Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi

Chương 69:

Trước Sau
Chu Việt nghe không nổi nữa, nhưng nhìn thấy đằng sau hai cha con Hoắc Trầm Lệnh cùng với Hoắc Tư Tước đang đi tới, liền vội vàng cúi đầu, hận không thể biến mất ngay tại chỗ.

Hoắc Trầm Lệnh rõ ràng không có cảm tình với bọn họ, lúc này mà đi tới tham gia vào sẽ chỉ rước thêm nhục nhã.

Hứa Dao cũng nhìn thấy hai cha con Hoắc Trầm Lệnh cùng Hoắc Tư Tước, trong nháy mắt khuôn mặt đã thay đổi, nặn ra một nụ cười tiến lên chào hỏi.

"Chú Hoắc, cậu Tư Tước."

Cô ta không dám thân mật kêu Tư Tước, sợ Hoắc Tư Tước cũng giống Hoắc Tư Thần không chút lưu tình mà chế nhạo cô ta.

Khóe miệng Hoắc Tư Tước vểnh lên một cách lười biếng, cậu đi về phía trước mấy bước, ánh mắt nhìn Chu Việt, cười khẽ một tiếng.

"Ồ! Cô Hứa, cô lại đổi bạn trai!"

Hứa Dao: "...... Hả?"

Chu Việt: "...... Cậu Tư Tước, cậu có ý gì?"

Hoắc Tư Tước: "Cách đây mấy ngày, ở nhà cũ bên này tôi đã nhìn thấy cô ấy dẫn theo một tên mặt trắng, còn giới thiệu là bạn trai mới, nhưng cũng không phải là anh!"

Chu Việt: "......"

Hứa Dao trợn mắt há hốc mồm.

Sau đó tức giận đỏ cả mặt: "Cậu Tư Tước, tôi làm gì có."

"Chu Việt, anh đừng nghe cậu ấy nói bậy."

Hoắc Tư Tước lười biếng, hai tay đút ở trong túi quần, không nhanh không chậm nói.

"Ừm…! Tin tưởng cô ta thì trên đầu của anh sẽ mọc ra cả một vùng thảo nguyên um tùm!"

Chu Việt giận tái mặt, hướng mấy người họ gật gật đầu, liền bước nhanh rời đi.

Hứa Dao vừa muốn đuổi theo, lại bị Hoắc Tư Tước ngăn lại.



"Cô Hứa, nếu để cho bản thiếu gia nghe thấy cô vô lễ với Tể Tể, thì không chỉ là đổi bạn trai nha!"

Hứa Dao không dám tin nhìn qua cậu ta: "Cậu cố ý?"

Hoắc Tư Tước cười nhạo một tiếng: "Đúng vậy!"

Hứa Dao: "......"

Hứa Dao tức giận muốn bốc khói, nhưng nơi này lại là nhà cũ của nhà họ Hoắc, cô ta căn bản không thể bùng nổ.

Không!

Có lẽ cô ta làm được!

Cô ta chưa từng nghĩ tới việc dùng tà thuật để đối phó với người nhà họ Hoắc, bởi vì rất dễ bị hoài nghi.

Nhưng bây giờ...... Cô ta muốn để một nhà bốn người của Hoắc Trầm Lệnh đang chế nhạo cô ta biết rằng, châm chọc cô ta, khinh nhục cô ta sẽ phải trả giá đắt!

Hứa Dao vừa muốn ra tay thì Hoắc An An từ đằng xa đang vội vàng chạy tới.

Đầu tiên là chào hỏi mấy người Hoắc Trầm Lệnh: "Chú Hoắc, anh Tư Tước, anh Tư Thần, Tể Tể, mọi người tới rồi. Mẹ bảo em tiễn chị Dao Dao, em đưa chị Dao Dao ra ngoài trước đã, một lát nữa sẽ trở về chơi cùng mọi người.”

Biết không có người để ý tới mình, Hoắc An An yên tâm cầm tay Hứa Dao nhanh chóng rời đi.

Tể Tể bỗng nhìn chằm chằm Hứa Dao, sau đó lên tiếng: "Chị Hứa, cha từng nói qua nhà cũ cũng là tài sản của cha! Như vậy thì, Tể Tể là con gái của cha thì nơi này dĩ nhiên chính là nhà của Tể Tể!"

Hứa Dao: "Hả?"

Hoắc An An cúi mặt, ánh mắt lóe lên, nhưng lại rất ôn nhu và dung túng.

"Tể Tể nói đúng, ông bà nội sớm đã nói rồi, nhà cũ là tài sản của chú Hoắc, bởi vì ông bà thích náo nhiệt cho nên tất cả mọi người vẫn cùng sống ở đây."

Hứa Dao: "......"

Bị vả lên mặt một cách vô hình.

Quá đau!



Mặt Hứa Dao một hồi đỏ một hồi trắng, được Hoắc An An nắm tay kéo đi.

Hoắc Tư Tước đi đến trước mặt bé muốn ôm bé, kết quả đã bị Hoắc Tư Thần tranh mất, ôm bé duỗi thẳng chân chạy thật nhanh.

"Anh hai, em còn chưa có ôm đủ đâu! Tể Tể thật tuyệt! Tể Tể quá lợi hại!"

Tể Tể nhìn anh ba thở hồng hộc ôm bé chạy, mới vừa rồi anh ba cùng với anh hai đã bảo vệ bé, Tể Tể nhịn không được cũng lớn tiếng khen anh mình.

"Anh ba cũng thật tuyệt! Anh ba quá lợi hại!"

Hoắc Tư Tước chạy đuổi theo, nghe được bé khen em trai thì có chút ghen ghét hỏi.

"Tể Tể, anh hai thì sao? Anh hai không tốt à?"

Bé cười hắc hắc, ghé vào đầu vai của anh ba dùng giọng trẻ con mềm mại mà khen anh hai.

Khen xong anh hai, giây tiếp theo lại khen cha đang đi ở phía sau cùng.

Hoắc Trầm Lệnh vừa đi vừa nhìn, khuôn mặt lạnh lùng lại chậm rãi nhu hòa khi nhìn đến mấy đứa nhỏ ở phía trước đang tranh cãi nhưng lại hòa thuận ấm áp, hai lớn một nhỏ, ba đứa con của mình lúc này.

Nhìn mấy đứa tùy ý chạy, nhìn khuôn mặt tươi cười của tuổi trẻ, khóe miệng cũng chầm chậm vểnh lên.

Nơi xa, trong một gian phòng ngủ trên lầu hai gần cửa sổ, Hoắc Trầm Huy đứng ở bên cửa sổ nhìn về phía cổng chính đang đi tới một nhà bốn người, nghe tiếng cười vui của bọn nhỏ, bỗng cau mày.

Nhất là khi nhìn thấy em trai Hoắc Trầm Lệnh đang cong miệng cười, lẩm bẩm nói: "Người kia cũng biết cười?"

Thậm chí là nhìn mấy đứa nhỏ mà cười!

Trong ấn tượng của Hoắc Trầm Huy, đứa em trai này giống như bị khiếm khuyết, như thể sinh ra đã bị liệt cơ mặt, lạnh lùng không gần gũi thân thiết với bất kỳ ai.

Hiện tại thế mà nhìn bọn nhỏ cười!

Hoắc Trầm Huy kinh ngạc, ánh mắt nhìn tới đứa nhỏ mà Hoắc Tư Thần đang ôm trong ngực.

Cách rất gần, ông ấy thấy rất rõ tướng mạo của Tể Tể.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau