùng sợ hãi.
Lúc nãy hắn mới thở phào một hơi, lại lui về phía sau một bước.
Giờ khắc này, hắn nhìn như vì tránh sát chiêu, hay vì phát hiện ra con rắn tiến gần mà khí thế trên người thoáng khựng lại.
Đúng lúc này, nóc nhà vang lên một tràng âm thanh răng rắc.
Nóc nhà như không thể chống được sức nặng đè xuống, mà sập một mảng mái xuống.
Mái ngói kèm bụi bặm rơi xuống, bụi tung mù mịt. Lúc này lại không thể phân được là bụi hay là quỷ vụ nữa.
Âm quỷ theo mái ngói rơi xuống, cùng tràn vào bên trong, hoặc như có người đẩy chúng nó đi vào. Trong phút chốc, ánh lửa trong gian phòng bị một tầng âm khí khổng lồ đột nhiên đè xuống mà thoáng ảm đạm đi. Đúng lúc này, một luồng gió lạnh từ nóc nhà thổi vào, ngọn đèn dầu vốn bị đè nén ảm đạm đi, thoáng cái đã tắt ngóm.
Trong phòng lập tức tối đen.
Đúng lúc này, từ lỗ thủng mái nhà có một bóng người chui vào. Cái bóng kia mọc lông dài như khỉ, lại không có khuôn mặt khỉ, mờ mờ ảo ảo nhìn không rõ.
Nó vừa xuất hiện, đã đánh tới Triệu Phụ Vân.
Đây là Thang Nghiệp Hỏa quỷ, có thể hành tẩu dưới ánh mặt trời.
ông ta dùng hỏa quỷ này đánh giết rất nhiều người, nên rất tự tin vào hỏa quỷ của mình. Mà thực tế, với một loạt điều kiện được tạo ra trước đó, hiện tại thật sự là thời cơ tốt nhất.
Những nơi nó đi qua, âm quỷ nhao nhao tránh đi.
Nhưng ngay lúc này, trên tay Triệu Phụ Vân lại dâng lên một vầng sáng vàng đỏ chói mắt.
Đồng thời, bên trong đôi mắt của hắn, cũng có ánh lửa lộ ra.
"Đang chờ ngươi!"
Giọng Triệu Phụ Vân vang lên, tràn đầy tự tin, không có nửa điểm sợ hãi. Hắn như một cao thủ thả câu, rốt cuộc cũng đợi được tới lúc con mồi cắn câu.
Ngọn lửa vàng đỏ trong tay hắn là một đạo phù lục Xích Viêm Thần Hỏa phù mà hắn thi triển, đồng thời thi triển Thỉnh Thần Xích Viêm Thần Quân náu thân, lại đồng thời thi triển kỹ xảo thi pháp Pháp Lực Hồng Lưu.
Pháp Lực Hồng Lưu này tương đương với thủ đoạn liều mạng, dùng toàn bộ pháp lực của bản thân mình, trong thời gian ngắn đẩy hết ra ngoài, khiến pháp lực tuôn ra như nước lũ.
Mà pháp môn cuối cùng, là Đao Binh quyết.
Thỉnh thần Xích Viêm Thần Quân, thi triển Xích Viêm Thần Hỏa phù, kỹ xảo Pháp Lực Hồng Lưu, hợp nhất lại xuất ra Đao Binh quyết.
Xích Viêm Thần Hỏa phù từ ngón tay giữa của hắn, hư nhược xẹt qua, lại như mặt trời nhỏ đột nhiên nở rộ giữa gian phòng.
Hỏa quỷ tóc đỏ dài vội vàng không kịp đề phòng, lập tức đâm thẳng vào ngọn lửa kia, phát ra tiếng hét thảm, rồi lập tức bị đốt thành khói xanh.
Những con âm quỷ khác trong phòng bị ánh sáng chiếu rọi trúng, cũng tương tự.
Trên nóc nhà có người kêu thảm một tiếng, rồi có tiếng người nông ta lăn, rơi Phịch một tiếng, rớt xuống sân viện.
Triệu Phụ Vân thò tay vung về phía ngọn đèn bên cạnh, vẩy ra một cơn gió. Gió này như mang theo hỏa khí, đốt cháy đèn kia lên.
Ánh lửa như bện vào nhau, từng ngọn từng ngọn đèn lần lượt thắp sáng lên.
Ánh sáng trong phòng lại hồi phục, Triệu Phụ Vân từng bước bước ra ngoài. Dưới chân đều là xác trùng, xác rắn, hắn cố không dẫm lên chúng.
Đi ra đến bậc thang bên ngoài. Bên tai ngoài tiếng gió còn có tiếng thở dốc nặng nề mà hổn hển, là tiếng thở của kẻ khu trùng dịch quỷ kia.
Thang Nghiệp cố gắng lật người lại, Hỏa quỷ tương hợp với thần hồn của ông ta chết đi đã khiến ông ta bị trọng thương.
ông ta cố gắng giãy giụa muốn đứng lên, lại lảo đảo té nông ta xuống mặt đất, một đầu tóc trắng đã trở nên bù xù, lộ ra vẻ cực kỳ chật vật.
"Đệ tử Núi Thiên Đô tới nơi này chấp chưởng giáo dụ, chẳng lẽ không muốn giáo mà chỉ muốn giết sao? Đệ tử danh môn chính phái các ngươi sao có thể giết một người mất pháp lực được?"
Thang Nghiệp duỗi tay ra cản trước người, nói.
Ngón tay Triệu Phụ Vân bắn ra, Hỏa Hào châm tạo ra một đường sáng xẹt tới, đâm vào mi tâm Thang Nghiệp. Ánh lửa màu vàng lóe lên ngay mi tâm ông ta rồi chợt tắt. Thang Nghiệp ngửa mặt lên trời, nông ta ra, chậm rãi tựa trên vách tường, dần dần trượt xuống, hai mắt trừng trừng không tin được.
"Lấy cái chết của ngươi, dạy cho người Vụ Trạch hiểu được cái gì gọi là kính sợ, để bọn họ tự hiểu rõ chính mình." Triệu Phụ Vân thản nhiên nói.
Nói xong hắn quay người vào phòng, hất hết xác cổ trùng trên ghế xuống, rồi ngồi xuống ghế.
Lần thi triển phù pháp cuối cùng đã dùng hết pháp lực của hắn, hiện hắn đầy suy yếu mỏi mệt, đầu đau nhức. Thế nhưng hắn ngồi đó, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, lại không ai dám nhăm nhe tới nữa.
Đêm tối không có lấy một tia sáng, ngọn đèn vàng lẳng lặng thiêu đốt, chiếu rõ cảnh thi thể đầy đất, chiếu rõ cảnh một người trong gian phòng đầy thi thể trên mặt đất, chốc lát sau vang lên tiếng ngáy khẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất