Chương 41: Khiến ông Hoa khiếp sợ
Ông Hoa cầm hộp gỗ đi tới trước mặt Lâm Hiên, “Lâm y thánh, xin mời”.
Nói xong, ông Hoa mở hộp gỗ ra, tổng cộng có hai mươi ba cây kim châm mỏng như lông trâu cắm trên một mảnh vải lụa vàng, nếu thị lực kém hơi kém một chút có lẽ sẽ không nhìn thấy được.
Chẳng hạn như Mộc Thanh Vũ! “Ông Hoa, ở đây đâu có kim châm”.
Kim châm mỏng như lông trâu ghim trên tấm vải lụa vàng thìa thực sự rất khó nhìn thấy được, Mộc Thanh Vũ chỉ là một bác sĩ bình thường, không nhìn thấy cũng là chuyện bình thường.
Ông Hoa không trả lời, mà nhìn Lâm Hiên mỉm cười, hỏi: “Lâm y thánh, trong này có kim châm không?”
Lâm Hiên nghe vậy lại lắc đầu, anh đương nhiên nhìn ra ông Hoa đang cố ý thử anh, không khỏi mỉm cười: “Có, thời buổi này mà có được hai mươi ba cây kim châm Địa tự hào cũng khá hiếm”.
Trong lòng ông Hoa hơi ngạc nhiên, “Tuổi trẻ tài cao, chỉ nhìn thoáng qua một cái, đã có thể biết trong đó có bao nhiêu cây kim châm”.
“Ông Hoa quá khách khí, vậy tôi sẽ tiến hành châm cứu”. Lâm Hiên bình tĩnh nói.
Nghe vậy, ông Hoa lộ ra vẻ mặt không thể tin được: “Cậu có thể dùng kim châm Địa tự hào sao?”
Cũng không trách ông Hoa khiếp sợ, kim châm Địa tự hào mỏng như lông trâu, người thường đã khó nhìn thấy, cầm lên lại càng khó hơn.
Nếu muốn dùng những chiếc kim châm Địa tự hào để châm cứu, đừng nói người bình thường, cho dù là một bác sĩ Trung y già đã hành nghề hơn năm mươi năm và được kế thừa Trung y chính tông như ông ấy, cũng chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng kim châm Địa tự hào mà thôi.
“Lâm y thánh, thật sự không cần tôi đổi kim châm Huyền tự hào cho cậu sao?”
Ông Hoa vẫn có chút không quá chắc chắn hỏi, ông ấy lo lắng Lâm Hiên còn trẻ tuổi dễ bốc đồng, cố gượng ép dùng kim châm Địa tự hào, lỡ như xảy ra chuyện gì, thì đó sẽ là một phiền toái lớn, đồng thời, trong lòng ông Hoa cũng có chút kỳ vọng, đã lâu lắm rồi ông ấy không nhìn thấy một bác sĩ Trung y trẻ tuổi có thể sử dụng kim châm Địa tự hào.
Lâm Hiên xua tay, cười nói: “Không cần”.
Vừa dứt lời, tay Lâm Hiên lướt qua tấm vải lụa vàng, ông Hoa thậm chí còn không nhìn rõ động tác của Lâm Hiên, thì đã nhìn thấy trong tay Lâm Hiên xuất hiện ba cây kim châm.
Ông Hoa vô cùng ngạc nhiên, đối với những chiếc kim châm mỏng như lông trâu này, cho dù là ông ấy thì cũng phải cẩn thận lấy ra từng cây một.
Lâm Hiên chỉ dùng một khoảnh khắc giơ tay lên, đã có thể dễ dàng lấy được ba cây kim châm, khiến ông Hoa có ảo giác như thể sư phụ của ông ấy đã sống lại.
Trước đây ông Hoa chỉ từng thấy phương pháp này từ sư phụ của mình, mà sư phụ của ông ấy tựa hồ cũng không thành thạo bằng Lâm Hiên.
Ngay sau đó, ba cây kim châm trong tay Lâm Hiên đồng thời bay ra, chính xác ghim vào ba huyệt đạo Hối mạch, Thiên tín, Vĩnh hợi của em trai Mộc Thanh Vũ.
Lực và vị trí đều rất chính xác, không hề có chút sai sót nào, ông Hoa ở một bên đứng nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, “Phóng kim vào huyệt đạo, ghim ba mũi kim cùng một lúc, đúng là thiếu niên ý thánh, lão già này hổ thẹn không bằng!”
“Ông Hoa đã quá khách khí”. Lâm Hiên xua tay, nhưng anh không hề quan tâm, truyền thừa của anh là thần y Quỷ Môn, nếu nói là y thánh, cũng đã rất khiêm tốn rồi.
Khoảnh khắc tiếp theo, một luồng khí lạnh phát ra từ trên người của em trai của Mộc Thanh Vũ.
“Khí lạnh đã bắt đầu tan đi, cả đời của một ông lão như tôi đây thật sự đã sống rất uổng phí, hôm nay nhìn thấy cách châm cứu vô cùng kỳ diệu của Lâm ý thánh, tôi mới nhận ra y thuật của mình thật tâm thường”.
Ông Hoa đầy cảm xúc, ông ấy vốn là một người khiêm tốn, nhưng vẫn khá tự hào về khả năng y thuật của mình.
Suy cho cùng, ông ấy cũng là một bác sĩ Trung y già đã hành nghề y hơn 50 năm, còn được kế thừa Trung y chính tông.
Nhưng hôm nay chứng kiến tai năng của Lâm Hiên, ông Hoa mới cảm thấy, y thuật mà ông ấy vẫn luôn lấy làm tự hào, ở trước mặt Lâm Hiên thì thật sự không đáng là gì.
“Ồ, Lâm y thánh có y thuật phi phàm, chỉ tiếc là tôi đã có được truyền thừa của Trung y chính tông, nếu không tôi nhất định phải nhận Lâm y thánh làm thầy”. Ông Hoa đột nhiên thở dài.
Trong lòng Mộc Thanh Vũ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, điều làm cô ấy ngạc nhiên là ngay cả một bác sĩ Trung y già như ông Hoa cũng có ý định trở thành đệ tử của Lâm Hiên. Còn điều vui mừng là khí lạnh trên người của em trai cô ấy cuối cùng cũng tan biến, xem như đã được cứu giúp.
“Mộc Thanh Vũ, để tôi kê cho cô một đơn thuốc, cô cho em trai cô uống thuốc này thêm nửa tháng nữa, là cậu ấy sẽ có thể trở lại bình thường, ngoài ra, tôi cũng kê cho cô một đơn thuốc khác, trên thực tế, cô cũng có Thiên hàn, chỉ là chưa quá nghiêm trọng, nấu thuốc uống trong vòng hai tuần là có thể khỏi bệnh”.
Nói xong, ông Hoa mở hộp gỗ ra, tổng cộng có hai mươi ba cây kim châm mỏng như lông trâu cắm trên một mảnh vải lụa vàng, nếu thị lực kém hơi kém một chút có lẽ sẽ không nhìn thấy được.
Chẳng hạn như Mộc Thanh Vũ! “Ông Hoa, ở đây đâu có kim châm”.
Kim châm mỏng như lông trâu ghim trên tấm vải lụa vàng thìa thực sự rất khó nhìn thấy được, Mộc Thanh Vũ chỉ là một bác sĩ bình thường, không nhìn thấy cũng là chuyện bình thường.
Ông Hoa không trả lời, mà nhìn Lâm Hiên mỉm cười, hỏi: “Lâm y thánh, trong này có kim châm không?”
Lâm Hiên nghe vậy lại lắc đầu, anh đương nhiên nhìn ra ông Hoa đang cố ý thử anh, không khỏi mỉm cười: “Có, thời buổi này mà có được hai mươi ba cây kim châm Địa tự hào cũng khá hiếm”.
Trong lòng ông Hoa hơi ngạc nhiên, “Tuổi trẻ tài cao, chỉ nhìn thoáng qua một cái, đã có thể biết trong đó có bao nhiêu cây kim châm”.
“Ông Hoa quá khách khí, vậy tôi sẽ tiến hành châm cứu”. Lâm Hiên bình tĩnh nói.
Nghe vậy, ông Hoa lộ ra vẻ mặt không thể tin được: “Cậu có thể dùng kim châm Địa tự hào sao?”
Cũng không trách ông Hoa khiếp sợ, kim châm Địa tự hào mỏng như lông trâu, người thường đã khó nhìn thấy, cầm lên lại càng khó hơn.
Nếu muốn dùng những chiếc kim châm Địa tự hào để châm cứu, đừng nói người bình thường, cho dù là một bác sĩ Trung y già đã hành nghề hơn năm mươi năm và được kế thừa Trung y chính tông như ông ấy, cũng chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng kim châm Địa tự hào mà thôi.
“Lâm y thánh, thật sự không cần tôi đổi kim châm Huyền tự hào cho cậu sao?”
Ông Hoa vẫn có chút không quá chắc chắn hỏi, ông ấy lo lắng Lâm Hiên còn trẻ tuổi dễ bốc đồng, cố gượng ép dùng kim châm Địa tự hào, lỡ như xảy ra chuyện gì, thì đó sẽ là một phiền toái lớn, đồng thời, trong lòng ông Hoa cũng có chút kỳ vọng, đã lâu lắm rồi ông ấy không nhìn thấy một bác sĩ Trung y trẻ tuổi có thể sử dụng kim châm Địa tự hào.
Lâm Hiên xua tay, cười nói: “Không cần”.
Vừa dứt lời, tay Lâm Hiên lướt qua tấm vải lụa vàng, ông Hoa thậm chí còn không nhìn rõ động tác của Lâm Hiên, thì đã nhìn thấy trong tay Lâm Hiên xuất hiện ba cây kim châm.
Ông Hoa vô cùng ngạc nhiên, đối với những chiếc kim châm mỏng như lông trâu này, cho dù là ông ấy thì cũng phải cẩn thận lấy ra từng cây một.
Lâm Hiên chỉ dùng một khoảnh khắc giơ tay lên, đã có thể dễ dàng lấy được ba cây kim châm, khiến ông Hoa có ảo giác như thể sư phụ của ông ấy đã sống lại.
Trước đây ông Hoa chỉ từng thấy phương pháp này từ sư phụ của mình, mà sư phụ của ông ấy tựa hồ cũng không thành thạo bằng Lâm Hiên.
Ngay sau đó, ba cây kim châm trong tay Lâm Hiên đồng thời bay ra, chính xác ghim vào ba huyệt đạo Hối mạch, Thiên tín, Vĩnh hợi của em trai Mộc Thanh Vũ.
Lực và vị trí đều rất chính xác, không hề có chút sai sót nào, ông Hoa ở một bên đứng nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, “Phóng kim vào huyệt đạo, ghim ba mũi kim cùng một lúc, đúng là thiếu niên ý thánh, lão già này hổ thẹn không bằng!”
“Ông Hoa đã quá khách khí”. Lâm Hiên xua tay, nhưng anh không hề quan tâm, truyền thừa của anh là thần y Quỷ Môn, nếu nói là y thánh, cũng đã rất khiêm tốn rồi.
Khoảnh khắc tiếp theo, một luồng khí lạnh phát ra từ trên người của em trai của Mộc Thanh Vũ.
“Khí lạnh đã bắt đầu tan đi, cả đời của một ông lão như tôi đây thật sự đã sống rất uổng phí, hôm nay nhìn thấy cách châm cứu vô cùng kỳ diệu của Lâm ý thánh, tôi mới nhận ra y thuật của mình thật tâm thường”.
Ông Hoa đầy cảm xúc, ông ấy vốn là một người khiêm tốn, nhưng vẫn khá tự hào về khả năng y thuật của mình.
Suy cho cùng, ông ấy cũng là một bác sĩ Trung y già đã hành nghề y hơn 50 năm, còn được kế thừa Trung y chính tông.
Nhưng hôm nay chứng kiến tai năng của Lâm Hiên, ông Hoa mới cảm thấy, y thuật mà ông ấy vẫn luôn lấy làm tự hào, ở trước mặt Lâm Hiên thì thật sự không đáng là gì.
“Ồ, Lâm y thánh có y thuật phi phàm, chỉ tiếc là tôi đã có được truyền thừa của Trung y chính tông, nếu không tôi nhất định phải nhận Lâm y thánh làm thầy”. Ông Hoa đột nhiên thở dài.
Trong lòng Mộc Thanh Vũ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, điều làm cô ấy ngạc nhiên là ngay cả một bác sĩ Trung y già như ông Hoa cũng có ý định trở thành đệ tử của Lâm Hiên. Còn điều vui mừng là khí lạnh trên người của em trai cô ấy cuối cùng cũng tan biến, xem như đã được cứu giúp.
“Mộc Thanh Vũ, để tôi kê cho cô một đơn thuốc, cô cho em trai cô uống thuốc này thêm nửa tháng nữa, là cậu ấy sẽ có thể trở lại bình thường, ngoài ra, tôi cũng kê cho cô một đơn thuốc khác, trên thực tế, cô cũng có Thiên hàn, chỉ là chưa quá nghiêm trọng, nấu thuốc uống trong vòng hai tuần là có thể khỏi bệnh”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất