Chương 43: Yểm quái tơ đỏ
Dịch: Hoangtruc
Nguồn: Bachngocsach
***
Văn Bách nhìn qua là một người có võ có lực, nội ngoại kiêm tu.
Nội thì luyện dưỡng khí, ngoại tu Hỗn Nguyên thiết bố sam, cho nên khi chi tiểu đội ngũ bọn họ thường có những chuyện cần mở cửa kiểu này, đều là Văn Bách đến làm.
Văn Bách tiến lên, vặn gãy ổ khóa.
"Cố gắng nhẹ tay một chút." Triệu Phụ Vân nói.
Hắn đứng bên cạnh Văn Bách, những người khác hơi tản xa một chút.
Văn Bách thò tay vào khe cửa, sau đó kéo cửa ra.
"Két..!" Một tiếng vang chói, tuy là Văn Bách đã cố gắng nhẹ tay nhưng cánh cửa gãy vỡ nên vẫn phát ra tiếng vang, ở nơi yên tĩnh thế này càng thêm chói tai.
Văn Bách ngừng một chút, giữa kiếm chỉ của Triệu Phụ Vân cũng kẹp lấy một đốm lửa nhắm thẳng hướng cánh cửa vẫn còn chưa mở ra hết toàn bộ.
Cửa chậm rãi mở ra, thứ đầu tiên đập vào mắt Triệu Phụ Vân là một màu xanh.
Bởi vì trước mắt hắn không phải là một gian phòng, mà là một dược viên. Nơi đây mọc đầy thực vật xanh um. Hơn nữa những thực vật này còn tản ra ánh sáng xanh lục, như thể linh thực.
Cả một khu vườn xanh mướt.
Triệu Phụ Vân cảm thấy kinh ngạc, nhưng hết thảy vẫn nằm trong phạm vi dự liệu của hắn.
Hắn nhìn qua đám cây xanh, phát hiện đám linh thực này đều được trồng trong chậu đất. Nhưng mà hiện tại chủ nhân Thanh Viên này đã chết, chỉ còn bồn cây cối vẫn còn sống sót.
Triệu Phụ Vân đi vào. Đây là một khu vườn nhỏ, như thể được làm thành dược viên. Ngoài những cành lá lẻ tẻ thò ra khỏi khuông cửa thì vẫn còn không ít cây cối được trong trên mặt đất, có không ít trái cây chín nữa, nhưng Triệu Phụ Vân cũng không nhận biết được. Chẳng qua chuyện này cũng không ảnh hưởng tới việc hắn để cho Văn Tầm bên ngoài tiến vào thu thập hạt giống này.
Có rất nhiều hạt giống linh dược quý hiếm, nếu bán được cho một số gia tộc chuyên trồng dược liệu sẽ thu được giá rất cao.
Bản thân núi Thiên Đô không trồng dược liệu nhưng một số trưởng lão trong núi, hoặc đám cao tu mở động phủ sẽ tự mình tròng chút ít linh dược, làm dược viên trong động phủ hoặc xung quanh động phủ của mình đấy.
Nơi này đầy hơi nước.
Đi theo sau hắn là Văn Bách cùng Dương Liễu Thanh, một trái một phải cẩn thận đi về phía trước.
Triệu Phụ Vân đi không nhanh cũng không chậm, bởi hắn phát hiện khí tức kia ẩm ướt nhưng không tà.
Đi tới trung tâm, bọn họ nhanh chóng nhìn thấy một tế đàn nhỏ cao chừng nửa người, bên trên có một hạt châu. Hạt châu này cỡ chừng nắm tay trẻ sơ sinh, được đặt trên một cái khay màu vàng.
Khi nhìn rõ ràng hạt châu này thì ánh mắt hắn cũng không dời đi nổi nữa. Bởi hạt châu này thật sự quá đẹp, có màu xanh sẫm sâu thẳm như thể bên trong ẩn chứa vô tận thần bí, lại như ẩn chứa cả một vùng biển trong đó.
Trong đầu của hắn lập tức nổi lên một cái tên.
"Thủy Nguyên châu." Triệu Phụ Vân thấp giọng đọc cái tên này.
Khó trách nơi này có hơi nước tinh khiết nồng đậm như vậy, cũng chỉ vậy mới làm dịu được linh dược trong dược viên này.
Hắn đưa tay cầm lấy, hơi mát lạnh, hơi nằng nặng, rồi bỏ vào trong túi. Hắn đánh giá chung quanh, trông thấy có một bụi cây thấp kết trái đỏ tươi, vừa vặn đủ sáu trái.
"Đây là Chu quả." Văn Tầm cũng theo tới, sau khi nhìn thấy thì nàng mừng rỡ nói.
Tuy rằng Chu quả cũng không tính là Linh quả hiếm có nhưng lại có thể ăn trực tiếp được, với tu sĩ Luyện Khí Kỳ bọn họ mà nói thì có trợ giúp không nhỏ đấy. Có thể bồi dưỡng tính linh bản ngã, còn có thể hạ thấp tính nóng trong người.
Với Triệu Phụ Vân mà nói thì vẫn không tệ.
"Hái nó, mang đi." Triệu Phụ Vân nói.
Văn Tầm lập tức lấy một cái hộp gỗ ra, hái mấy chiếc lá cây xuống lót trong hộp rồi mới hái Chu quả xuống, bỏ vào bên trong.
Mấy người nhanh chóng rời khỏi Thanh Viên. Mễ Phù đang canh giữ cửa ra vào.
Tuân Lan Nhân không quay đầu nhìn nhưng Triệu Phụ Vân lại cảm thấy hắc ám phía trước càng thêm dày đặc như biến thành từng con sóng cuồn cuộn.
Nàng tiếp tục đẩy hắc ám đi lên phía trước.
Huyền Nguyên Nhiếp Thủy kỳ trong tay nàng tản ra ánh sáng xanh, đẩy hắc ám đi, lại tới một cánh cửa nữa.
"Nhanh lên."
Cửa này có tên là Linh Vật, rất mộc mạc, nhìn qua đã biết là nơi nào.
Triệu Phụ Vân lại lần nữa để Văn Bách tới mở cửa.
Sau đó bọn họ nhìn thấy bên trong như thể nhà kho, thấy được từng dãy kệ, giá bày biện không ít đồ. Có rất nhiều thứ kỳ kỳ quái quái, có khoáng thạch, có mảnh gỗ, hạt châu, còn có bình đất, có bình lưu ly bên trong chứa hạt cát tản ra ánh sáng đủ màu, hoặc chứa nước tản mát ánh sáng.
"Nhanh lấy." Triệu Phụ Vân hối.
Năm người cùng động thủ, giở túi, nhanh chóng cất đồ đạc vào bên trong.
"Nhanh lên." Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng của Tuân Lan Nhân, giọng nói của nàng đầy khẩn trương khiến trong lòng Triệu Phụ Vân cũng trở nên căng thẳng, nói: "Sau tiếng đếm thứ mười, mọi người lui ra ngoài."
Không có người trả lời, nhưng mọi người đã chuyển sang cầm món đồ tốt hơn, cũng dồn chú ý tìm đồ tốt hơn, sau mười tiếng, Triệu Phụ Vân hô lên: "Đi."
Mọi người quay đầu chạy ra ngoài cửa.
Vừa lúc này Triệu Phụ Vân đã nhìn thấy bóng tối kia như đã thành hình dạng, trong bóng tối như có xúc tu màu đỏ vọt ra, xoắn cuốn lấy Tuân Lan Nhân.
"Đi." Sắc mặt Tuân Lan Nhân cũng biến đổi. Huyền Nguyên Nhiếp Thủy kỳ trong tay nàng lay động, ánh sáng xanh cuốn về thứ trong bóng tối kia. Thứ kia như cũng có chút kiêng kị, chỉ là nó vẫn không quá sợ hãi, đang từng bước một tới gần.
Mấy người Triệu Phụ Vân một đường chạy ra bên ngoài. Bọn hắn rất nhanh, theo đường cũ chạy về, thoáng chốc đã đến phạm vi những cái ao bỏ trống rồi.
Đột nhiên trong từng cái ao lại tuôn ra đủ sợi tơ đỏ trong suốt. Những tơ đỏ này như sợi tóc, lại như có sinh mạng, hoặc như một loại "rễ chùm" vọt xoắn tới mọi người, vô cùng khủng bố.
Triệu Phụ Vân đưa kiếm chỉ kẹp lấy đốm lửa trên ngọn đèn, vung về phía đống tơ đang vọt tới. Một quầng lửa tràn ra, nhập vào trong mớ tơ đỏ. Đống tơ chưa kịp quấn lấy nhau, chặn kín con đường thì đã bị đốt lên, năm người lại lần nữa xông qua.
Nhưng mà trước mặt bọn họ đã bị chặn kín rồi, những sợi tơ đỏ kia cuồn cuộn uốn éo lại với nhau tạo thành một xúc tu màu đỏ to lớn như thành thực thể. Nhìn thấy vậy, hắn mới hiểu lúc nãy cái xúc tu màu đỏ cuồn cuộn sau lưng Tuân Lan Nhân xuất hiện thế nào.
Kiếm chỉ của hắn nhanh chóng vung lên giữa không trung, bốn ngang năm dọc, chín đường tạo thành một tấm lưới nhằm chặn chúng lại. Sau đó hắn lại vẽ ra một cái vòng tròn.
"Đốt!"
Hắn niệm một từ Đốt, vòng tròn trong tấm lưới kia nổ bùng lên một quầng lửa, sau đó xuất hiện một cái động trống rỗng, một con đường hiện ra.
"Đi." Triệu Phụ Vân hô to một tiếng, dẫn mọi người chạy tới.
Bốn người theo sát phía sau hắn, tuy đầy khẩn trương mướt mồ hôi nhưng không ai kêu la gì.
Trước mặt bọn hắn đã là bình đài đi ra ngoài, nhưng bản thân hắn không thể đủ khả năng đi ra được, cần phải có Tuân Lan Nhân mang theo.
Triệu Phụ Vân quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tuân Lan Nhân phía sau đang bị một đống xúc tu khổng lồ triền quấn. Mấy sợi tơ đỏ vặn vẹo kết thành xúc tu, lại như biến thành một cái miệng rộng có thể cắn nuốt được hết thảy.
Nàng như bị nó hấp thụ, Huyền Nguyên Nhiếp Thủy kỳ trong tay vung lên, có thể khiến một bộ phận xúc tu tản ra. Nhưng xúc tu quá nhiều, cuồn cuộn không ngừng, nàng không cách nào ngăn cản hết được. Vì vậy nàng chỉ đành không ngừng lùi về. Chỉ là dù nàng lùi nhanh thế nào cũng bị bám sát lấy.
Tình huống vô cùng gấp gáp. Thoáng chốc này, trong đầu Triệu Phụ Vân như nổ tung, hắn như thấy được tử vong.
Nguồn: Bachngocsach
***
Văn Bách nhìn qua là một người có võ có lực, nội ngoại kiêm tu.
Nội thì luyện dưỡng khí, ngoại tu Hỗn Nguyên thiết bố sam, cho nên khi chi tiểu đội ngũ bọn họ thường có những chuyện cần mở cửa kiểu này, đều là Văn Bách đến làm.
Văn Bách tiến lên, vặn gãy ổ khóa.
"Cố gắng nhẹ tay một chút." Triệu Phụ Vân nói.
Hắn đứng bên cạnh Văn Bách, những người khác hơi tản xa một chút.
Văn Bách thò tay vào khe cửa, sau đó kéo cửa ra.
"Két..!" Một tiếng vang chói, tuy là Văn Bách đã cố gắng nhẹ tay nhưng cánh cửa gãy vỡ nên vẫn phát ra tiếng vang, ở nơi yên tĩnh thế này càng thêm chói tai.
Văn Bách ngừng một chút, giữa kiếm chỉ của Triệu Phụ Vân cũng kẹp lấy một đốm lửa nhắm thẳng hướng cánh cửa vẫn còn chưa mở ra hết toàn bộ.
Cửa chậm rãi mở ra, thứ đầu tiên đập vào mắt Triệu Phụ Vân là một màu xanh.
Bởi vì trước mắt hắn không phải là một gian phòng, mà là một dược viên. Nơi đây mọc đầy thực vật xanh um. Hơn nữa những thực vật này còn tản ra ánh sáng xanh lục, như thể linh thực.
Cả một khu vườn xanh mướt.
Triệu Phụ Vân cảm thấy kinh ngạc, nhưng hết thảy vẫn nằm trong phạm vi dự liệu của hắn.
Hắn nhìn qua đám cây xanh, phát hiện đám linh thực này đều được trồng trong chậu đất. Nhưng mà hiện tại chủ nhân Thanh Viên này đã chết, chỉ còn bồn cây cối vẫn còn sống sót.
Triệu Phụ Vân đi vào. Đây là một khu vườn nhỏ, như thể được làm thành dược viên. Ngoài những cành lá lẻ tẻ thò ra khỏi khuông cửa thì vẫn còn không ít cây cối được trong trên mặt đất, có không ít trái cây chín nữa, nhưng Triệu Phụ Vân cũng không nhận biết được. Chẳng qua chuyện này cũng không ảnh hưởng tới việc hắn để cho Văn Tầm bên ngoài tiến vào thu thập hạt giống này.
Có rất nhiều hạt giống linh dược quý hiếm, nếu bán được cho một số gia tộc chuyên trồng dược liệu sẽ thu được giá rất cao.
Bản thân núi Thiên Đô không trồng dược liệu nhưng một số trưởng lão trong núi, hoặc đám cao tu mở động phủ sẽ tự mình tròng chút ít linh dược, làm dược viên trong động phủ hoặc xung quanh động phủ của mình đấy.
Nơi này đầy hơi nước.
Đi theo sau hắn là Văn Bách cùng Dương Liễu Thanh, một trái một phải cẩn thận đi về phía trước.
Triệu Phụ Vân đi không nhanh cũng không chậm, bởi hắn phát hiện khí tức kia ẩm ướt nhưng không tà.
Đi tới trung tâm, bọn họ nhanh chóng nhìn thấy một tế đàn nhỏ cao chừng nửa người, bên trên có một hạt châu. Hạt châu này cỡ chừng nắm tay trẻ sơ sinh, được đặt trên một cái khay màu vàng.
Khi nhìn rõ ràng hạt châu này thì ánh mắt hắn cũng không dời đi nổi nữa. Bởi hạt châu này thật sự quá đẹp, có màu xanh sẫm sâu thẳm như thể bên trong ẩn chứa vô tận thần bí, lại như ẩn chứa cả một vùng biển trong đó.
Trong đầu của hắn lập tức nổi lên một cái tên.
"Thủy Nguyên châu." Triệu Phụ Vân thấp giọng đọc cái tên này.
Khó trách nơi này có hơi nước tinh khiết nồng đậm như vậy, cũng chỉ vậy mới làm dịu được linh dược trong dược viên này.
Hắn đưa tay cầm lấy, hơi mát lạnh, hơi nằng nặng, rồi bỏ vào trong túi. Hắn đánh giá chung quanh, trông thấy có một bụi cây thấp kết trái đỏ tươi, vừa vặn đủ sáu trái.
"Đây là Chu quả." Văn Tầm cũng theo tới, sau khi nhìn thấy thì nàng mừng rỡ nói.
Tuy rằng Chu quả cũng không tính là Linh quả hiếm có nhưng lại có thể ăn trực tiếp được, với tu sĩ Luyện Khí Kỳ bọn họ mà nói thì có trợ giúp không nhỏ đấy. Có thể bồi dưỡng tính linh bản ngã, còn có thể hạ thấp tính nóng trong người.
Với Triệu Phụ Vân mà nói thì vẫn không tệ.
"Hái nó, mang đi." Triệu Phụ Vân nói.
Văn Tầm lập tức lấy một cái hộp gỗ ra, hái mấy chiếc lá cây xuống lót trong hộp rồi mới hái Chu quả xuống, bỏ vào bên trong.
Mấy người nhanh chóng rời khỏi Thanh Viên. Mễ Phù đang canh giữ cửa ra vào.
Tuân Lan Nhân không quay đầu nhìn nhưng Triệu Phụ Vân lại cảm thấy hắc ám phía trước càng thêm dày đặc như biến thành từng con sóng cuồn cuộn.
Nàng tiếp tục đẩy hắc ám đi lên phía trước.
Huyền Nguyên Nhiếp Thủy kỳ trong tay nàng tản ra ánh sáng xanh, đẩy hắc ám đi, lại tới một cánh cửa nữa.
"Nhanh lên."
Cửa này có tên là Linh Vật, rất mộc mạc, nhìn qua đã biết là nơi nào.
Triệu Phụ Vân lại lần nữa để Văn Bách tới mở cửa.
Sau đó bọn họ nhìn thấy bên trong như thể nhà kho, thấy được từng dãy kệ, giá bày biện không ít đồ. Có rất nhiều thứ kỳ kỳ quái quái, có khoáng thạch, có mảnh gỗ, hạt châu, còn có bình đất, có bình lưu ly bên trong chứa hạt cát tản ra ánh sáng đủ màu, hoặc chứa nước tản mát ánh sáng.
"Nhanh lấy." Triệu Phụ Vân hối.
Năm người cùng động thủ, giở túi, nhanh chóng cất đồ đạc vào bên trong.
"Nhanh lên." Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng của Tuân Lan Nhân, giọng nói của nàng đầy khẩn trương khiến trong lòng Triệu Phụ Vân cũng trở nên căng thẳng, nói: "Sau tiếng đếm thứ mười, mọi người lui ra ngoài."
Không có người trả lời, nhưng mọi người đã chuyển sang cầm món đồ tốt hơn, cũng dồn chú ý tìm đồ tốt hơn, sau mười tiếng, Triệu Phụ Vân hô lên: "Đi."
Mọi người quay đầu chạy ra ngoài cửa.
Vừa lúc này Triệu Phụ Vân đã nhìn thấy bóng tối kia như đã thành hình dạng, trong bóng tối như có xúc tu màu đỏ vọt ra, xoắn cuốn lấy Tuân Lan Nhân.
"Đi." Sắc mặt Tuân Lan Nhân cũng biến đổi. Huyền Nguyên Nhiếp Thủy kỳ trong tay nàng lay động, ánh sáng xanh cuốn về thứ trong bóng tối kia. Thứ kia như cũng có chút kiêng kị, chỉ là nó vẫn không quá sợ hãi, đang từng bước một tới gần.
Mấy người Triệu Phụ Vân một đường chạy ra bên ngoài. Bọn hắn rất nhanh, theo đường cũ chạy về, thoáng chốc đã đến phạm vi những cái ao bỏ trống rồi.
Đột nhiên trong từng cái ao lại tuôn ra đủ sợi tơ đỏ trong suốt. Những tơ đỏ này như sợi tóc, lại như có sinh mạng, hoặc như một loại "rễ chùm" vọt xoắn tới mọi người, vô cùng khủng bố.
Triệu Phụ Vân đưa kiếm chỉ kẹp lấy đốm lửa trên ngọn đèn, vung về phía đống tơ đang vọt tới. Một quầng lửa tràn ra, nhập vào trong mớ tơ đỏ. Đống tơ chưa kịp quấn lấy nhau, chặn kín con đường thì đã bị đốt lên, năm người lại lần nữa xông qua.
Nhưng mà trước mặt bọn họ đã bị chặn kín rồi, những sợi tơ đỏ kia cuồn cuộn uốn éo lại với nhau tạo thành một xúc tu màu đỏ to lớn như thành thực thể. Nhìn thấy vậy, hắn mới hiểu lúc nãy cái xúc tu màu đỏ cuồn cuộn sau lưng Tuân Lan Nhân xuất hiện thế nào.
Kiếm chỉ của hắn nhanh chóng vung lên giữa không trung, bốn ngang năm dọc, chín đường tạo thành một tấm lưới nhằm chặn chúng lại. Sau đó hắn lại vẽ ra một cái vòng tròn.
"Đốt!"
Hắn niệm một từ Đốt, vòng tròn trong tấm lưới kia nổ bùng lên một quầng lửa, sau đó xuất hiện một cái động trống rỗng, một con đường hiện ra.
"Đi." Triệu Phụ Vân hô to một tiếng, dẫn mọi người chạy tới.
Bốn người theo sát phía sau hắn, tuy đầy khẩn trương mướt mồ hôi nhưng không ai kêu la gì.
Trước mặt bọn hắn đã là bình đài đi ra ngoài, nhưng bản thân hắn không thể đủ khả năng đi ra được, cần phải có Tuân Lan Nhân mang theo.
Triệu Phụ Vân quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tuân Lan Nhân phía sau đang bị một đống xúc tu khổng lồ triền quấn. Mấy sợi tơ đỏ vặn vẹo kết thành xúc tu, lại như biến thành một cái miệng rộng có thể cắn nuốt được hết thảy.
Nàng như bị nó hấp thụ, Huyền Nguyên Nhiếp Thủy kỳ trong tay vung lên, có thể khiến một bộ phận xúc tu tản ra. Nhưng xúc tu quá nhiều, cuồn cuộn không ngừng, nàng không cách nào ngăn cản hết được. Vì vậy nàng chỉ đành không ngừng lùi về. Chỉ là dù nàng lùi nhanh thế nào cũng bị bám sát lấy.
Tình huống vô cùng gấp gáp. Thoáng chốc này, trong đầu Triệu Phụ Vân như nổ tung, hắn như thấy được tử vong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất