Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi

Chương 19:

Trước Sau
Bách Minh Tư nhận thấy có âm khí ở bên kia, hơn nữa rất mạnh.

Nhưng rốt cục thì cậu vẫn là một con người, không có khả năng nhìn xuyên tường như Tể Tể.

Nghe bé nói, Bách Minh Tư lại cảm thấy hoài nghi chính mình.

Cậu được giới Huyền học cùng gia tộc tôn sùng là người trẻ tuổi có tài năng xuất chúng. Nhưng so với bé, cậu thật sự không là gì cả!

Bách Minh Tư lấy trong người ra một ít lá bùa, đưa cho Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần.

"Mấy người ở đây chờ, tớ đi xem một chút."

Bé vội vàng nói: "Anh Minh Tư, em cũng đi."

Ngay khi Bách Minh Tư định từ chối, Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần đồng thời lên tiếng.

"Chúng ta cùng đi."

Bách Minh Tư lắc đầu, cảm thấy xấu hổ:

"Không! Quá nguy hiểm! Có rất nhiều âm khí nồng đậm ở đằng kia, chắc chắn có rất nhiều quỷ hồn. Tớ bảo vệ bản thân thì không có vấn đề gì, nhưng có nhiều người thì sợ rằng tớ không thể chăm sóc được mọi người."

Bé nhận thấy những du hồn đã quỷ ở phía bên kia của biệt thự rõ ràng tâm thần đang bất an, mà anh Minh Tư lại không yên tâm về bọn họ, bé suy nghĩ một chút liền gật đầu.

"Vậy được rồi, anh Minh Tư chú ý an toàn nhé."

Có máu của Minh Vương ở trên người, anh Minh Tư sẽ tuyệt đối an toàn.

Bé quay đầu lại, vô cùng hứng thú hỏi anh hai, anh ba, "Anh hai, anh ba, chúng ta chơi trò chơi được không?"

Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần nhìn thoáng qua biệt thự hoang vu, khóe miệng đồng thời giật giật.

"Ở chỗ này chơi trò chơi?"

Bé còn thực sự nghiêm túc gật đầu: "Vâng, chúng ta ở đây đợi anh Minh Tư trở về, anh không thấy chán sao? Chúng ta chơi đùa một chút thôi."

Hoắc Tư Thần: "..."

Em gái của họ không biết chui từ đâu ra đây?

Em có biết sợ hãi là gì không?

Thành thật mà nói, Hoắc Tư Thần từ lúc xuống xe đến giờ, luôn cố gắng gượng, dựa vào chút sức lực còn sót lại mà chống đỡ.

Nếu không nhờ ngữ khí nhẹ nhàng thoải mái của bé thì cậu đã gục ngã từ lâu rồi.

Hoắc Tư Tước: "..."



Hoắc Tư Tước cho dù có ổn trọng chững chạc thế nào, hiện tại trái tim của cậu cũng vẫn run rẩy.

Nhìn đứa em gái dường như đang chơi đùa ở sau vườn nhà mình, Hoắc Tư Tước khẽ hít vào một hơi.

"Em muốn chơi trò gì?"

Bé nhìn trái nhìn phải, cây cối ở đây rậm rạp, những ngôi nhà là nơi trú ẩn tự nhiên, rất thích hợp để chơi trốn tìm.

"Chơi trốn tìm?"

Hoắc Tư Tước có chút ngột ngạt.

Ngũ quan của Hoắc Tư Thần muốn hỏng luôn rồi.

Xung quanh không có đèn điện!

Tối đen như mực!

Ở trong biệt thự bỏ hoang ngoại ô hẻo lánh, chơi trò trốn tìm giữa đêm?

...................

Một giọng nữ cười vang đột nhiên truyền đến từ biệt thự cách đó không xa, quyến rũ khó tả.

"Trốn tìm, em gái, chị rất thích nha, chị tham gia được không?"

Ánh mắt của bé sáng lên, sau đó nhìn qua.

"Được, được, chị gái, lại đây!"

Giọng nữ quyến rũ lại cười khúc khích, như che miệng lại, ngượng ngùng.

"Có con trai ở bên đó, chị gái mắc cỡ."

Bé nhìn anh hai và anh ba, Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần mỗi người đều rất căng thẳng.

Bé nghiêng đầu nhìn biệt thự bỏ hoang bên kia.

"Chị ơi, anh Minh Tư, anh của Tể Tể, anh ấy cũng đi vào đằng kia rồi!"

Tiếng cười gượng gạo của người phụ nữ ngừng lại, giọng nói của cô ta trở nên âm trầm hơn.

"Có một người bước vào trong đó rồi?"

Bé gật đầu lia lịa: "Ừ! Tể Tể vừa tận mắt nhìn thấy anh Minh Tư đi vào!"

Người phụ nữ cười dịu dàng, tiếng cười khiến Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần nổi da gà toàn thân, nhưng hai anh em vẫn nhanh chóng giữ bé ở giữa hai người.



Bé nắm lấy cánh tay anh ba đang run rẩy, giọng nói non nớt như sữa an ủi anh ba.

"Anh ba, chị gái muốn chơi trốn tìm với chúng ta, chúng ta vào đi."

Hoắc Tư Thần: "..."

Đừng nói đến Hoắc Tư Thần, Hoắc Tư Tước cũng không nhịn được nữa.

"Tể Tể, người phụ nữ đó ..."

Có thể không phải là con người!

Bé tưởng anh hai hỏi chị gái ở đâu nên giơ ngón tay ngắn mập chỉ trỏ.

"Chị gái đang ở dưới gốc cây hòe to đằng kia kìa!"

Hoắc Tư Tước: "..."

Hoắc Tư Thần lắp bắp nói: "Tể Tể ngoan, em quan tâm anh ba một chút, đừng nói lung tung!"

Bé ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

Nói xong bé nắm lấy tay hai anh lật đật đi về phía chị gái đang ngồi xích đu dưới gốc cây hòe.

Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần: "..."

Cứu mạng!

Không biết em gái họ đang nghĩ gì ...

Người phụ nữ mặc váy trắng ở đằng xa nhìn thấy bé kéo theo hai thiếu niên choai choai đi tới, cười toe toét đến tận mang tai.

Ôi cha ...!

Hôm nay đúng là một ngày may mắn!

Đến đây ba bốn tên ngốc nhỏ!

Người phụ nữ mặc váy trắng bước xuống khỏi xích đu và chạy tới chỗ ba đứa nhỏ đang kéo nhau đi tới.

"Tiểu bảo bối, đáng yêu quá! Hì hì hì ... Chúng ta cùng nhau chơi trốn tìm, em trốn chị tìm, tìm một ăn một, tìm hai ăn một đôi, được không?"

Bé vỗ tay: "Được được được! Sau ba phút mà không tìm được, thì Tể Tể cũng ăn chị gái nha!"

Người phụ nữ cười khanh khách, âm khí tràn ngập bốn phía.

"Được rồi! Ai thua sẽ là bữa ăn khuya của bên kia!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau