Chương 32: Bệnh tình chuyển biến xấu
Lâm Hiên lấy chìa khóa và danh thiếp, lên xe lập tức. rời đi.
Nếu cứ nói tiếp, anh sợ mình sẽ mất khống chế mà làm chuyện gì đó với Thi Lam Hoa ở khu rừng gần đó.
“Mẹ nó, khó trách giới giải trí có cái gọi là fans văn hóa, đệch, hoa khôi trường danh tiếng tự dâng lên đến miệng, đúng là muốn chết người”.
Lâm Hiên lái xe rời đi, đồng thời nhìn vào danh thiếp. L “Thi Lam Hoa à Thi Lam Hoa, hầy”.
Lâm Hiên cất danh thiếp và chìa khóa vào, nghĩ tới câu nói cuối cùng của Thi Lam Hoa, ám chỉ cũng không cần rõ ràng như vậy chứ.
Hay là.... đêm nay đi phá tấm thân trinh trắng mà mình đã trân trọng suốt 21 năm này?
Mặc dù Lâm Hiên đã từng quen bạn gái, nhưng về cơ bản họ vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn nắm tay nhau chứ đừng nói đến những chuyện như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Hiên vẫn cố đè nén sự xúc. động trong lòng.
Mấy ngày nay vẫn luôn bận rộn chữa bệnh cứu người, việc tu luyện đã bị tụt lại rất nhiều.
Sau khi đi đến một cửa hàng thuốc đông y lớn để mua một lô dược liệu chuẩn bị điều phối thuốc tắm và canh khí huyết, Lâm Hiên trở về biệt thự của Tiêu Thiên Hàn.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Hiên được Tiêu Thiên Hàn che chở, cho nên tu luyện ở trong nhà của Tiêu Thiên Hàn tuyệt đối là an toàn nhất.
Sau khi chuẩn bị xong thuốc tắm và canh khí huyết, Lâm Hiên bắt đầu tu luyện.
Việc tu luyện này kéo dài trọn ba ngày.
Ba ngày sau, Lâm Hiên chậm rãi mở mắt ra. Trong mắt lóe lên một tia sáng.
“Hiện tại có lẽ mình đã đạt tới Hoàng cấp trung kỳ, việc tu luyện Cực Võ Thánh Quyết đúng là quá mạnh mẽ”.
Lâm Hiên cũng có thể cảm giác được cảnh giới của mình tăng lên nhanh hơn người khác rất nhiều.
Sau khi đạt đến võ giả Hoàng cấp trung kỳ, Lâm Hiên bắt đầu tu luyện thân pháp và võ kỹ được truyền thừa từ Cực Võ Thánh Giả.
Bởi vì được kế thừa ký ức kiếp trước nên Lâm Hiên khá quen thuộc với những thân pháp và võ kỹ này, anh chỉ cần luyện tập một chút là có thể nắm giữ một cách khéo léo.
Ngay lúc Lâm Hiên đang tu luyện võ kỹ, đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi tới.
Người gọi điện không ai khác chính là Tô Huệ Chỉ.
Sau khi nhấc điện thoại, giọng nói gấp gáp của Tô Huệ Chỉ truyền tới.
“Lâm Hiên, bệnh tình của ông nội đột nhiên chuyển biến xấu, bác sĩ Lưu nói có lẽ ông nội không qua khỏi, cậu mau tới đây xem thử, được không?”
Lâm Hiên do dự một lát, cuối cùng cũng đồng ý. “Được, tớ tới ngay lập tức”.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hiên lái xe tới trước cửa biệt thự nhà họ Tô.
Lúc trước Lâm Hiên bị chú hai của Tô Huệ Chi đuổi ra khỏi đây, hôm nay anh lại tới đây lần nữa, Tô Huệ Chi đang đợi Lâm Hiên ở cửa.
“Lâm Hiên, cuối cùng cậu cũng tới rồi, cậu mau giúp ông nội tôi xem một chút, làm ơn”.
Nước mắt của Tô Huệ Chỉ sắp trào ra, cô vô cùng lo lắng.
Lâm Hiên đi theo Tô Huệ Chỉ cùng tiến vào biệt thự nhà họ Tô, vừa bước vào liền nhìn thấy bác sĩ Lưu đang ngồi đó ra vẻ bất đắc dĩ nói.
“Ông Tô, bệnh tình đã trở nên xấu đi, gọi người khác cũng vô ích thôi, mặc dù trình độ chữa bệnh của tôi không phải là tốt nhất ở Đại Hạ, nhưng tôi vẫn được tính trong top 10”.
“Tình trạng của ông Tô đã xấu đi đến mức sức mạnh của con người không thể chữa khỏi được nữa, trừ khi là thần tiên hạ phàm, nếu không... hây!”
Lâm Hiên nghe được lời này, anh chỉ muốn nói là lang băm lừa đảo.
Tên bác sĩ Lưu này còn không bằng ông Vương và đại sư Đan Dã Tử, vậy mà còn ở đây nói chuyện trơ trến.
Tuy nhiên, Lâm Hiên lại không nghĩ tới điều gì khác mà bước vào phòng khách.
“Ông nội, cháu đã tìm cho ông một vị danh y, có thể cậu ấy sẽ có cách giải quyết”.
Tô Huệ Chỉ dẫn Lâm Hiên tới bên cạnh ông cụ Tô.
Ông cụ Tô còn chưa kịp nói, bác sĩ Lưu ở bên cạnh đã lạnh lùng nói: “Cô Tô, cô lại mang tên nhóc này tới đây làm gì? Nếu lần trước không phải cậu ta làm ảnh hưởng tôi châm cứu, bệnh tình của ông cụ Tô cũng đã không xấu đi”.
Lâm Hiên giật mình, bác sĩ Lưu thật sự là một con chó, vậy mà lại dám phàn nàn trước.
Nếu không có phương pháp mà Lâm Hiên dạy cho Tô Huệ Chi, ông cụ Tô đã sớm chết từ một tuần trước rồi.
“Tô Huệ Chi, có phải cháu đang muốn làm ông tức chết đúng không? Cháu còn dám dẫn tên khốn này đến trước mặt ông sao”.
Khi ông cụ Tô nhìn thấy Lâm Hiên, ông ấy ho một cách giận dữ.
Rõ ràng, ông cụ Tô đã tin những gì bác sĩ Lưu nói, tất cả là vì Lâm Hiên mà bác sĩ Lưu đã thực hiện châm cứu không đúng cách, cuối cùng còn khiến ông ấy phải trả giá bằng mạng sống.
“Vốn dĩ tôi chỉ định lấy 5 triệu tiền chữa bệnh, bây. giờ thì 10 triệu, thiếu một đồng cũng không được”.
Lâm Hiên trầm giọng nói, anh đã không còn là anh của một tuần trước nữa, hiện tại, bất kỳ ai muốn ức hiếp anh thì đều sẽ phải trả giá đắt!
Nếu cứ nói tiếp, anh sợ mình sẽ mất khống chế mà làm chuyện gì đó với Thi Lam Hoa ở khu rừng gần đó.
“Mẹ nó, khó trách giới giải trí có cái gọi là fans văn hóa, đệch, hoa khôi trường danh tiếng tự dâng lên đến miệng, đúng là muốn chết người”.
Lâm Hiên lái xe rời đi, đồng thời nhìn vào danh thiếp. L “Thi Lam Hoa à Thi Lam Hoa, hầy”.
Lâm Hiên cất danh thiếp và chìa khóa vào, nghĩ tới câu nói cuối cùng của Thi Lam Hoa, ám chỉ cũng không cần rõ ràng như vậy chứ.
Hay là.... đêm nay đi phá tấm thân trinh trắng mà mình đã trân trọng suốt 21 năm này?
Mặc dù Lâm Hiên đã từng quen bạn gái, nhưng về cơ bản họ vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn nắm tay nhau chứ đừng nói đến những chuyện như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Hiên vẫn cố đè nén sự xúc. động trong lòng.
Mấy ngày nay vẫn luôn bận rộn chữa bệnh cứu người, việc tu luyện đã bị tụt lại rất nhiều.
Sau khi đi đến một cửa hàng thuốc đông y lớn để mua một lô dược liệu chuẩn bị điều phối thuốc tắm và canh khí huyết, Lâm Hiên trở về biệt thự của Tiêu Thiên Hàn.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Hiên được Tiêu Thiên Hàn che chở, cho nên tu luyện ở trong nhà của Tiêu Thiên Hàn tuyệt đối là an toàn nhất.
Sau khi chuẩn bị xong thuốc tắm và canh khí huyết, Lâm Hiên bắt đầu tu luyện.
Việc tu luyện này kéo dài trọn ba ngày.
Ba ngày sau, Lâm Hiên chậm rãi mở mắt ra. Trong mắt lóe lên một tia sáng.
“Hiện tại có lẽ mình đã đạt tới Hoàng cấp trung kỳ, việc tu luyện Cực Võ Thánh Quyết đúng là quá mạnh mẽ”.
Lâm Hiên cũng có thể cảm giác được cảnh giới của mình tăng lên nhanh hơn người khác rất nhiều.
Sau khi đạt đến võ giả Hoàng cấp trung kỳ, Lâm Hiên bắt đầu tu luyện thân pháp và võ kỹ được truyền thừa từ Cực Võ Thánh Giả.
Bởi vì được kế thừa ký ức kiếp trước nên Lâm Hiên khá quen thuộc với những thân pháp và võ kỹ này, anh chỉ cần luyện tập một chút là có thể nắm giữ một cách khéo léo.
Ngay lúc Lâm Hiên đang tu luyện võ kỹ, đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi tới.
Người gọi điện không ai khác chính là Tô Huệ Chỉ.
Sau khi nhấc điện thoại, giọng nói gấp gáp của Tô Huệ Chỉ truyền tới.
“Lâm Hiên, bệnh tình của ông nội đột nhiên chuyển biến xấu, bác sĩ Lưu nói có lẽ ông nội không qua khỏi, cậu mau tới đây xem thử, được không?”
Lâm Hiên do dự một lát, cuối cùng cũng đồng ý. “Được, tớ tới ngay lập tức”.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hiên lái xe tới trước cửa biệt thự nhà họ Tô.
Lúc trước Lâm Hiên bị chú hai của Tô Huệ Chi đuổi ra khỏi đây, hôm nay anh lại tới đây lần nữa, Tô Huệ Chi đang đợi Lâm Hiên ở cửa.
“Lâm Hiên, cuối cùng cậu cũng tới rồi, cậu mau giúp ông nội tôi xem một chút, làm ơn”.
Nước mắt của Tô Huệ Chỉ sắp trào ra, cô vô cùng lo lắng.
Lâm Hiên đi theo Tô Huệ Chỉ cùng tiến vào biệt thự nhà họ Tô, vừa bước vào liền nhìn thấy bác sĩ Lưu đang ngồi đó ra vẻ bất đắc dĩ nói.
“Ông Tô, bệnh tình đã trở nên xấu đi, gọi người khác cũng vô ích thôi, mặc dù trình độ chữa bệnh của tôi không phải là tốt nhất ở Đại Hạ, nhưng tôi vẫn được tính trong top 10”.
“Tình trạng của ông Tô đã xấu đi đến mức sức mạnh của con người không thể chữa khỏi được nữa, trừ khi là thần tiên hạ phàm, nếu không... hây!”
Lâm Hiên nghe được lời này, anh chỉ muốn nói là lang băm lừa đảo.
Tên bác sĩ Lưu này còn không bằng ông Vương và đại sư Đan Dã Tử, vậy mà còn ở đây nói chuyện trơ trến.
Tuy nhiên, Lâm Hiên lại không nghĩ tới điều gì khác mà bước vào phòng khách.
“Ông nội, cháu đã tìm cho ông một vị danh y, có thể cậu ấy sẽ có cách giải quyết”.
Tô Huệ Chỉ dẫn Lâm Hiên tới bên cạnh ông cụ Tô.
Ông cụ Tô còn chưa kịp nói, bác sĩ Lưu ở bên cạnh đã lạnh lùng nói: “Cô Tô, cô lại mang tên nhóc này tới đây làm gì? Nếu lần trước không phải cậu ta làm ảnh hưởng tôi châm cứu, bệnh tình của ông cụ Tô cũng đã không xấu đi”.
Lâm Hiên giật mình, bác sĩ Lưu thật sự là một con chó, vậy mà lại dám phàn nàn trước.
Nếu không có phương pháp mà Lâm Hiên dạy cho Tô Huệ Chi, ông cụ Tô đã sớm chết từ một tuần trước rồi.
“Tô Huệ Chi, có phải cháu đang muốn làm ông tức chết đúng không? Cháu còn dám dẫn tên khốn này đến trước mặt ông sao”.
Khi ông cụ Tô nhìn thấy Lâm Hiên, ông ấy ho một cách giận dữ.
Rõ ràng, ông cụ Tô đã tin những gì bác sĩ Lưu nói, tất cả là vì Lâm Hiên mà bác sĩ Lưu đã thực hiện châm cứu không đúng cách, cuối cùng còn khiến ông ấy phải trả giá bằng mạng sống.
“Vốn dĩ tôi chỉ định lấy 5 triệu tiền chữa bệnh, bây. giờ thì 10 triệu, thiếu một đồng cũng không được”.
Lâm Hiên trầm giọng nói, anh đã không còn là anh của một tuần trước nữa, hiện tại, bất kỳ ai muốn ức hiếp anh thì đều sẽ phải trả giá đắt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất